Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 49

Thế giới giống như bị ấn nút tạm dừng, Tống Á Hiên trong khoảnh khắc đó có chút buồn bã nhận ra, thì ra ngay cả khi bản thân ôm ý muốn công khai với Lưu Diệu Văn cũng sẽ vô thức sợ hãi khi bị đập phá, cậu không cách nào nói ra cảm giác hoảng sợ này, giống như bị nhốt trong chiếc hộp kín gió không thể hít thở.

Mẹ sẽ làm như thế nào, đánh cậu sao, hay là đánh Lưu Diệu Văn, sẽ vì thế mà đuổi cậu ra khỏi nhà sao, cậu lại lần nữa không có nhà để về sao.

Tống Á Hiên run rẩy không kiểm soát được, giống như ngay lập tức quay trở về năm mười tuổi buổi tối đầu tiên đến nhà họ Lưu.

Trong phòng một mảnh tối đen, giống như chỉ cần không có ai nói chuyện, cục diện bế tắc trước mặt sẽ không bị phá vỡ.

Tống Á Hiên khó khăn mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng lại run rẩy một chút, lòng bàn tay vẫn luôn nóng rực phủ lên mu bàn tay cậu, dịu dàng rồi lại mạnh mẽ nắm chặt, bao bọc lấy bàn tay Tống Á Hiên trong tay.

Giống như bị bao bọc lấy, cảm giác an toàn ôm lấy cậu, sau khi hoảng sợ qua đi coi như bình tĩnh hơn một chút.

Lưu Diệu Văn mở miệng gọi một tiếng mẹ.

Mẹ đứng ngoài cửa ừ một tiếng, sau đó buông tay nắm ở cửa ra.

"Trước hẻm mới mở một tiệm đồ ngọt, mẹ mua hai miếng bánh kem về, hai đứa ra thử đi."

Không có chất vấn như trong tưởng tượng, trái tim treo lơ lửng của Tống Á Hiên coi như rơi trở về lại trong bụng rồi.

Mẹ đi trước rồi, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa phòng, tứ chi Tống Á Hiên vì căng thẳng mà trở nên cứng đờ cũng chậm rãi mềm xuống, cuối cùng cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà tự nói với mình:

"Mẹ chắc chắn phát hiện rồi."

"Như vậy chẳng phải càng tốt sao."

Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh, có chút không hiểu ý của hắn, Lưu Diệu Văn chống tay xuống giường sau đó vươn tay về phía cậu.

"Đi thôi, trung thực để được khoan hồng"

Hai miếng bánh kem cạnh nhau được đặt lặng lẽ trên bàn trà, giống như hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha.

Mẹ chưa về phòng, ngồi ở ghế dài khác xem tài liệu mang từ công ty về.

Khung cảnh trầm mặc lại ngượng ngùng này đã kéo dài ba phút, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên nhìn như ngoan ngoãn thực ra là chột dạ, đến thở mạnh cũng không dám, lại qua thêm hai phút, tài liệu coi như lật đến trang cuối cùng, mẹ buông tài liệu trong tay xuống, bưng ly trà kỷ tử trên bàn lên còn chưa kịp nhấp một ngụm lại bị hai người thu hút.

"Sao không ăn bánh kem, không ngon à."

Tống Á Hiên lắc đầu trước, trong phòng khách lại không còn âm thanh, có người giả vờ ngu ngốc thì phải có người tỉnh táo, thân thể Lưu Diệu Văn vô thức nghiêng sang một bên, càng dán lại gần Tống Á Hiên bên cạnh.

"Mẹ, mẹ phát hiện khi nào."

Hóa ra khó xử nửa ngày là muốn hỏi chuyện này, lông mày mẹ dịu dàng hơn một chút, mẹ đẩy bánh kem hương dâu tây đến trước mặt Tống Á Hiên rồi lại đẩy bánh kem vị chocolate cho Lưu Diệu Văn.

"Vấn đề này quan trọng không." Mẹ đã không còn trẻ nữa, không có cách nào che đi những nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười nữa, nhưng mẹ vẫn luôn giống như mười năm trước, rất cố gắng, muốn cho con cái món quà tốt nhất, chu đáo nhất.

Bà nói: "Quan trọng là, hai đưa mãi mãi là con mẹ."

Lúc Tống Á Hiên quay trở về phòng vẫn còn có chút ngẩn ngơ, vị dâu tây còn chưa tan hết trong miệng cuối cùng tản ra chút ngọt ngào, cậu ngồi lại giường, tay chạm vào chiếc đèn bàn vừa được bật ở tủ đầu giường.

Rất ấm, không lạnh lẽo.

Chút ấm áp này làm thức tỉnh niềm vui trong đáy lòng Tống Á Hiên, cậu mò rút điện thoại ra ấn mở khung chat trên cùng của wechat, một câu mười mấy từ bởi vì tay có chút run rẩy mà gõ sai, không biết sửa bao nhiêu lần mới gửi đi được.

"Lưu Diệu Văn, mẹ đồng ý đúng không."

Lưu Diệu Văn cách cậu một cánh cửa rất nhanh trả lời tin nhắn.

"Đúng vậy, chúc mừng anh."

Một câu năm chữ Tống Á Hiên xem đi xem lại bốn năm lần, trong lòng vẫn có một loại cảm giác hạnh phúc không thực tế, cậu nhìn chằm chằm hàng chữ ngẩn người một lúc lâu, đợi đến khi màn hình tối đi, mới bừng tỉnh, nhếch nhếch khóe miệng rồi lại gửi đi một tin.

"Cùng chúc mừng."

Bởi vì nhiệm vụ công khai hoàn thành được một nửa, tâm tình của Tống Á Hiên suốt một tuần đều vui vẻ, khoảng thời gian đó Trương Chân Nguyên hẹn ăn một bữa cơm, cậu nhận lời, địa điểm chọn là quán đồ nướng bọn họ thường đến khi còn học cao trung.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn năm trôi qua trong nháy mắt, rất nhiều thứ cũ đã được update, ngay cả những quán đồ nướng hoạt động ngoài trời đều đã thuê một cửa hàng, Trương Chân Nguyên gọi món xong sau đó cảm thán.

"Không ngờ chớp mắt một cái chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, càng không ngờ mười mấy năm qua đi chúng ta đến bây giờ vẫn còn liên lạc"

Tống Á Hiên chớp chớp mắt gật đầu, cậu không phải là một người thích nói lời đạo đức giả, nhưng lúc này người bạn cũ trước mặt lại không nhịn được lộ ra chút hoài niệm.

"Tính cách của tớ thực sự không tính là tốt, chậm nhiệt lại lạnh nhạt, thông thường không giữ được người khác, bạn bè không nhiều, đến hiện tại còn giữ liên lạc lại càng ít."

Trương Chân Nguyên cười cười đưa cho cậu đôi đũa, không tiếp tục nói chủ đề này nữa.

"Hình như từ lúc tớ quen biết cậu, những hỉ nộ ái ố của cậu đều khóa chặt trên người Lưu Diệu Văn."

Lời này không tính là trực tiếp, Tống Á Hiên phản ứng có chút chậm chạp, còn chưa nghĩ kỹ liền buột miệng hỏi.

"Ý gì vậy."

Trương Chân Nguyên cười cười giơ tay chỉ vào mắt.

"Mỗi lần khi tớ nhìn thấy cậu, cậu đều đang nhìn cậu ấy."

"Thực ra cậu không thích ăn chocolate đi, nhưng mỗi lần cậu ấy cho cậu, cậu đều ăn hết."

Giống như bị người đánh thức đoạn ký ức bụi bặm, rất nhiều cảnh tượng lại hiện ra xoẹt qua trước mắt Tống Á Hiên giống như kịch câm, Lưu Diệu Văn hung dữ với cậu xong lại hết giận, sau đó cúi mặt xuống nhét chocolate vào tay cậu, lúc nhìn hắn cắn răng không nói, chỉ rơi nước mắt lặng lẽ nhét chocolate vào lòng bàn tay cậu, khi hắn dọa cậu rơi từ trên tường xuống, ngồi xổm bên cạnh bóc vỏ chocolate xinh đẹp kia ra giúp cậu rồi nhét vào trong miệng cậu.

Những thứ đó sẽ làm tan chảy trái tim, lại vừa đắng vừa ngọt, gom lại với nhau tạo thành thời niên thiếu hoàn chỉnh của Tống Á Hiên.

Xiên nướng đã đưa lên hai dĩa rồi, thịt nướng vừa được chuyển từ vỉ nướng lên bàn lớp mỡ bóng loáng thơm phức còn bốc khói trắng xóa, khí nóng tỏa ra phía trên đặc biệt rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo.

Tất cả những thứ trước mặt giống như bị làn khói trắng làm mờ đi, Trương Chân Nguyên mặt đối mặt với cậu, không thể nhìn rõ mặt qua làn khói mờ ảo, có lẽ là vì như vậy, Tống Á Hiên mới nghe rõ ràng lời nói của cậu ấy.

Cậu ấy nói, Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn thích chocolate, vì vậy hắn đem chocolate hắn coi là thứ tốt nhất cho cậu, cậu không thích, nhưng cậu chưa từng từ chối, có phải là trong trái tim cậu, lòng tốt của Lưu Diệu Văn kỳ thực càng trân quý hơn so với chocolate.

Tống Á Hiên bị khói hun đến chóng mặt, không nói chuyện, im lặng rồi lại im lặng, cậu không đúng lúc mà nghĩ đến lúc học năm hai cao trung, giáo viên ngữ văn mang đến lớp một bài văn mẫu xuất sắc, mọi người truyền tay nhau, trong đó viết: Thích, là trân quý thứ mà ta ghét.

Khi đó mọi người không ai có thể hiểu được, thứ mình ghét sao có thể trân quý được, mọi người đọc tới đọc lui cảm thấy đây là một câu nói bệnh hoạn, câu nói đó bị mọi người ghét bỏ, bị coi là lỗ hổng duy nhất trong bài văn mẫu ngôn từ hoa mỹ, Tống Á Hiên không phủ nhận cũng không đồng tình, chỉ là rất nhiều năm qua đi, những nội dung khác trong bài văn đều không nhớ rõ nữa, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể nhớ được câu này.

Cậu và Trương Chân Nguyên trò chuyện thêm vài câu, bia, thịt xiên nướng từng xiên từng ly đi vào bụng, không nhớ đã uống bao nhiêu, đợi đến khi phản ứng lại đã có chút say rồi, Lưu Diệu Văn điện thoại đến hỏi cậu ở đâu, Tống Á Hiên báo địa chỉ sau đó thành thật ngồi tại chỗ cúi đầu, hai má ửng đỏ, trông có vẻ có chút ngoan ngoãn.

Trương Chân Nguyên hỏi cậu sao không uống nữa, Tống Á Hiên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn tan rã.

"Không uống nữa, Lưu Diệu Văn, không cho tớ uống, không thể để em ấy phát hiện"

Đã uống nhiều như vậy, bây giờ lại còn giả vờ cái gì mà một giọt cũng không uống, Trương Chân Nguyên cười to một tiếng cảm thán, độc thân vẫn là tốt nhất.

Tống Á Hiên ngừng chiến, xiên nướng còn lại đương nhiên thuộc về Trương Chân Nguyên, cậu sau khi giải quyết toàn bộ đồ ăn trên bàn, Lưu Diệu Văn cũng đến nơi.

Hắn sau khi thanh toán xong mới đi đến, nhìn Tống Á Hiên vẫn nhắm mắt cúi đầu ngủ gà ngủ gật có chút bất lực, Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống, kéo một tay Tống Á Hiên vòng qua cổ mình, đợi cả người cậu dựa lên người hắn rồi sau đó mới quay đầu qua chào hỏi Trương Chân Nguyên.

"Đi đây, tớ thanh toán rồi."

Trương Chân Nguyên khoát khoát tay để hắn đưa người đi.

Tống Á Hiên nằm trên lưng Lưu Diệu Văn có chút ngoan ngoãn, cậu vẫn luôn lộ ra chút ôn thuận sau khi say mà bình thường không có, giống như chớp mắt liền trở về năm năm trước, trở về thời điểm hai người bọn họ lần đầu tiên thân mật không chút khoảng cách.

Cậu hình như uống nhiều rồi, lẩm bẩm mấy câu Lưu Diệu Văn cũng không nghe rõ, đợi đến khi hắn hỏi lại lần nữa sau đó Tống Á Hiên mới nói rõ ràng hơn một chút.

"Lưu Diệu Văn, em cuối cùng cũng đã đến, anh đợi rất lâu rồi."

Lưu Diệu Văn bất lực, hắn từ lúc cúp điện thoại đến khi đến đón người tống công dùng không đến hai mươi phút, nhưng quỷ say rượu lớn nhất, hắn không muốn giảng đạo lý với quỷ say rượu.

Hắn xốc xốc người lên trên, lúc lo lắng làm sao vẫy tay gọi xe Tống Á Hiên lại nghiêng mặt qua dán sát lại bên tai hắn, phát âm không rõ ràng mà nói một câu.

Lúc này hắn nghe rõ ràng rồi.

Lưu Diệu Văn dừng bước, lá cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc, hai chiếc lá lơ đễnh rơi xuống sượt qua cổ hắn, để lại cảm giác tê dại.

Tống Á Hiên nói là.

Lưu Diệu Văn, anh thực ra vẫn luôn rất ghét chocolate, nhưng anh thích em.

Bất luận là mười bốn năm trước là anh em, hay là mười bốn năm sau là người yêu.

Anh đều chỉ thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro