Không cần nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em luôn có thể không có phép tắc."


-


Trần Thiên Nhuận nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái bụng còn chưa có dấu hiệu gì, trong lòng có chút khó chịu.


Sự xuất hiện của đứa bé này khiến Trần Thiên Nhuận cảm thấy rất phức tạp, bản thân cậu vốn rất thích trẻ con, nhưng người ba Alpha của đứa bé này và cậu trong cuộc hôn nhân thương mại này lại không có cơ sở tình cảm.


Nếu cứ khăng khăng đòi có tình cảm, chỉ có thể là "ngựa tre" mà cậu gặp khi còn nhỏ, dù sao mẹ Trần cũng đã nói như vậy.


Hai người kết hôn nửa năm vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, chỉ là kỳ phát tình gần đây nhất của Trần Thiên Nhuận lại tình cờ gặp ngay kỳ dịch cảm của Tả Hàng, hai người mới có đứa con này.


Anh ấy sẽ muốn đứa con này chứ?


Trần Thiên Nhuận biết Tả Hàng sợ nhất là phiền toái.


Sau khi bọn họ kết hôn, kỳ phát tình đầu tiên của Trần Thiên Nhuận là vào mùa đông, nhưng cậu lại bị nóng đến mức cửa sổ phòng ngủ đều được mở rộng, cậu bối rối, mắt nhắm mắt mở nhắn cho đối phương mình muốn ăn kem.


Tả Hàng còn chưa kịp tan làm đã nhận được tin nhắn, nghe giọng nói dính dính của Trần Thiên Nhuận đoán chừng đã đến kỳ phát tình liền vội vàng hoàn thành công việc, còn không quên mang kem đến cho Trần Thiên Nhuận.


Khi anh về đến nhà cũng đã gần 11 giờ, khuôn mặt của Tả Hàng vì lo lắng đã trở nên rất khó coi, đặc biệt là khi cảm nhận được nhiệt độ trong phòng ngủ.


"Em bị cảm lạnh thì làm sao?" - Tả Hàng đóng của sổ lại, không nói một lời nào, giọng điệu cũng không dịu dàng, thậm chí có thể nghe ra anh có chút không vui.


Trần Thiên Nhuận, vốn dĩ đang trong kỳ phát tình, lại càng thêm bất mãn. Cậu cho rằng Tả Hàng ghét bỏ mình lắm chuyện, nửa đêm còn đòi ăn kem, cho nên lúc đó trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, Tả Hàng rất hung dữ lại càng không thích phiền phức.


Nhưng bất kể là như thế nào, Trần Thiên Nhuận cũng sẽ không bỏ đứa bé này, cùng lắm thì cậu ly hôn và tự mình nuôi con thôi.


-


Tiếng mở cửa kéo suy nghĩ của Trần Thiên Nhuận trở về. Khi nhìn thấy Tả Hàng, cậu liền lập tức ngồi dậy, bàn tay đang đặt trên bụng không tự nhiên mà bỏ xuống.


"Bị đau dạ dày sao?"


Trần Thiên Nhuận tùy tiện lắc đầu, vừa đúng lúc muốn tìm lý do thì thấy Tả Hàng đang đi về phía phòng bếp.


Tả Hàng đi ra với một với một ly nước. Trần Thiên Nhuận muốn nhắc nhở anh uống nhầm cốc rồi, nhưng anh lại đưa nó cho Trần Thiên Nhuận: "Uống thêm chút nước ấm."


Trần Thiên Nhuận vì tức trên thẳng nam kia mà cả đêm không ngon giấc, đến khi buồn ngủ thì trời cũng sắp sáng.


Đơn giản chỉ cần chạy trốn khỏi nhà, rời khỏi tầm mắt, rời khỏi tâm trí.


Nhưng khi cậu thật sụ ra khỏi nhà lại không biết đi đâu. Nhà mẹ nhất định không thể về, nhà của bạn cậu Tả Hàng cũng biết ở đâu.


Trần Thiên Nhuận đi trên đường không có mục đích cụ thể, ngay cả khi trời đang mùa hè cũng đột nhiên thổi qua một cơn gió lạnh. Trời trở lạnh rồi, cuối cùng cậu quyết định đến một quán cà phê sưởi ấm trước.


Trần Thiên Nhuận xin nghỉ phép ở công ty, đặt tay lên cốc cà phê, nhìn ra ngoài của sổ. Buổi sáng, có rất nhiều người đi ngang qua quán cà phê, phần lớn đều là nhân viên văn phòng, vẻ mặt đang lo lắng điều gì đó.


Dần dần, tách cà phê cũng đã nguội, Trần Thiên Nhuận đổi sang một cái tách mới rồi gọi thêm một miếng bánh nhỏ, nhưng vì đang mang thai nên bây giờ cậu không thể ăn nó được, chỉ có thể tràn đầy chán ghét nhìn nó.


Cậu thở dài, lẩm bẩm: "Không biết anh ấy có thấy nó không?" - Một tờ ghi chú cậu đã để lại.


Trần Thiên Nhuận suy đi nghĩ lại, hoặc lỡ như để lại lời nhắn đó, Tả Hàng thức dậy không thấy thì sao, sẽ nghĩ là cậu đi làm, như vậy lần bỏ nhà đi này coi như công cóc.


Nhưng không bao lâu sau, Trần Thiên Nhuận lại hối hận, nếu lỡ như Tả Hàng không có chút quan tâm nào, chẳng phải cũng sẽ thất bại sao?


Omega khi mang thai rất hay nghĩ nhiều, lại luôn thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt là Trần Thiên Nhuận luôn thiếu pheromone của Alpha, vừa nghĩ đến đó cậu gần như sắp khóc đến nơi.


-


Trần Thiên Nhuận về nhà vào khoảng chín giờ tối, trước khi vào cửa đã tự suy ngẫm rất nhiều lần, cả ngày hôm nay không ăn gì quả thật rất khó chịu, với cả một Omega ra ngoài một mình vào ban đêm không an toàn, cho nên cậu mới quay về, chỉ có vậy thôi.


Trần Thiên Nhuận muốn lặng lẽ đi vào xem Tả Hàng có nhà không, nhưng cậu lại quên mất lần nào cũng sẽ có tiếng mở cửa "lạch cạch".


"..."


"Em ở đâu chứ?"


Tả Hàng đang uống rượu ở sofa, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, giọng nói khàn hẳn đi, hiển nhiên là vừa mới khóc xong. Thấy Trần Thiên Nhuận không trả lời liền nói một tràn:


"Em đã ở đâu? Anh đi tìm em khắp nơi, mẹ hay bạn bè của em anh đều kiếm hết cả, nhưng anh lại không thể tìm thấy em ở đâu cả. Anh nhận ra mình dường như không biết chút gì về em cả, thậm chí ngay cả nơi em thích đến khi tâm trạng không tốt cũng không biết. Nhưng mà anh thật sự yêu em, A Nhuận... Đừng đi, có được không?"


Trần Thiên Nhuận bị lời nói của anh làm cho sững sờ, còn muốn lên tiếng an ủi anh lại buộc miệng thành: "Ôm em, em khó chịu."


Lời vừa nói ra, cậu liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp, Trần thiên Nhuận liền ngửi được mùi pheromone của anh.


"Có chuyện gì vậy, A Nhuận? Chỗ nào không thoải mái?"


"Em... Em có thai rồi..." - Giọng nói của Trần Thiên Nhuận càng lúc càng nhỏ, nhưng Tả Hàng vẫn nghe vô cùng rõ ràng, anh vô thức nới lỏng vòng tay đang ôm Trần Thiên Nhuận.


Anh sững sờ hồi lâu mới hỏi lại: "Của anh?"


Trần Thiên Nhuận cươi khổ nói: "Nếu không thì là của ai?"


Rõ ràng người mang thai là Trần Thiên Nhuận, nhưng Tả Hàng lại vô cùng cẩn thận. Buổi tối anh sẽ không dám đến quá gần Trần Thiên Nhuận, lại chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi đứa bé được sinh ra, cả ngày cầm quyển sách hướng dẫn nuôi con không thèm tán gẫu với cậu.


Trần Thiên Nhuận vô cùng tức giận nhưng Trần Thiên Nhuận không nói.


Trần Thiên Nhuận như có điều gì khó nói, ngay cả thẳng nam như Tả Hàng cũng có thể nhận ra. Vào một đêm chuẩn bị đi ngủ, Tả Hàng đột nhiên cúi đầu hôn Trần Thiên Nhuận.


Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau, quấn lấy nhau không rời. Tả Hàng chậm rãi dùng một tay che lên cái bụng nhỏ của Trần Thiên Nhuận, nhẹ nhàng bảo vệ bé con, lại hôn cậu dịu dàng hơn.


Trần Thiên Nhuận không vui đẩy anh ra, hơi thở vẫn còn dồn dập. Toàn bộ hơi thở nóng hổi của Tả Hàng thở ra, quẩn quanh bên trán Trần Thiên Nhuận khiến cậu đỏ mặt không thôi, nhưng vẫn quay lưng hờn dỗi.


Rèm của trong phòng ngủ bị kéo kín mít, cả ánh trăng lẫn ánh đèn đường đều không thể chiếu vào trong, Trần Thiên Nhuận nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, nhưng không thấy gì cả. Tả Hàng nhẹ nhàng kéo cậu lại: "Có chuyện gì vậy? Em giận gì sao?"


Trần Thiên Nhuận im lặng một lúc lâu, đến lúc mở miệng lại giống như sắp khóc: "Tả Hàng, anh chỉ thích bé con thôi, anh không thích em đúng không?"


Cậu cũng không muốn mỗi lần nói chuyện lại khóc, nhưng lại không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của Omega khi mang thai. Anh vẫn nghĩ rằng Thần Thiên Nhuận độc lập như một Alpha, không bao giờ phụ thuộc vào ai, ai ngờ khi cậu mang thai lại trở nên như thế này.


"Tại sao em lại nghĩ nhiều như vậy chứ A Nhuận?" - Tả Hàng tiết ra chút pheromone để an ủi và ổn định tâm trạng cho cậu. Mùi gỗ đàn hương tràn ngập căn phòng, vươn lại trong từng bức tường.


"Anh không ở bên em, cũng chỉ toàn nói chuyện với bé con..."


Tả Hàng cảm thấy buồn cười, vuốt lại mái tóc có hơi lộn xộn của Trần Thiên nhuận: "Sao em lại có thể ghen tị với con của mình như vậy chứ?"


Tả Hàng thấy cậu xấu hổ, mặt đã sớm đỏ bừng nên đành đổi sang một câu hỏi khác: "Vậy tại sao A Nhuận không chủ động nói cho anh biết?"


"Em sợ anh sẽ thấy em phiền..."


"Không thể nào." - Tả Hàng lại hôn lên trán cậu, "Em là chồng của anh, là A Nhuận của anh, anh làm sao có thể chê em phiền được?"


"A Nhuận có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Em có thể không có phép tắc, cũng có thể không nghe lời, em có thể khó chịu, dù sao, anh cũng là của em mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro