Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : 你是@Lofter

Chuyển ngữ: Gray

Nhân vật: Lưu Diệu Văn × Tống Á Hiên

Thể loại: Xuyên không, vườn trường, hỗ sủng, HE

Độ dài: 16 chương

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –

//

Tiếng bánh xe chạy trên đường nhựa cùng tiếng giày cao gót rơi trên đường lọt vào tai Tống Á Hiên. Cảm giác ngứa ran trên đầu truyền đến dây thần kinh của cậu ngày càng rõ ràng. Đôi mắt nhắm nghiền của Tống Á Hiên run lên và ngón tay cậu bất giác cử động. 

"Á Hiên, con đang làm gì vậy? Tại sao con lại nằm trên mặt đất như thế này?"

Giọng nói ấm áp, ngọt ngào quen thuộc vang lên bên tai, Tống Á Hiên chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng.

"Mẹ?!"

“Tại sao con lại nằm trên mặt đất?” Mẹ Tống duỗi ngón tay mảnh khảnh kéo Tống Á Hiên lên khỏi mặt đất, giúp cậu vỗ nhẹ bụi đất trên mông, khẽ nhíu mày.

Tống Á Hiên sững sờ nhìn mẹ Tống, trong đôi mắt nâu có chút kinh ngạc, đưa tay sờ soạng khuôn mặt trắng mịn của mẹ Tống, đôi môi hồng nhuận lẩm bẩm vài tiếng.

“Mẹ…Sao mẹ đột nhiên trẻ ra vậy? "

Sau khi mẹ Tống nghe được câu này, bà nghĩ rằng Tống Á Hiên đang khen mình, hai má nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt nước xinh đẹp vừa lóe lên, xấu hổ đáp “Con trai, con đó, con cũng là đứa trẻ thôi mà. Đừng nói ngon ngọt nữa. Hmm, bố của con vẫn đang trên đường chuyển đồ tới đấy"

"Chuyển?"

"Đúng vậy, con bị ngã rồi trở nên ngu ngốc sao? Hôm nay chúng ta chuyển nhà, sau khi chuyển đi con phải đến trường mới học."

"Trường mới?"

"Ừ, đến trường mới phải biết hòa đồng với các bạn trong lớp, nghe chưa?"

Tống Á Hiên sửng sốt khi tiêu hóa những lời nói của mẹ với đôi mắt rỗng tuếch.

Chuyển nhà, chuyển trường.

Cậu vỗ nhẹ hai bên má, trong miệng lẩm bẩm rằng đây là một giấc mơ, đây hẳn là một giấc mơ.

Cách tốt nhất để trở về hiện thực từ trong mơ là tiếp tục ngủ. Ngay khi Tống Á Hiên muốn nằm xuống đất một lần nữa nhưng ba Tống đã nhanh chóng quay lại đón Tống Á Hiên, vừa nói vừa kéo cậu về hướng ô tô. 'Sao thời gian trôi nhanh quá, chúng ta sắp muộn rồi'

Tống Á Hiên vội vã được mẹ Tống đưa đến trường, lúc này mới phản ứng nhận ra thì mình đã đứng trước bục giảng với chiếc ba lô màu trắng trên lưng rồi.

/

“Học sinh mới muốn ngồi ở chỗ nào?” Thầy hiệu trưởng đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, ân cần nhìn Tống Á Viễn.

Tống Á Hiên chậm rãi nhìn xung quanh, đâu đều là những gương mặt non nớt xa lạ, tại ngay cuối lớp có một chiếc bàn trống trong góc, cậu đờ đẫn chỉ vào chiếc bàn khuất trong đám người, "Em có thể ngồi ở đó được không?"

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cậu nghe thấy tiếng thở dốc của một số người, và một số người lắc đầu với cậu sợ hãi. Đôi mày rậm của Tống Á Hiên nhíu lại, cậu không biết tại sao bản thân chỉ muốn ngồi ở một nơi hẻo lánh mà lại khiến nhiều người phản ứng kỳ lạ như vậy.

"Bạn học Tống, ngồi đó đi" Thầy hiệu trưởng nói với một giọng trầm và ổn định.

Tống Á Hiên đi theo hướng chỉ của thầy hiệu trưởng và nhìn thấy một cậu bé ngoan ngoãn dễ thương đang ngồi ở đó, đôi mắt màu đào hơi nhếch lên đang mỉm cười và răng thỏ cười kết hợp lại, trông có vẻ cậu ta rất tốt bụng.

Thật tuyệt khi được ngồi cùng bàn với một người như vậy.

Tống Á Hiên đã ngồi xuống và trò chuyện đôi câu với cậu bé dễ thương và biết được rằng cậu ấy tên là Hạ Tuấn Lâm. Sau đó hai người bắt đầu nghiêm túc lắng nghe giáo viên trong lớp dặn dò, Tống Á Hiên đột nhiên nhớ tới sự kỳ lạ của các bạn trong lớp vừa rồi, cậu chỉ vào bàn trống nhẹ giọng hỏi: "Cậu ơi, tại sao tớ không thể ngồi vào vị trí đó?"

Hạ Tuấn Lâm hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Tống Á Hiên, "Đó chính là vị trí học sinh nổi tiếng chuyên bắt nạt trường ở chúng ta."

"Đại ca trùm trường học?"

"Đúng vậy, đại ca hay bắt nạt người khác tên là Lưu Diệu Văn, không ai dám khiêu khích cậu ấy"

"Lưu Diệu Văn?!"

Tống Á Hiên mở to mắt.

Người mang tên Lưu Diệu Văn này đã quá quen thuộc, cả hai yêu nhau ngầm khi còn học đại học, tính đến nay đã hơn 7 năm, có thể nói là những người hiểu nhau nhất trên đời.

“Ừ, cậu biết cậu ta sao?” Hạ Tuấn Lâm đáp nhẹ.

Tống Á Hiên vội vàng lấy ra một cây bút, mở nắp ra, lấy một quyển sách, trên đó viết ba chữ, "Tên cậu ta là ''刘耀文' vậy phải không? "

Hạ Tuấn Lâm liếc nhẹ, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, "Đúng rồi, hai người quen nhau?"

"Tớ... Tớ không biết..."

Tống Á Hiên khựng người lại, cậu hơi khẩn trương. Đúng là bạn trai của cậu cũng tên là Lưu Diệu Văn, nhưng Lưu Diệu nói với cậu rằng anh ấy là một học sinh ngoan từ khi mới yêu. Phải khoe khoang.

Còn Lưu Diệu Văn này là một kẻ chuyên bắt nạt học sinh, cậu ấy chưa đến lớp, các bạn trong lớp cũng sợ cậu ấy, có lẽ Lưu Diệu Văn của cậu và Lưu Diệu Văn này chỉ là trùng tên thôi.

Hạ Tuấn Lâm vỗ nhẹ vào tay Tống Á Hiên, quan tâm nhắc nhở "Dù cậu có biết hay không thì tớ cũng khuyên cậu không nên gây sự với cậu ta, cậu ta rất hung dữ, thường xuyên đánh nhau và hay nghỉ học, cô giáo không thể kiểm soát được anh ta nữa."

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một tiếng ầm lớn, hai người ngước mắt lên liền thấy một người chàng trai với vẻ ngoài ưa nhìn đẩy cửa vào, cặp sách bị quăng tuỳ ý, khóa kéo của đồng phục học sinh bị mở ra không chỉnh tề. Anh chân dài bước đến chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Đó là Lưu Diệu Văn!

Một người quen thuộc xuất hiện trong một môi trường xa lạ, đôi mắt trong veo như chứa nước của Tống Á Hiên tràn đầy ngạc nhiên, lông mày nhíu lại, ánh mắt luôn nhìn theo Lưu Diệu Văn không chịu rời mắt.

Lưu Diệu Văn như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tống Á Hiên nên anh ta từ từ quay đầu lại nhìn vào đôi mắt rạng rỡ của cậu. Thời điểm hai người chạm mắt nhìn nhau, trong lòng cậu như có kim đâm, khóe miệng hiện lên một vòng cung nhàn nhạt.

Nhưng trong một giây tiếp theo, nụ cười đó dần biến mất.

Tại sao ánh mắt của Lưu Diệu Văn lại kỳ lạ như vậy? Trước đây dù 7 năm trước hay hiện tại khi nhìn vào cậu đôi mắt của anh ấy sáng lên, biểu cảm đầy dịu dàng, có thể khiến người khác phải say đắm trong nháy mắt đó nhưng bây giờ anh ấy lại nhìn cậu như thể đang nhìn một người xa lạ. Tống Á Hiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tiếng gọi từ đôi môi hồng hào bị mắc kẹt trong cổ họng không thể lên tiếng được nữa.

“Có bạn học nào giải câu hỏi này không?” Giọng của giáo viên  đột nhiên vang lên, đánh tỉnh Tống Á Hiên vẫn đang miên man suy nghĩ. 

Xung quanh ồn ào bỗng trở nên yên ắng, học sinh gục đầu bên dưới để tránh tầm mắt của giáo viên. Tống Á Hiên nhìn lên và đọc câu hỏi, đây là câu hỏi đạo hàm khó nhất ở trường cấp 3. Tình cờ cậu là giáo viên dạy Toán cấp 3. Loại câu hỏi này chỉ đọc một lần thôi là cậu đã có đáp án trong đầu. Xung quanh không có ai đứng lên trả lời câu hỏi, trên bục giảng giáo viên có đôi chút xấu hổ cũng là một giáo viên cậu cũng có đôi nét đồng cảm. Đẩy ghế sang một bên bước lên bục giảng dưới ánh nhìn của mọi người.

Phấn trắng phát ra tiếng sột soạt trên bảng đen, ngòi phấn hơi bị tiêu hao trong tay Tống Á Hiên, trên bảng đen xanh lục đều để lại dấu vết. Sau một lúc, cậu đã viết câu trả lời chính xác một cách trôi chảy.

Nhìn xung quanh, học sinh ít nhiều ngưỡng mộ khả năng của cậu, thậm chí cô giáo còn gật đầu nở một nụ cười nhân hậu. Tống Á Hiên  hướng ánh mắt về phía Lưu Diệu Văn, tự hào hất hàm về phía anh.

Đây là thói quen nhỏ của cả hai. Ai được thầy khen ngợi hồi đại học thì khoe với nhau cho đến khi hài lòng với lời khen của đối phương.

Nhưng khi Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, anh lặng lẽ nghiến chặt răng hàm sau, vẻ mặt kiêu ngạo ban đầu lại thêm vẻ chán nản, "Thật khó chịu mà, tự cao"

Tống Á Hiên ở xa không nghe thấy những lời này. Nhưng Hạ Tuấn Lâm vô tư, hoàn toàn nghe hết, y quay đầu lại và bí mật đảo mắt nhìn về phía Lưu Diệu Văn. 

Sau khi tan học, Lưu Diệu Văn đứng dậy đi vệ sinh, Tống Á Hiên thấy thế định đi theo thì bị Hạ Tuấn Lâm kéo trở về.

"Cậu đi đâu thế?"

"Tớ đi tìm Lưu Diệu Văn"

"Tìm Lưu Diệu Văn? Cậu có biết vừa rồi cậu ta nói gì về cậu không?"

"Cậu ấy nói gì?"

"Cậu nói nói cậu là người tự cao"

Hạ Tuấn Lâm cứ nghĩ Tống Á Hiên sẽ khó chịu nên sẵn sàng an ủi nhưng cơn tức giận trong suy nghĩ không đến mà ngược lại nghe thấy Tống Á Hiên không nhịn được cười thầm, y bối rối nhíu mày, bóp chặt đôi má trắng nõn của Tống Á Hiên, nghi ngờ hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?"

Tống Á Hiên lông mi dày run lên mang theo ý cười, cậu xua tay nói: "Không có chuyện gì, tớ chỉ nghĩ cậu ấy luôn như thế."

"Là sao? Cậu đừng bảo cậu thích cậu ta đó, phải không?"

"Đúng vậy, tớ đang suy nghĩ nhất định phải theo đuổi cậu ta."

Quay trở lại thời trung học của bạn trai, thấy người bạn trai yêu mình nhất khi ấy đã trở nên thiếu niên nóng nảy thậm chí ghét bản thân mình. Bạn có thể bực bội, tức giận và muốn đổi sang người khác, nhưng Tống Á Hiên lại thấy rất vui.

Anh ấy từng bảo bản thân học sinh ba giỏi, nhưng thực chất anh ấy lại là một kẻ chuyên bắt nạt học đường mà ai cũng sợ. Anh ấy nói rằng anh ấy đã mắc sai lầm khi được nhận vào trường đại học đó, nhưng điểm số thực tế của anh ấy đã tiêu tan. Lần đầu gặp mặt, không phải ở đại học mà tại cấp ca. Lưu Diệu Văn,em đang nghĩ anh sẽ có bao nhiêu điều khiến em ngạc nhiên đây?

//

- TBC

Lúc khi quen người yêu hỏi "Thời đi học anh học hành ra sao?? "

"Tốt, tốt lắm, anh là học sinh 3 tốt của trường, anh cũng biết mặt anh hết á"

=))) đúng mà ai cũng biết mặt của Lưu đại ca hết :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro