Cậu là đồng phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả lấy ý tưởng từ video trên Bilibili, mình đã thêm trên đầu chương đó, mọi người xem thêm ở đây để ủng hộ tác giả video nhé: https://www.bilibili.com/video/BV1gJ411n7Pp/?spm_id_from=333.788.recommend_more_video.0

-------

01.

"Chúa phán, những kẻ làm điều ác sẽ bị loại bỏ." Vị linh mục nhìn cậu bé tóc vàng trước mặt, đưa ra lời khuyên bảo: "Con hiểu chưa con của ta?"

"Con hiểu rồi thưa Cha." Cậu bé kia nói rồi đi ra cửa, có thứ gì đó chảy ra từ ngón tay cậu, rơi xuống đất.

Linh mục tò mò cúi người lại gần nhìn vết bẩn trên mặt đất. "A!" Ông hoảng sợ kêu lên: "Đây, đây không phải là một giọt..."

Tiếng xẹt xẹt truyền đến, giọng nam trầm thấp trong radio ô tô đột ngột dừng lại, Quách Văn Thao giơ tay tắt radio, nhìn bầu trời xám xanh ngoài cửa xe, giúp Bồ Tập Tinh ngồi ở ghế phụ thắt đai an toàn. Bồ Tập Tinh vừa xem thông tin vụ án do các nhân viên trực ca đêm gửi đến, vừa hỏi: "Sao không nghe tiếp?"

"Chẳng phải chuyện gì hay ho." Quách Văn Thao trả lời, khởi động xe rồi lái vào con đường vắng lặng lúc sáu giờ sáng. Đèn giao thông phía trước nhấp nháy mấy lần, nó đã chuyển sang màu đỏ trước khi Quách Văn Thao đi đến, anh đạp phanh, lơ đãng liếc nhìn máy tính bảng trên tay Bồ Tập Tinh, hỏi: "Vụ án lần này là gì?"

Bồ Tập Tinh nhanh chóng lướt qua ảnh chụp hiện trường do tổ pháp y gửi đến, khuôn mặt nạn nhân trong vũng máu nhìn anh sau năm năm sinh tử, đầu ngón tay anh khẽ mân mê một góc của hiện trường vụ án trên màn hình, tiện tay di chuyển đến nút "Xóa", nhấp vào "Đồng ý".

"Thao Thao, tôi nhớ năm năm trước cậu mới vừa được điều đến sở công an thành phố M nhỉ?" Bồ Tập Tinh quay đầu nhìn anh, Quách Văn Thao không chớp mắt giơ tay sang số, ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa lọt vào trong xe, chiếu xuống hàng mi dài mảnh của anh tạo thành một bóng râm nhàn nhạt. Wechat báo có một tin nhắn mới, Bồ Tập Tinh xoay đầu nhấn mở: "Vậy chắc vụ án "Sát thủ Vịnh Hoa Đào" là vụ án đầu tiên của cậu, đúng không?"

"Ừ." Quách Văn Thao không nhanh không chậm vượt qua đèn giao thông, vòng qua một khúc cua, lái xe về phía sở công an thành phố, giọng điệu bình thản như thể vụ án này chỉ là vụ án không đáng nói nhất trong sự nghiệp pháp y của anh: "Thì sao?"

"Người chết lần này là nghi phạm trong vụ án "Sát thủ Vịnh Hoa Đào" năm đó, Chân Chí Văn." Bồ Tập Tinh vội liếc nhìn tin nhắn anh mới nhận được: "Thi thể đã được đưa đến sở công an thành phố, cậu đưa tôi đến ga tàu điện ngầm là được, tôi đến hiện trường trước."

"Tôi đưa cậu đi." Quách Văn Thao phớt lờ anh, tự ý phóng xe qua ga tàu điện ngầm trong miệng Bồ Tập Tinh, lái xe dọc theo những con phố dần trở nên sôi động hơn mà không cần chỉ dẫn. Tổng chiều dài đoạn đường từ quán bar "Thâm Lam Dạ Sắc" đến khu biệt thự Vịnh Hoa Đào là 20,7 km, trên đường đi có mười một đèn giao thông và tám camera, ai trong số họ cũng thuộc nằm lòng tình hình giao thông ở đây.

"Năm đó chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để có được DNA của Chân Chí Văn, nhưng hôm nay lại lấy được dễ như trở bàn tay." Bồ Tập Tinh cười với Quách Văn Thao, bỏ máy tính bảng vào túi. Đúng lúc xe dừng ở hiện trường, anh mở cửa xuống xe, làn sương sớm còn chưa tan hẳn bao trùm ngôi biệt thự quen thuộc này. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lại từ phía đông, bị cây cối bên đường che khuất, chia biệt thự và bãi đỗ xe thành hai phần. Dưới ánh nhìn của Quách Văn Thao, Bồ Tập Tinh như bước một bước vào trong bóng râm, một nửa còn ở lại dưới ánh mặt trời. Lông mi của anh rũ xuống, ánh nắng không thể chiếu sáng biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ phản chiếu đôi mắt sâu thẳm xa xăm của anh, có chút tối tăm và lạnh lẽo.

"Cậu về trước đi." Bồ Tập Tinh phất tay với anh, nhìn Quách Văn Thao lái xe đi xa dần cánh cổng khu biệt thự, đến khi biển số xe màu vàng tươi mờ thành một vệt sáng mơ hồ, anh mới xoay người đi vào hiện trường vụ án.

Sự xuất hiện của vụ án giết người có chủ đích đã khiến sở công an thành phố trở nên bận rộn. Quách Văn Thao thay đồ bảo hộ y tế, treo áo khoác của mình lên sau cửa phòng pháp y, đeo găng tay cao su do trợ lý đưa cho rồi bước đến bàn khám nghiệm tử thi, hỏi: "Thời gian và nguyên nhân tử vong?"

Trợ lý vội đáp: "Thời gian tử vong khoảng từ ba đến sáu giờ chiều hôm qua, nguyên nhân tử vong là do vết thương đâm sâu gây mất máu quá nhiều."

Quách Văn Thao bật đèn chiếu sáng trên bàn khám nghiệm tử thi, hơi ngẩng đầu lên ra hiệu cho trợ lý viết lại những lời của mình: "Phía sau đầu có vết thương do vật dụng cùn đập vào, vết thương có hiện tượng chảy máu trong đã đông lại, có khối tụ máu tím đen, là vết thương khi còn sống."

Trợ lý pháp y mới tới nhanh chóng ghi chép lại, Quách Văn Thao cầm cánh tay thi thể: "Trên cánh tay có vết bầm màu xanh tím, là vết thương sau khi tử vong."

"Vết thương chí mạng là vết thương do vật sắc nhọn gây ra trên bụng. Miệng vết thương hình thoi, nhỏ nhưng rất sâu. Vũ khí giết người có thể là dao gọt hoa quả hoặc các loại dao thông thường khác." Sau khi kiểm tra sơ bộ vết thương, Quách Văn Thao kéo tấm vải trắng lên, lấy ra một con dao phẫu thuật lia mấy đường trên hàm dưới thi thể, đột nhiên ngẩng đầu như nhớ ra cái gì, hỏi: "Làm kiểm tra độc tố chưa?"

Trợ lý vội vàng gật đầu: "Đã gửi mẫu tóc và máu đến khoa giám định dấu vết rồi, đang đợi anh mổ xong rồi kiểm tra trong dạ dày."

Quách Văn Thao mặt không đổi sắc, gật đầu: "Được, ở đây cứ giao cho tôi, cậu đi làm việc của mình đi."

Trợ lý gật đầu, ôm cuốn sổ trong tay rời khỏi, lúc quay đầu đóng cửa thì trông thấy Quách Văn Thao một mình đứng trước bàn khám nghiệm tử thi giải phẫu rất chuyên nghiệp, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống trên đầu anh khiến một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, đôi môi hơi cong lên như đang nở nụ cười. Trợ lý bất giác rùng mình, bèn đổ lỗi do nhiệt độ trong phòng pháp y quá thấp rồi nhanh chóng đóng cửa bỏ đi.

Khi Tề Tư Quân đi vào phòng pháp y, trước bàn khám nghiệm tử thi chỉ có mình Quách Văn Thao, anh đang đóng gói các cơ quan nội tạng đã giải phẫu xong vào túi nilon và đặt chúng về lại thi thể, chuẩn bị đến khâu cuối cùng là khâu lại, thấy Tề Tư Quân đi vào chỉ khẽ gật đầu chào. Tề Tư Quân biết lúc anh làm việc rất tỉ mỉ, cũng không để bụng trước thái độ của anh, đi đến chỗ bàn khám nghiệm tử thi, quơ quơ tờ báo cáo bên giám định mẫu máu đưa lên trước mặt Quách Văn Thao.

"Tìm thấy natri thiopental trong máu của Chân Chí Văn, có người đã gây mê anh ta trước rồi mới ra tay."

Quách Văn Thao nhíu mày, nhưng tay anh vẫn khâu thi thể một cách chuyên nghiệp và chính xác: "Natri thiopental? Đây là một loại thuốc gây mê thông thường, thường được dùng để gây mê trước khi làm các ca tiểu phẫu. Người bị tiêm sẽ tiến vào trạng thái gây mê trong khoảng 30 giây."

Anh cầm kéo cắt đứt sợi chỉ cuối cùng: "Natri thiopental là dược phẩm bị kiểm soát, người bình thường không thể có được, lẽ nào người lần này chúng ta cần tìm là một chuyên gia gây mê sao?"

Quách Văn Thao cởi găng tay cao su, xoay người đi rửa tay, nước lạnh từ trong đường ống nước chảy ra hai tay anh, gột đi một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay rơi xuống bồn. Tiếng nước ào ào che mất giọng của Tề Tư Quân, anh cúi đầu, ánh đèn yếu ớt không chiếu sáng được vẻ u ám trong mắt anh: "Chuyên gia gây mê? Cũng có thể, là bác sĩ à?"

Tiếng nước chảy lập tức yên lặng.

Quách Văn Thao rút mấy tờ khăn giấy, chậm rãi lau khô tay, mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Cậu vừa nói gì thế Tiểu Tề?"

Tề Tư Quân nhìn anh cười rộ lên: "Không có gì, chúng ta ra ngoài đi."

Sau khi Châu Tuấn Vĩ đến sở công an thành phố, còn chưa kịp ngồi xuống đã phải lái xe đến hiện trường, trong văn phòng của tổ 4 tổ trọng án chỉ còn lại hai người Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh, nghe thấy tiếng bước chân của Quách Văn Thao và Tề Tư Quân, cậu ngẩng đầu lên từ sau chiếc máy tính, mắt sáng lên: "Tiểu Tề, Văn Thao, mau đến đây! Thông tin của Chân Chí Văn này khiến em đau cả đầu."

Thiệu Minh Minh oán giận nói: "Vụ án "Sát thủ Vịnh Hoa Đào" năm đó để lại rất nhiều hồ sơ, Chân Chí Văn lại là kẻ có hiềm nghi lớn nhất khi đó, em không hiểu tại sao hồi đó không bắt gã luôn đi?"

Tề Tư Quân nhíu mày, đưa một ly nước qua: "Minh Minh, cậu mới đến sở công an thành phố được vài năm, không rõ tình hình vụ án Vịnh Hoa Đào cũng là bình thường."

"Tình hình thế nào? Kể em nghe đi?" Thiệu Minh Minh ghé lên màn hình máy tính để bàn, đôi mắt mở to nhìn Tề Tư Quân với vẻ chờ mong. Thiên tính tò mò của loài người luôn luôn tồn tại, bất kể là người bình thường hay thành viên của tổ trọng án đều khó mà cưỡng lại sự phấn khích trước những điều chưa biết. Lại có những người khi đã được thỏa mãn sẽ nảy sinh những
bất mãn mới.

Tề Tư Quân cười lắc đầu, ngồi lên ghế: "Vụ án này năm đó anh cũng không rõ lắm, chi bằng để Đường Cửu Châu kể cho cậu nghe, cậu ấy tham dự vào toàn bộ quá trình đấy."

Thiệu Minh Minh quay sang quấy rầy Đường Cửu Châu: "Oa, được đấy Đường Cửu Châu, cậu từng xử lý một vụ án lớn như vậy cơ à? Chuyện hồi đó là thế nào, mau kể tôi nghe đi?"

Đường Cửu Châu cầm chuột click vào trang tài liệu tiếp theo: "Em thì biết được gì? Lúc đó em mới được chuyển đến sở công an thành phố, cùng lắm cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, ok?"

"Vậy sao năm đó không bắt Chân Chí Văn? Hay là sát thủ Vịnh Hoa Đào còn đang lẩn trốn?" Thiệu Minh Minh tỏ vẻ không tin.

"Sao lại không muốn bắt chứ? Cả sở công an thành phố đều hận Chân Chí Văn đến nghiến răng nghiến lợi, tám cô gái trong vụ án đó đều từng bị Chân Chí Văn tiếp cận ở quán bar "Thâm Lam Dạ Sắc", camera trên đường còn chụp được ba người trong số họ lên xe của Chân Chí Văn, lúc đó gần như chắc chắn chính là gã. Nếu không phải chỉ tìm thấy một thi thể và có quá ít manh mối mang tính quyết định, gã đã vào tù từ lâu rồi."

"Tám cô gái?" Thiệu Minh Minh kinh ngạc hỏi: "Nhiều như vậy? Lúc đó hẳn là một vụ án rất nghiêm trọng nhỉ, không tới khám nhà gã sao?"

"Khám rồi." Quách Văn Thao đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, cười đáp: "Năm đó tổ 4 tổ trọng án đã lật tung nhà của Chân Chí Văn lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy gì."

"Chứng cứ không đủ, sau đó hung thủ cũng không tái phạm nữa, muốn điều tra tiếp rất khó khăn, vụ án sát thủ Vịnh Hoa Đào này cũng dần chìm vào quên lãng." Tề Tư Quân vừa nói, vừa lấy một con dao gọt hoa quả từ trong ngăn bàn làm việc ra gọt táo. Kỹ thuật của anh rất tốt, vỏ trái cây màu đỏ được nối liền thành sợi, lặng lẽ rơi xuống bàn.

"Em cũng muốn ăn táo!" Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh liền quăng vụ án kinh thiên động địa năm năm trước ra sau đầu, nhào lên.

"Ăn đi ăn đi, kiếp trước hai đứa là quỷ đói à?" Tề Tư Quân dùng dao cắt thành hai miếng nhỏ đưa cho hai cậu trai, lại cắt một miếng khác cho Quách Văn Thao. Quách Văn Thao đang nghịch một quả táo khác trên bàn, anh lắc đầu nói với Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh đang ăn ngon lành: "Cửu Châu, Minh Minh, hai cậu có biết Chân Chí Văn đã chết thế nào không?"

"Chết thế nào?"

Quách Văn Thao chỉ vào con dao gọt hoa quả trên tay Tề Tư Quân: "Chính là bị loại dao gọt hoa quả giống trên tay đội phó Tề của mấy cậu đâm chết đấy."

"Hả?" Hai người đồng thanh hô lên.

"Đùa chút thôi." Quách Văn Thao cắn một miếng táo trên tay, không nhìn ánh mắt oán giận của Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh, cười với Tề Tư Quân: "Nếu không cậu cho là thế nào?"

02.

Bồ Tập Tinh đã đến căn biệt thự ở Vịnh Hoa Đào này không chỉ một lần. Trong vụ án giết người hàng loạt gây chấn động hệ thống an ninh của thành phố M cách đây năm năm, với tư cách là thành viên mới chuyển đến tổ trọng án, anh được phép đến đây điều tra. Căn biệt thự này có tất cả bốn tầng mười hai phòng, khu phía sau biệt thự có diện tích gần 400 mét vuông. Năm năm trước, cảnh sát đã lật tung nơi này lên, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết gì liên quan đến tám cô gái mất tích kia. Mà lúc này, vũng máu lớn trong phòng khách, bình hoa thủy tinh vỡ nát, ghế sofa bị nhuộm đỏ và mùi máu tanh nồng nặc trong không khí đều cho thấy ở đây đã xảy ra một vụ án mạng, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy dấu vết.

Thi thể của Chân Chí Văn đã được đưa về sở công an thành phố từ lâu, nhân viên giám định đã dán băng dính màu vàng để tái hiện lại tư thế ban đầu của thi thể. Bồ Tập Tinh đi tới ngồi xổm xuống, dùng nhíp nhặt một mảnh vỡ của bình thủy tinh. Ban đầu trong bình được cắm hoa ngọc lan lá rộng, sau một thời gian dài dù có cắm trong nước cũng khó mà giữ tươi nữa, cành lá héo rũ, ngả vàng, cánh hoa màu trắng bắt đầu mục nát từ ngoài rìa vào, rơi xuống đất tan nát cùng với bình hoa giữa hiện trường vụ giết người. Bồ Tập Tinh thả mảnh thủy tinh xuống, nhặt một bông hồng đính ruy băng đen không phù hợp với hiện trường vụ án bị vùi giữa những cành lá và hoa đang thối rữa.

Đáng lẽ nó phải được đính cẩn thận trên áo vest của ai đó.

"A Bồ!"

Âm thanh đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bồ Tập Tinh, anh quay lại vẫy tay với Châu Tuấn Vĩ đang đi về phía mình: "Tuấn Vĩ, tôi ở trong này."

Trong khoảnh khắc quay người lại đó, Bồ Tập Tinh khẽ cử động ngón tay, thu bông hồng đen vào cổ tay áo.

"Thế nào, có phát hiện gì không?" Châu Tuấn Vĩ ôm cuốn sổ ghi chép quen thuộc của mình đi tới hỏi, anh nhìn quanh bốn phía, ngòi bút lướt nhẹ trên trang giấy, để lại một loạt dấu vết.

"Trước mắt thì chưa, bên giám định đang kiểm tra hiện trường, trừ vân tay của Chân Chí Văn ra thì chỉ có vân tay của người lau dọn, khóa của mấy cái cửa cũng không phát hiện dấu hiệu cưỡng chế đột nhập, có thể là người quen làm."

"Cũng có khả năng này." Châu Tuấn Vĩ gật đầu nói với Bồ Tập Tinh: "Lão Tề gửi tin nhắn đến nói là khi còn sống Chân Chí Văn bị người ta tiêm natri thiopental, một loại thuốc mê tác dụng mạnh, có thể Chân Chí Văn bị sát hại sau khi ngất xỉu."

"Báo cáo của Thao Thao cho thấy vết thương chí mạng của Chân Chí Văn là một vết thương gây ra bởi vật sắc nhọn ở vùng bụng dưới. Trước khi chết, sau gáy anh ta đã bị vật dụng cùn đập mạnh, nhưng trên cánh tay lại có những vết bầm tím hình thành sau khi tử vong, tôi đang nghĩ..." Bồ Tập Tinh ngẩng đầu nhìn Châu Tuấn Vĩ, ngón trỏ mân mê môi dưới, ánh đèn mờ ảo trong biệt thự chiếu xuống, soi rõ đường xương quai hàm đẹp đẽ của anh.

"Cái gì?"

"Có phải sau khi giết anh ta, hung thủ từng có hành vi di chuyển thi thể hay không."

Ngòi bút của Châu Tuấn Vĩ dừng lại, chữ "n" cuối cùng bị gằn thật đậm, anh gạch bỏ chữ vừa viết, gật đầu nói: "Đúng là có khả năng, như vậy có thể giải thích vết thương sau khi tử vong ở cánh tay của nạn nhân. Nhưng từ việc bị tiêm thuốc mê và vết thương ở sau gáy, nếu là do một người làm thì có phải là quá nhiều không?"

"Có thể là do thuốc mê không đủ liều, Chân Chí Văn đã tỉnh lại trước khi hung thủ gây án không?" Bồ Tập Tinh lật lại bản báo cáo xét nghiệm chất độc bên giám định dấu vết vừa gửi đến, đằng sau nồng độ natri thiopental trong máu còn ghi một hàng chữ nhỏ.

"Liều lượng đủ để một người đàn ông trưởng thành bất tỉnh từ ba giờ trở lên."

Hai người đồng thanh thốt lên, Châu Tuấn Vĩ khoanh tròn dòng chữ này trong sổ ghi chép: "Nếu nồng độ thuốc mê đủ cao, vậy thì giả thiết vừa rồi của cậu sẽ không thành lập được đâu A Bồ. Nếu là một người làm, tôi không nghĩ là hung thủ sẽ dùng thủ đoạn mâu thuẫn như vậy. Cho nên tôi cảm thấy gã hung thủ này, không phải, có thể là những gã hung thủ này có thể thuộc loại có tổ chức."

"Thế nào?"

"Đầu tiên, hung thủ tiêm natri thiopental cho Chân Chí Văn, đây là một loại dược phẩm bị kiểm soát, bình thường chỉ những nghề nghiệp có liên quan mới lấy được nó. Xét theo điểm này, tôi cho rằng hung thủ có khả năng sẽ làm những nghề mang tính kỹ thuật, kiềm chế được cảm xúc của mình khi thực hiện hành vi phạm tội, và rất có thể là giết người có chủ đích, đây là đặc điểm điển hình của loại tội phạm có tổ chức."

"Nhưng?"

Châu Tuấn Vĩ chống bút lên trán, nhíu mày trả lời: "Nhưng vết thương do vật dụng cùn đập vào sau gáy của Chân Chí Văn sẽ khiến người ta nghĩ đến cái gì? Căn cứ theo báo cáo của bên giám định dấu vết, vết thương này rất có có thể là dùng một loại dụng cụ nào đó như gậy gỗ tạo thành, đánh bằng gậy, đánh đến chết..."

"Hung thủ đang trút giận."

"Đúng vậy, công cụ gây án thô sơ, hành vi đơn giản, có phải rất giống giết người trong lúc xúc động không?"

"Giống ư?"

"Cậu đoán một tên tội phạm giết người trong lúc xúc động có thể đột nhiên đổi gậy gỗ trong tay thành một con dao nhỏ giữa chừng không?" Châu Tuấn Vĩ đóng sổ tay lại, mỉm cười với Bồ Tập Tinh: "Sở dĩ nói giống, là bởi vì tôi nghiêng về giả thiết kẻ dùng gậy gỗ và dùng dao không phải cùng một người, xét theo thứ tự thời gian hình thành những vết thương này, kẻ tiêm thuốc mê có thể là người thứ ba, kể cả hành vi di chuyển thi thể cậu vừa nói, A Bồ, khả năng cao là nhóm hung thủ của chúng ta chưa bàn bạc kỹ."

"Who killed Cock Robin (Ai đã giết chim cổ đỏ (*))?" Bồ Tập Tinh cười cười, nhướng mày hỏi anh.

(*) Chim cổ đỏ: Hay chim tri canh, trong bài đồng dao "Who killed Cock Robin" - một trong những bài đồng dao kinh dị trong tập truyện "Đồng dao mẹ Ngỗng" của Anh - nhắc đến là loài quốc điểu của Anh, ở Việt Nam nó có tên là oanh châu Âu.

"Maybe everyone have their part (Chắc là ai cũng có phần)." Châu Tuấn Vĩ khép sổ ghi chép lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang gỗ được chạm trổ uốn lượn phía sau, đèn pha lê khổng lồ treo trên trần tầng hai buông xuống, hàng trăm ngọn nến đã tắt đung đưa trong gió theo thân đèn, sáp nến màu trắng ngà đông lại trên mép khung đèn.

"Then let the curtains down (Giờ thì buông rèm xuống)." Bồ Tập Tinh kéo rèm phòng khách, mùi máu và bụi mịn bay tán loạn trong không khí khi rèm cửa được kéo lên, phút chốc ánh nắng ngoài cửa sổ lọt vào phòng, chiếu sáng rõ một góc tĩnh mịch của biệt thự.

Camera trong góc cầu thang cảm nhận được âm thanh, im lặng lia đến, thu tất cả hình ảnh vào tầm mắt.

"The show's on it's way (Màn kịch đang diễn ra)."

"Tút... tút... tút..."

Người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai thả một đồng xu vào bốt điện thoại, nút bấm của điện thoại công cộng cũ đã có chút hỏng hóc, nhưng khi ấn xuống vẫn phát ra tiếng sóng điện rõ ràng.

"Chào 110."

"Tôi có manh mối quan trọng của vụ án "Sát thủ Vịnh Hoa Đào" muốn cung cấp, "sát thủ Vịnh Hoa Đào" chính là Chân Chí Văn, năm năm trước, thi thể của bảy cô gái xấu số còn lại đều được chôn cất trên một ngọn núi đứng tên Đào Khánh Sinh, bạn tốt thời trung học của Chân Chí Văn, là núi Sơn Chi ở ngoại ô phía nam thành phố M." Một giọng nói trầm thấp từ ống nghe điện thoại nhanh chóng được truyền đi theo đường cáp quang. Nhân viên trực hotline sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng phản ứng lại, đánh mắt ra hiệu cho đồng nghiệp của mình bắt đầu tìm kiếm vị trí, đồng thời cẩn thận lắng nghe giọng của người bên kia.

"Vâng thưa anh, xin đừng cúp..."

"Tút--"

"Tìm được rồi! Bốt điện thoại trước quán bar trên đường A3!" Kỹ thuật viên lập tức xác định được vị trí phát tín hiệu, lấy được địa chỉ chính xác và trích ra camera giám sát đối diện với bốt điện thoại.

Ở trung tâm hình ảnh giám sát mờ ảo là một nam thanh niên cao lớn, tướng mạo bình thường, khoảng ngoài 30. Hắn ta mặc một chiếc áo gió màu xanh đậm, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt. Sau khi cúp điện thoại, hắn ta nhìn trước ngó sau, dường như không có ai để ý đến hắn ta giữa phố xá tấp nập. Người thanh niên hạ vành mũ xuống, xoay người bước vào quầy bar cạnh bốt điện thoại.

Bồ Tập Tinh ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt được phóng to của người đàn ông trên màn hình, mãi đến khi hắn ta biến mất sau cánh cửa quán bar, anh mới ngẩng đầu lên.

"Là gã."

Mọi người cùng nhìn vào màn hình máy tính, trong màn hình giám sát chỉ còn lại cửa kính im lặng không tiếng động của quán bar, vào ban ngày không thấy được ánh đèn neon sặc sỡ, chỉ có vẻ thấp kém và rẻ tiền, phía trên còn có bốn chữ lớn "Thâm Lam Dạ Sắc" đang nhấp nháy.

"Khi chúng tôi tìm thấy thằng cha này gã còn đang uống rượu trong quán bar. Hỏi gì cũng không biết, sống chết không chịu thừa nhận rằng mình đã gọi điện thoại, tôi đành phải đưa về thẩm vấn." Cảnh sát ngoại cần áp giải Đào Khánh Sinh vào phòng thẩm vấn, nói với Bồ Tập Tinh, trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bồ Tập Tinh khác hẳn vẻ cười đùa mọi khi, anh giơ tay vỗ vai Bồ Tập Tinh: "Giao cho các cậu."

"Cảm ơn." Bồ Tập Tinh gật đầu, đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn, Tề Tư Quân ở sau anh mỉm cười gật đầu với người nọ, rồi cũng đi vào theo anh.

Trong phòng thẩm vấn chỉ bật một bóng đèn trần, ánh sáng trắng hơi chói mắt, Đào Khánh Sinh bị giam trên ghế, thấp giọng chửi rủa, thỉnh thoảng lại đá vào chân bàn. Nghe thấy có người đi vào, hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, hi vọng đây chỉ là một hành động sai lầm của đồn cảnh sát, nhưng khi trông thấy hai người vào cửa hắn ta liền thay đổi sắc mặt.

"Đã lâu không gặp, anh Đào." Bồ Tập Tinh ôm máy tính bảng ngồi trước mặt Đào Khánh Sinh, năm năm rồi gương mặt quen thuộc này dường như không có thay đổi gì nhiều, trong nháy mắt khiến Bồ Tập Tinh có chút không phân rõ có phải mình vẫn đang ngồi trong căn phòng thẩm vấn đặc biệt được mở ra cho "sát thủ Vịnh Hoa Đào" năm năm trước hay không.

Tề Tư Quân mở camera bên cạnh bàn, sau đó liếc nhìn xem camera giám sát trên góc tường có hoạt động bình thường không, rồi quay đầu ra hiệu với Bồ Tập Tinh có thể bắt đầu rồi, còn mình thì lấy bản ghi thẩm vấn ra, viết thời gian bắt đầu thẩm vấn.

"Cảnh sát Bồ, cảnh sát Tề, không ngờ chúng ta lại gặp nhau, đã lâu không gặp." Đào Khánh Sinh ở đối diện đáp lời, như thể vẻ nghiêm trọng và sợ hãi trên mặt hắn ta lúc anh mở cửa chỉ là lỗi giác của Bồ Tập Tinh.

Bồ Tập Tinh xoay máy tính bảng đến trước mặt Đào Khánh Sinh. Sau khi phóng to hình ảnh giám sát trên màn hình, có thể thấy rõ người trên đó: "Đào Khánh Sinh, một giờ trước sở cảnh sát nhận được một cuộc gọi có liên quan đến việc xác nhận "sát thủ Vịnh Hoa Đào", qua xác định vị trí, chúng tôi xác nhận người gọi là anh, anh có gì muốn giải thích về việc này không?"

Đồng tử của Đào Khánh Sinh chợt co lại trong một giây, lại lập tức nở nụ cười, như là nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hắn ta đáp: "Không thể nào, anh cảnh sát, các anh không lầm chứ, hôm nay tôi vẫn luôn uống rượu trong Thâm Lam Dạ Sắc, chưa từng ra ngoài, người này..."

Hắn ta giơ tay chạm vào hình ảnh trên màn hình: "Không phải tôi."

Bồ Tập Tinh nhìn ánh mắt của người đối diện, mở hình ảnh trên camera giám sát: "Thế cái này thì sao?"

Hình ảnh trên máy tính bảng đã được xử lý kỹ thuật hậu kỳ, hình ảnh giám sát mơ hồ ban đầu lúc này trở nên rất rõ nét, người trên màn hình giống hệt Đào Khánh Sinh cả về trang phục lẫn ngoại hình.

Đào Khánh Sinh lui về phía sau, tựa lưng vào ghế: "Không thể nào, hôm nay tôi chưa từng đi tới đó."

Cùng với đoạn video người trên hình cúp máy rồi đi vào quán bar được chiếu phát, rốt cuộc Đào Khánh Sinh không chịu nổi nữa, giãy giụa trên ghế: "Đấy không phải tôi! Chắc chắn là cảnh sát làm giả để lừa tôi! Người đấy không phải tôi! Không phải!"

Bồ Tập Tinh và Tề Tư Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, Tề Tư Quân dùng bút gõ lên mặt bàn: "Anh Đào, mời anh bình tĩnh, đừng nóng vội."

Đào Khánh Sinh bình tĩnh lại một cách thần kỳ, Bồ Tập Tinh xoay máy tính bảng về, nhấn mở file ghi âm điện thoại trên màn hình.

"... Chính là Chân Chí Văn, năm năm trước... thi thể đều được chôn cất trên... núi Sơn Chi ở ngoại ô phía nam thành phố M..."

Đào Khánh Sinh nghe thấy mấy chữ "núi Sơn Chi phía nam thành phố M" thì bỗng tái mặt, cuối cùng cũng hiểu mình đã hết hy vọng, cho dù hắn ta vẫn không biết là ai đã âm thầm ép buộc mình gọi cuộc điện thoại này đến sở cảnh sát, nhưng hắn ta hiểu rõ tội lỗi bị chôn vùi năm năm trước cuối cùng cũng quay lại thế gian, và sẽ gây ra vô số rắc rối cho phần còn lại của cuộc đời mình.

"Cậu thấy thế nào?"

Sau tấm kính cách âm một chiều cạnh phòng thẩm vấn, Châu Tuấn Vĩ vừa xem hình ảnh trong phòng thẩm vấn vừa hỏi.

Quách Văn Thao khoanh tay: "Trông Đào Khánh Sinh không giống như đang nói dối, nhưng kẻ gọi điện thoại báo cảnh sát chắc chắn là gã."

Châu Tuấn Vĩ cười: "Sao tôi nghe lời này của cậu mâu thuẫn vậy?"

Ngón tay Quách Văn Thao gõ nhẹ tấm kính cách âm, anh quay đầu nhìn Châu Tuấn Vĩ: "Vậy thì cậu phải hỏi người đã khiến Đào Khánh Sinh "tự nguyện" gọi điện thoại báo án rồi lại nhanh chóng quên mất, các cậu học tâm lý còn học cả cái loại huyền học này à?"

Châu Tuấn Vĩ cười lắc lắc đầu: "Đã nói là huyền học thì tôi học thế nào được? Cậu hỏi tôi không bằng đến hỏi chị tôi."

"Thế thì khỏi." Quách Văn Thao tỏ vẻ "không đỡ được", nói: "Nhiệm vụ này vẫn nên giao cho Tinh Tinh đi, dù sao chị Âu cũng không nỡ đánh cậu ta."

(Châu Tuấn Vĩ từng đóng vai em trai của Vương Âu trong Minh tinh đại trinh thám, còn tập nào thì mình không nhớ nữa.)

"Cũng đúng." Châu Tuấn Vĩ nắm tay đặt trước miệng, che đi nét cười trên khóe môi, xoay người đi ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng Quách Văn Thao hỏi phía sau: "Lúc xử lý án giết người ở Vịnh Hoa Đào năm năm trước, cậu vừa mới trở về từ nước ngoài nhỉ Tuấn Vĩ? "

Động tác mở cửa của Châu Tuấn Vĩ khẽ dừng, anh quay đầu nhìn Quách Văn Thao: "Đúng vậy, sao tự dưng lại hỏi thế?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện hình như mỗi người trong tổ trọng án chúng ta đều liên quan đến vụ án này."

"Dù sao thì vụ án liên tục thay đổi, đám người ở sở cảnh sát này lại trường sinh bất lão." Châu Tuấn Vĩ chớp mắt, mở cửa đi ra ngoài: "Đi thôi, khi nào thi thể trên núi Sơn Chi được đào ra, chúng ta sẽ lại được bận rộn đấy."

Quách Văn Thao đứng tại chỗ không nhúc nhích, rũ mi không biết đang suy nghĩ gì, anh thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng đã đi xa của Châu Tuấn Vĩ, cười nhẹ một tiếng: "Nói cũng phải."

03.

Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh xem hồ sơ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng không phí công, trong tình hình Chân Chí Văn bị giết giữa chừng, "Án giết người Vịnh Hoa Đào" gây chấn động thành phố M cách đây năm năm đã có tiến triển vượt bậc cùng với báo cáo của người trong cuộc. Toàn bộ nhân lực của sở cảnh sát đều được điều động đến vụ án lớn vô cùng được chú ý này, còn vụ mưu sát mấy ngày trước thì giống như một chiếc thuyền vừa mới giăng buồm ra khơi đã bị mắc cạn ngang đường.

"Sếp, bảy thi thể đều đã được tìm thấy trên sườn núi Sơn Chi, anh mau cử giám định dấu vết và pháp y đến đây." Tổ trưởng tổ tìm kiếm kết thúc cuộc gọi với Bồ Tập Tinh, chống nạnh nhìn cảnh sắc hoang vắng xung quanh, không kìm được mà âm thầm phẫn nộ, thấp giọng nguyền rủa: "Tên khốn kiếp Chân Chí Văn, tám mạng người mà cũng ra tay được."

Bồ Tập Tinh ở đầu dây bên này dựa vào cửa sổ quay đầu lại, nhìn Quách Văn Thao ngồi trên sofa uống nước: "Thao Thao, cậu có thể đi rồi."

"Tìm được rồi à?" Quách Văn Thao đứng dậy, cầm áo khoác đồng phục cảnh sát trên tay vịn sofa mặc vào, chiếc áo sơ mi anh đang mặc bên trong không thắt caravat, bởi vì trong văn phòng bật điều hòa nên anh mở hai cúc áo đầu. Bồ Tập Tinh đi tới giúp anh cài cúc cổ áo, cẩn thận vuốt phẳng những nếp gấp trên vai và cổ áo anh: "Tổng cộng có bảy thi thể, một mình cậu chịu nổi không? Có cần để anh Nhược Quân đi cùng không?"

Quách Văn Thao cài xong cúc áo cuối cùng, cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Bồ Tập Tinh, ngẩng đầu lên: "Không cần, để trợ lý đi theo tôi là được."

Anh nhìn vẻ mặt như cười như không của Bồ Tập Tinh: "Sao?"

"Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi, sau này..." Bồ Tập Tinh cong khóe miệng nhìn anh, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, trông giống như một dòng suối sâu thẳm, anh đặt bông hồng đính ruy băng đen vào trong túi áo của Quách Văn Thao: "Đừng làm mất đồ ở hiện trường nữa."

Quách Văn Thao bắt lấy tay Bồ Tập Tinh, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương nhỏ xíu trên ngón trỏ của anh, mỉm cười xoa đầu Bồ Tập Tinh: "Biết rồi, tôi đi đây."

Bồ Tập Tinh gật đầu, nhìn bóng dáng Quách Văn Thao biến mất ngoài cửa, không biết nhớ tới cái gì, xoay người bỏ "Báo cáo kiểm tra vật chứng siêu nhỏ" mà Quách Văn Thao mang đến vào máy hủy tài liệu.

Phần báo cáo ngắn ngủn hai trang giấy trượt xuống đầu vào của máy hủy tài liệu, bị lưỡi dao sắc bén nghiền thành tro bụi. Một giây trước khi nó biến mất hoàn toàn, Bồ Tập Tinh nhìn xuyên qua khe hở của chiếc máy, trông thấy hai dòng chữ in nhỏ trên đó.

"Vật chứng lấy ra từ vết thương sau đầu nạn nhân: vụn gỗ

Người phù hợp với DNA lấy được trên vụn gỗ: Bồ Tập Tinh."

Khi Đường Cửu Châu đọc xong và tải lên hồ sơ cuối cùng, Thiệu Minh Minh đã không mở nổi mắt nữa rồi, một mình ngủ li bì trong phòng nghỉ của văn phòng tổ trọng án, đa số mọi người đều bị núi Sơn Chi hút đi mất, trong văn phòng của tổ trọng án hiện giờ chỉ còn mình cậu. Đường Cửu Châu lấy laptop của mình trong ba lô ra, sau khi nhập mật khẩu, quạt tản nhiệt của máy tính hoạt động, phát ra tiếng "ro ro". Cậu di chuyển con chuột trên bàn máy tính, biểu tượng chương trình máy hủy tài liệu trên thanh thanh tác vụ đang sáng lên.

Châu Tuấn Vĩ và Tề Tư Quân xách hai túi đồ ăn trưa đi vào, thấy trong văn phòng chỉ có mình Đường Cửu Châu thì hơi ngạc nhiên: "Sao có mỗi mình cậu thế, những người khác đi đâu rồi?"

Đường Cửu Châu nhanh tay chuyển màn hình về trạng thái bình thường, trả lời: "Minh Minh đang ngủ trong phòng nghỉ, những người khác đều đến núi Sơn Chi cả. Văn Thao đi lâu rồi, không biết A Bồ có đi cùng anh ấy không."

"Chắc là không chứ? Tôi vừa thấy cậu ta đi ra ngoài, có phải là ra ngoài mua đồ ăn không nhỉ?" Tề Tư Quân lấy hộp cơm trong túi ra, đặt từng hộp lên bàn: "Tuấn Vĩ, cậu nói với cậu ta là chúng ta lấy cơm chiều về rồi chưa?"

"Tôi nói rồi." Châu Tuấn Vĩ nghe vậy thì đáp, gắp một đũa thịt cá thơm ngon vào bát mình: "Chắc là có việc đi ra ngoài thôi, nếu không thì lại gửi tin nhắn báo cho cậu ta một tiếng?"

"Không cần, tôi về rồi đây." Tề Tư Quân chưa kịp đáp, Bồ Tập Tinh đã từ ngoài cửa đi vào, thấy thức ăn trên bàn liền tăng tốc độ: "Hôm nay ăn thịnh soạn vậy sao?"

"Tối nay không tranh thủ ăn ngon, mai bận rồi có kịp ăn cơm nữa không?" Tề Tư Quân tách một đôi đũa đưa qua, sau đó quay đầu nhìn Đường Cửu Châu đang vui vẻ ăn cơm: "Jojo mau đi gọi Minh Minh dậy ăn cơm."

Đường Cửu Châu cắn một miếng sườn chua ngọt lớn, ngồm ngoàm nói: "Đừng, ba giờ chiều anh ấy mới ăn cơm, tối hôm qua thức đến hai ba giờ sáng, muốn ngủ thì cứ để anh ấy ngủ trước, chúng ta để phần cho anh ấy một ít là được."

Tề Tư Quân gật đầu: "Cũng được."

"Ơ, A Bồ, cậu vừa đi đâu đấy, sao tôi không tìm thấy cậu?" Châu Tuấn Vĩ hỏi, nhân lúc Bồ Tập Tinh ngây người liền gắp miếng thịt heo chín hai lần cuối cùng vào bát. Bồ Tập Tinh giơ đũa đòi đánh anh, Châu Tuấn Vĩ vội né ra: "Tôi sai rồi tôi sai rồi."

Tề Tư Quân nhìn hai người hiếm khi giở tính trẻ con, cười: "Hai người các cậu tranh cái gì, không phải còn một hộp nữa sao."

Anh mở một khác túi ra, đặt hộp thịt heo chín hai lần lên bàn: "Nhưng mà nói thật đấy, A Bồ cậu vừa đi đâu thế, lại có vụ nào à?"

"Tôi ấy à." Bồ Tập Tinh lùa một đũa cơm: "Tôi vừa đi vứt rác, không phải Văn Thao nói con dao gọt hoa quả trong ngăn kéo của cậu bị gỉ rồi sao? Không phải là đổi cho cậu con mới à, nhân tiện vứt cả mấy thứ rác khác trong ngăn kéo của cậu luôn."

"Dao gọt hoa quả?" Tề Tư Quân sửng sốt, lập tức cười rộ lên, đôi mắt cong thành một vầng trăng non: "Hiếm khi thấy thầy Bồ chịu khó như hôm nay."

"Không đến mức ấy, nhưng vẫn hơn mấy người quét sàn cũng quét không sạch nhiều." Bồ Tập Tinh gật đầu, nói với Châu Tuấn Vĩ: "Có phải không, Tuấn Vĩ?"

Lần này anh thành công cướp được miếng gà xào gừng cát(**) cuối cùng dưới đũa của Châu Tuấn Vĩ.

(**) Sa khương kê: món gà nấu với củ gừng cát, một loại cây thuộc chi Địa liền của họ Gừng.

"Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?" Châu Tuấn Vĩ cầm bát làm bộ muốn đánh anh, Bồ Tập Tinh đứng yên tại chỗ: "Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với chị Âu xong, là chị ấy nói cho tôi đấy, tôi còn tiện tay cầm cái áo cậu cất trong tủ mấy ngày gửi cho chị gái cậu giặt, cậu nói xem phải cảm ơn tôi thế nào đây?"

"Vâng vâng, tại hạ thua rồi." Châu Tuấn Vĩ gật đầu, cười với Bồ Tập Tinh một cái, cúi người gắp một đũa tôm nõn xào trà Long Tĩnh vào bát anh: "Cám tạ đại ân đại đức của tổ trưởng, anh ăn nhiều chút đi."

Đường Cửu Châu đang vùi đầu ăn cơm nhìn ba anh trai trêu nhau bên cạnh đột nhiên giơ tay: "A Bồ, hôm nay em xem hết camera giám sát trong biệt thự của Chân Chí Văn rồi."

Châu Tuấn Vĩ quay đầu nhìn cậu, dùng mu bàn tay đẩy kính trên sống mũi: "Đúng rồi, tôi vừa nghe đồng nghiệp bên trung tâm thông tin nói mấy hôm nay hệ thống trung tâm thông tin hình như bị đột nhập, nhưng hình như không có gì quan trọng bị mất, bọn họ đã gửi video giám sát trong biệt thự của Chân Chí Văn qua đây chưa? ①"

"Gửi lâu rồi, hôm nay em vừa xem xong." Đường Cửu Châu gật đầu, ánh mắt liếc đến laptop trên bàn của mình, hất cằm.

Bồ Tập Tinh cầm đũa gõ gõ hộp cơm: "Khá lắm Đường Cửu Châu."

Đường Cửu Châu phất tay: "Không đáng nói không đáng nói."

Cậu cầm đũa, giữa hai lông mày lộ ra vẻ ngây thơ mịt mờ của trẻ con, Đường Cửu Châu do dự hỏi: "Mấy ngày nay em vẫn luôn nghe một câu trong radio của Văn Thao, kẻ làm điều ác sẽ bị loại bỏ, đúng không?"

Ba người Bồ Tập Tinh, Châu Tuấn Vĩ và Tề Tư Quân liếc mắt nhìn nhau, Tề Tư Quân cười nói: "Đương nhiên rồi, Jojo, cậu làm đúng lắm."

Vào thời điểm quan trọng của vụ án, không có nhiều thời gian để ăn, bốn người để phần cho Quách Văn Thao và Thiệu Minh Minh rồi nhanh chóng giải quyết bữa tối của mình. Bồ Tập Tinh vội vàng đến núi Sơn Chi kiểm tra tình hình, Châu Tuấn Vĩ nói phải về nhà một chuyến, trong văn phòng lại lần nữa chỉ còn hai người Tề Tư Quân và Đường Cửu Châu.

Đường Cửu Châu giúp Tề Tư Quân lau sạch bàn, ôm laptop của mình lên sofa, Tề Tư Quân nửa ngồi nửa tựa vào sofa, đưa lưng về phía Đường Cửu Châu, nhìn ảnh chụp trên di động mà rơi vào trầm tư.

Trong bức ảnh đã hạ thấp độ sáng mới nhất, nét chữ chụp được không rõ ràng lắm, Đường Cửu Châu xoay người ôm vai Tề Tư Quân: "Tiểu Tề, anh đang xem gì đó?"

Tề Tư Quân nhấn nút "OK" trong phần xóa, giơ tay đẩy cậu ra: "Đi ra chỗ khác, cậu tự chơi đi."

Đường Cửu Châu "xì" một tiếng rồi lại nằm ra sofa, lẩm bẩm: "Không cho xem thì thôi."

Tề Tư Quân vỗ vào lưng cậu một cái: "Nhóc con, đừng quan tâm đến chuyện của người lớn, tôi ra ngoài một chuyến, nhớ gọi Minh Minh dậy ăn cơm."

Đường Cửu Châu yếu ớt trả lời, mãi đến khi nghe tiếng bước chân của Tề Tư Quân xa dần, cậu mới đứng bật dậy nhìn bóng lưng anh đang rời đi. Tuy rằng khi nãy độ sáng của tấm ảnh cực kỳ thấp, nhưng Đường Cửu Châu vẫn nhìn rõ nội dung trong ảnh.

"Giám định thuốc tồn dư trong ống tiêm: Natri thiopental

Khớp với vân tay trên ống tiêm: Quách Văn Thao"

Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời dần khuất sau dãy núi ngoài cửa sổ một hồi, ấn nút "Enter" trên cửa sổ chương trình của máy hủy tài liệu.

Cửa sổ màu xám đậm nhảy ra một khung nhắc nhở được bao quanh bởi một đường viền màu đỏ, trên đó viết:

"Xác nhận xóa bỏ nội dung giám sát." ②

Trong bãi đậu xe dưới tầng âm của sở công an thành phố M, Châu Tuấn Vĩ đã lên xe nhưng không lái về nhà như đã nói, anh đóng kính cửa xe hai bên, lấy di động ra gọi về nhà một cuộc.

"Alo? Tuấn Vĩ à, sao thế?"

"Chị, không phải chị cầm một cái áo khoác của em ở chỗ A Bồ về à? Đó là áo em mặc lúc giải phẫu cùng Văn Thao, chị đưa thẳng đến tiệm giặt đi, bảo bọn họ ngâm bằng nước khử trùng giúp em. ③"

"Được, chị biết rồi."

"Cám ơn chị."

Cúp điện thoại, Châu Tuấn Vĩ hạ kính xe xuống, nhìn bãi đỗ xe tối om, ánh sáng yếu ớt của đèn sàn không thể chiếu sáng không gian rộng lớn như vậy. Anh lấy chiếc zippo trong túi áo ra, cúi đầu đốt một điếu thuốc.

Đốm lửa đỏ tươi bị dập tắt trong luồng khí lưu lờ mờ trên mặt đất.

04.

Vụ án "Sát thủ Vịnh Hoa Đào" bị ném vào kho suốt năm năm cuối cùng cũng kết thúc sau nửa tháng. Bảy thi thể được tìm thấy trên núi Sơn Chi cùng với những manh mối cách đây năm năm đã tạo thành bằng chứng không kẽ hở, cho dù kẻ chủ mưu đã bị giết trong tiếng vỗ tay ăn mừng của người khác, nhưng vụ án này vẫn tiếp tục được mở phiên toà đúng hạn. Là đồng phạm, trong nửa tháng này Đào Khánh Sinh vẫn không rõ tại sao hắn ta lại nói cho cảnh sát bí mật liên quan đến tính mạng mà hắn đã che giấu suốt năm năm, nhưng khi ngày càng có nhiều bằng chứng được tìm ra, hắn ta đã rõ mình khó mà chạy trốn thực tế, hắn ta không còn biện minh rằng người đã gọi điện báo này không phải là mình, ngược lại còn lợi dụng cuộc gọi này để cố gắng biến mình thành "nhân chứng đột nhiên có lương tâm đứng ra tự thú".

Tề Tư Quân chính là người đại diện cho sở công an thành phố xuất hiện trong phiên tòa xét xử. Vào khoảnh khắc ngồi vào chỗ ấy, anh nghĩ đến rất nhiều khuôn mặt hoạt bát sống động, dù rằng anh đã gặp họ trong vụ án cách đây năm năm bằng cách mà anh không muốn nhất. Tám cô gái này, nhỏ nhất mới mười sáu tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi lăm tuổi, với ngoại hình xinh đẹp và trái tim không yên phận. Bọn họ đã bị ma quỷ bám lấy vào một đêm nào đó của năm năm trước, xuất phát từ một quán bar tên "Thâm Lam Dạ Sắc", lên một chiếc xe hơi sang trọng đi về phía cái chết. Chân Chí Văn đã xâm phạm các cô, giam cầm các cô, cuối cùng chôn sống các cô trong bùn đất và đá vụn trên một ngọn núi hoang ở phía nam thành phố. Tề Tư Quân không biết những cô gái đó có từng hối hận vào giây phút cuối cùng của cuộc đời hay không, nhưng anh thì chưa từng.

Bất cứ nơi nào có mặt trời chiếu sáng thì ắt sẽ có bóng râm, bọn họ không sợ là mặt trời sáng nhất trên thế gian, cũng không ngại trở thành bóng đen sâu thẳm nhất.

"... tình tiết vụ án rất nghiêm trọng, theo Điều 232 bộ luật Hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tội phạm Chân Chí Văn và đồng phạm Đào Khánh Sinh bị kết án tử hình, hai năm tù treo."

Khoảnh khắc búa của thẩm phán hạ xuống, Tề Tư Quân nhìn thấy những đám mây rải rác ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm kính.

Vong linh ngủ yên.

Vụ án Chân Chí Văn bị sát hại được xếp vào kho chờ xử lý do thiếu bằng chứng. Bồ Tập Tinh và Tề Tư Quân sắp xếp lại tất cả các manh mối và bằng chứng, cho chúng vào túi vật chứng niêm phong rồi cất vào kho. Đường Cửu Châu viết xong hồ sơ vụ án này, tải nó lên kho hồ sơ. Châu Tuấn Vĩ đi từ ngoài vào văn phòng, nhìn thấy trên bàn của Bồ Tập Tinh đặt một quyển "Đồng dao mẹ Ngỗng" thì bật cười, cầm sách lên xem: "A Bồ, sao dạo này cậu lại bắt đầu đọc mấy câu chuyện nhi đồng này rồi?"

Bồ Tập Tinh nhướng mày: "Lẽ nào tôi không được đọc sao?"

"Đương nhiên là được." Châu Tuấn Vĩ mở sách ra, thẻ đánh dấu sách kim loại cẩn thận kẹp lấy góc trang: "Để tôi xem xem cậu đọc đến đâu rồi."

Anh ngẩng đầu, giọng nói điềm đạm và thu hút như "Khúc vong linh ngủ yên" được chơi bằng đàn organ trong nhà thờ: "Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)"

"It's me (Chính tôi đây)."

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, Quách Văn Thao mang theo áo blouse trắng từ trong phòng pháp y chậm rãi đi tới.

Mọi người cười giòn tan.

Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)

- I poisoned him (Tôi đã đầu độc anh ta).

Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)

- I hit him (Tôi đã đánh anh ta).

Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)

- I stabbed him (Tôi đã đâm anh ta).

Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)

- I dragged him (Tôi đã kéo anh ta).

Who killed Cock Robin? (Ai đã giết chim cổ đỏ?)

- I dissolved him (Tôi đã xóa sổ anh ta).

- "Then schedule: set the trial on next Sunday (Rồi lên lịch: ấn định phiên tòa vào chủ nhật tuần sau)."

--------Fin--------

Chú thích ①: Người đột nhập hệ thống trung tâm tin tức là Jojo, mục đích để xóa video giám sát trong biệt thự còn lại trong hệ thống.

Chú thích ②: Trong video giám sát ghi lại quá trình phạm tội của tất cả những người tham gia.

Chú thích ③: Thuốc thử Luminol có thể kiểm tra ra vết máu dính trên áo khi di chuyển thi thể, dùng nước khử trùng có thể vô hiệu hóa phản ứng Luminol.

Tác giả: Viết rất loạn, không biết mọi người đọc có hiểu không, có nghi vấn gì có thể viết dưới phần bình luận.

Trans: Phần dịch tiếng Anh mình cũng không chắc chắn đâu, đã hơn 3 năm rồi mình không học tiếng Anh nên có gì mọi người sửa giúp mình nhé 🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro