Chap 10: Trương Chân Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển thể : Gray

//

"Bởi vì anh thích em."

/

"Dù sao bây giờ ông cũng không có cơ hội, bởi vì bên cạnh cậu ta đã xuất hiện một người khác bảo vệ"

"Người khác bảo vệ? Chỉ là nam tử cao gầy không có mắt khi cười?"

"Hừm ..." Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một chút, "Tôi nghĩ mô tả của ông giống người mà tôi nghĩ đến."

"Người nào?"

"Trương Chân Nguyên, một học sinh đứng đầu lớp, là một sinh viên âm nhạc với điểm số xuất sắc, ngoại hình của anh ta đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ. Anh ta được dự đoán sẽ thành công trong tương lai. "

“Chỉ có vậy.” Lưu Diệu Văn nhàn nhạt đáp, nắm chặt lòng bàn tay, đáy mắt hiện lên một chút chua xót.

Tống Á Hiên đang yêu, tuy giả vờ không quan tâm nhưng lòng anh như chiều hè, hụt hẫng.

Tuy nhiên, Nghiêm Hạo Tường đã âm thầm cười phá lên sau khi thấy phản ứng của Lưu Diệu Văn. Anh đây biết quá rõ về Lưu Diệu Văn. Hiểu được khi đã đọc từ biểu cảm khuôn mặt vô cảm đến trái tim ghen tị của Lưu Diệu Văn, tiếp tục kích tướng Lưu Diệu Văn. "Hai người họ sẽ biểu diễn chơi liên khúc 4 bài hát tại lễ tốt nghiệp. Chiều nào tan học cũng phải tập cùng nhau. Sao chúng ta không đi xem thử nhỉ? "

Câu nói này khiến lông mày của Lưu Diệu Văn hơi cau lại, nhưng một giây tiếp theo lập tức bất giọng nói lãnh đạm nói: "Chúng ta không nên làm phiền, đừng đi."

Lưu Diệu Văn hoàn toàn thoát khỏi cánh tay của Nghiêm Hạo Tường, bước đến cổng trường mà không quay lại.

Trên đường đi, những lời của Nghiêm Hạo Tường vẫn ở trong vang vọng bên tai Lưu Diệu Văn, không chịu phân tán, lông mày anh rũ xuống, dòng suy nghĩ càng lúc càng xa, đôi mắt đen của anh dần trở nên đờ đẫn và chìm vào bóng tối.

Trước khi kịp nhận ra, Lưu Diệu Văn đã đến cổng trường, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bóng dáng của Lưu Diệu Văn đã lơ lửng ngay tại chỗ. Sau vài giây, anh lặng lẽ quay lại, đi về phía lớp học.

Dường như anh không thể sống thiếu Tống Á Hiên, dù là trước kia hay đến tận bây giờ. Hai người lúc trước là chồng chồng, đối với nhau là ruột thịt không cùng huyết thống, có thể cùng nhau giải quyết vấn đề, vô cớ cãi vã rồi cùng nhau cười, nương tựa vào nhau.

Nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn không muốn có thân phận với Tống Á Hiên vì muốn em ấy có cuộc sống tốt đẹp hơn, tưởng rằng anh sẽ buông tay không luyến tiếc, nhưng sự xuất hiện của Trương Chân Nguyên khiến anh phát giác ra mình không thể chấp nhận sự có mặt của những người khác xung quanh Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn bước đi ngày một nhanh hơn, cuối cùng anh thậm chí đã đổi thành chạy. Anh chạy nhanh đến phòng học âm nhạc, nuốt nước bọt, thở hổn hển, cười nhẹ rồi chậm rãi đi về phía cửa lớp.

Nhưng đôi giày vải màu trắng đột nhiên dừng lại trước cửa, nụ cười trên mặt lập tức bị dập tắt.

Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên cùng Trương Chân Nguyên mặt rất gần trong phòng, hai ngón tay mảnh khảnh đang múa trên phím đàn piano, ánh mắt nhìn nhau rất dịu dàng, như thể trong mắt họ chỉ có nhau.

Ánh hoàng hôn nhàn nhạt đổ xuống trước cửa sổ, tựa như một tấm lụa mềm mại, nhẹ nhàng chiếu vào bóng lưng của hai người, lúc này giống như đang quay phim thần tượng, lãng mạn và đẹp đẽ.

Và điều khiến Lưu Diệu Văn chói mắt nhất chính là nụ cười của Tống Á Hiên. Điểm sáng nhất trên cơ thể Tống Á Hiên chính là nụ cười của cậu, trong sáng và tốt bụng, trong sáng và ngây thơ, rất dễ lây lan. Nhưng nụ cười tươi sáng này, anh đã lâu không gặp qua rồi.

Hóa ra ở bên người khác thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều so với ở bên chính anh, đã đến lúc phải buông tay rồi sao?

Lưu Diệu Văn cảm thấy cả trái tim mình bị một bàn tay vô hình giữ chặt, khó thở. Anh cụp mắt xuống, quả táo Adam của anh cuộn lên lăn xuống khó khăn.

/

Lưu Diệu Văn đi thăm Gungun mỗi ngày, hôm nay cũng vậy. Khi đến cửa hàng thú cưng, đôi mắt màu hổ phách của nó trở nên lấp lánh khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn, đôi tai mềm mại dựng thẳng lên, cái miệng hồng hào không ngừng kêu "meo meo" .

Tâm trạng chán nản của Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng được cải thiện, tâm trạng như dòng nước cuộn quanh, cuối cùng một chút ánh sáng lọt vào đôi mắt bơ phờ của anh. Anh nhấc Gungun ra khỏi lồng, vuốt dọc bộ lông của nó.

Nghe nói mèo có linh tính, Gungun nhanh chóng phát hiện hôm nay có ít hơn 1 người. Vì vậy, ngay cả khi Lưu Diệu Văn gãi cằm thoải mái, nó vẫn không ngừng mắng Lưu Diệu Văn. Dường như không thể nhìn thấy Tống Á Hiên, lo lắng rằng điều gì đó sẽ xảy ra với baba nhỏ vì thế nó đã kêu lên để yêu cầu Lưu Diệu Văn nhanh chóng tìm thấy baba nhỏ.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy những ý đồ đó, anh xoa đầu nó một cách bừa bãi, đau khổ nói: “Ba của mày không muốn mày nữa rồi.” Nói xong, anh chìm vào một khoảng lặng dài giọng đờ đẫn. Cảm thấy mình làm sai, "Không muốn tao..."

“Meo meo?” Gungun liếm mặt Lưu Diệu Văn.

"Em ấy có người bảo vệ rồi, mày không phải lo lắng"

“Meo meo meo meo ……”

"Mày..., em ấy cùng Trương Chân Nguyên quan hệ sẽ tốt hơn."

"Meo!"

"Chúng ta không thể bên nhau được"

Một người và một con mèo đã lâu lắm rồi mới tán gẫu như thế này, Mã Gia Kỳ thực sự  bản thân đáng thương khi xem Lưu Diệu Văn và con mèo thường lạnh lùng, kiêu ngạo hôm nay lại trở thành một kẻ lắm lời.

Nhìn vào điện thoại bất giác đã tám, chín giờ tối, bên ngoài ngôi nhà đã tối, trên bầu trời phản chiếu những vì sao.

Suy nghĩ một hồi vẫn chưa ăn tối, Lưu Diệu Văn xoa trán, tạm biệt rồi mới đứng dậy về nhà.

Không lâu sau khi rời khỏi cửa hàng thú cưng, Lưu Diệu Văn nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Trương Chân Nguyên. Anh ta cũng đang mang một chiếc ba lô màu đen đằng sau, có vẻ như vừa đi học về.

Lưu Diệu Văn là một học sinh nổi tiếng chuyên bắt nạt trong trường, hơn nữa ngoại hình của anh ta lại càng nổi bật, Trương Chân Nguyên đương nhiên đã từng nghe nói đến nhân vật này. Anh bước đi, đối mặt với Lưu Diệu Văn, nụ cười trên môi, ấm áp như ngọc, như gió biển quyện với hương hoa huệ.

Khi bước tới Lưu Diệu Văn, Trương Chân Nguyên lịch sự nhấp cằm, chào anh. Lưu Diệu Văn nhìn anh ta một cách kiêu ngạo, không chịu nhúc nhích cơ thể của mình cho anh ta bất kỳ phản ứng nào.

“Chờ đã!” Lưu Diệu Văn đột nhiên cản trước mặt Trương Chân Nguyên, mặc dù không muốn quan tâm đến Trương Chân Nguyên, nhưng trong lòng anh không thể không quan tâm đến Tống Á Hiên. “Tống Á Hiên về nhà chưa?”

"Hả? Tôi không biết. Chúng tôi tách ra từ cổng trường"

"Em ấy vừa diễn tập xong?"

Trương Chân Nguyên nặn ra một nụ cười nhạt, sau đó chậm rãi gật đầu, "Ừ."

“Điều đó thật tệ.” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Diệu Văn ngay khi giọng nói đó cất lên.

Mọe khiếp! Tống Á Hiên sợ bóng tối!

Hình bóng của Lưu Diệu Văn biến mất trước mặt Trương Chân Nguyên gần như ngay lập tức. Lo lắng cho của Tống Á Hiên, anh dường như tập thành thói quen không thể thay đổi nó trong cuộc đời mình.

Lưu Diệu Văn vòng qua một con đường sơn mài tối tăm, đến con đường duy nhất về nhà của Tống Á Hiên, may mắn thay, cửa hàng thú cưng cách trường học không xa, khi đi đến cuối con đường, anh vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Tống Á Hiên dưới ngọn đèn đường cách đó không xa.

Nhìn thấy mọi người lúc này đã an toàn, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng đặt nửa trái tim xuống. Nhưng ... bây giờ làm sao?

Lưu Diệu Văn cảm thấy như thể mình đang đi trong sương mù, bối rối và u sầu. Anh chỉ có thể đi theo Tống Á Hiên cách đó không xa, âm thầm bảo vệ anh về nhà an toàn.

Trên đường từ trường về nhà có rất nhiều đèn đường nhỏ, dù ánh đèn vàng ấm áp rất mờ nhưng cũng có thể chiếu sáng đường về nhà. Tống Á Hiên nhảy và đi dọc theo bên đường, vẫn ngâm nga giai điệu nhỏ mà cậu chơi hôm nay, có vẻ đang có tâm trạng tốt.

Tống Á Hiên trông rất vui, nhưng Lưu Diệu Văn lại buồn. Giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai khiến Lưu Diệu Văn bất giác nghĩ đến cảnh tượng không thoải mái hôm nay, trong lòng thật sự rất khó chịu.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên luôn giữ khoảng cách, khi Tống Á Hiên đi qua một góc cua, Lưu Diệu Văn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ và nấp sau bức tường. Sau khi xác định rằng Tống Á Hiên không để ý đến mình, Lưu Diệu Văn lặng lẽ thò đầu ra ngoài nhìn, nhưng thứ anh nhìn thấy tiếp theo là một con đường trống trải không chút dấu vết của Tống Á Hiên.

Ý thức hỗn loạn của Lưu Diệu Văn lập tức tỉnh táo trở lại, anh nhanh chóng chạy ra giữa đường nhìn xung quanh tìm kiếm người đó, nhưng dù tìm cách nào cũng không tìm thấy bóng dáng anh đang mong đợi.

Bị kẻ xấu bắt rồi? Rơi vào đống cỏ khô? Cả trăm ý nghĩ xấu thoáng qua trong đầu Lưu Diệu Văn. Ngay lúc Lưu Diệu Văn muốn nhìn kỹ, lại bị cánh tay trắng nõn cọ vào má anh.

“A!” Lưu Diệu Văn sợ hãi nhảy về phía trước, nắm chặt lòng bàn tay, xoay người làm tư thế phòng ngự.

“Này!” Tống Á Hiên là người tát Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng nở một nụ cười sau khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của chàng trai, đôi mắt mất mát của anh từ từ sáng lên, lộ ra vẻ nhẹ nhõm và kinh ngạc.

Tống Á Hiên vô cảm nhìn từ trên xuống dưới Lưu Diệu Văn, cậu bắt chéo tay, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại đi theo tôi?"

Lưu Diệu Văn người hỏi câu này, cảm thấy bối rối, cụp mắt tìm cớ, nhất thời không nghĩ ra được lý do phù hợp, chỉ có thể bất lực cong môi, nói với vẻ xấu hổ. , "Em sợ bóng tối, tôi lo lắng. Em sẽ sợ hãi nếu đi bộ trong đêm một mình"

“Ồ?” Tống Á Hiên hơi đến gần Lưu Diệu Văn, xếch mắt tò mò hỏi: “Nhưng mà, tôi có nói cho cậu biết tôi sợ bóng tối sao?"

Chính là nó! Lưu Diệu Văn phẫn uất cắn đầu lưỡi, vội vàng liều một phen "Đúng! Em nói, nhưng là đã quên."

“Thì ra là thế.” Tống Á Hiên đáp lại một cách thản nhiên, không nói nữa, bỏ qua Lưu Diệu Văn, tiếp tục đi về nhà, Lưu Diệu Văn vội vàng đi theo sau khi thoát nạn.

Hai người lần lượt đi trên đường, không ai lên tiếng phá tan sự im lặng, xung quanh chỉ có tiếng huýt sáo và sột soạt.

Sau một lúc, Tống Á Hiên rốt cục quay đầu lại, nhìn Lưu Diệu Văn như một con nai vô tình chạy ra khỏi rừng, sạch sẽ vô tội, "Lưu Diệu Văn, cậu thực sự đến đưa tôi về nhà vì tôi sợ bóng tối thôi sao?"

Đôi mắt đó thật sự rất trong sạch, Lưu Diệu Văn vô tình rơi vào không muốn nghĩ ra lý do để lừa dối cậu, anh chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì anh thích em."

//

- TBC

Spoil:

Tống Á Hiên đột nhiên hơi cúi người cười nhẹ, chớp mắt, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt có chút non nớt tràn đầy vẻ ngây thơ, "Nhưng mà Lưu Diệu Văn, bây giờ tôi không thích cậu nữa."

___
Tiểu Trương Trương xuất hiện rồi!!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro