CHAP 21: Namu, Nyamjoon!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trông anh có ổn không?", Seokjin đã hỏi lần thứ mười trong ngày. Tại thời điểm này, cả Yoongi và Namjoon đều rất không muốn trả lời, nhưng rồi Seokjin lại nhõng nhẽo.

"Vâng, hyung", Yoongi rên rỉ "Anh trông rất ổn. Xinh đẹp. Hoàn hảo. Amazing good job anh!"

Seokjin ậm ừ, vẫn không hoàn toàn chắc chắn. Anh cứ liếc ngang nhìn Namjoon, người không đưa ra một bình luận nào về quần áo của anh cả. Không nghĩ ra cần phải làm gì, Seokjin chỉ huýt sáo và tiếp tục lái xe.

Họ dừng lại ở một trạm xăng, Seokjin xuống xe để đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn và sử dụng nhà vệ sinh. Yoongi và Namjoon ở trong xe, nghịch điện thoại và vặn to hết âm lượng loa có thể.

"Namjoon-ah, nói với hyung ấy rằng thích anh ấy trông như thế nào đi", Yoongi nói từ ghế sau "Anh ấy có thể suy sụp tinh thần nếu em không làm vậy"

Namjoon nhìn lại và cau mày "Tại sao? Anh ấy luôn biết mình trông ổn mà"

Seokjin luôn trông rất ổn. Anh là kiểu người có thể mặc những bộ quần áo cũ rách rưới, thủng lỗ chỗ mà vẫn như thể anh ấy đang mặc đồ của nhà thiết kế. Namjoon cá rằng họ có thể cắt cho anh kiểu tóc úp bát và sau đó trông anh ấy vẫn rất đẹp trai.

"Đúng thế, nhưng anh ấy muốn nghe nó. Sau cùng thì chúng ta đang đến nhà và gặp bố mẹ em. Hiện giờ anh ấy đang lo lắng và cần tiếp thêm sự tự tin"

Đối với Namjoon, dường như Seokjin không bao giờ lo lắng, đặc biệt là khi giao tiếp xã hội. Vì vậy khi nghe Yoongi nói điều đó, Namjoon khá là buồn cười.

"Vậy chúng ta nên về thăm nhà anh ấy hay gì?"

"Không biết à?", Yoongi hỏi "Gia đình Jin-hyung sống ở Đức. Họ rất bận rộn nên Jin-hyung không muốn làm phiền họ dù là nghỉ hè"

Namjoon không biết điều này "Làm thế nào mà anh biết được?"

"Jin-hyung gọi cho anh rất nhiều. Anh ấy lúc nào cũng nói để kiểm tra xem anh đang làm gì ở kí túc, nhưng thực sự đó là một cái cớ để anh ấy kể lể, trải lòng về bất cứ điều gì anh ấy phiền muộn. Anh còn phải nghe lí thuyết của Seokjin về tiền kiếp của anh ấy"

Cau mày, Namjoon nhìn thấy bóng dáng Seokjin đang di chuyển bên trong cửa hàng tiện lợi. Seokjin không bao giờ trải lòng với cậu về bất cứ điều gì. Trông có vẻ như anh ấy bình tĩnh và điềm đạm đón nhận tất cả những thứ sẽ xảy ra.

Vì vậy, thực tế là người sống chung với Jin, lại không phải người mà Jin tâm sự... Đó là một sự tổn thương không hề nhẹ. Có phải do cậu trẻ tuổi hơn không? Cậu không đáng tin cậy? Có phải hai người không thân thiết như Namjoon đã nghĩ?

Bây giờ cậu suy nghĩ về nó. Seokjin và Yoongi chưa từng gọi nhau là bạn, nhưng không có nghĩa họ không phải vậy. Cậu biết rằng họ có mối quan hệ hyung và em trai, nhưng điều đó không đồng thời cản trở họ là bạn, đúng không?

Cửa xe mở ra và Seokjin ngồi vào chỗ "Đồ ăn nhẹ", anh nói khi đưa túi cho Namjoon. Yoongi ngay lập tức chồm lên và lấy trộm thứ mình muốn.

Sau quãng đường tưởng như dài vô tận, họ đến nhà bố mẹ Namjoon. Yoongi bẩm lẩm một câu "Cuối cmn cùng cũng đến" và bước ra khỏi xe để duỗi thẳng chân.

Namjoon tháo dây an toàn nhưng nhận thấy Seokjin đang bồn chồn gõ ngón tay vào đầu vô lăng. Anh ấy mím môi lại.

"Hyung?"

"Ừ?"

"Trông anh rất ổn"

Anh cả chỉ chớp mắt vài lần, Namjoon bắt đầu nghĩ có lẽ Yoongi đã sai và Seokjin không cần nghe những lời đó từ cậu. Nhưng sau đó, khuôn mặt Seokjin nở một nụ cười tươi và ngón tay anh ấy ngưng gõ vào vô lăng. Tất cả khiến trái tim Namjoon như muốn lộn nhào trong lồng ngực.

(Huhu nói thật chứ, mọi người không để ý rằng nhận được một lời khen khỏ cũng khiến trái tim tan chảy sao TT^TT Hơn nữa khi mình khen và người ta vui vẻ, mình cũng thấy như chính bản thân được khen vậy đó TT^TT soft xỉu)

"Chỉ là 'ổn'?", Seokjin đột nhiên trêu chọc, hoàn toàn phá vỡ cảm xúc "Anh đã nghĩ trông anh phải đẹp trai kinh khủng, bảnh bao xúc động, gần giống như Adonis vậy"

Rên rỉ, Namjoon mở cửa bước ra khỏi xe "Quên điều em vừa nói đi", cậu càu nhàu.

"Không!", Seokjin hét lên từ trong xe "Quay lại đây và tiếp tục nói với anh rằng trông anh đẹp như thế nào!!!"

(Đúng là ông giời này phá hết cả tâm trạng =))))))

Họ đang lấy hành lý sau cốp xe thì một tiếng hét khiến họ giật bắn người.

"Namjoon-ah!!"

Mẹ của cậu.

Điều tiếp theo mà Namjoon thấy là cậu bị bóp nghẹt trong vòng tay của người mẹ yêu dấu "Ôi!! Con trai", bà ấy kêu lên, Namjoon thì không thể thở nổi.

"Con đã cao hơn, và đẹp trai hơn rất nhiều. Mẹ đã rất nhớ con đó"

Một vệt ửng hồng trên má Namjoon khi cậu phát hiện Yoongi và Seokjin đứng đó nhìn mình. Tuy nhiên cậu sẽ không bảo mẹ dừng lại, không phải lúc nào bà ấy cũng hào hứng như vậy. Và thật lòng, cậu cũng nhớ những cái ôm của mẹ. Ngay cả khi cậu có thể tắc thở trong vòng tay đó.

Cuối cùng, mẹ kéo cậu đi. Bà vẫn thủ thỉ và bóp má cậu, xoa đầu cậu khi nhận xét rằng cậu trông đẹp trai như thế nào. Namjoon hắng giọng và ra hiệu về phía những người bạn mình.

"Ồ", bà ấy hoàn toàn quên rằng Namjoon không về nhà một mình, bà ấy nhìn kĩ Seokjin và Yoongi. Vỗ nhẹ tay vào Namjoon, "Namjoon, con không nói với mẹ rằng bạn của con rất đẹp trai"

Seokjin làm khuôn mặt đầy ngạc nhiên và đặt tay lên trái tim mình, hành động như thể vô cùng xúc động.

Sau đó anh cau mày với Namjoon "Yah, Namjoon-ah, tại sao mà em không kể cho mẹ biết?"

Cả Yoongi và Namjoon đều tròn xoe mắt. Seokjin dường như đã hành động giống phụ huynh hơn cả mẹ của Namjoon làm.

-----

Bất cứ khi nào Namjoon ngủ trên giường Seokjin, cậu đều ngủ như chết. Chiếc giường rất lớn, thêm vào đó là sự kết hợp đáng kinh ngạc giữa mềm mại và chắc chắn.

Vì vậy cậu vẫn luôn ngủ kể cả có tiếng báo thức. Seokjin thường thức dậy trước cậu, sau đó bước vào phòng với chiếc tạp dề màu xanh da trời và lay Namjoon cho đến khi cậu dậy thì thôi.

Tuy nhiên, hôm nay lại khác.

Namjoon cảm thấy mình sắp tỉnh, nhưng lại không nghe thấy tiếng Seokjin gọi. Tuy nhiên có một cảm giác kì lạ từ lồng ngực của cậu, và cậu thấy mình bật ra một tiếng rên rỉ.

Cảm giác kì lạ biến mất. Sau đó cậu nghe thấy tiếng "Thú vị thật" bên cạnh mình.

Đôi mắt của Joon cuối cùng cũng mở ra, giật mình và tỉnh giấc. Cậu nheo mắt, thích nghi với ánh sáng trong phòng. Mắt cậu quét qua căn phòng cho đến khi nhận ra đỉnh đầu của Seokjin đang áp sát vào mình, cả hai tay Seokjin đều đang ở trên ngực cậu.

Cái quái gì thế???

Seokjin nhìn lên cậu và mỉm cười. Namjoon định hỏi anh ấy đang làm gì nhưng Seokjin đột ngột đánh cậu.

"Em có ngực này", Seokjin nói một cách ngây thơ, lông mày tiến gần nhau hơn khi anh tiếp tục "Em đã cố gắng đè lên người anh"

Giữa sự sững sờ, điều duy nhất Namjoon có thể nói mạch lạc và nhanh chóng "Cái gì?"

Seokjin ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng tay vẫn đặt trên ngực Namjoon "Em có tập gym không?", anh hỏi, rồi lại cúi đầu, nhìn chằm chằm "Những em bé này lớn thật"

(Ổng đang nhìn ngực Namjoon và nói thế đó =))))

Joon nhướng mày thích thú "Rất vui vì anh để ý, em đoán vậy?", cậu nói vậy, thấy mình không hề kinh hãi trước sự trêu chọc của Jin.

Hyung của cậu không bình luận. Namjoon chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy khi anh đưa tay của mình lên trong sự say mê hoàn toàn. Anh ấy đang bóp, xoa và véo chỗ này chỗ kia (OWW) và Joon thấy thật kì lạ khi anh ấy vẫn chưa dừng tay. Sau đó mặt Seokjin tỏ ra bất thường, giống như anh đang chiến đấu với một cái gì đó. Trước khi Namjoon kịp hỏi có chuyện gì, cậu đã hét lên, đẩy Seokjin ra và lấy tay che lấy ngực.

Anh ấy vừa cắn cậu.

"Anh vừa, cmn cắn ngực* em à?" (ở đây Namjoon dùng từ 'chest')

"Chú ý lời nói!!", Seokjin cảnh báo. "Ngoài ra, đừng xúc phạm nó bằng cách gọi đó là 'chest', nó là 'tits'. Em có cặp ngực khủng nhất mà anh từng thấy"

('chest' là kiểu ngực đàn ông, 'tits' ngực phụ nữ. Ở đây không hề có ý nói Namjoon là phụ nữ mà chỉ nói về kích thước của ngực)

Được rồi. có lẽ anh đã đi quá xa, nhưng khám phá ra điều này khiến anh có phần phấn khích.

Điều tốt là Namjoon không có vẻ khó chịu. Cậu chỉ cau mày và trên khuôn mặt chắc chắn là đang phán xét, chứ không phải khó chịu.

Joon rên rỉ "Anh thật buồn cười"

"Có thể", anh ấy thừa nhận "Nhưng dù sao", tay anh đặt trở lại ngực Namjoon "Anh khẳng định những quả bóng căng này là của cá nhân anh"

"Anh không được tuyên bố-"

"Quá muộn rồi, anh đã đặt tên cho chúng". Anh bóp ngực trái Namjoon "Đây là Namu", sau đó bóp bên phải "Và này là Nyamjoon"

Có nụ cười nhếch trên môi Namjoon "Được rồi, em phải dậy ngay bây giờ". Câu nói làm Seokjin mất tinh thần nghiêm trọng, anh đưa tay với theo phía sau Namjoon "Namu, Nyamjoon!! Khônggg!!!"

(Trời má cười xỉu =))) cười ba ngày không tỉnh =))))

Cậu đảo mắt và đi vào phòng tắm. Yoongi có thể sẽ đến bất cứ lúc nào và điều cuối cùng Namjoon không muốn là Yoongi phát hiện Seokjin sờ soạng ngực cậu trong phòng ngủ.

Yoongi sẽ không để cậu sống nếu hyung ấy biết điều đó.

Tắm thật nhanh, cậu lao vào phòng ngủ mặc quần áo. Khi cậu ra ngoài, Yoongi đã ngồi trên ghế và Namjoon gần như nhảy ra khỏi quần khi nhìn thấy anh ấy.

"Ừm", Namjoon thở hổn hển "Anh cố ý lẻn vào nhà mà không phát ra tiếng hả?"

Tình bạn nhiều năm đồng nghĩa với việc Yoongi có mật mã nhà của họ. Nghĩa là Yoongi có thể vào bất cứ khi nào anh ấy muốn, mặc dù hầu hết mọi lần anh đều bấm chuông như những người khác. Nhưng khi không làm thế, Yoongi lặng lẽ bước vào đến nỗi Namjoon bị đau tim khi thấy anh ở trong nhà.

Yoongi nhìn lên khỏi điện thoại, nghiêng đầu sang một bên "Không"

Namjoon lườm anh "Jin-hyung đang ở trong phòng ngủ"

"Biết rồi", Yoongi đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Lúc này Seokjin đang chống nạng vào phòng tắm và Yoongi đứng bên cạnh để đảm bảo Jin không bị ngã. Sau đó Yoongi giúp anh tắm rửa, Namjoon chuẩn bị đồ đạc.

"Bảo trọng!", Seokjin hét lên khi hai người còn lại ra đến cửa "Hãy chắc chắn giáo viên thay thế không cướp học sinh của anh!"

Cả hai đảo mắt và bỏ đi mà không nói lời nào.

"Nói về giáo viên mới", Yoongi nói khi khởi động xe "Sắp tới kì thi và anh cần mày giúp cô ấy làm đề kiểm tra"

Namjoon nhìn lên "Tại sao lại là em?"

"Cô ấy là người mới, không có kinh nghiệm. Dù sao thì mày vẫn luôn giúp Jin-hyung làm các đề kiểm tra, tại sao lại không? Ngoài ra-", anh nhìn Joon "Không hứng thú với cô ấy hay sao?"

Cậu cau mày. Cậu có hứng thú không? Cô ấy xinh đẹp và qua vài lần họ trò chuyện thì cô ấy có vẻ dễ mến. Ngoài ra, dường như cô ấy không nghĩ rằng cậu và Jin đang trong quan hệ tình cảm nên thậm chí cậu có chút cơ hội. "Có thể. Em không biết"

Yoongi nhướng mày "Không biết?" anh có vẻ ngờ vực "Những ngày trước mày đã liếc mắt đưa tình với cô ấy"

"Em không có", cậu phản đối "Cô ấy xinh đẹp nhưng anh biết mà, cũng có những người xinh đẹp khác trên thế giới-"

"Như Jin-hyung"

"Ừ, như-", cậu dừng lại rồi lườm Yoongi "Em ghét anh"

"Ok, anh hiểu rồi", Yoongi nói, mắt nhìn ra đường "Mày ở cạnh Jin-hyung quá nhiều nên không ai có thể nói cho mày biết"

Namjoon không hề biết anh ấy định nói gì.

"Yah, Namjoon. Anh sẽ tiết lộ cho mày một điều không phải là bí mật, nhưng mày quá ngu ngốc nên không bao giờ biết"

"Gì?"

"Anh mày không phải là người duy nhất trong số những người bạn của Jin-hyung mà đã ngủ với anh ấy"

Sau đó Yoongi tắt máy, mở cửa xe đi ra ngoài. Namjoon thậm chí không biết họ đã tới trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro