Chapter 1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"em thật sự muốn dán miệng anh lại nhưng bây giờ không còn thời gian nữa nên em sẽ để sau." tôi ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang để xem bố thế nào.

ông ấy đã ở trong phòng từ hôm qua rồi.

tôi thực sự rất lo cho ông.

"bố?" tôi cẩn thận gõ cửa.

"vào đi..." giọng ông vang lên, run run và thiếu sức sống.

tôi mở cửa và ngó vào trong. tôi thấy ông đang ngồi bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.

"bố?" tôi gọi ông một lần nữa. ông quay lại và nhẹ nhàng nở một nụ cười.

"này..." bố nói.

"bố có muốn ra ăn cơm cùng gia đình không ạ?" tôi bước vào phòng và hỏi. ông nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt của ông lúc đó vẫn long lanh những giọt nước mắt đang đọng lại.

"bố, đừng khóc mà..." tôi chạy đến và ôm bố thật chặt.

ông ấy rất nhạy cảm.

"con phải đi thật sao?" cuối cùng ông đã lên tiếng. tôi thở dài.

"con xin lỗi..." tôi nhắm mắt lại và ngửi mùi hương thân thuộc của bố.

dù bạn nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn rất thích mùi hương của bố. nó khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.

"không thể tin nổi có một ngày con gái yêu quý lại rời xa tôi... tôi còn chưa 60 tuổi mà..." ông thở dài.

"bố ~ mẹ nói rằng bố sẽ đến thăm con mỗi tháng, vậy nên bố không cần phải quá lo lắng đâu." tôi cười.

"bố biết nhưng không có con ở bên, bố cảm thấy vô cùng khó khăn." ông đưa tay lên má tôi.

tôi và bố rất thân thiết với nhau giống như anh Seojoon và tôi vậy.

tôi luôn tìm đến ông mỗi khi cần tâm sự hoặc tìm một cảm giác bình yên ở bố.

"con cũng không muốn xa bố chút nào" tôi cười và ôm lấy ông một lần nữa. "con sẽ nhớ bố rất nhiều." tôi ôm bố thật chặt. bỗng nhiên ông quay lại, hôn lên má tôi.

"con mãi là con gái bé bỏng của bố, con yêu." ông thở dài. "bố không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu con ra ngoài kia một mình..."

"bố, con sẽ ổn thôi mà. con hứa mỗi ngày con đều sẽ gọi cho bố." tôi đứng dậy.

"hứa nhé?" bố tôi nói.

"con sẽ làm tất cả vì bố mà..." tôi cười rồi đặt một nụ hôn lên má ông. " vậy chúng ta ra ngoài ăn thôi!" tôi liền kéo tay ông ra ngoài.

" cuối cùng anh đã nghe con nói rồi." mẹ nói vọng ra từ phòng bếp.

"còn hơn việc em tự làm theo ý mình". ông tiến đến chiếc ghế ăn, tức giận. "em chưa bao giờ nhắc đến việc này với gia đình".

vừa dọn thức ăn ra bàn mẹ vừa tỏ vẻ khó chịu.

" em chỉ nghĩ tới tương lai của con chúng ta thôi mà. sẽ tốt hơn nếu con bé biết tự lập và đối mặt với cuộc sống ngoài kia" bà ngồi xuống ghế.

" mẹ con thật là rắc rối mà." bố tôi lắc đầu và bắt đầu đảo bát cơm của ông.

" cả hai người đều rắc rối cả." Seojoon thốt lên. điều đó thì tôi hoàn toàn đồng ý.

họ thích cãi nhau nhưng khi tâm trạng tốt, bố mẹ tôi sẽ rất thân thiết và yêu thương nhau. tôi cũng không thể hiểu nổi nữa.

"em ấy đến đấy mất 2 tiếng thôi mà, có phải vấn đề lớn gì đâu bố. có gì chúng ta sẽ gọi cho nhau bằng điện thoại và Skype hoặc FaceTime, không thì cái gì cũng được." anh nói.

bất cứ cái gì anh Seojoon nói tôi đều đồng ý hết.

bố với ý nghĩ luôn phản đối việc tôi phải đi xa và việc quá lo lắng cho tương lai tôi của mẹ,tôi không thích thấy họ thế này chút nào cả.

"yeah, em biết gì không? con gái của anh sẽ tốt hơn khi ở đây và giúp đỡ công việc cùng gia đình. con bé sẽ học được cách đương đầu với khó khăn ngoài kia như lời em nói." bố nói.

tôi và Seojoon nhìn nhau mà lắc đầu. chúng tôi tiếp tục ăn và xem cuộc cãi nhau của 2 người. nó giống như đang nhìn hai người già đánh nhau như trong phim drama mà tôi xem mỗi ngày cuối tuần.

thật khó chịu.

"bố...mẹ...đủ rồi đó." tôi lên tiếng. cuối cùng họ lườm nhau rồi tiếp tục bữa ăn của mình.

bữa ăn kết thúc một cách yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro