Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Bảo đâu?"

"Vẫn đang ngủ."

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói. Ngay giây tiếp theo, mẹ Tiêu đã vặn tai và kéo anh ra khỏi bàn ăn.

"Ranh con, con thương Tiểu Bảo của chúng ta một chút được không? Con cam lòng khi thằng bé khóc lớn như vậy. Mẹ nghe còn thấy đau lòng, con không thể nhẹ chút sao?"

Mẹ Tiêu nói một câu, lực của tay bà liền tăng thêm một phần, mẹ Vương có ngăn cản cũng vô dụng, hai người cha càng không dám xen vào, chỉ có thể tiếp tục tán gẫu về tin tức trên báo.

"A a a a mẹ, mẹ, mẹ đau, người trước hết hãy buông ra"

"Lần sau con thử như vậy nữa xem."

Bà lại vặn tai Tiêu Chiến và nói.

"Ah ah thím giúp con với"

Anh gào thét, tai của anh sắp bị xoắn lại dưới bàn tay của mẹ Tiêu, thật may thím đã kéo mẹ anh ra, thế là anh đã được cứu.

Tiêu Chiến bịt tai lại ngồi ở vị trí xa  bàn ăn nhất

"Con là do nhất thời không thể khống chế..."

Thân thể trắng nõn mềm mại nằm ở trước mặt, trên người còn có mùi sữa ngọt ngào, như thế mấy ai có thể kiềm chế được.

Cái thìa trong tay mẹ Tiêu lại giơ lên, Tiêu Chiến bỏ hai viên chả cá vào bát, cầm chiếc bát trong tay chạy lên lầu.

"Ca ca ... anh ồn ào quá..."

Vương Nhất Bác khịt mũi không hài lòng, tòa nhà cũ cách âm không tốt lắm, vừa rồi Tiêu Chiến gào thét ở tầng dưới, thật sự rất ồn ào.

"Bây giờ Tiểu Bảo có muốn ăn gì không?"

Tiêu Chiến đặt cái bát lên bàn đầu giường, cúi người hỏi Vương Nhất Bác.

"Không... Ca ca eo đau..."

Tiêu Chiến  đưa tay vào chăn bông và cẩn thận xoa eo Vương Nhất Bác.

"Tại sao lỗ tai của ca ca lại đỏ?"

"Bên ngoài trời nóng ....lại mặc nhiều"

""

Vương Nhất Bác rên rỉ và cau mày vì đau khi bị anh chạm vào eo của mình.

"Do ca ca đã làm đau em, xin lỗi, anh không cố ý."

Tiêu Chiến cẩn thận đưa Vương Nhất Bác ra khỏi chăn bông, đôi mắt em đỏ hoe, chắc chắn là rất đau.

Anh làm nóng tay trước, nhẹ nhàng xoa xoa eo em, cẩn thận tránh đi điểm vừa rồi.

Ngay khi mẹ Tiêu bước vào, bà thấy Tiêu Chiến đang ôm Vương Nhất Bác vào lòng, không biết anh đang làm gì mà đưa tay vào trong áo của em.

Mấu chốt là đôi mắt của Vương Nhất Bác đỏ hoe, bộ dạng muốn khóc nhưng không dám khóc thật đau lòng.

Mẹ Tiêu tức giận đến mức đặt cái bát lên bàn, véo tai của Tiêu Chiến lên.

"A, a, mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy a, a, đau quá"

Ôm Vương Nhất Bác  trong tay, lại bị mẹ nhéo tai , Tiêu Chiến chỉ có thể chịu đựng cơn đau cẩn thận nhét em vào trong chăn bông.

"Ah ah ah, tai con sắp hỏng rồi"

"Con lại bắt nạt Tiểu Bảo à, Tiêu Chiến con có muốn để mẹ làm người không"

"Bác gái, không có, ca ca đang xoa eo cho con, không có bắt nạt"

"Tiểu Bảo, không bảo vệ nó, nó bắt nạt con sao?"

"Ca ca không bắt nạt con, eo con đau quá..."

Vương Nhất Bác hơi đỏ mặt khi nói vậy, nhưng mẹ Tiêu đã bỏ qua.

"Tiểu Bảo còn cảm thấy không thoải mái không?"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn lắc đầu, mẹ Tiêu yên tâm, quay qua đá Tiêu Chiến

"Đút cháo cho Tiểu Bảo ăn."

"Mẹ, đáng lẽ mẹ phải nhớ rằng con là con của mẹ."

"Con yêu, có lẽ con cần biết rằng từ khi Tiểu Bảo chào đời, con đã không còn là báu vật nhỏ của gia đình này nữa."

"??"

"Mau đút nó ăn đi. Sau đó con xuống nhà rửa bát ."

"??"

"Vẫn chưa làm?"

"Làm liền a."

Sau khi mẹ Tiêu rời đi, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thổi lỗ tai cho Tiêu Chiế,  không thể nhịn cười được nữa

"Lực tay bác gái thật mạnh"

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác xoa xoa, giọng điệu đầy tiết nuối

"Em hại anh không phải là tiểu bảo bối của mẹ nữa"

Vương Nhất ôm eo Tiêu Chiến

"Ca ca là tiểu bảo bối của em"

"Hừ, điều này thật tuyệt."

Vương Nhất Bác ăn cháo do Tiêu Chiến  đút, suy nghĩ một lúc rồi nói

"Ca ca, chúng ta công khai được không?"

Tiêu Chiến không ngờ rằng Vương Nhất Bác sẽ công khai trong giai đoạn sự nghiệp đang lên.

Với tư cách của một người trưởng thành, đương nhiên sẽ có nhiều thứ phải cân nhắc hơn, anh lo lắng rằng nếu công khai sẽ không tốt cho em, lo em sẽ lại rơi vào vòng dư luận.

Anh có rất nhiều cố kỵ*, muốn bảo vệ em thật tốt, nhưng khi thấy em kéo góc áo, anh lại ích kỉ muốn quang minh chính đại yêu em.

Vì vậy anh nói

"Được."

Ngay sau đó Vương Nhất Bác đã đăng lên Weibo , kèm theo ba bức ảnh.

Khi còn nhỏ, Tiêu Chiến ôm và cho em ăn sữa bột, năm cấp 2 em ngồi sau xe đạp của anh và mỉm cười, còn có một bức ảnh anh bế em lên lầu cách đây vài ngày.

Ba bức ảnh được chụp bởi mẹ và bác gái, chúng vẫn còn đó sau bao nhiêu năm.

"Đây là anh Tiêu của tôi."

Weibo bùng nổ ngay lập tức, hầu hết các bình luận bên dưới đều chúc phúc, một số khen ngợi Tiêu Chiến, một số khác bày tỏ sự hâm mộ với cặp trúc mã này , số khác bày tỏ rằng họ không thể chấp nhận được thần tượng yêu đương.

Vương Nhất Bác không quan tâm đến điều đó, em thích Tiêu Chiến và muốn nói với cả thế giới rằng em thích anh, vì vậy em không thể yêu trong bí mật. Muốn có thể hiên ngang nắm tay và hôn anh.

Chưa kịp nói chuyện với Tiêu Chiến thì có số điện thoại của quản lý, tuy là giọng điệu trách móc nhưng thái độ của anh ta vẫn rất tốt.

"Công khai tại sao không nói với  công ty để cùng nhau bàn bạc, lần này sẽ mất đi bao nhiêu fan?"

"Sau khi bàn bạc, anh sẽ để em công khai? Họ không thích em chỉ vì em yêu đương, nhưng sớm muộn gì em cũng yêu đương, vậy nên công khai càng sớm càng tốt."

"Chuyện này cần phải xử lý, trước hết em trở về công ty."

"Weibo đã đăng, em ở cùng anh ấy cũng không vi phạm pháp luật "

"Vậy thì cũng phải đăng một bài đăng khác trên Weibo để xoa dịu cảm xúc của người hâm mộ, em về công ty trước được không?"

"Em sẽ tìm vé máy bay  ."

"Được rồi, được rồi, nhanh lên"

"Hiểu rồi."

Tiêu Chiến quấn cho Vương Nhất Bác một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, găng tay khủng long và một chiếc mũ bông có tai.
Vương Nhất Bác  nói thì thầm

"Làm thế nào Coolguy có thể làm điều này? Coolguy không thể làm điều này."

Nhưng em không biết má sữa của mình đang phồng lên trông rất dễ thương .

"Tiểu Bảo."

"Làm gì vậy ~"

"Em quên thoa son dưỡng môi, miệng hơi khô"

"Ồ, em quên ở nhà"

Vương Nhất Bác tìm trong túi của mình, nhưng em không mang theo bất kỳ thỏi son dưỡng hương đào nào.

Một giây tiếp theo, Tiêu Chiến ôm em vào lòng, nâng mặt em lên, ấn môi mình lên môi em.

Vương Nhất Bác bất giác liếm môi.

Một chút hương đào, ngọt ngào.

"Một lần nữa."

"Um~"

Em không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng em đã rất thận trọng, cuối cùng em vẫn bị các fan chặn lại ở sân bay.

Vương Nhất Bác nghe thấy họ gọi mình, nói rằng con trai của họ thật dễ thương.

........

Khó khăn lắm mới có thể lên xe. Hệ thống sưởi trong xe vừa đủ, Vương Nhất Bác cởi chiếc áo khoác dày bên ngoài.

Trợ lý là một cô gái nhỏ, nhìn bộ trang phục của Vương Nhất Bác, cô ấy cố nén cười nói gì đó.

"Ca ca, anh thật là ... dễ thương quá..."

"........"

Em không ngờ rằng  có một chiếc xe tư sinh đuổi theo. Tốc độ xe khá nhanh, chiếc xe đã áp sát ngã tư để tránh xe phía sau.

Trời tối đến nỗi không thấy ai lao ra góc đường.

Xe lảo đảo, lập tức Vương Nhất Bác đã bảo vệ trợ lý của mình.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro