Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BREAKING: Lee Know - Cựu thành viên Stray Kids - Đệ đơn ly hôn với người vợ ngoài ngành!!!

Màn hình điện thoại của Jisung sáng lên, và thông báo hiện lên trên màn hình. Cậu dự định sẽ phớt lờ nó bởi đã quá tập trung và bận rộn trong việc cố gắng viết ra giai điệu lặp đi lặp lại trong đầu mình cả ngày nay.

Nhưng một cái tên quen thuộc đã va vào ánh mắt Jisung ngay trước khi màn hình tắt đi, và phải mất vài tích tắc trước khi cậu theo bản năng với lấy điện thoại và mở khóa màn hình. Cậu tự giễu cợt chính mình, cậu không bật thông báo về đồng đội cũ, nhưng cậu vẫn bật thông báo cho Stray Kids, và đó là cách thuật toán biết để thỉnh thoảng gửi tin tức về từng thành viên cho cậu.

Jisung thở dốc, tự nhắc nhở bản thân rằng cậu không cần phải giải thích lý do tại sao việc xem tin tức về Lee Minho lại khiến cậu tự động phản ứng như vậy. Rằng cậu không cần phải lý giải cho bản thân, ngay cả trước mặt tất cả mọi người, về lý do tại sao miệng cậu nhẹ nhàng mở ra khi đọc được cái tên này và não bộ đang xử lý thông tin mà nó được truyền đạt.

Lee Know. Ly hôn.

Jisung ngồi đó im lặng đến choáng váng. Cậu không hề biết chuyện đó đang xảy ra. Đã xảy ra...

Lee Know, Ly hôn, não cậu lặp đi lặp lại điều này trong khi tìm đến danh bạ điện thoại của mình. Chết tiệt.
______________________________________

Jisung và Minho từng có một cuộc trò chuyện về điều khoản không hẹn hò trong hợp đồng ban đầu với JYP Entertainment. Họ còn trẻ, 18 và 20 tuổi, vẫn là những tân binh với những ước mơ lớn và mục tiêu chân thành, nhưng cũng tràn đầy năng lượng tuổi trẻ được nung nấu dữ dội, chỉ còn cách bề mặt một bước nhỏ - trực trào bất cứ lúc nào.

"Ba năm," Jisung nhắc lại. Khi ấy, ba năm cảm giác như là vĩnh cửu vậy. Nhưng thực chất khi ta còn trẻ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. "Anh có thể làm được không, hyung?"

"Huh?" Minho mải mê nhìn điện thoại, đọc một webtoon mà Jisung đã nhìn thấy qua vai anh trước đó.

"Lệnh cấm hẹn hò," Jisung nói rõ, không quan tâm rằng Minho dường như không thực sự chú ý đến cuộc trò chuyện. Họ đã làm điều này rất nhiều; ngay cả khi họ không hoàn toàn chú ý đến nhau, họ vẫn có thể tương tác với nhau. Jisung thường nói đùa rằng đó là do họ có một loại liên kết tinh thần nào đó khiến mọi cuộc trò chuyện của họ diễn ra dễ dàng ngay cả khi không ai hiểu họ đang nói về điều gì. "Ba năm không hẹn hò. Không có con gái. Không... không có gì cả." Cậu giận dữ. "Anh có thể làm được điều đó không?"

Cậu biết Minho đã từng hẹn hò trước đó; đã từng có quan hệ tình cảm trước khi họ gặp nhau—hai người bạn gái: một từ thời trung học, mối quan hệ kéo dài gần hai năm, và một mối quan hệ khác ngắn ngủi hơn khi anh vào đại học, mối quan hệ kết thúc ngay giữa lúc anh đi lưu diễn với BTS. Minho thực sự không nói nhiều về những mối quan hệ trước đó ngoài việc thừa nhận rằng anh ấy đã có chúng, và Jisung cũng không bao giờ ép buộc anh kể về nó. Đó luôn là cách họ làm - họ chia sẻ nếu họ muốn, nhưng họ chưa bao giờ thực sự ép buộc điều đó; chưa bao giờ cố gắng trở nên sâu sắc và nghiêm túc với nhau vì họ cảm thấy không cần phải làm vậy. Và thành thật mà nói, Jisung không muốn đào quá sâu khi nói về chủ đề này, đặc biệt là vì vào thời điểm đó, cậu chẳng có gì để đóng góp vào cuộc trò chuyện cả. Bây giờ, nhìn lại, cậu chắc chắn rằng đó là lý do lớn tại sao cậu bắt đầu cảm thấy e ngại về lệnh cấm hẹn hò đó. Jisung còn trẻ, khao khát trải nghiệm, nhưng ước mơ của cậu bị ràng buộc bởi hợp đồng, làm cậu không thể có được những trải nghiệm đó.

Minho chỉ nhún vai trước câu hỏi của cậu, thậm chí còn không rời mắt khỏi điện thoại.

"Hyung," Jisung thúc giục, gần như là rên rỉ, như thể cậu đang khéo léo yêu cầu được chú ý - mà chắc chắn là như vậy.

Minho thở dài như bực tức, nhưng khi ngước lên, trong mắt anh chẳng còn gì ngoài sự kiên nhẫn và sẵn lòng lắng nghe. 90% thời gian đó là cách anh ấy nhìn Jisung—thành thật mà nói thì đó là điều mà Jisung coi là đương nhiên. "Hannie-ah" Minho đáp lại, cái tên trượt khỏi lưỡi anh theo cách độc đáo mà anh luôn gọi tên Jisung.

"Ba năm không hẹn hò," Jisung lặp lại.

Minho lại nhún vai. "Anh thực sự không bận tâm về nó nhiều đâu", nói rồi anh dừng lại, khóa điện thoại và bỏ nó vào túi, dấu hiệu cho thấy cuối cùng Minho cũng đã dành toàn bộ sự chú ý vào Jisung. "Nhưng có ai đó khiến em nghĩ về điều này à?"

Jisung cắn vào bên trong má mình. "Không có ai cụ thể cả" cuối cùng cậu cũng trả lời, kèm theo một tiếng thở dài ngắn. "Tuy nhiên, có rất nhiều cô gái dễ thương đang quảng bá cùng chúng ta," cậu nói thêm sau một nhịp, sự ấm áp lan tỏa khắp má cậu. Cậu tự lập luận trong đầu rằng mình chỉ là một chàng trai 18 tuổi đơn giản. Vì vậy, cậu thấy các cô gái xinh đẹp là điều bình thường thôi, ai muốn thì có thể kiện cậu.(*)

Minho nhìn chăm chú vào Jisung, dò xét kỹ lưỡng, và điều đó chẳng giúp được gì ngoài việc khiến cậu đỏ mặt hơn. "Đúng," cuối cùng anh cũng đồng ý. "Nhưng nào, Jisung-ah." Có một tia trêu đùa trong ánh mắt Minho, một nụ cười châm chọc hiện lên trên môi anh. "Hãy thành thật đi. Có cô gái cụ thể nào không? "

Không có, thực sự là không, nhưng Jisung vẫn vội vàng nghĩ ra một cái tên; cố gắng gợi lên hình ảnh của một cô gái cụ thể chỉ để khiến Minho im miệng.

"Fromis_9 Chaeyoung," cuối cùng cậu nói. Vào thời điểm đó, Fromis_9 đang quảng bá cho Love Bomb, trùng với đợt comeback của Stray Kids. Bài hát đã văng vẳng trong đầu cậu kể từ khi cậu tình cờ nghe nó phát ở cửa hàng tiện lợi vào buổi sáng, và mái tóc màu cam cháy của Chaeyoung đã gây ấn tượng lớn với cậu.

Minho khịt mũi trước khi lấy điện thoại ra lần nữa, chỉ lăn nó trong lòng bàn tay. Giống như anh cần phải làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân—Jisung thực sự không biết. "Không phải cô ấy quá cao so với em sao?"

Jisung nheo mắt lại trước khi buông ra một tiếng giận dữ "Chan-hyung biết cô ấy." Cậu quyết định lờ đi lời trêu chọc hiển nhiên của Minho. "Chan hyung nói rằng cô ấy trước đây đã từng ở trong JYP, trước cả khi em gia nhập. Anh nghĩ anh ấy có thể giới thiệu Chaeyoung với em không?"

"Chan-hyung mà, anh ấy biết tất cả mọi người," Minho chỉ ra, với vẻ mặt không cảm xúc và lạnh lùng. "Anh ấy có thể giới thiệu em với bất kỳ ai em muốn."

"Phải. Chan-hyung có thể giới thiệu em với tất cả mọi người."

Sau một khoảnh khắc im lặng, vai Minho bắt đầu run lên, anh bắt đầu bật cười thật lớn. Mặc dù câu đùa của Jisung chỉ là trò đùa nhạt, nhưng cậu cũng bật cười, tự hào vì đã làm cho Minho vui vẻ.

"Em có thực sự muốn hẹn hò với cô ấy không?" Minho nhẹ nhàng hỏi sau khi tiếng cười của họ giảm bớt.

Jisung dừng lại để thực sự suy nghĩ về điều đó, rồi đến lượt cậu nhún vai thờ ơ với Minho. "Cụ thể không phải là cô ấy, nhưng... em không biết. Anh biết đấy, em..." cậu ngập ngừng, mặc dù điều cậu sắp nói không phải là bí mật. "Anh biết đấy, trước đây em chưa bao giờ có một mối quan hệ nào," cậu tiếp tục, "và đôi khi - em cũng tự hỏi, đôi khi." Và thực ra, đó mới chính là vấn đề. Điều quan trọng không phải là Jisung bị thu hút bởi bất kỳ cô gái nào cụ thể, dù họ đều xinh đẹp và dễ thương. Cậu chỉ muốn biết cảm giác đó như thế nào - thích một ai đó và được yêu lại. Được hôn lên môi, được trong một mối quan hệ.

"Em thắc mắc? Về?" Khuôn mặt xinh đẹp của Minho nhăn lại, như thể anh đang cố gắng hết sức để hiểu những gì Jisung đang nói. "Cảm giác thế nào khi ở trong một mối quan hệ? Nhưng mà trước đây em đã từng hẹn hò rồi mà, phải không?"

Jisung nhíu mày. "Một lần hẹn hò. Khi em 16 tuổi. Bọn em đến một quán manhwa, và có một khoảnh khắc trong buổi hẹn hò—cô ấy gãi má, bằng một thế lực tâm linh nào đấy em nghĩ đó là cách cô ấy yêu cầu một nụ hôn."

Minho cười lớn mặc dù anh đã từng nghe câu chuyện này trước đó; câu chuyện về việc Jisung ăn một cái tát vào mặt khi cố gắng đặt nụ hôn thuần khiết của mình lên má cô gái mà cậu thích. Đó từng là một trainee của công ty, nhưng mà lần cuối Jisung nghe về cô ấy là  sắp được debut dưới trướng công ty khác. Hồi đó, thỉnh thoảng cậu lại tự hỏi liệu có ngày nào họ tình cờ gặp nhau ở các đài truyền hình hay không; tự hỏi liệu điều đó là tốt hay xấu nếu họ gặp lại. Nhưng hoàn toàn không có câu trả lời cho những câu hỏi đó, vì cô gái đó chưa từng được debut, và Jisung không biết được kết quả cuối cùng.

"Hiện tại, chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm," Minho đơn giản nói. "Ba năm? Có thể làm được, miễn là chúng ta tập trung." Lời nói của anh rất thực tế; như thể sự tập trung là một điều dễ dàng để duy trì. Tuy nhiên, thực tế lại rất khác biệt, nhưng vào thời điểm đó, họ lại không hề biết.

Jisung chỉ mỉm cười gật đầu, chọn tin tưởng lời Minho nói. Anh lớn tuổi hơn và khôn ngoan hơn cậu; cũng là người có nhiều kinh nghiệm hơn cậu nên có lẽ Minho biết mình đang nói gì.

"Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn không?" Jisung hỏi tiếp.

"Cái gì?" Lúc đó tiếng cười của Minho thậm chí còn to hơn. "Ý anh là—chắc chắn rồi, anh đoán vậy? Có lẽ sau này. Nhưng điều đó thật xa vời. Một tương lai rất xa." Anh dừng lại như thể đang thực sự nghĩ về điều đó, rồi sau đó rùng mình, như thể đó là một thứ gì đó quá sức tưởng tượng. "Em có nghĩ về điều đó không?"

"Tất nhiên rồi!" Jisung nghiêm túc gật đầu. Cậu còn trẻ, thậm chí chưa trưởng thành, nhưng kết hôn - một căn hộ đẹp ở tầng 20 của một tòa nhà cao tầng ở Seoul - đó là một phần giấc mơ của cậu. Một phần cuộc sống mà cậu đã hình dung cho bản thân mình. "Em biết chúng ta là Idol nên có lẽ em sẽ không thể ổn định cuộc sống sớm, nhưng em cũng không muốn phải chờ đợi quá lâu. Em cảm thấy muốn kết hôn khi khoảng 35 tuổi... đó là một lựa chọn lý tưởng, phải không? Đến lúc đó, em nghĩ rằng người hâm mộ đã trưởng thành cùng chúng ta—sẽ chúc phúc cho em và gia đình em."

Minho lại cười. "Nó có vẻ lý tưởng," anh lặp lại. "Nhưng trước hết em phải tìm được người đó đã."

"Đúng đúng" Jisung xua tay bất đắc dĩ. "Em sẽ đặt hết niềm tin của mình vào tay Channie-hyung."
________________________________

(*) Ở đây tác giả gốc viết: "So he found girls cute, sue him." mà mình không hiểu lắm, ai hiểu rõ có thể thể đóng góp để mình cải thiện nha.

Vote để ủng hộ mình nhaaa (つ≧▽≦)つ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro