Hoàng hôn và Bình minh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn tràn xuống từ phía chân trời, thậm chí cả mặt biển cũng nhuộm màu cam, từng làn sóng vỗ vào tàu nhẹ như gió, ánh sáng gợn lên trên khuôn mặt mọi người.

Fushiguro Megumi bất an nhìn Gojo Satoru đang có tâm trạng tốt, người đang ôm sau đầu thưởng thức phong cảnh bên ngoài tàu, thậm chí còn ngâm nga một bài hát nào đó nhưng Fushiguro Megumi chưa từng nghe qua.

Gojo Satoru thoáng nhìn thấy biểu cảm của Fushiguro Megumi, ngạc nhiên hỏi : "Bài hát chủ đề của Slam Dunk! Megumi chưa từng nghe đến sao? Ga Kamakura là bối cảnh mở đầu của bộ anime đó."

Fushiguro Megumi thành thật lắc đầu, còn Gojo Satoru tỏ vẻ chán nản trước khoảng cách thế hệ, anh tự lẩm bẩm giới trẻ ngày nay tại sao không xem bộ anime đình đám này. Fushiguro Megumi nghe câu được câu không,  cậu không đoái hoài đến phong cảnh đẹp trước mắt mà tập trung vào những tiềm ẩm xung quanh. Khi ga tàu đi tới, cậu nhìn thấy một chú linh cấp thấp đang bò dưới băng ghế, Gojo Satoru hoàn toàn không nhìn thấy - Fushiguro Megumi có thể khẳng định rằng anh không diễn - anh bước thẳng tới và ngồi xuống, vẫy tay mỉm cười với cậu. Gojo Satoru cầm trên tay một túi giấy đựng bán rán mới nướng, trông anh rất sung sướng, không khỏi ngấu nghiến món tráng miệng để bổ sung năng lượng như mọi khi mà thay vào đó anh cầm lên mỗi cái bánh cắn một miếng nhỏ rồi bỏ xuống niếm cái khác.

Mặc dù chỉ mặc áo sơ mi rộng thùng thình phối cùng quần tây và đeo vòng cổ rất phong cách, trông anh như một chàng trai trẻ đang tận hưởng cuộc sống ở thành phố nhộn nhịp này. Bất quá, Fushiguro Megumi vẫn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cậu cụp mắt xuống thì nhìn thấy chú linh cấp thấp đang bò dưới chân Gojo Satoru, trông đang ngửi giày như một thú cưng, sinh vật há miệng với vẻ mặt ngơ ngác, dù nó cấp thấp vẫn khiến Fushiguro Megumi cảm thấy lo lắng -

Fushiguro Megumi vẫn không muốn thả Ngọc khuyển ra, trong đầu cậu hiện lên câu nói bông đùa cố ý của Gojo Satoru : Hãy để thầy một ngày làm người bình thường nhé, Megumi.

Bàn tay cậu nắm chặt lại rồi thả lỏng, cuối cùng Fushiguro Megumi thở dài, cậu bước tới rồi ngồi cạnh Gojo Satoru, bí mật đá cho chú linh kia một cái nhằm đuổi nó đi.

Nhưng mỗi khi Gojo Satoru nhìn về phía cậu, cậu không khỏi nghĩ chính bản thân cậu mới là Gojo Satoru, người tạo nên mọi sự khác biệt trong giới chú thuật này. Giờ đây, dù anh đã trở thành người bình thường trong thời gian ngắn, anh đã khác … Ngồi cùng tàu còn có các cô gái khác lén nhìn anh thì thầm gì đó, trẻ con thì ngắm nhìn ánh nắng, ngay cả những nhân viên văn phòng vội vã trên đường cũng sẽ liếc nhìn anh một cái. Gojo Satoru luôn thu hút mọi sự chú ý của mọi người xung quanh và anh có thể khuấy động vòng xoáy giữa ánh sáng và bóng tối.

"Megumi? Megumi! Em đang nghĩ gì vậy?"

Gojo Satoru không khó để nhận thấy sự mất tập trung của người bên cạnh mình. Đối với anh, đây là một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới mà anh đã đấu tranh từ lúc sinh ra, không có lời nguyền, chỉ có những niềm vui và nỗi buồn thường nhật. Con người có quyền tự do thể hiện cảm xúc của mình và không cần suy nghĩ nhiều về điều đó.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng, tự lừa dối bản thân, chưa kể đến vẻ mặt buồn bã của cậu học trò mình, Gojo Satoru hiếm khi cảm thấy quyết định đi theo con đường riêng thật có vẻ ngu ngốc.

Không chỉ có anh bị nguyền rủa bởi cái gọi là số phận, Fushiguro Megumi cũng vậy, và sự giống nhau này họ đã gặp nhau. Bây giờ, anh đã tạm thời thoát khỏi lời nguyền ấy. Khi nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Fushiguro Megumi, Gojo Satoru cảm thấy mọi thứ điều vô nghĩa.

Kẻ mạnh nhất cảm thấy thật nhàn chán, người bình thường cũng vậy, nhìn anh, ai cũng dễ nhận thấy sự không hài lòng trong mắt anh.

Khi họ đến ga Kamakura thì trời đã tối, Gojo Satoru cuối cùng không thể chịu được ánh mắt lo lắng của Fushiguro Megumi, anh vò mạnh tóc và nói : "Đừng ủ rũ như vậy! Chúng ta đến đây để thư giãn và du lịch. Đây là dịp hiếm khi thầy được ra ngoài một mình với Megumi nên thầy rất mong chờ vào điều đó."

Fushiguro Megumi cau mày cuối cùng cũng thả lỏng, do dự một chút mới nói : "Thầy Gojo, thầy hiện tại có chút 'đặc biệt'. Nếu bị chú linh tấn công…"

"Nhưng Megumi sẽ luôn bảo vệ thầy phải không?"

Fushiguro Megumi ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Gojo Satoru, đôi mắt cậu tối sầm, trong nháy mắt Gojo Satoru biết cậu định nói gì, anh nhét miếng bánh vào miệng trước khi cậu kịp mở lời, nói : "Megumi, sau khi chuyến đi kết thúc hẵng nói chuyện đó, giờ thì em nên thư giãn và vui vẻ một chút, nghe thầy."

Gojo Satoru giả vờ đáng thương chớp chớp mắt. Trong mười năm qua, Gojo Satoru đã cố ý ( hoặc vô tình, đại loại là vậy ) quyến rũ cậu. Fushiguro Megumi đã nhìn thấy anh như thế vô số lần. Cậu cũng nghĩ rằng mình đã miễn dịch, nhưng chỉ riêng lần này, Gojo Satoru thực sự đang nhìn Fushiguro nài nỉ. Hình ảnh Gojo Satoru đang chớp mắt hiện lên trong tâm trí Fushiguro Megumi làm cậu không khỏi mềm lòng, cậu hít một hơi sâu rồi nói Gojo Satoru :

"Ừ, em hứa với thầy."

Gojo Satoru nhìn Fushiguro Megumi đang cố hết sức để thư giãn mỉm cười, tiến tới chạm vào trán cậu nói : "Vậy thì đừng cau mày."

Anh quay đầu về phía trước, không để ý rằng người phía sau đang sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác đặt tay vào giữa lông mày. Hình như mình sốt rồi.

Mặt trời đã lặn, những ngôi sao tỏa sáng rực rỡ từ màn đêm sâu thẳm, làm cho ánh đèn đường càng thêm lấp lánh, tạo cho người ta ảo giác như trời đất đảo lộn. Tiếc là họ đến vào thời điểm không thích hợp, không có mùa hè pháo hoa, mùa đông tuyết rơi, mùa thu lá rơi rải đường. Bởi không có nhiều khách du lịch nên nhiều cửa hàng đóng cửa sớm. Gojo Satoru và Fushiguro Megumi lần đầu tiên đi dạo trên biển, cả hai bước cạnh nhau trong im lặng cho đến khi làn gió mát từ biển đẩy họ vào một thị trấn gần đó.

Gojo Satoru bước đi trên những con phố thưa thớt dân cư, tiếc nuối nói rằng họ nên đi xa như Kyoto chẳng hạn, ở đó họ có thể nhìn thấy những cây phong đỏ. Fushiguro Megumi hỏi anh tại sao không đi, Gojo Satoru chớp mắt trả lời : "Nơi đó xa lắm. Vả lại thầy không muốn tốn nhiều thời gian."

Fushiguro Megumi nói : "Thầy Gojo có vẻ không thích Kyoto nhỉ? Có phải vì họ không?"

Gojo Satoru chỉ mỉm cười không trả lời. Đôi khi bản thân anh cảm thấy rằng mình đã đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời Fushiguro Megumi và anh tự mãn về điều đó. Nhưng ngay bây giờ, anh đột nhiên phát hiện rằng chính bản thân anh luôn lừa dối mình rằng đã sống cùng với Fushiguro Megumi gần mười năm. Hay là bởi vì anh không nên chiếm giữ Fushiguro Megumi trong suốt thời gian qua?

Gojo Satoru chỉ nghĩ rằng nếu Fushiguro Megumi có thể học cách bỏ đi lớp vỏ mạnh mẽ của mình thì anh sẽ không cần nói vòng vo rằng họ sẽ không trải qua một ngày bình thường ở nơi đây.

Bởi anh yêu đứa trẻ này. Học trò của anh.

Họ tình cờ ghé vào một quán mì ramen, vội vàng lấp đầy chiếc bụng đói rồi ợ hơi hài lòng rời đi, đi bộ một lúc lâu, Gojo Satoru kéo Fushiguro Megumi vào một quán kem. Vì một lý do nào đó, động tác xúc kem của chủ quán hơi khác với người bình thường khiến cậu lo lắng liếc nhìn Gojo Satoru vài lần trước khi đưa cho anh. Gần như trong tiềm thức, Fushiguro Megumi chộp lấy que kem trước khi Gojo Satoru nhận lấy nó. Gojo Satoru hỏi cậu có nhìn thấy gì không, Fushiguro Megumi trả lời cậu không nhìn thấy gì nhưng -

"Điều gì sẽ xảy ra nếu thầy vẫn chưa thể nhìn thấy tất cả những điều chưa biết."

Hai người cầm một que kem trắng và một que kem đen dừng lại trước một cửa hàng nhỏ được chiếu sáng bởi một vài chiếc đèn lồng giấy, thêm vào đó người chủ còn trang trí thêm vài chiếc vòng tay bằng giấy, đá chạm khắc và mặt dây chuyền đều liên quan đến Phật giáo. Không ngờ đến là Gojo Satoru mua một sợi dây màu đỏ có chạm khắc hình tượng Phật, anh nắm lấy tay Fushiguro Megumi và buộc lại mà không hỏi ý kiến cậu.

"Thầy Gojo, thầy tin vào Phật pháp ạ?"

"Thầy không tin. Megumi có biết về Đại Phật Kamakura* không? Chúng ta đi xem nhé."

Fushiguro Megumi không biết nên từ chối thế nào cho phải, cậu luôn làm theo những lời nói vô nghĩa của Gojo Satoru, và lần này cũng không là ngoại lệ.

"…Đừng có nói là em muốn hỏi tại sao thầy mua nó?" Sau khi liếc nhìn Fushiguro Megumi, người đang thầm theo dõi anh, Gojo Satoru cuối cùng cũng không kìm được tò mò.

"Việc thầy làm đều có lý do, mặc dù phần lớn là thầy ngẫu hứng mà thôi."

"Nếu thầy nói lần này có ý nghĩa đặc biệt thì sao?"

Fushiguro Megumi ngẩng đầu liếc nhìn Gojo Satoru đang chăm chú, nói : "Vậy thì thầy sẽ nói thẳng cho em biết."

Lúc này trời đã tối hẳn, trên con đường đá dẫn tới chùa Kotoku-in, nơi pho thượng Đại Phật Kamakura trú ngụ. Vài tiếng chim vang lên từ khu rừng tối tăm gần đó. Gojo Satoru mím môi, không nói gì. Fushiguro Megumi thầm cảm thấy Gojo Satoru có thể đang tức giận, nhưng lại tìm không được lý do, liền nói :

"…Tại sao thầy lại mua nó cho em?"

Đúng như dự đoán Fushiguro Megumi, cậu chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề, liếc mắt nhìn thấy Gojo Satoru đang gãi đầu một cách cáu kỉnh.

Điều cậu không biết là Gojo Satoru đã nhiều hơn một lần mong muốn trở về nhà trong chuyến đi mà anh đã mong chờ.

Gojo Satoru quay đầu nhìn vào Fushiguro Megumi, người này đang ngơ ngác nhìn anh, đưa mắt xuống dưới phát hiện sợi dây màu đỏ đã được buộc lại, nút thắt rất đẹp mắt.

"Megumi không tin vào Thần Phật, vậy em tin vào cái gì?"

*Đại Phật Kamakura : Tượng Đại Phật Kamakura hay Kamakura Daibutsu có từ thế kỷ thứ 13 và là bức tượng Phật bằng đồng cao thứ hai ở Nhật Bản. Bức tượng là một cảnh quan biểu tượng và là một trong những điểm được du khách ghé thăm nhiều nhất trong khu vực Kanto.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro