chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào buổi tối khi đi tắm, Vương Nhất Bác liên tục kêu rằng cánh tay của em bị đau và nhờ Tiêu Chiến giúp em tắm.

Tiêu Chiến sợ vết thương dính nước nên cẩn thận cầm tay em lên, khuấy xà phòng tạo thành bong bóng rồi giúp em  tắm.

Trong lúc tắm đương nhiên sẽ có đụng chạm, cho nên rất khó kiềm chế sau đó từ tắm rửa lại trở thành hôn hít, và rồi  làm chuyện ấy.

Cố Ngụy nóng nảy đập cửa

"Hai người các cậu, Tiêu Chiến cậu thu lại tin tức tố của mình, cậu phát tình à."

Nếu không phải Quý Hướng Không cảm thấy không thoải mái, Cố Ngụy cũng lười quan tâm đến hai người bọn họ, ngày nào tắm rửa chả như thế.

Tiêu Chiến lau khô cho Vương Nhất Bác, mặc bộ đồ ngủ dâu tây, và ôm em ra ngoài.

Khóe mắt em nhuộm đỏ, Tiêu Chiến kéo rèm lại, không kìm được hôn lên em.

Vương Nhất Bác hô hấp có chút khó khăn.

"Đừng hôn , ca ca"

"Muốn???"

"Anh hỏi vớ vẩn"

"Em hôn anh một lần nữa..."

Tiêu Chiến chưa  nói xong, anh lại  hôn em một lần nữa và trêu chọc,

"Hay là, làm chuyện lúc nãy thế nào?"

"Hay là để Makabaka* lái xe tông anh!"

Giọng nói của Vương Nhất Bác trở nên lớn hơn khi em lo lắng, và khi em nghe thấy tiếng cười của Cố Ngụy liền cảm thấy xấu hổ.

Tiêu Chiến gần như chết đi bởi sự dễ thương của em, và cả Makabaka.

Anh tiến lại gần dựa vào Vương Nhất Bác

"Tại sao bình thường anh chạm vào em,  khẩu khí của em đâu có như vậy?"

Lúc anh đang nói , Vương Nhất Bác liền nhanh tay bịt chặt miệng anh.

Anh lại nói vậy?"

"Không có nó, sau này anh chỉ có thể thỏa mãn em bằng hai tay."

Mặt Vương Nhất Bác đột nhiên đỏ bừng, em đẩy Tiêu Chiến ra và quay lưng về phía anh ngủ.

Tại sao trước đây em không phát hiện ra Tiêu Chiến có thể nói những lời như vậy. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trong vòng tay của mình, và cái mông nhỏ của em chạm vào tiểu huynh đệ cứng rắn của Tiêu Chiến, em nhích ra một chút, lại bị Tiêu Chiến kéo lại.

Sau đó em quay lại nhìn Tiêu Chiến rồi hạ giọng

"Cái này ... em không được khỏe ..."

"Ai châm lửa?"

"Anh từng nói, em còn chưa trưởng thành. Đi ngủ đi, ngày mai còn có lớp học, buổi chiều tiết cuối có họp phụ huynh học sinh anh nhớ tới nha."

"Anh biết rồi, anh sẽ không làm phiền em nữa"

"Chúc ngủ ngon Đại Bảo "

"Chúc Tiểu Bảo ngủ ngon"

Trong tiết học cuối cùng của ngày thứ hai, Tiêu Chiến đã nhờ Lưu Hải Khoan giúp anh nghe giảng còn anh thì đi họp phụ huynh cho Nhất Bác.

Tiêu Chiến đến hơi muộn, hầu hết các phụ huynh trong lớp đều đã ngồi từ trước rồi, anh lại quên không đeo kính nên không thể nhìn rõ được.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến liền đi tới, em biết Tiêu Chiến nhìn không rõ, nheo mắt lại có chút đáng yêu.

"Ca ca! "

Khi Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác, anh nhận ra chỗ của em và đi đến đó.

Ánh mắt nhìn xung quanh khiến anh có chút khó chịu.

Ca ca à, họ đều đang nhìn anh."

Vương Nhất Bác nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến , giọng có chút không vui, đó là bạn trai của em, biết sớm sẽ như vậy em chắc chắn sẽ không để Tiêu Chiến đến.

Một bạn nữ trong lớp lén lút liếc nhìn Tiêu Chiến, còn có một cô gái là omega vẫn còn độc thân giúp em trai tham dự cuộc họp phụ huynh cũng nhìn Tiêu Chiến.

Anh  nhéo nhéo lấy bàn tay của Vương Nhất Bác ở dưới bàn.

"Anh chỉ nhìn em thôi có được hay không."

Giáo viên chủ nhiệm là một beta trẻ, trong cuộc họp phụ huynh không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhìn lấy Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác rất khó chịu.

Ngay sau khi cuộc họp phụ huynh  kết thúc, Vương Nhất Bác iền kéo Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi.

"Các quý phụ huynh ở một chút tôi muốn nói với các vị về việc học tập của những đứa trẻ".

Không quá ngạc nhiên họ liền bị giữ lại.

Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói chuyện từng người một, để lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở cuối.

Vương Nhất Bác kéo tay áo Tiêu Chiến trong khi giáo viên chủ nhiệm đang nói với các phụ huynh khác.

"Anh ơi, em đói rồi."

"Có muốn anh đưa em đi ăn khi cuộc họp kết thúc không?"

"Em muốn ăn hoành thánh tôm, và mì trứng cua, em đói."

“Đợi chút nữa ăn có được hay không”

"Thực sự rất đói"

Trong khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang kề tai nói chuyện với nhau thì giáo viên chủ nhiệm đã trò chuyện xong với các phụ huynh khác.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tiêu Chiến chủ động nói.

Chào lão sư, tôi là anh trai của Nhất Bác."

“Xin chào, tôi họ Tống, là giáo viên chủ nhiệm của Nhất Bác.”

Giáo viên chủ nhiệm lấy bảng điểm ra và phân tích cho Tiêu Chiến.

"Tổng điểm của Nhất Bác cũng không tệ, nhưng môn toán hơi kém một chút, nhưng vẫn có thể kéo điểm lên, khi nào rảnh anh có thể giúp em ấy."

"Được rồi, tôi sau này nhất định sẽ thúc giục em ấy học nhiều hơn."

Khi không còn gì để nói, giáo viên  chủ nhiệm đưa điện thoại ra.

"Này, anh trai Nhất Bác, chúng ta có thể thêm tài khoản WeChat , để tiện liên lạc."

Chủ nhiệm đưa mã QR và nói như vậy , Tiêu Chiến liền quét mã.

Tiêu Chiến cảm thấy rằng eo của mình bị Vương Nhất Bác véo .

Vương Nhất Bác liên tục phớt lờ anh trong bữa ăn.

"Tiểu Bảo ~"

Anh bỏ trứng chần vào bát rồi đưa cho Vương Nhất Bác

"Tiểu Bảo~"

"A, nếu anh không làm vậy chính là không hiểu chuyện. Đừng không vui, được không? Anh hứa sẽ không nói  bất cứ điều gì khác với anh ấy."

Vương Nhất Bác bất mãn trừng mắt nhìn anh, chỉ muốn có tài khoản WeChat, còn nói gì đến tình hình học tập, Tiêu Chiến lại còn thêm vào, hừ.

Em  lấy riêu cua cho vào tô, hương vị thì khỏi phải nói trên cả tuyệt vời.

Sau khi Vương Nhất Bác ăn xong, vẫn còn một nửa bát mì, một ít tôm và hoành thánh, em nhìn vào món mì  của Tiêu Chiến, lại đẩy hai tô đến trước mặt anh.

Tiêu Chiến tự nhiên ăn mì và hoành thánh còn thừa của Vương Nhất Bác.

Anh lấy giấy giúp em lau súp dính trên miệng.

Vương Nhất Bác cảm thấy việc ăn thức ăn thừa của nhau thật là lãng mạn.

Nó có vẻ kỳ lạ trong mắt người khác, nhưng em nghĩ như vậy.

Phải là một người rất thân mới có thể như thế .

Cho nên, lần này, tha thứ cho Tiêu Chiến trước, dù sao anh cũng là người con trai duy nhất khiến em cảm thấy lãng mạn.
_____________________________________

*Makabaka: là một nhân vật không có thật _ hình ảnh 👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro