Chap 16 [ End ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển thể: Gray

//

/

Bởi vì Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn học chuyên ngành khác nhau, hai người đã phải tách ra sau khi họ đến trường, mỗi người đi đến chuyên ngành riêng của họ để đăng ký.

"Học sinh, hãy đăng ký tại đây," vị giáo sư chỉ vào phiếu đăng ký.

Tống Á Hiên mỉm cười lịch sự, viết tên, số điện thoại và địa chỉ nhà của mình vào mẫu đăng ký.

"Ký túc xá của bạn ở tòa nhà 18, 1123" Đây là chìa khóa ký túc xá , bạn lại nhìn sang người kia, Tiểu Trịnh, đưa em trai về ký túc xá đi"

Hiện tại là cuối tháng tám, trên bầu trời xanh ngắt có mặt trời tựa như quả cầu lửa, những đám mây dường như đã bị mặt trời thiêu đốt rồi biến mất không còn tăm tích.

Tống Á Hiên đi theo tiền bối đi qua đại lộ khuôn viên, thời tiết oi bức làm cho Tống Á Hiên toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trượt xuống đường quai hàm sạch sẽ.

Khi cả hai kéo hành lý đi qua thư viện, Tống Á Hiên đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lưu Diệu Văn đang đi về phía mình.

Dáng người này không có sự chững chạc, trưởng thành trong công việc, nhưng lại mang ánh nắng trẻ trung của thời cấp ba, có phần ấm áp và sạch sẽ dành riêng cho sinh viên đại học.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cuối cùng khi họ sắp kề vai sát cánh, Tống Á Hiên hơi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo của Lưu Diệu Văn đang nhìn thẳng vào mình.

Tống Á Hiên nhớ lại nơi lần đầu tiên gặp Lưu Diệu Văn, chính là tại chỗ này thời điểm, ngay cả ánh mắt khiến tâm tư gợn sóng cũng giống hệt như lần đó.

Sự khác biệt duy nhất so với những gì đã xảy ra lần đó là một giọng nói rõ ràng bên tai, "Hiên Hiên ~"

Tống Á Hiên nhìn lại, Lưu Diệu Văn đang đứng ở chỗ cũ đau lòng nhìn cậu, "Em là sẽ bỏ qua anh nếu anh không tìm em sao?"

"Không." Tống Á Hiên nhe ​​răng trắng nõn, vô tội chớp mắt.

Tầm mắt Lưu Diệu Văn bao trọn bộ dạng đáng yêu của cậu, anh nhanh chóng hít một hơi, khịt mũi rồi chạy đến giúp cậu thu dọn hành lý.

Trên đường trở về ký túc xá, Tống Á Hiên cảm thấy có gì đó không ổn. Điểm thi vào đại học, chạm mặt nhau, nảy sinh tình cảm, tất cả đều trùng nhau trước khi xuyên về. Quỹ đạo sinh mệnh của bọn họ càng ngày càng giống trước kia, là để ngăn cản hiệu ứng cánh bướm xảy ra sao?

/

Từ thuở tựu trường đến nay, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ngày nào cũng dính với nhau, cùng ăn và cùng học. Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tống Á Hiên không có ai ở nhà nên không về nhà nữa mà ở trong ký túc xá bảy ngày. Thấy cậu không về nhà, Lưu Diệu Văn từ bỏ ý định về nhà, ở lại trường với Tống Á Hiên.

Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trong thành phố mưa to, nhiệt độ xuống thấp đột ngột, Tống Á Hiên vô tình phát sốt vì thói xấu đạp chăn bông.

Tống Á Hiên bị sốt, các bạn cùng phòng cũng đã về quê, Lưu Diệu Văn tự nhiên không yên tâm ở trong ký túc xá một mình nên thu dọn hành lý, chuyển đến ký túc xá của Tống Á Hiên.

Người bị sốt giống như một cây bạch dương nhỏ héo rũ, nằm trên giường mềm nhũn không còn sức lực, đôi mắt yếu ớt nâng lên, rồi nhanh chóng nhắm lại. Lưu Diệu Văn từ một bên nhìn mà cảm thấy đau khổ, anh chăm sóc cho Tống Á Hiên, ngoan ngoãn nuốt thuốc, đồng thời giúp cậu đắp chăn cẩn thận. Anh biết chuyện Tống Á Hiên có thói hư hay đá chăn bông, anh trực tiếp ngồi bên cạnh giường Tống Á Hiên để đề phòng cậu không thành thật.

Nhiệt độ cơ thể lên cao khi bị sốt, trên trán Tống Á Hiên nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi, cùng vẻ ngoài đáng thương kèm khuôn mặt tái nhợt, lông mày cau có, anh cảm thấy giống như bản thân chính mình cũng bị cảm vậy.

Anh nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi cho Tống Á Hiên, hai hàng lông mày rậm cau lại, một giọng nói trầm thấp từ từ phun ra từ đôi môi mỏng của anh, "Tại sao không thể thay đổi thói hư đá chăn như thế, em có biết bản thân dễ bị bệnh hay không, cảm y như lần trước vậy".

Tống Á Hiên sững sờ bắt gặp câu nói này, ý thức liền mê man, từ "lần trước" chấn động trái tim, trong nháy mắt trở tỉnh táo mọi ý thức dần dần hồi phục.

Tống Á Hiên cẩn thận nhớ lại những khoảng thời gian khi xuyên về cấp ba này cả lên đại học, cậu cũng chưa thề bị bệnh sốt gì cả

Thay vào đó, vài năm trước, cùng một ngày Quốc khánh, cũng không về nhà, cũng đá chăn bông gây sốt.

Tại sao cậu không sốt trước mặt Lưu Diệu Văn từ lúc xuyên về tới giờ, nhưng sao anh lại nói như vậy? trừ phi......

"Lưu Diệu Văn, anh cũng đến đây à?"

Giọng Tống Á Hiên khô và khàn, rất thấp và nhẹ, nhưng truyền vào tai Lưu Diệu Văn không nặng không nhẹ, gõ vào màng nhĩ của anh.

Lưu Diệu Văn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo dữ dội, không biết tại sao Tống Á Hiên lại đột nhiên hỏi như vậy, chỉ có thể ngập ngừng lẩm bẩm, "Hả? Cái gì? Chuyện gì xảy ra sao em?"

Không ngờ, Tống Á Hiên từ từ mở mắt ra, đôi mắt sạch sẽ bị một tầng sương mù che phủ, giống như mắt nai trong rừng sâu, sáng lên.

Tống Á Hiên không tức giận với việc Lưu Diệu Văn giả vờ ngu ngốc, mà thay vào đó nói đùa, "Đừng giả vờ nữa anh trai."

Sau vài năm kết hôn, Lưu Diệu Văn đã hiểu rất rõ về Tống Á Hiên, mặc dù lúc này trông cậu không mấy nghiêm túc, nhưng trong lòng cậu lại hiểu rõ mọi chuyện như gương.

Lưu Diệu Văn biết rằng cậu sẽ tức giận nếu anh lại tiếp tục giả ngu thêm lần nữa, anh ngừng cúi đầu, lẩm bẩm, "Vâng ..."

Tống Á Hiên đột nhiên lấy lại tinh thần, gợi lên một cái đắc thắng nụ cười, ngồi dậy đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Diệu Văn, hơi cúi xuống bắt gặp ánh mắt đi xuống của Lưu Diệu Văn, "Anh đến đây khi nào? A?"

"Một vài ngày trước khi anh sẽ đánh em"

Khi giọng nói của Lưu Diệu Văn truyền qua, căn phòng trở lại im lặng y như lúc nãy. Tống Á Hiên ngồi đó nhìn chằm chằm vào góc giường, đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt vô cảm. Lưu Diệu Văn nghĩ rằng cậu đang tức giận, liền giải thích một cách không mạch lạc, " Anh không thực sự đi đánh em, vốn dĩ đánh em muốn kiểm tra em. Em nói hồi đi học em gầy và dễ bị bắt nạt. Sau này, anh đưa em đi học võ, em đã học cách tự vệ. Vì vậy, anh muốn kiểm tra xem em có thật sự đến đây cùng anh không ... "

Tống Á Hiên đột nhiên mím miệng cười, đôi mắt đen linh hoạt liếc nhìn Lưu Diệu Văn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng có chút lo lắng của anh, Tống Á Hiên không nhịn được cười ra tiếng, "Ai nói em tức giận? Chỉ là đang nghĩ, tại sao anh biết rằng cả hai chúng ta đều đến đây, nhưng lại từ chối nói với em"

"Hả?" Giọng điệu của Lưu Diệu Văn thay đổi sau khi nghe Tống Á Hiên nói, "Em có muốn biết điều đó không?

Tống Á Hiên gật đầu, "Ừ."

"Anh không nói với em vì sợ hiệu ứng cánh bướm."

Lưu Diệu Văn sẽ tránh ánh mắt của Tống Á Hiên khi anh nói dối, như bây giờ, Tống Á Hiên tự nhiên nhìn thấu điều đó, cậu nhướng mày, hạ thấp giọng nói, "Thật, phải không?"

Ba từ vốn nhẹ nhàng nhưng gãy nhẹ được khắc sâu vào DNA của Lưu Diệu Văn. Đối mặt với câu hỏi cấp bách của Tống Á Hiên, làm sao anh ta dám nói dối anh ta một lần nữa, "Hiệu ứng con bướm là một trong số đó, điều còn lại là em xuyên sau cuộc cãi nhau. Đáng giận, anh sợ sau khi biết chuyện em sẽ tiếp tục giận anh. "

Sự tức giận trước đây của Tống Á Hiên đã biến mất từ ​​lâu, bây giờ anh chỉ nghĩ rằng Lưu Diệu Văn thật dễ thương, cậu giơ cánh tay lên muốn sờ đầu anh, nhưng Lưu Diệu Văn lại nghĩ rằng Tống Á Hiên sẽ tức giận mà đánh lên đầu anh. Đôi mắt anh sợ hãi nhắm chặt lại. Tay Tống Á Hiên nhẹ nhàng buông xuống .

Tống Á Hiên mỉm cười khi thấy biểu cảm đó, từ từ đặt cánh tay lên đỉnh tóc của Lưu Diệu Văn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa. Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Lưu Diệu Văn chậm rãi mở mắt ra, giọng nói ấm áp Tống Á Hiên đã quấn lấy chính mình, "Lưu Diệu Văn, anh tỏ tình với em sao"

Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng một tiếng "rầm", ngực trái đập liên hồi.

Trên thực tế, lời nói Tống Á Hiên nói không ngừng lặp đi lặp lại trong não anh. Đây là khoảng khắc khi hai người họ bắt đầu yêu nhau. Tống Á Hiên khi đó cũng bị sốt, Lưu Diệu Văn đã chăm sóc cậu cả ngày, trong bầu không khí vô cùng mơ hồ này, hai người bày tỏ lòng mình, Lưu Diệu Văn đã tỏ tình với Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nghĩ, vì Chúa cho phép hai người họ tiếp tục phát triển tình cảm như trước kia, nên tốt hơn là cậu nên chủ động làm theo sự sắp đặt của Chúa.

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn ngây ngốc, liền vẫy vẫy tay trước mặt anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào, vội vàng nói: "Nói cho em biết. Câu nói trước đây."

Câu nói này hoàn toàn gợi lên tâm lý của Lưu Diệu Văn, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một khuôn mặt đang ở gần mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, một nụ cười nghiêm túc như truyền cho Lưu Diệu Văn không khí mức xuân. Một cảm giác ấm áp.

Anh cũng cười vui vẻ, trong mắt là sự dịu dàng, anh bóp chặt đôi má mềm mại của Tống Á Hiênn, nhẹ nhàng đáp: "Được rồi ~"

Anh kéo những ngón tay hơi nóng của Tống Á Hiên như trước, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay thô ráp của mình trên mu bàn tay rồi dùng tay kia leo lên má anh, ngượng ngùng nói: "Tống Á Hiên, hãy yêu anh, hãy để anh bảo vệ em. "

Dù đây đã là lần tỏ tình thứ hai, nhưng khuôn mặt tái nhợt của Tống Á Hiên vẫn còn vương một vệt ửng hồng, trên đó còn nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, giống như màu sắc tươi đẹp như một ngày nắng ấm áp sau bão tố. Đôi mắt đẹp của Tống Á Hiên chớp chớp, nhẹ giọng nói: "Được."

Khi giọng nói Tống Á Hiên cất lên, Tống Á Hiên thấy rằng cơ thể của Lưu Diệu Văn đang dần trở nên trong suốt. Cậu hoảng sợ và giữ chặt các ngón tay của Lưu Diệu Văn, trong lúc đó anh cũng nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt hoảng hốt.

Tống Á Hiên vội vàng nhìn xuống và phát hiện thân thể mình đang dần trở nên trong suốt.

Cơ thể cậu trong suốt nhưng không có cảm giác đau đớn, Tống Á Hiên dường như dần dần hiểu được tại sao lại xảy ra chuyện này.

Lưu Diệu Văn đã thú nhận với chính mình, điều đó có nghĩa là cuộc sống của họ sẽ hoàn toàn trùng lặp với cuộc sống trước khi xuyên về, dẫn đến sự trùng lặp giữa thế giới song song và thế giới thực. Bằng cách này, họ có thể trở lại thế giới thực ngay bây giờ.

/

Bên ngoài ngôi nhà, một vài chú chim nhỏ đang hót líu lo bên cửa sổ, các loại phương tiện giao thông không ngừng phát ra những tiếng còi chói tai trên đường phố. Dòng người qua lại, và tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi.

Tống Á Hiên khó chịu mở mắt ra, cậu nhìn thấy đó không phải là mái nhà được dán giấy, mà là trần nhà được chạm khắc hoàn hảo.

Tống Á Hiên đột ngột bừng tỉnh, mở to đôi mắt. Sau một bình tĩnh lại, cậu mới thật sự nhận thức được bản thân đã trở lại. Cậu đưa lòng bàn tay muốn chạm vào anh, muốn đánh thức Lưu Diệu Văn, nhưng cậu chạm phải một mảnh lạnh lẽo. Tống Á Hiên bàng hoàng, cậu chợt nhớ tới cậu cùng Lưu Diệu Văn có cuộc cãi nhau rất lớn dẫn tới chiến tranh lạnh rồi tách giường để ngủ.

Tống Á Hiên bất lực thở dài, mở chăn bước khỏi giường, đi đến phòng bên cạnh tìm Lưu Diệu Văn.

Đẩy cửa bước vào, cậu thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi bên giường lặng lẽ đợi cậu. Cả hai đều không nói gì, chỉ thấy Tống Á Hiên đẩy vào và sự yên lặng chờ đợi của Lưu Diệu Văn, họ đã hiểu rằng xuyên về năm cấp 3 không phải là giấc mơ của riêng mình, mà là trải nghiệm thực tế của hai người họ.

Lưu Diệu Văn khóe miệng nhếch lên nhẹ, mở rộng vòng tay về phía Tống Á Hiên.

Khi nhìn thấy điều này, khuôn mặt bình tĩnh của Tống Á Hiên giống như một dòng sông băng tan băng, nụ cười của cậu giống như gợn sóng trong gió xuân, lăn tăn dọc sống mũi và khóe mắt. cậu bước đến chỗ Lưu Diệu Văn, hai tay ôm eo anh, Á Hiên đi qua, khí chất vẫn như một sinh viên mới vào đại học, mái đầu đầy lông cọ cọ vào cổ và vai anh một cách quyến rũ.

Lưu Diệu Văn xoa đầu tóc, đáp lại hành động như một đứa trẻ của Tống Á Hiên. Hai người đã gây mâu thuẫn từ rất lâu, chưa âu yếm như thế nàng, thậm chí là ánh mắt nhìn nhau cũng không còn tia yêu thương dịu dàng. Tống Á Hiên nhớ cái ôm ấm áp của Lưu Diệu Văn đến mức không chịu buông ra.

Lưu Diệu Văn vùi vào mái tóc mềm mại của Tống Á Hiên, một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: "Anhthực sự rất bận, không thể về kịp với em trong một chuyến công tác, nhưng em có thể yên tâm rằng anh đã được đánh giá cao bởi trưởng nhóm, anh ta nói rằng sẽ thăng chức cho anh., Khi đó anh kiếm được nhiều tiền, anh sẽ thay chiếc xe mới rồi cùng nhau xem concert của idol em vào năm tới. Vấn đề tồi tệ về việc vứt rác bừa bãi là lỗi của anh, anh nhất định sẽ sửa nó. Còn nữa! Anh nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn cùng em trong tương lai. Vì vậy em.. hãy tha thứ cho anh ... "

Tống Á Hiên không nhịn được cười, không biết tại sao Lưu Diệu Văn đột nhiên nói như bắn rap thế này, ngẩng đầu hỏi: "Anh sao vậy? Em có nói không tha cho anh sao?"

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Tống Á Hiên, không khỏi cảm thấy nhức mũi, bực bội nói: "Bởi vì anh không muốn nảy sinh hiểu lâmd với em, anh thực sự muốn cưới em"

Câu này gợi lên ký ức của Tống Á Hiên, Tống Á Hiên từng vô tình nói những câu nặng lời khi họ cãi nhau, tức giận nói rằng cậu không muốn kết hôn với Lưu Diệu Văn.

Người nói vô tình, người nghe có hữu ý, Tống Á Hiên không ngờ rằng câu nói này lại chọc vào trái tim của Lưu Diệu Văn một cách nặng nề.

Ánh mắt cậu từ từ trở nên tự trách, siết chặt ngón tay Lưu Diệu Văn thề thốt: "Văn ca, em đã đợi anh cưới em bảy năm. Nếu em không lấy anh, em còn có thể lấy ai?"

"Thật sao?" Hai mắt Lưu Diệu Văn đột nhiên sáng lên, anh siết chặt hai tay, chờ đợi hỏi.

"Chẳng lẽ tôi có thể lấy ai khác sao ông Lưu à" Tống Á Hiên nói với một nụ cười bất lực.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Diệu Văn đứng dậy, lục một hồi lâu trong tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu đỏ.

Tống Á Hiên nhìn thoáng qua đã biết nó là gì, mặc dù đã mơ tưởng đến cảnh cầu hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng khi cảnh này thực sự đến, cậu mới thực sự cảm thấy căng thẳng và phấn khích.

Lưu Diệu Văn mở chiếc hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương kiểu nam đã đập vào mắt Tống Á Hiên như vậy. Kiểu dáng nhẫn kim cương rất đơn giản, không có đính viên kim cương trong suốt như pha lê, mà hai chữ wx được khắc ở mặt trong của nhẫn kim cương. Đây là lời nói lúc trước khi xem TV của Tống Á Hiên, cậu nói cậu là một người nam nhân to lớn thế này, không thích hợp với loại trứng chim bồ câu bắt mắt đó, ngược lại, phong cách đơn giản càng hợp khẩu vị của cậu hơn. Cậu không ngờ Lưu Diệu Văn thật sự để ý tới, giữ trong lòng bao nhiêu âm thầm mà thực hiện.

Lưu Diệu Văn đi đến chỗ Tống Á Hiên cầm một chiếc hộp vuông, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung nhàn nhạt, quỳ một gối xuống, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, "Hiên Hiên, nhìn xem, ông trời đang giúp chúng ta, ngài để chúng ta nhìn lại quá khứ, thông qua đó, nói về tình yêu mãnh liệt cùng nhau một lần nữa, cùng nhau xoá bỏ hiểu lầm không đáng có. Chính ta vốn là định mệnh không thể tách rời. Vì vậy, cảm ơn em đã chăm sóc anh bảy năm. Em có muốn chúng chăm sóc lẫn nhau suốt cuộc đời này không, thưa ngài Tống? "

"Dạ! Em đồng ý! "

//

- Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro