CHAP 9: Anh không bao giờ muốn hẹn hò thêm một lần nào nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Namjoon đang dành thời gian tán tỉnh hai nữ sinh nơi tiếp thị trong khuôn viên trường. Họ đang thảo luận về những điều đơn giản, các khóa học, cách họ phải học tiếng Anh và chịu đựng vì nó. Namjoon vừa định đề cập đến việc họ nên đi chơi cùng nhau thì bị một đôi tay nắm lấy mông và bóp.

Cậu hét lên một tiếp đầy khó chịu và quay lại đúng lúc nhìn thấy Seokjin phía sau với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Hyung, cái quái gì vậy?!", cậu thanh niên hỏi khi hai cô gái liếc nhìn xung quanh để xem xét.

Seokjin chỉ cười trừ, không bỏ tay ra khỏi mông Namjoon mà chỉ xoa xoa để làm dịu cơn đau "Xin lỗi Joonie, anh chỉ thấy mông em và muốn bóp nó. Mặc dù không có gì hết"

Các cô gái cười khúc khích, Namjoon đỏ mặt rên rỉ "Hyung"

Người lớn tuổi phớt lờ tiếng kêu của cậu, "Anh đã bảo em tập thêm, nhưng không, em không bao giờ nghe. Có lẽ đó là vì em không có gì để so sánh. Nhìn này", anh đưa mông ra và vỗ nhẹ vào nó "Đây, mông phải như thế này"

Tiếng cười mãnh liệt của hai cô gái khiến Namjoon đột nhiên muốt chết cho rồi. Cậu cũng muốn chết đi vì một phần nào đó trong cậu ham muốn chạm vào mông anh ấy, nhưng cậu đã cố kìm lại. "Yah! Hyung, đủ rồi", cậu nói với khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng.

Seokjin thủ thỉ và véo má cậu "Ôi, nhìn em bối rối kìa", anh cười nhìn Namjoon lườm anh "Tốt thôi, anh dừng lại". Anh nhấc một chiếc túi lên đưa cho cậu "Đây, em lại quên bữa trưa"

"Cảm ơn", Namjoon thì thầm nhẹ nhàng, cầm túi từ tay anh.

"Hai người thật dễ thương", một trong hai cô gái nói "Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"

Một lần nữa. Namjoon lại muốn chết. "Không, không, không", cậu bắt đầu điên cuồng "Chúng tôi không hẹn hò, anh ấy chỉ là bạn"

Các cô gái dường như không tin cậu. Đặc biệt là khi Jin vòng tay qua cổ Joon và nhìn các cô gái.

"Joonie chỉ không muốn thừa nhận cậu ấy yêu tôi ở đây", Seokjin nói đùa.

"Tôi không", Namjoon cay đắng đáp lại.

"Từ chối ~", Seokjin hát.

Namjoon chỉ rên rỉ và gỡ vòng tay của Jin ra khỏi cổ mình, tạm biệt hai cô gái trước khi bước đi.

Seokjin chạy theo, chưa kịp nói với các cô gái rằng Namjoon chỉ biết xấu hổ.

"Em ổn chứ babe?"

"Đừng gọi em là babe", Namjoon càu nhàu, dừng lại một cách thô bạo, quay sang nhìn anh "Em đang cố làm quen một người trong số họ, hyung. Anh hoàn toàn thổi bay cơ hội của em"

Sự nhận ra thoáng qua trong mắt Jin "Ồ", anh ấy nói đơn giản "Chà, dù sao thì họ cũng không đẹp đâu. Em có thể tìm người khác"

"Đó không phải là vấn đề, hyung"

"Anh biết, Joonie. Anh xin lỗi". Anh có vẻ thực lòng "Anh sẽ bù đắp cho em. Anh biết rất nhiều cô gái xinh đẹp. Anh có thể giới thiệu với em"

Namjoon nhướng mày "Thật sao?"

"Tất nhiên", Seokjin gật đầu, rút điện thoại giờ lên trước mặt Namjoon "Giờ thì cười đi, anh cần một bức ảnh đẹp của em để cho họ xem"

"Anh không thể lấy ảnh từ Instagram của em sao?"

"Không. Anh đã kiểm tra Instagram của em. Em có một loạt ảnh cũ cần được xóa ngay lập tức. Thành thật mà nói, em nghĩ gì khi nhận được một bức ảnh đáng sợ?"

"Thật tuyệt", cậu lẩm bẩm trong họng.

"Chà, thật may vì lông mày của em đã mọc trở lại. Nếu không các cô gái sẽ nghĩ anh đang nói đùa khi cố gắng giới thiệu em với họ". Anh chỉnh lại góc máy, quyết định chụp ảnh tự sướng "Tự nhiên hơn đi"

Seokjin đã chụp nhiều bức ảnh từ các góc khác nhau cho đến khi anh tìm thấy một bức ảnh mà cả hai đều trông đẹp, "Thật khó để trông đẹp khi đứng bên cạnh anh, nhưng em đã làm rất tốt"

Namjoon đảo mắt.

"Này, Kim Namjoon!", một người nào đó gọi to.

Namjoon quay lại và cố nén tiếng thở dài khi nhìn thấy một trong những người bạn cùng lớp của mình, Chae Sung. Mỗi trường đại học đều phải có một vài người phiền phức, khó chịu, và như bạn có thể đoán, Chae Sung đã mang danh hiệu đó một cách đầy tự hào.

Hắn ta đủ trơ tráo để giả vờ trở thành bạn thân của cậu "Này nhóc", hắn nói trước khi nhìn Seokjin "Bạn cậu là ai đây?"

Seokjin nhướng mày. Trong trường không ai không biết về hắn, ít nhất cũng từng nghe nói qua. Và ở đây tên này không những không biết mình là ai mà còn nhìn anh như nhìn đồ ăn.

Được rồi, chấp nhận thử thách.

"Kim Seokjin", người tóc hồng nói cộc lốc.

Đôi mắt của tên kia sáng lên khi nhận ra "A, tôi đã nghe nói về cậu", hắn ta gật đầu "Cậu thật xinh đẹp". Hắn ta siết chặt cánh tay mình quanh cổ Namjoon "Ya, Kim Namjoon, cậu đã làm tình với chàng trai xinh đẹp này à?"


"Không", Namjoon ngay lập tức trả lời, xoay người ra khỏi tầm tay Chae Sung "Anh ấy chỉ là một người bạn"

"Uh-huh", Chae Sung đáp lại, không tin vào cậu chút nào "Bởi vì cậu thẳng đúng không Namjoon?". Namjoon không thể không cảm thấy hắn đang chế giễu mình.

"Nhưng cậu biết không", hắn ta quay sang Seokjin và nâng cằm người tóc hồng lên để nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy "Bây giờ khi nhìn lại, cậu có vẻ quá xinh đẹp để làm đàn ông"

"Tôi hiểu", Seokjin trả lời một cách khô kha, đập tay hắn ta ra.

"Cậu có chắc chắn cậu là một chàng trai?" Chae Sung hỏi một cách đen tối, tiến lên một bước "Vì tất cả những gì tôi biết thì cậu có thể là một cô gái vì thích dương vật đến vậy"

Namjoon tròn mắt trước nhận xét đó. Cậu nhìn Seokjin, hyung của cậu trông hoàn toàn không bối rối trước lời nhận xét đó, anh ấy chỉ khoanh tay đứng đó và nhìn Chae Sung như thể hắn ta không đáng để anh mất thời gian.

Có thể là không.

Nhìn thấy Seokjin không bị quấy rầy bởi những lời nhận xét, Namjoon giữ vững lập trường của mình, nếu những lời xúc phạm không ảnh hưởng đến hyung của cậu thì Namjoon không có lý do gì để giải quyết vấn đề đó.

Nhưng sau đó cậu thấy Chae Sung tiến thêm một bước, lẩm bẩm điều gì đó về việc 'kiểm tra cho chắc' và sau đó tay hắn di chuyển đến đáy quần Seokjin, ôm lấy anh.

Namjoon chỉ nhìn thấy màu đỏ.

Trước khi cậu có thể hiểu được những gì cậu đang làm, cậu tiến về phía trước, nắm lấy vai Chae Sung và kéo hắn lại, vung nắm đấm của mình đập vào ngay mặt tên đó. Hắn ngã xuống đất và Namjoon đè lên người hắn, tiếp tục đấm.

"Namjoon!", Seokjin gọi lớn, chạy tới nắm lấy cánh tay cậu, kéo lên "Em đang làm gì đấy"

"Hắn ta chạm vào người hyung", Namjoon gầm gừ "Tên khốn này chạm vào anh"

"Anh biết" Seokjin bước tới trước mặt Namjoon và ngăn cậu ấy "Nhưng em sẽ bị đuổi học, vì vậy hãy dừng lại Joonie"

"Dừng lại Joonie" Chae Sung từ từ đứng dậy giễu cợt "Nghe bạn gái mày nói kìa"

Namjoon lườm hắn, Chae Sung cười "Có chuyện gì vậy Joonie? Quá xấu để có được một cô gái nên mày chọn làm tình với trai à?"

Trong khoảnh khắc Namjoon chớp mắt, cậu thấy Chae Sung ngã xuống đất lần nữa, ôm chặt mũi hét lên "Mẹ kiếp"

Namjoon quay sang Seokjin lúc này đang xoa và thổi vào các khớp ngón tay của anh ấy. Namjoon muốn cười "Chuyện gì xảy ra nếu bị đuổi học hyung?"

"Tên ngu ấy xứng đáng với cái đó", Seokjin lầm bầm "Sao hắn dám gọi em là xấu xí? Có thể gửi hắn đi sửa mắt và mũi ngay bây giờ"

Điều đó, khiến Namjoon bật cười.

Hyung của cậu thật tuyệt vời.

-----

"Hyung, làm ơn đừng như thế này"

'Là như thế nào?" Seokjin ngây thơ hỏi khi sắp xếp gọn gàng đống giấy tờ trên bàn "Anh đang giữ khoảng cách giống như em yêu cầu"

Đây là thời gian nghỉ của bọn họ. Thay vì đến phòng nghỉ giáo viên như họ thường làm, Seokjin ở lại lớp học. Namjoon đã đợi vài phút trước khi đuổi theo anh.

"Này, em xin lỗi vì đã gọi anh là điếm. Anh thực sự không phải như vậy. Em thật ngu ngốc khi hành xử như thế"

Seokjin tiếp tục phớt lờ.

"Hyung, em thật sự muốn anh quay trở về nhà"

"Tất nhiên là anh sẽ quay lại", Seokjin nói, không một lần ngước nhìn cậu "Đó là nhà của anh"

Namjoon đặt mình vào tầm nhìn của người hyung, cậu ấy bĩu môi, thực sự bĩu môi và Seokjin đã chiến đấu hết sức để không rút điện thoại ra chụp ảnh.

"Anh có thể tha thứ cho em được không?"

Seokjin cắn vào bên trong môi. Namjoon di chuyển khỏi tầm mắt anh và điều tiếp theo anh biết rằng cậu ấy đang vòng tay từ phía sau và tựa đầu vào vai anh. Seokjin rất yếu đuối với những cái ôm sau lưng,

"K-không", anh nói một cách yếu ớt. Nguyền rủa Namjoon đã sống với anh bao nhiêu năm và biết mọi cách lấy lòng anh.

Namjoon bắt đầu bật dậy, tay vẫn ôm lấy Jin "Làm ơn đi?". Cậu cầu xin như một đứa trẻ "Em sẽ đưa anh đi ăn tối, em sẽ rửa bát, em sẽ giữ nhà cửa sạch sẽ, em sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu"

Seokjin thở dài "Dù sao thì anh cũng định về nhà hôm nay, Joon-ah", anh ấy nói nhỏ "Hôm nay anh có một buổi hẹn và cần quần áo đẹp để-"

"Một buổi hẹn hò?" Namjoon lặp lại, buông người lớn tuổi hơn ra và xoay anh ấy trên ghế để Jin bây giờ đang đối mặt với cậu "Hẹn hò?". Cậu hỏi, bụng cậu đang lộn nhào bên trong "Với ai?"

"Không quan trọng ai", Seokjin trả lời với chút khó chịu.

"Ý định của tên đó có thể là xấu" Namjoon bắt đầu lan man "Nếu hắn ta chỉ muốn ngủ với anh thì sao, nếu-"

"Namjoon, em có nghe mình đang nói cái gì không?" Seokjin khoanh tay "Anh luôn ủng hộ em và thúc đẩy em đi đến những buổi xem mắt. Và em không thể vui khi anh sẽ có một lần đầu tiên sau nhiều năm?"

"Đừng đi"

"Em không được quyết định Namjoon", anh xoa tay lên mặt, day day thái dương "Anh sẽ không hủy bỏ chỉ vì em nói vậy. Anh cần một lí do chính đáng"

"Hãy nói rằng em là bạn trai của anh. Nói rằng anh chỉ chấp nhận buổi hẹn đó vì chúng ta đã cãi nhau và-"

"Namjoon!"

Namjoon ngừng nói những điều vô nghĩa đó ngay khi Jin gắt giọng. Anh ấy đỏ bừng mặt, trừng mắt tức giận.

Cơn giận đó tan biến nhanh chóng như cách nó đến. Khuôn mặt Seokjin dịu lại, nét mặt trở nên buồn bã, anh nhìn sang chỗ khác "Làm ơn", anh nói giọng như vỡ vụn "Đừng đùa về điều đó". Và anh bỏ đi.

"Hyung!", cậu gọi "Hyung!"

Seokjin không nhìn lại.

Các học sinh bắn dao găm vào Namjoon vào phần còn lại của ngày. Seokjin đã xin phép về sớm và khi Namjoon về đến nhà, cậu phát hiện sự lộn xộn trong tủ của Seokjin.

Cậu kiên nhẫn ngồi trên sofa chờ đợi, thỉnh thoảng đứng dậy di chuyển quanh phòng khách. Mãi đến mười giờ, cậu mới nghe thấy tiếng chìa khóa và cửa trước mở. Namjoon bật dậy và lao ra cửa.

Seokjin thậm chí còn chưa bước vào trong thì Namjoon đã kéo anh lại gần và đóng cánh cửa sau lưng, ôm lấy ánh sáng cuối ngày của cậu.

"Joon-ah, em đang làm gì đấy?"

Namjoon mặc kệ câu hỏi "Buổi hẹn hò như thế nào? Hãy nói với em rằng hắn ta là một tên khốn nạn và anh không bao giờ muốn hẹn hò thêm một lần nào nữa"

"Anh không nói rằng anh sẽ không bao giờ hẹn hò nữa. Nhưng anh thừa nhận rằng anh chàng đó không phải mẫu người của anh", Seokjin nói rồi lùi ra. Anh thở dài "Thật khó để tìm được một chàng trai tử tế, người hiểu được khiếu hài hước của anh trên thế giới này"

"Ý anh là một người như em?" Namjoon trêu chọc trong nỗ lực kinh khủng để làm dịu tâm trạng Jin.

Hai bên thái dương Seokjin giật giật "Đúng, Namjoon, một người như em. Vì vậy, nếu em tìm thấy phiên bản đồng tính của mình thì hãy nói cho anh biết"

"Và nếu anh tìm thấy phiên bản nữ của mình, hãy nói cho em biết"

Nụ cười Seokjin vụt tắt trong một giây. Anh ấy cố che giấu điều đó bằng cách cười tiếp, hoàn toàn giả tạo và Namjoon không khỏi tự hỏi liệu mình có nói sai điều gì không.

"Vậy, em có được tha thứ không?" Cậu ấy hi vọng.

Người anh lớn tuổi dừng lại một lúc, như thể đang tranh luận về điều đó trước khi nở nụ cười ấm áp với Namjoon "Ừ, anh tha thứ cho em", anh nói, "Em là một tên ngốc nhưng ít nhất em cũng nhận sai"

"Em luôn là một tên ngốc khi ở cạnh anh, hyung"

"Một tế bào não bị hỏng, Yoongi sẽ nói như thế", Seokjin cười, Namjoon tham gia cùng anh ấy. Điều này. Đây chính là điều cậu nhớ, sự hiện diện thoải mái và ấm áp khi hyung của cậu ở bên.

"Vậy, vào phòng anh và nói về cuộc hẹn của anh tồi tệ thế nào không?", cậu hỏi nhỏ.

Seokjin mỉm cười và bắt đầu đi vào phòng ngủ "Ăn bỏng ngô đi vì anh có rất nhiều điều để phàn nàn"

Namjoon cười đáp lại và theo sao anh "Em sẽ ù cả tai"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro