chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  |35. M&M|
  |📍hai cheng, anshan, china|

---

minghao ngồi trên giường khi mingyu bước vào phòng, ánh sáng mặt trời lấp ló qua rèm cửa, chiếu xuống làn da trần của cậu, trông thật huyền bí.

"đó có phải là cuộc gọi công việc không?" cậu hỏi, vừa dụi mắt vừa ngáp.

mingyu nuốt nước bọt và không trả lời ngay lập tức.

thay vào đó, anh ngồi xuống giường, vuốt tóc minghao, "có thể nói như vậy."

"ý anh là gì?" minghao khẽ hỏi, nhắm mắt lại.

mingyu cảm thấy khó chịu, "thời gian nghỉ phép có lương của anh sắp hết rồi." lời nói tuôn ra một cách suôn sẻ, nhưng nó như vị giấm chua, để lại hương vị đắng cay trong miệng anh.

ninghao mở to mắt, "trời ơi, em hoàn toàn quên mất anh không sống ở đây." minghao thốt lên, ngồi dậy. cậu đã nghĩ mingyu làm việc từ xa giống như cậu, "anh chắc là vẫn còn việc làm chứ? chúng ta nên quay lại nếu..."

"không, không đâu" mingyu cười khẩy, "mọi thứ đều ổn cả. anh vẫn còn vài tuần nữa." với em...

minghao ngồi đó, vẫn hơi bị rung động và không chắc chắn, nhưng cậu lại thả lỏng vào ga trải giường, tin tưởng vào lời của mingyu.

mingyu ghét điều đó.

anh muốn gào thét vào mặt minghao vì đã tin tưởng anh quá nhanh, muốn la hét và chỉ trích cậu vì sao lại ngây thơ đến vậy.

làm sao cậu có thể không thấy rõ những lời nói dối liên tục?

sao cậu không nhận ra điều gì cả?

với sự cứng đầu của minghao, mingyu đã nghĩ rằng cậu sẽ nghi ngờ từ khi họ gặp nhau.

"được rồi." minghao bĩu môi, "nói cho en biết khi nào chúng ta sẽ trở về nhé."

mingyu cố gắng mỉm cười, "em thực sự sẽ trở về sao?"

ninghao nhìn mingyu như thể anh vừa hỏi một câu ngớ ngẩn. cậu cười khúc khích, "tất nhiên rồi." cậu hứa, "chuyến đi này chỉ là... " minghao nhìn quanh căn phòng của mình, thở dài một chút buồn bã, "tạm thời thôi."

"đây không phải là nhà của em sao?" mingyu hỏi.

phần bên trái của môi minghao nhếch lên thành một nụ cười, rồi cậu cười rộn ràng, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười hết lòng, "ừ, nhưng…" minghao đặt tay lên ngực mingyu, cảm nhận nhịp đập của nó, "anh cũng là nhà của em."

trái tim mingyu thắt lại.

anh nhanh chóng thay đổi chủ đề, nhanh nhất có thể. "chúng ta không nên tập luyện sao?"

minghao nhíu mày, bối rối, "tập luyện?"

"đúng vậy. chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều. anh vẫn còn kém lắm. tin anh đi, anh chắc chắn em còn nhớ bao nhiêu lần em đã nói với anh." mingyu đứng dậy, ngồi xuống ghế làm việc của minghao, lục lọi trong một túi đồ ngẫu nhiên của minghao vì anh chỉ mang theo điện thoại và thể xác khi bay đến đây.

minghao nhìn anh một lúc, nhưng nụ cười lại hiện ra chỉ trong vài giây, như thể mingyu là liều thuốc hạnh phúc của cậu.

minghao nghiêng người, đầu gục lên tay khi cậu nằm trên khuỷu tay, "anh vẫn muốn tham gia buổi hòa nhạc à?"

"tại sao anh lại không cơ chứ?" mingyu nhõng nhẽo như một đứa trẻ khi cuối cùng tìm thấy một đôi giày ba lê, "đây là giày dự phòng của em à?"

minghao cười khẩy.

"chúng ta chắc chắn không cùng kích cỡ giày đâu, gyu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro