🐈‍⬛🐈‍⬛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những ngày rảnh rỗi hiếm hoi của Wonbin, anh thường không bước ra khỏi phòng của mình cho đến khi hoàng hôn xuống. Dù Shotaro có cố gắng lôi anh ra ngoài bằng cách đi mua sắm, hay Sungchan và Chanyoung dụ dỗ anh bằng đồ ăn, hay cả Eunseok và Sohee cố lôi kéo anh bằng những việc xem một bộ phim hoặc chơi trò chơi nào đó ở phòng khách. Và tất nhiên hầu hết đều không có cách nào thành công cả.

Người duy nhất có thể đưa anh ra khỏi phòng (và thậm chí là ra khỏi ký túc xá) đó chỉ có thể là Seunghan.

Tầm vào khoảng sau 6 giờ tối, Wonbin đội mũ len và đeo khẩu trang rồi lẻn ra ngoài ngay sau khi nghe Seunghan trả lời tin nhắn anh rằng các lớp học của cậu ấy vừa kết thúc. Anh lấy một chiếc taxi đến khu phố của Seunghan, leo lên những con đường dốc và tối tăm để đến căn hộ của cậu.

Anh được Seunghan chào đón bằng gương mặt mới rửa sạch và mùi thơm nức mũi của gà chiên bay ra từ trong bếp. "Này" Seunghan nói, lui lại để nhường không gian cho anh bước vào trong nhà. "Anh tới nhanh quá đấy."

(Cậu không cần biết rằng Wonbin đã mặc đồ từ cách đây vài giờ, rằng anh đã đi qua đi lại rất nhiều trong phòng của mình, rằng anh đã chờ ngày này từ hằng tuần nay rồi. Wonbin thật sự không có ý định nói với Seunghan biết về những điều đó.)

"Hôm nay không có nhiều xe lắm," anh nói. Wonbin không nỡ rời mắt khỏi Seunghan dù chỉ một giây, và nếu có thì đó chỉ vì là anh phải tập trung vào việc cởi giày để không bị vấp ngã. Thật đấy.

"Tất nhiên rồi" Seunghan đáp. Wonbin nhìn nụ cười trên gương mặt của Seunghan, anh có thể nhận ra rằng nụ cười và lời nói đó của cậu như biểu hiện rằng cậu đã biết hết tất cả, anh có thể cảm nhận nó qua việc chạm nhẹ bàn tay anh lên lưng dưới của cậu để cùng đi vào bếp.

Họ luôn giao tiếp như vậy, với những động chạm nhỏ nhưng lại mang rất nhiều ý nghĩa. Và họ luôn hiểu rõ ý nghĩa đó là gì.

Seunghan có thể hiểu được vì cậu ấy vốn dĩ là như thế; cậu nhạy cảm với mọi thứ, với mọi người. Cậu biết chính xác một nếp nhăn trên trán của Shotaro hoặc một cử động nhẹ trên môi của Sungchan có ý nghĩa gì, ngay cả khi hai người họ cố che giấu chúng. Những chiếc gương trong phòng luyện tập ở khắp mọi nơi, và chúng không hề che giấu gì cả.

(Vậy tại sao cậu lại không hiểu nước mắt của Wonbin ngay khi cậu rời đi nghĩa là gì? Tại sao cậu không hiểu được Wonbin đã đau lòng đến mức nào khi giúp cậu đóng gói đồ ra khỏi ký túc xá, khi Wonbin phải làm mọi thứ trong khi hàm răng nghiến chặt cùng với đôi mắt sưng vù của mình chỉ để ngăn Seunghan làm việc quá sức với bàn tay đã bị thương của cậu? Họ ngồi trên sàn trong phòng trọ trống rỗng ấy, Wonbin hôn lên từng khớp ngón tay của cậu, bọc bàn tay mình quanh cổ tay của Seunghan. Anh muốn cảm nhận nhịp tim của Seunghan như anh đã luôn làm, cảm nhận nó đập nhanh hơn như thế nào với từng cú chạm của mình, nhưng dường như lớp bó bột đã cản trở anh.

"Anh ước gì anh có thể thay đổi được chuyện này," Wonbin nói linh tinh chỉ để có thể trì hoãn được việc Seunghan rời đi.

Seunghan chỉ cười nhẹ, đưa tay xuống và đan những ngón tay của hai người lại với nhau, ngay cả khi bao bọc ngăn cậu khua ngón tay một cách trọn vẹn. "Vậy thì hyung, anh nên trở thành bác sĩ chứ không phải là thần tượng nổi tiếng đâu," Seunghan nói.)

Wonbin thì không nhạy cảm như Seunghan, nhưng anh ấy lại suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ phải là rất rất nhiều mới đúng. Anh luôn suy nghĩ về những điều đúng đắn cần phải nói, cả những điều phải làm. Anh hoàn hảo trong mắt mọi người bởi vì anh luôn cố gắng để đúng và làm đúng, luôn luôn là như vậy.

Bằng một cách nào đó thì Seunghan lại là điều sai nhất mà Wonbin đã từng làm, từng theo đuổi, từng mong muốn cho riêng bản thân mình.

Hai người trở nên thân thiết với nhau từ khi còn là thực tập sinh, giống như cách họ đang làm bây giờ: đùa nghịch trong phòng bếp, ăn uống lén lút, hay trò chuyện và hỏi thăm nhau thường xuyên như một thói quen.

Đó là điều duy nhất tốt nhất mà anh và cậu thực sự có thể làm cùng nhau sau những buổi luyện tập. Wonbin và Seunghan hợp nhau một cách hoàn hảo, rút năng lượng từ nhau mỗi khi họ liếc nhìn nhau qua gương. Nhìn bên ngoài thì họ không có điểm gì chung, không có quá khứ chia sẻ như Seunghan đã từng làm với các hyung khác hay là những điều mà Wonbin đã làm với những đứa trẻ khác. Cả hai đều là những người hướng nội, tự khóa mình trong phòng và chỉ ra ngoài mỗi khi ăn uống.

Nhưng những khoảnh khắc đó, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi. Ngay cả bây giờ, Wonbin cũng không chắc chắn được là họ đang nói về điều gì. Có lẽ không có gì quá sâu sắc, như các lớp học của Seunghan hay những sự cố mới nhất của Wonbin trên sân khấu. (Những cuộc trò chuyện sâu sắc hơn thường đến vào ban đêm, khi họ quấn lấy nhau, thì thầm cho đến khi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.)

Chiều sâu trong cuộc trò chuyện của họ không thực sự là vấn đề quan trọng. Chỉ cần... là được ở bên nhau mà thôi. Lắng nghe. Cảm giác được lắng nghe. Anh có thể cố gắng kể từng từ ngay bây giờ, nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ? Wonbin chưa bao giờ có cuộc sống bình thường với Seunghan, và anh thực sự sẽ không bao giờ có. Sự bình thường bây giờ cảm giác như là một điều may mắn, như một khoảnh khắc ngắn ngủi mà chỉ có họ tồn tại, giống như trước đây vậy.

Bây giờ khi anh thực sự đang suy nghĩ về điều đó, lẽ ra không nên làm như vậy, cả hai người họ. có lẽ mọi chuyện không nên kết thúc như thế này, khi Wonbin khao khát đau đớn khi muốn có Seunghan trong cuộc đời của mình giống như trước đây. Thời gian cứ trôi qua, liên tục. Nhưng cho đến bây giờ, Wonbin ước gì anh có thể quay lại những năm tháng họ cùng nhau, ngày càng gần nhau thân thiết hơn mà không cần phải do dự.

Đội ngũ huấn luyện đã nói với họ làm điều đó, để trở nên gần nhau hơn, tìm hiểu về nhau trước khi họ ra mắt. Nhưng Wonbin chắc chắn rằng họ không để ý đến như vậy.

Rồi sau đó, ban quản lý đã hứa những điều mà cuối cùng họ không thể giữ những lời hứa đó. Như lời hứa rằng họ sẽ ra mắt cùng nhau. Lời hứa rằng họ sẽ ở bên nhau. Wonbin trả thù họ bằng cách khao khát mong muốn có Seunghan một cách điên cuồng, bằng cách yêu anh ấy theo cách mà anh ấy đã trưởng thành khi họ vẫn nghĩ rằng họ sẽ đối diện với thế giới để được ở bên cạnh nhau.

Seunghan trở về sau khi vứt những hộp trống vào thùng rác bên ngoài. Wonbin đang đứng ở trong phòng khách, nhìn chăm chú vào bộ thiết bị chơi game phức tạp của Seunghan. "Tuyệt lắm phải không, hyung?" Seunghan trượt tay xuống lưng Wonbin và đặt nó trên hông anh. "Nó tốn một nửa học kỳ học phí, nhưng em sẽ kiếm lại nhanh thôi."

Wonbin nhấp môi. "Ừ. Nhờ cả vào em đó."

Seunghan ngắm nhìn Wonbin một chút, nhìn anh với đôi mắt to tròn. "Anh xem stream của em đấy à?"

"Em luôn live vào giờ anh không thể ngủ," Wonbin thú nhận, thích thú với sự ngạc nhiên và hạnh phúc trên khuôn mặt của Seunghan. "Thỉnh thoảng anh có mua token(?) cho em."

Seunghan nhăn mũi khi cậu ngượng ngùng, giấu mặt vào vai của Wonbin. Thật tốt khi điều đó vẫn không thay đổi. Wonbin vòng tay qua cổ Seunghan và giữ lấy cậu, cho đến khi Seunghan di chuyển để ôm anh từ phía sau và đặt cằm lên vai của Wonbin. Cậu ấy vẫn luôn tình cảm như thế. Vẫn mãi là như thế.

("Hyung dễ thương của em," cậu thường nói như thế, ôm anh từ phía sau trong khi ngái ngủ vào những buổi sáng khi Wonbin đang đánh răng. "Anh ngủ ngon chứ? Đêm qua em đã nghĩ về anh đấy.")

"Tên người dùng của anh là gì nhỉ, hm? Lần tới gặp anh, em sẽ cảm ơn anh một cách chân thành nhất," Seunghan nói.

Wonbin vẫn chưa thay đổi tên người dùng từ cái lần ngẫu nhiên mà ứng dụng đã đặt cho anh, nên thay vào đó, anh nói "Anh là người mà luôn yêu cầu em hát."

Seunghan cứng đờ. Wonbin cảm nhận được điều đó khi cánh tay anh siết chặt quanh eo cậu. "Vậy đó đúng thật là anh à," Seunghan nói một cách lạnh lùng. "Em luôn tự hỏi là tại sao lại có người mê mẩn giọng em đến thế."

"Anh nhớ giọng của em," Wonbin thú nhận. Điều đó là thật. Stream của Seunghan không ồn ào như những người khác mà Wonbin đã từng thấy trước đây. Cậu cười và phản ứng với những sai lầm của mình và ngượng ngùng khi đọc những bình luận về việc cậu đẹp trai (và Wonbin cũng cảm thấy có lỗi khi để lại một vài bình luận như vậy).

Giọng nam trung của cậu thật dễ nghe với tai của Wonbin, thậm chí còn dễ chịu hơn khi nó lăn qua lưng Wonbin và xuyên qua cơ thể anh. "Em cũng nhớ giọng của anh. Nhưng em lại không nghe bài hát của anh nhiều lắm," Seunghan lẩm bẩm trong sự hổ thẹn. "Xin lỗi."

Điều đó làm anh đau một chút, nhưng Wonbin có thể hiểu lý do tại sao. Có lẽ anh cũng sẽ làm điều tương tự nếu như anh ở trong vị trí của Seunghan.

Wonbin vòng tay qua, đặt tay lên vai Seunghan. "Có nhiều cách khác để anh có thể nghe giọng của em. Anh thậm chí không cần phải gọi điện. Hay nhắn tin chẳng hạn."

"Anh biết đấy nhắn tin thì hơi..." Seunghan gặm môi, và Wonbin hiểu. Có nhiều điều họ nói mà họ không thể để lại dấu vết, nhiều điều họ đã nói và làm với nhau, cùng nhau, sẽ làm hủy hoại cả hai. (Trong những lúc tồi tệ nhất, cuộc gọi trước giờ ngủ dẫn đến việc Wonbin để một tai nghe trong để nghe những tiếng rên dơ bẩn của Seunghan và một tai nghe ngoài để đảm bảo anh không phát ra những âm thanh tuyệt vọng tương tự ở phía mình.)

"Vậy tại sao em không gọi?" Wonbin gần như có thể nghe được câu tiếp theo của Seunghan, vì vậy anh ấy nhanh chóng nói, "Nếu có thể, anh sẽ trả lời. Trả lời nhiều nhất có thể. Anh sẽ không bao giờ từ chối em- nếu anh có thể."

Có quá nhiều điều khoản về mối quan hệ giữa họ với nhau, quá nhiều tuyên bố từ chối trách nhiệm, sự thỏa thuận và cả những lời hứa mà họ không thể giữ chặt. Giống như hôm nay. Giống như bây giờ.

(Lần cuối cùng Wonbin có một ngày rảnh rỗi, anh ấy cũng dành thời gian với Seunghan- nhưng mọi thứ bắt đầu bằng việc Seunghan đẩy anh vào tấm cửa sắt lạnh lẽo ngay lập tức, dán môi mình lên môi anh. Đó là tháng thứ hai sau khi ra mắt, và mọi thứ vẫn còn đang rất hứng thú và mới mẻ. Nhưng điều này-sự nhiệt tình của Seunghan, sự hào hứng của cậu ấy khi ở bên Wonbin-là quen thuộc với Wonbin. Đó là thứ duy nhất giữ Wonbin tiếp tục, từ đem này qua đêm khác dù chỉ ngủ được nhiều nhất là hai giờ.)

Suốt thời gian qua, họ đã giữ thái độ trung lập, chỉ chạm nhẹ và nhìn nhau qua bàn. Nhưng Wonbin đã chán ngán việc trốn tránh, và anh ôm lấy khuôn mặt của Seunghan bằng cả hai tay, mắt nhìn vào môi cậu. "Anh... có thể chứ...?" (Điều này thật mới lạ bởi vì lần cuối cùng anh phải hỏi là trước cái nụ hôn đầu tiên của họ.)

Seunghan gật đầu, và Wonbin cảm thấy một làn sóng ấm áp tràn qua anh khi anh kéo Seunghan xuống để hôn mình. Thật quen thuộc, đó là Seunghan. Anh không biết làm sao anh đã sống sót được mà không có cậu trong thời gian dài như vậy. Anh không biết anh có thể sống được bao lâu nữa mà không gặp phải sự đổ vỡ- cho dù anh, hoặc Seunghan, hoặc cả hai.

Có lẽ điều đó đã trở thành sự thật, ở phía Seunghan. Wonbin cảm nhận được điều đó trong nụ hôn của cậu, trong những cử động không còn đánh dấu da của Wonbin bằng sự nóng bức tuyệt vọng nữa. Khi Wonbin đưa tay vào dưới áo của Seunghan, anh bị ngăn lại với một cái nắm chặt quanh cổ tay. "Ê, này." Seunghan rút lui với một nụ hôn ngắn lên môi anh. "Ngày mai anh có biểu diễn phải không?"

Wonbin bĩu môi và đùa giỡn với gấu áo của Seunghan. "Vậy là em không nghe nhạc của anh, nhưng lại nhớ lịch trình của anh à?"

Seunghan cười và hôn anh một lần nữa, và Wonbin mãi biết ơn vì sự chênh lệch chiều cao nhỏ nhẹ giữa họ đặt anh ngay trước nụ cười xinh đẹp của Seunghan, cái mà anh đã nhớ thương trong những tháng qua. "Anh đã nói với em khi anh nói rằng anh sẽ đến mà, đồ ngốc" Seunghan nhắc nhở anh.

Thường thì, Wonbin sẽ mắng ai đó nhỏ hơn mình khi gọi anh như vậy, nhưng với Seunghan, anh không phiền. Anh luôn yêu thích sự hài hước của Seunghan, cách mà cậu không bao giờ chọc ghẹo ai nhưng luôn có thể làm cho mọi người cười. Đó là lý do Wonbin thích được ở bên cậu, ngay cả khi họ không có nhiều điểm chung, ngay cả trước khi họ bắt đầu... chuyện này.

"Anh phải về lúc mấy giờ?" Seunghan hỏi. Wonbin nhún vai. Có lẽ sẽ có người gọi cho anh. "Vậy anh muốn đi ngủ không?" Wonbin gật đầu.

Theo bản năng, Wonbin cởi quần áo ra, gấp gọn chúng cẩn thận, và để chúng trên ghế ở góc phòng. Seunghan không thích mặc quần áo từ ngoài trời trên giường. Nhưng anh hơi ngạc nhiên khi Seunghan đưa cho anh một áo len và quần soóc, như một lời nhắc im lặng: hôm nay không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc áo len có dấu ấn của trường đại học của Seunghan. Khi Wonbin mặc nó, anh như cảm thấy mặt mình đỏ ửng vì hương nước hoa của Seunghan vẫn còn ở ở cổ áo. Anh nhìn thấy Seunghan nhìn từ phía giường của mình, quan sát cậu nhìn Wonbin bò dưới chăn để nằm xuống bên cạnh cậu.

(Các tuần đầu tiên khi làm đồng đội và bạn cùng phòng khá yên tĩnh, có chút lúng túng. Wonbin đã biết về Seunghan, tất nhiên, nhưng họ hiếm khi cùng tham gia các lớp học hoặc tập luyện với cùng một nhóm người. Và rồi một ngày, họ được thông báo rằng họ sẽ ra mắt cùng nhau, và họ bị đẩy vào thế giới của nhau.

Ban đầu Seunghan im lặng với anh, quan sát anh như cách Wonbin quan sát cậu. Sau đó anh nhìn thấy Seunghan cười và đùa với tất cả mọi người một cách dễ dàng, với các anh trước đó anh đã tập luyện cùng và cả với Chanyoung và Sohee, người mà ai cũng dễ chọc ghẹo. Wonbin cảm thấy mình trở nên vô hình với Seunghan, và không mất bao lâu cho anh nhớ thèm sự chú ý của cậu, muốn được cậu biết đến.

Wonbin tự nói với mình rằng anh chỉ muốn hòa hợp với tất cả các đồng đội của mình, nhưng rất nhanh sau đó thôi, anh đành phải thừa nhận với bản thân rằng: anh thích cậu. Một tình cảm nhỏ nhoi với một chàng trai mà anh không nên muốn, không thể. Anh muốn sự chú ý của cậu đến mức khiến anh nóng bừng bên trong. Với sự xấu hổ? Sự lúng túng? Cho đến bây giờ, Wonbin hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của mình đối với Seunghan vào thời điểm đó.

Và rồi một đêm muộn, Seunghan gõ cửa và hỏi anh có muốn đi ăn không. Wonbin không biết làm sao để Seunghan biết rằng anh vẫn đang còn thức, nhưng... có lẽ đó là kết quả của việc quan sát lẫn nhau trong thời gian dài mà không thực sự nói chuyện. Anh biết rằng họ có lịch trình ngủ tệ nhất trong ký túc xá, rằng Seunghan luôn thức đêm chơi game trong khi Wonbin thức xem video trên điện thoại. Shotaro luôn tuân thủ kỷ luật, và Sohee thì mệt mỏi vì tập luyện quá nhiều. Chỉ có họ, trong thời gian đen tối nhất của ngày.

Wonbin muốn thể hiện thành quả của việc quan sát của mình, biết mì Seunghan thích mì loại nào, mở chai nước trái cây mà Seunghan có thể uống hết một hộp trong một tuần- điều mà Sohee đã than phiền từ khi họ bắt đầu sống chung. Và sau đó họ ngồi đối diện nhau và ăn, hỏi thăm một chút về ngày của nhau, và cả về nhau.)

Những tuần đầu tiên, ban đầu họ không nói nhiều lắm, nhưng họ cùng quan sát, cố gắng hiểu nhau hơn. Càng hiểu nhau, họ càng nói chuyện nhiều hơn. Và càng nói chuyện, họ càng nhận ra họ không thực sự cần phải nói. Có nhiều điều họ có thể nói thông qua một cái vỗ nhẹ lưng của người kia, một biểu cảm ngớ ngẩn qua gương phòng tập, một chai nước được đưa ra, một cái bĩu môi nhăn nhó, hay là chỉ một cái cằm đặt trên vai của người kia.

Wonbin muốn nói một điều gì đó, nhưng không có từ nào nảy ra. Anh muốn hôn Seunghan, muốn ôm và được ôm, nhưng anh không thể di chuyển. Họ đã trải qua nhiều đêm im lặng cùng nhau, nhưng đêm nay thật khác biệt.

Không chỉ là yên tĩnh. Nó... không có gì để nói.

Dù vậy, Wonbin vẫn luôn cố gắng. "Anh sẽ đi tới nhiều nước trong vài tháng tới. Đi tour." Anh không thích nói về phần cuộc sống này nhiều, mặc dù nó chiếm phần lớn thời gian của anh. Đó là cuộc sống của anh bây giờ. Có cả cảm giác tội lỗi lẫn lòng thương hại và... một sự kết hợp của nhiều loại cảm xúc không dễ chịu mà anh thậm chí còn không thể hiểu được.

Anh biết rằng anh không nên cảm thấy như vậy, rằng Seunghan cũng không muốn anh cảm thấy như vậy. Anh cũng biết rằng Seunghan biết anh cảm thấy thế nào về điều đó. Đó là vấn đề khi biết nhau như thế này: không có chỗ nào để trốn tránh cả.

"Em nghe nói rằng," Seunghan nói. Gần đây, Seunghan nghe về anh hơn là nghe từ anh.

"Đây có thể là lần cuối chúng ta sẽ gặp nhau. Một thời gian," cậu thêm phần cuối vào một cách vội vã, sợ kết thúc trên một nốt tiêu cực. Nhưng sự thật nặng nề đè nặng lên anh, đè nặng lên cả hai.

"Em có thể ôm anh được không?" Wonbin nói ngay lúc Seunghan nói, "Em sẽ nhớ anh lắm."

Wonbin không thể đáp trả. Seunghan đặt cánh tay dưới đầu anh và kéo anh lại, để tay Wonbin vòng qua ngực Seunghan. Thật thoải mái, thật an toàn, mặc dù đó là điều họ đã làm trăm lần trước đó, nhưng tim Wonbin vẫn đập mạnh ngay cả khi cơ thể anh đã dần ổn định lại.

(Khi bạn hạnh phúc, bạn chỉ thế thôi. Nhưng tim bạn đập mạnh khi bạn nghĩ rằng bạn có cơ hội với một điều gì đó. Như một loại kỳ vọng nào đó. Khi một điều gì đó là của bạn, bạn chỉ cảm nhận được. Nhưng khi nó không phải của bạn và bạn biết rõ rằng không phải của bạn nhưng bạn vẫn nghĩ rằng bạn có thể có được nó nếu mọi thứ suôn sẻ... đó là lúc tim bạn bắt đầu đập mạnh. Khi bạn mong mỏi một điều gì đó, tâm hồn từ sâu bên trong bạn đã biết rằng nó thực sự không phải là của bạn.)

Seunghan luôn biểu lộ cảm xúc nhiều hơn, mở lòng hơn về cách cậu ấy cảm thấy. Wonbin thì truyền đạt qua ánh mắt, qua cách anh nắm chặt cổ tay Seunghan, qua nụ cười trên môi của Seunghan.

Nhưng Wonbin đã nói tất cả những điều quan trọng nhất đầu tiên. Lần đầu tiên anh nói: "Anh thích em nhiều lắm" nhẹ nhàng trong phòng khách khi họ xem phim cùng nhau vào đêm khuya. Lần đầu tiên anh nói: "Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ làm điều này khi mà không có em" khi ánh mắt họ chạm nhau trong gương ở phòng tập, luyện bài mới để chuẩn bị cho buổi đánh giá sắp tới. Lần đầu tiên anh nói: "Anh sẽ rất nhớ em" khi Seunghan rời đi, và "anh đã rất nhớ em" khi họ gặp lại. Có nhiều lần "Anh nhớ em" trong suốt những tháng qua, một số nhận được câu trả lời trong khi nhiều lần khác bị bỏ qua trong những câu trả lời rời rạc của Seunghan.

(Seunghan là người đầu tiên nói: "Em yêu anh", lần cuối cùng Wonbin đến. Cậu thì thầm khi họ đang ngủ, vẫn trần truồng và đầy mồ hôi từ tình dục. Nhưng Wonbin đã nghe và anh sẽ không bao giờ quên. "Anh cũng yêu em," anh thì thầm trả lời. Seunghan ôm anh gần hơn và cười, mỉm cười mệt mỏi vào góc cổ của Wonbin.)

Wonbin nên đã biết rằng mọi thứ đang dần thay đổi - hoặc mọi thứ đã thay đổi - ngay khi Seunghan mở cửa. Wonbin hỏi xem cậu có thể hôn anh được không và Seunghan liền đặt bờ môi mình lên môi của người kia; Wonbin cũng không ngừng tham lam mà đòi được ôm và Seunghan thật sự chiều theo.

Mọi thứ thay đổi trong giây phút. Seunghan đã ngủ gục, trong khi Wonbin vẫn thức vì tim anh đang trong trạng thái đập thình thịch.

Vào lúc nửa đêm, điện thoại của Wonbin đột nhiên reo lên. Là từ Sohee, cậu ấy nói rằng các quản lý đang hỏi xem anh trở về sớm không. Wonbin thực sự không muốn - bởi vì Seunghan đang nhìn anh với đôi mắt buồn ngủ, đôi môi đẹp cong lên khi cậu nhìn anh.

Nhưng anh phải đi. Anh phải làm vậy.

Wonbin mặc lại quần áo, quay lưng khỏi Seunghan. Anh ngửi cổ áo của chiếc áo len mà anh mượn lần cuối, không gì là có thể so với hàng thật.

Hai người nán lại ở lối vào lâu hơn bình thường. Seunghan ôm Wonbin mà không phải do anh yêu cầu, Wonbin được cậu bao bọc mình trong sự ấm áp, hương thơm của cậu. Nụ hôn của Seunghan là nồng nàn, cháy bỏng, và cũng tuyệt vọng khi cậu ôm chặt lấy khuôn mặt của Wonbin. Nhưng khi anh lùi lại, tất cả mọi thứ đều biến mất.

Wonbin cũng biết điều đó.

"Anh yêu em. Mãi mãi là như thế" Wonbin nói vì anh thật sự nghĩ vậy, không phải vì anh đang mong một lời đáp lại.

Seunghan chỉ hôn trán anh. "Anh có muốn em giúp anh gọi taxi không? Hay là đi cùng anh xuống một đoạn không?"

Wonbin lắc đầu, che giấu đôi môi run rẩy sau chiếc mặt nạ và đôi mắt ướt nhòe sau mái tóc. "Anh sẽ ổn thôi. Em... hãy tự chăm sóc mình nhé."

"Anh cũng vậy."

Trước khi mở cửa, Wonbin nói thêm một điều cuối cùng. "Anh sẽ gọi em, được không? Nếu em đồng ý thì trả lời anh nhé."

Seunghan cười và đợi anh bước ra ngoài, hai người lảng về hai bên của cánh cửa mở. "Được. Em sẽ gọi," cậu nói, và Wonbin biết cậu nói thật lòng. Tất cả những gì anh cần làm là gọi điện.

Nhưng Seunghan không hứa hẹn gì cả. Wonbin không hề trách cậu về điều đó.

---

Trong những tháng tiếp theo, Wonbin không bao giờ gọi cho cậu.

Anh cố gắng, nhưng anh quên. Anh quên mất giữa lịch trình bận rộn của nhóm, các chuyến bay vào ra khỏi đất nước, các buổi diễn tập, biểu diễn, phỏng vấn và cả các buổi chụp ảnh.

Đôi khi anh nhớ ra, khi Wonbin cảm thấy anh cuối cùng có thời gian và sức lực dành cho nó. Anh kiểm tra xem Seunghan có đang phát trực tiếp bây giờ không khi kênh của cậu đang ngày càng phát triển. Và hầu hết thời gian, cậu đều đang hoạt động, vì vậy Wonbin luôn theo dõi và giả vờ như Seunghan đang nói chuyện trực tiếp với anh. Ngay cả khi anh ở trong múi giờ khác thì thỉnh thoảng Wonbin vẫn có thể bắt gặp một phần của stream của cậu.

Seunghan ngày càng thoải mái hơn trước camera, thể hiện nhiều hơn khía cạnh dễ thương của mình với người khác. Cậu luôn đưa mặt quá gần vào màn hình, và Wonbin gần như muốn nhắn tin cho cậu và bảo cậu đeo kính ngay nếu cậu đang vật lộn để đọc tất cả các bình luận tràn ngập trong đó.

Năm tháng sau lần cuối họ gặp nhau, Seunghan đã không còn gặp khó khăn nhiều với việc đọc những bình luận đó nữa vì đã luôn có một người bên cạnh giúp đỡ cậu.

Đó là một cô gái từ phòng của cậu, một người có gương mặt dễ thương và ánh mắt đầy tính cạnh tranh khi cô chơi cái gì đó với Seunghan. Và cô ấy cũng thực sự giỏi. (Mọi người buộc tội Seunghan để bạn gái cậu thắng, nhưng Wonbin biết cậu ấy sẽ không bao giờ làm điều đó. Dù Seunghan tốt bụng như thế nào hay cậu ấy yêu thích đọc tâm trạng của người khác và khiến họ cảm thấy thoải mái, hạnh phúc nhiều đến đâu thì cậu vẫn sẽ đánh bại Wonbin lần lượt trong Mario Kart, không tha.)

Đôi khi cậu thắng với số lần quá nhiều liên tiếp, và cô ấy sẽ trừng mắt nhìn cậu qua màn hình, mặc dù Wonbin có thể nói rằng sự đùa giỡn của họ phù hợp với nhau. Và Wonbin quen với tiếng cười dỗ dành của Seunghan, với sự nặng nề của bàn tay cậu trên đầu gối cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy như một lời xin lỗi.

Wonbin quen với tất cả các cử chỉ của Seunghan, tất cả các biểu hiện trên khuôn mặt cậu. Và từ những gì anh có thể nhìn thấy... anh biết Seunghan đang rất hạnh phúc.

Cậu hạnh phúc với những gì cậu làm, và cậu hạnh phúc vì cậu được nhìn thấy những điều này. Cậu hạnh phúc khi nói chuyện với người khác, chia sẻ những phần nhỏ của bản thân và được đánh giá cao vì chúng. Cậu ấy hạnh phúc khi ở bên người mà cậu có thể tự hào, người mà cậu có thể dễ dàng cười, nắm tay, nhìn chằm chằm một giây khi cậu quên rằng có một đám đông đang chờ cậu để giải trí.

Trông cậu rất hạnh phúc. Wonbin biết rằng cậu ấy sẽ không bao giờ có thể có được loại hạnh phúc này nếu cậu lựa chọn ở lại, nếu họ tiếp tục làm bất cứ điều gì để cố gắng trở thành sau khi cậu rời đi.

Wonbin mua cho cậu một trăm token, yêu cầu cậu hát một cái gì đó - một lần cuối cùng - nhận được một sự tạm ngừng và một nụ cười chậm rãi trả lời.

"Cảm ơn," Seunghan nhìn thẳng vào camera và nói, sau đó tiếp tục nhanh chóng đến bình luận tiếp theo, và tiếp theo, và tiếp theo nữa.

Wonbin tắt stream và cũng quyết tâm bước tiếp trên con đường của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro