CHAP 24: Tình huống tệ hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh ấy đẹp trai thật", Geongmin nói với cậu, ngay bên tai cậu "Đẹp trai vl. Em muốn hẹn hò với anh ấy"

Namjoon đảo mắt trước sự quan tâm đột ngột của em gái mình dành cho Seokjin. Tất nhiên là ai cũng sẽ dành hết sự chú ý cho anh ấy. Ai sẽ không? Ngay cả mẹ của cậu dường như thỉnh thoảng lại đỏ mặt trước những điều Seokjin nói.

"Anh ấy sẽ phải ngồi tù nếu hẹn hò với em đấy", Namjoon nói.

Geongmin cau mày, vỗ vào cánh tay cậu, nói rất chắc chắn "Em rất đáng để anh ấy chờ"

Namjoon khịt mũi.

Họ đang ở One Mount, một công viên nước trong nhà ở IIsan của thành phố Goyang. Namjoon đi ra ngoài và đã sẵn sàng. Cậu cùng mẹ và em gái đang chờ hai người kia, hôm nay bố Namjoon phải đi làm. Tuy nhiên, ông ấy đã ăn sáng và cảm ơn Seokjin vì bữa sáng.

Seokjin rời khỏi phòng thay đồ, kéo Yoongi đang ủ rũ ra ngoài. Và như Geongmin đã nói, Seokjin rất đẹp trai. Trông càng đẹp trong bộ đồ bơi và Namjoon không thể không cảm thấy tự ái khi so sánh cơ thể của họ.

Namjoon chưa bao giờ nhìn thấy Seokjin trong bộ đồ bó sát vào người, vì vậy đây là bất ngờ đối với cậu. Không phải nó đã gây ra điều gì đó với cậu. Chỉ là, ừm, cậu thấy ngượng ngùng, có chút không tự nhiên khi thấy Seokjin như vậy.

Geongmin lấy một miếng bimbim hình tam giác trong gói bimbim ra, nhắm một mắt lại "Wow", cô nhóc bình luận "Anh ấy có cơ thể hình Dorito"

"Dừng lại", Namjoon rít lên, hất miếng bimbim ra.

Em gái nhướng mày "Sao? Ghen tị à?"

Cậu bắt đầu nói lắp "K-không! Chỉ là đừng có nhìn chăm chú anh ấy như thế. Trông kỳ lắm đấy"

"Có gì kỳ lạ?", Seokjin hỏi, tay vẫn kéo theo Yoongi.

"Không có gì", Namjoon nói, cùng lúc đó Geongmin lên tiếng "Oppa ghen tị với cơ thể của anh"

Seokjin quay sang Namjoon "Em đang để ý thân hình của anh đó hả?"

"K-Không!", Namjoon mặt đỏ bừng.

Cậu liếc nhìn Yoongi, người chỉ toàn một màu đen: một chiếc áo phông có tay và quần short, nhưng cũng có quần legging bên trong nữa.

"Oh, hyung, chân anh thon vậy", cậu bình luận.

"Tại sao chân anh còn thon hơn cả chân em nữa", Geongmin bên cạnh không ngừng ca thán.

Yoongi không đáp, chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, mặc dù má anh hơi ửng hồng.

"Đừng làm phiền Yoongi", Seokjin đập tay Joon "Cũng đừng đổi chủ đề. Chúng ta đang nói về cơ thể của anh, không phải của Yoongi. Vậy chúng ta hãy tiếp tục"

"Em không nói về cơ thể của anh đâu, hyung"

Anh bĩu môi "Tại sao không?"

Namjoon rên rỉ. Yoongi thúc cùi trỏ vào ngực của Seokjin "Dừng lại. Đi bơi hay làm gì đó đi"

Seokjin xoa xoa chỗ bị tấn công, tỏ ra khá khó chịu. Tuy nhiên, ngay khi Yoongi đề cập đến việc bơi lội, anh ấy đã chồm lên và nắm cổ tay Namjoonn, kéo về hướng các trò chơi "Đến đây Namjoon-ah", anh nói một cách hào hứng "Em có thể ngồi trên đùi anh khi chúng ta cùng trượt ống"

Joon bất lực nhìn Yoongi "Anh không đi?"

Yoongi lắc đầu "Anh sẽ ngồi nói chuyện với cô Kim, ngoài ra, Jin-hyung có quá nhiều năng lượng và anh mày không thể theo kịp"

Khỉ thật. Vì vậy, Namjoon cuối cùng bị kéo ra cầu trượt một mình với Seokjin.

"Vậy em muốn ngồi vào lòng anh hay anh ngồi vào lòng em?", Seokjin hỏi khi họ đang xếp hàng, nhảy cẫng lên đầy phấn khích, sau đó lắc lư khêu gợi "Anh đoán câu hỏi hay hơn là, em muốn ở trên hay ở dưới?"

(Gì dậy chời =)))) thế nào cũng lái sang để nhây cho được =)))))

Namjoon đưa tay lên miệng ngăn chặn anh "Dừng lại", cậu cầu xin "Có trẻ con ở đây đấy hyung"

Seokjin kéo tay cậu ra, làm vẻ khó chịu "Không biết là bạn Joonie lại nghịch ngợm như vậy", anh nói đùa. Namjoon véo anh.

Kết thúc là Namjoon ngồi ở dưới và Seokjin ở trên.

"Chân của em dài hơn, nên sẽ thoải mái cho em", là lập luận của Seokjin "Ngoài ra, nó cho anh cảm giác tuyệt vời khi đũng quần em va vào mông của anh, vì vậy đó là một chiến thắng", anh ấy làm bộ liếc mắt đưa tình với cậu. Namjoon phớt lờ anh đi.

Namjoon bắt đầu nghĩ mình sẽ hối hận khi mời Seokjin về quê. Nhưng sự thật là cậu đã rất vui. Ngoại trừ, khi Namjoon đã thành thạo 'nghệ thuật phớt lờ' những bình luận 'sexual' của Seokjin, thì anh ấy luôn có xu hướng ném người vào cậu. Cậu chấp nhận rằng đó là cách Seokjin làm nhẹ tâm trạng và mẹ cùng em gái cậu không hề nghĩ quá nhiều về điều đó. Họ chỉ thực sự thấy nó buồn cười.

Thậm chí, có lúc họ còn tóm thấy Yoongi và ném xuống hồ bơi, và Yoongi đành chịu thua số phận, cuối cùng nổi lên mặt nước và bơi vào bờ.


Có một điều nữa, là chân Namjoon bị chuột rút và cậu ngã sau khi chạy qua một đường trượt. Seokjin đã cười cậu nhưng cuối cùng vẫn đi lấy bộ sơ cứu để giúp cậu trị vết bỏng khi Namjoon ma sát vào thành cao su của cầu trượt.

Anh ấy thậm chí còn đề nghị sẽ hôn lên vết thương của Namjoon để làm chúng tốt hơn, nhưng tất nhiên là Namjoon bỏ chạy.

(chời ơi soft xỉu TT^TT tui muốn người yêu hôn lên vết thương huhu =((( không, ý tui khi nói người yêu, nghĩa là tui muốn Kim Seokjin =(((( huhuhu)

Khi cảm thấy mệt, họ thay đồ và tất cả hướng ra bến xe để trở về.

Yoongi ngủ gật trên xe bus, đầu tựa vào vai Seokjin. Sau cùng thì Seokjin cũng bị đánh gục, đầu anh ngả vào vai Namjoon. Namjoon phải chịu đựng trong suốt đường về để đảm bảo cả hai không bị ngã khỏi ghế hay bất cứ điều gì.

"Bạn con thật tốt"', mẹ cậu nhận xét trong lúc đi xe, Geongmin đang ngủ gật trên vai mẹ "Mẹ rất vui. Mẹ còn lo rằng con sẽ bị bắt nạt bởi các chàng trai Seoul, nhưng bạn con là người tốt"

Bà liếc nhìn Seokjin đang chảy nước dãi trên áo Namjoon "Bạn con đối xử rất tốt với con"

"Vâng", Namjoon nói và cười một chút "Jin-hyung chăm sóc con rất tốt. Mẹ không cần lo lắng đâu. Anh ấy là một người bạn tốt"

Mẹ cậu cười mãn nguyện. Namjoon không nhìn thấy, nhưng Jin cũng đang mỉm cười. Chỉ có điều đó là một nụ cười buồn.

-------

"Thầy Jung, Jimin sẽ gặp rắc rối à?"

Hoseok nhìn lên, thấy Taehyung đang đứng bên cạnh vẻ lo lắng. Hoseok mím môi lại, nhìn sang chỗ Namjoon đang nói chuyện với Woo Jiho và Park Jimin. Giáo viên chủ nhiệm Choi Siwon của Jiho cũng có mặt. Và tình hình có vẻ không tốt cho cả hai học sinh.

"Thầy không biết, Kim Taehyung", Hoseok nói "Chúng ta sẽ phải chờ xem", thầy giáo vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh "Em có thể ngồi đây đợi nếu muốn"

Taehyung vâng lời.

"Hai đứa đã học năm ba!", thầy Choi Siwon hét lên, âm thanh vang vọng khắp phòng giáo viên, "Bây giờ là lúc cần học tập chứ không phải đánh nhau"

"Nhưng cậu ta là kẻ đáng ghét", Jimin nói.

Jiho chế giễu "Cậu mới là kẻ đáng ghét. Đồ fag-"

"Yah!", Namjoon hét lên "Đủ rồi!"

Cả hai học sinh đều im lặng. Namjoon dựa lưng vào ghế và thở dài, đẩy kính lên "Tại sao lại đánh nhau?"

Jimin nhìn về phía Jiho, để cho người kia trả lời trước. Nhưng câu trả lời của Jiho không phải điều mà Jimin mong đợi.

"Cậu ta chạm vào người em"

Jimin tròn mắt, bị sốc "Gì?"

Namjoon cau mày. Bên cạnh cậu, Siwon ra tay "Em muốn nói gì Woo Jiho? 'Chạm vào em' có nghĩa là gì?! Cái gì? Em muốn tôi hỏi chi tiết?"

"Không có chi tiết!", Jimin đỏ cả mặt, phập phồng "Vì em không làm điều đó!"

"Park Jimin", thầy Choi Siwon nói chắc nịch "Tấn công tình dục là một vấn đề nghiêm trọng"

"Thầy nghĩ em không biết điều đó?!", Jimin hét lên từ trong phổi của mình. Cậu chỉ về phía Jiho "Nói với cậu ta điều đó! Không phải em!"

"Nếu đó không phải là chuyện đã xảy ra", Siwon bắt đầu lại "Thì vấn đề là gì?"

Jimin nhìn vào một vật ngẫu nhiên trên bàn của Namjoon "Cậu ta gọi em là 'faggot' và-"

(faggot: người đồng tính, nhưng từ này có ý miệt thị)

Siwon đảo mắt "Đó là tất cả? Em mong tôi tin rằng tất cả những thứ lộn xộn này là do cậu ta nói như vậy với em?"


"Thầy Choi", Namjoon bình tĩnh ngắt lời, để ý thấy tay Jimin đang nắm chặt thành hai nắm đấm. "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng với học sinh của mình"

Giáo viên Choi có vẻ không đồng ý "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện này với hiệu trưởng Min và phụ huynh của những học sinh này"

"Tôi hoàn toàn đồng ý", Namjoon nói "Nhưng là sau khi chúng ta nói chuyện riêng với học sinh của mình. Thầy có thể dùng phòng hội đồng trước. Hãy mang một giáo viên khác đi cùng để làm nhân chứng"

Siwon đồng ý, liếc nhìn Woo Jiho, bảo cậu học sinh đi theo và cả hai người họ rời khỏi phòng giáo viên.

Namjoon quay sang Jimin. Cậu học sinh đang nắm chặt quần, mắt đỏ hoe và hiển nhiên không nhìn thấy gì. Trông cậu nhóc hình như cũng hơi run. Namjoon không biết phải làm gì lúc này. Ở trường không thường xảy ra các vấn đề như vậy. Cậu biết quy trình thích hợp, nhưng việc áp dụng là một chuyện hoàn toàn khác khi học sinh không muốn hợp tác.

"Park Jimin", cậu nói, giữ giọng bình tĩnh "Làm ơn nào. Thầy không thể giúp gì nếu em không nói chuyện gì đã xảy ra"

"Em đã nói", Jimin nói một cách cay đắng "Cậu ta gọi em là faggot"

"Thầy biết, nhưng có vẻ em muốn nói điều gì khác", Namjoon nói thêm "Em chưa từng phản ứng theo cách này trước đây khi bị gọi như vậy"

"Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới giới hạn thôi"

"Đó không phải lời bào chữa hợp lí, Park Jimin. Họ không dạy em cách kiểm soát cảm xúc trong Taekwondo sao?"

Jimin giễu cợt, đảo mắt "Đó là lý do tại sao không thể tin tưởng người lớn", cậu học sinh lẩm bẩm "Giáo viên không bao giờ hiểu được những gì học sinh đang trải qua. Thầy cô luôn nói về những gì nên biết và cách chúng em nên hành động. Nhưn thực sự không bao giờ cố gắng lắng nghe chúng em cả"

Namjoon sửng sốt trước nhận xét đó. Đến nỗi cậu không nhận thấy Jimin quay đi và rời khỏi phòng giáo viên cho đến khi cậu bé đã đi được nửa đường.

"Park Jimin", Namjoon hét lên.

Cậu học sinh không dừng lại. Bên cạnh Hoseok, Taehyung đứng dậy khỏi ghế và di chuyển theo người kia "Jiminie!"

"Này, đợi đã", Hoseok đưa tay ra và nắm lấy cổ tay Taehyung trước khi cậu nhóc rời đi. Taehyung giật mình, kêu lên một tiếng đau đớn. Hoseok khựng lại nhưng không buông tay. Thay vào đó, anh vén tay áo của học sinh lên một chút.

Có vết bầm tím quanh cổ tay Taehyung. Hoseok nhìn chằm chằm vào nó trước khi Taehyung giật tay ra, kéo áo xuống để giấu đi. Cậu nhóc quay người chạy mất.

"Này! Kim Taehyung!", Hoseok hét theo, quá muộn. Kim Taehyung đã chạy ra khỏi phòng.

"Tất cả ổn chứ?", Namjoon hỏi, bước tới. Hoseok mím môi lại, quay sang Namjoon, trong bụng trào lên cảm giác khó chịu "Tôi thấy trên cổ tay Kim Taehyung có vết bầm tím. Tôi định hỏi thì cậu nhóc đã chạy đi trước"

Namjoon nhìn chằm chằm "Vết bầm tím?", Hoseok gật đầu.

"Xung quanh tay. Và tôi nghĩ rằng có thể còn nhiều hơn nữa", Hoseok nói thêm "Tôi có nên... làm gì đó đúng không?"

Mọi người đều nói có. Bất kì người bình thường nào cũng nói có. Nhưng mở vụ án cho một học sinh có thể bị bạo hành là vấn đề nghiêm trọng. Đôi khi học sinh đó không muốn được giúp đỡ. Đôi khi việc giúp đỡ chỉ tạo thêm khó khăn cho chúng. Chúng có thể được gửi tới ở với những người thân khác, hoặc thậm chí được nhận nuôi dưỡng ở nơi khác nhưng không thể biết liệu điều đó là tệ hơn hay tốt hơn. Thế giới này thật tàn nhẫn. Thoát khỏi tình huống tồi tệ này không có nghĩa là sẽ không phải gặp tình huống khác tệ hơn.

"Hãy thử nói chuyện với cậu nhóc trước", Namjoon gợi ý "Hy vọng nó sẽ mở lòng"

"Cậu nghĩ vậy?", Hoseok lo lắng nói "Tôi làm giáo viên chủ nhiệm của cậu nhóc chưa được bao lâu"

"Ừm, nhưng đôi khi chúng cần một ai đó mới xuất hiện để giúp chúng vượt qua bất cứ điều gì đang xảy ra", Namjoon thở dài "Chúng dường như không đủ tin tưởng để nói chuyện với những người còn lại trong chúng ta. Bởi chúng là là 'người lớn'."

Namjoon không cảm thấy mình là người lớn. Thậm chí không gần mức đấy. Ở độ tuổi của cậu, cuộc đời vẫn tiếp tục với những thứ như cứt. Nhưng ít ai biết rằng cậu cũng đang phải vật lộn, không bao giờ thực sự chắc chắn liệu cậu có quyết định đúng đắn cho bất cứ điều gì hay không.

Cậu chỉ hi vọng là cậu đã đúng. 

----
Mấy nay tui chểnh mảng quá không trans được nhiều =(( Tự hứa với bản thân sẽ chăm chỉ hơn huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro