Chapter I : Cội nguồn của tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Sunghoon có thể là một người quen tốt. Hắn cũng có thể là một người bạn tốt. Và trên hết, cũng có thể là người bạn trai tốt... Nhưng chỉ khi hắn không phải là kẻ thù của Nishimura Riki và nhìn nhận em ta từ một góc độ khác, ít nhất là một lần.

Hai người khác nhau, nhưng cùng lúc cũng rất giống nhau.

Nếu các chàng trai mặc cùng một bộ trang phục trắng tinh, người ta sẽ mô tả họ theo cách hoàn toàn trái ngược: Park Sunghoon thì lạnh lùng như tuyết, không thể chạm vào như băng; còn Nishimura Riki thì nhẹ nhàng như tuyết, ngây thơ như băng. Họ khác biệt về cả tính cách: Sunghoon thì máu lạnh và thờ ơ, trong khi Riki thì thân thiện và tốt bụng. Khi người lớn hơn mong ước về một cái chết, người nhỏ hơn lại cầu chúc hạnh phúc. Khi người kia bị tật nguyền, người nọ lại chữa lành. Họ giống như là nam châm vậy... Trên mặt Park Sunghoon lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng không có cảm xúc tích cực (trừ khi là "tự sát"). Đôi mắt đen của hắn luôn phản chiếu sự sỉ nhục và xúc phạm, vì vậy mà các sinh viên còn lại (đặc biệt là sinh viên năm nhất) không muốn chạm trán với hắn. Còn Nishimura Riki là người luôn tỏa sáng từ bên trong với một ánh lửa nhẹ nhàng, tâm hồn tươi sáng. Nụ cười của em ngay lập tức khiến người khác cảm thấy tin tưởng và muốn đặt niềm tin vào em, vì vậy mà mọi người đều đưa tay ra để bắt tay. Đôi mắt của em, trong đó dường như có một vũ trụ mới được ẩn giấu, luôn phản chiếu lòng tốt và sự chân thành. 

Park Sunghoon thì khép kín: hắn không thích nói với người khác mấy câu như "Tôi yêu bạn", "Tôi quý bạn", "Tôi cần bạn". Nishimura thì cởi mở: em ngược lại, không thích nói "Tôi ghét cậu", "Tôi không đánh giá cậu", "Cậu không quan trọng với tôi". 

Người lớn hơn khóa trái trái tim của mình, thay thế nó bằng băng giá lạnh, và bao quanh bằng một chuỗi xích nặng nề ngăn cản bất kỳ ngọn lửa nào đến gần ngay cả một mét. Người nhỏ hơn tình nguyện để trái tim của mình sẵn có, hy vọng rằng mọi người sẽ cảm nhận được nhịp đập của trái tim em, và không biết rằng theo cách đó em đang thu thập những mảnh thủy tinh vỡ thay vì một viên kim cương.

Nhưng mặt khác, cả hai cũng có điểm chung... Các chàng trai đều dành cho bạn bè một nụ cười chân thành và ấm áp. Họ trung thực với bạn bè của mình — với những ánh sáng lấp lánh trong mắt, họ nhiệt tình nói về những gì làm họ quan tâm. Họ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè và kéo họ ra khỏi một hố sâu, hy sinh bản thân. Nhưng họ cũng đau khổ vào ban đêm khi nhận được một viên đạn vào trái tim mà không hề chống cự. Họ giữ tất cả nỗi đau cho riêng mình và chết một mình không muốn trở thành gánh nặng cho những người yêu thương. Đây là nguyên tắc sống của họ — "không làm phiền một linh hồn nào với sự đau khổ của bạn". Họ không hiểu nhau, vì vậy mới ghét nhau.

Nhưng, dù sao, hai người có nhiều điểm đối lập hơn là điểm giống nhau.

Nishimura Riki không muốn giữ thù hằn với Park Sunghoon. Mọi việc xấu đều có lý do, nhưng em không hề thấy điều đó ở sinh viên năm ba này. Mọi thứ Sunghoon làm đều khác với quan điểm của Riki. Các bữa tiệc đêm, thói quen xấu và tính cách tồi tệ không phải là ý nghĩa cuộc sống của người nọ, và vì vậy thế giới của Sunghoon đầy rẫy những hiểu lầm đối với Riki.

Đứa nhỏ năm nhất bước đi bình thản dọc hành lang vắng của khoa, cầm tài liệu trên tay. Đã sáu giờ chiều, nhưng em dự định sẽ dành thời gian còn lại ở thư viện với bạn bè để ghi chép. Kỳ học đầu tiên sắp kết thúc, vì vậy em cần phải hoàn tất học kỳ mà không có nợ, như đã hứa với cha mẹ. Nhấn nút, cậu trai bước vào thang máy vắng và kiểm tra bản thân trong gương. Tóc đen được chải gọn gàng, quần áo không bị nhăn, và một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt của cậu trai. Dù mọi người có nói gì về vẻ ngoài ngây thơ của em, em vẫn thích màu đen. Đây là điều trái ngược với tâm trạng sáng sủa và tươi vui của em, nhưng tâm hồn thì không bao giờ tối tăm.

— Chờ một chút! — Riki nhanh chóng quay lại cửa và nhấn nút "đóng", vì em nhận ra giọng nói này. Không có mong muốn đi xuống thang máy với người này. Nhưng đã quá muộn, vì cửa thang máy mở ra trở lại, và phía sau em là một anh chàng cao lớn với vẻ mặt không thân thiện cho lắm.

Park Sunghoon, sinh viên năm ba với ánh nhìn độc ác bước vào thang máy và nhấn nút tầng hai. Tóc đen của hắn, như thường lệ, sáng bóng hoặc vì sạch sẽ hoặc vì sáp, và không có một vết bẩn nào trên quần áo trắng. Hắn rất sạch sẽ, nhưng lại rất máu lạnh. Riki nhìn xuống với vẻ không hài lòng, rồi bắt đầu cảm thấy không khí trong thang máy nóng lên. Hai nguồn năng lượng khác nhau tụ lại trong cùng một phòng tạo ra một vụ nổ. Nếu không phải vì cuộc gọi từ bạn bè, cả hai chắc chắn đã bắt đầu một cuộc cãi vã, giống như thường ngày.

— Em đi xuống dưới, — Riki đáp ngay lập tức không muốn nghe Jake giảng về việc không đến muộn. Em đã biết rồi, nhưng giáo viên mất quá nhiều thời gian để giải thích về chi phí đi lại của sinh viên trong kỳ nghỉ hè ở Nhật Bản. — Được rồi-được rồi. Nói với Jungwon-hyung rằng...

— Mẹ nó, ồn ào quá! — Sunghoon thể hiện sự không hài lòng của mình bằng cách cắt ngang và bấm nút một cách cáu kỉnh. Và Jake, ở bên kia điện thoại, ngay lập tức nhận ra giọng của bạn mình.

— Nói với hyung ấy là em sẽ không ở lại nhà anh ấy tối nay nhé, — đứa nhỏ tưởng tượng gương mặt thất vọng của Yang Jungwon và cúp máy với một nụ cười tinh nghịch.

Bằng cách nào đó mà hai người này có thể chịu đựng sự hiện diện của nhau, nhưng cả hai đều đi lên tầng hai. Tiếp tục theo dõi người kia, Riki ngay lập tức nhận ra rằng anh ta cũng đang đi đến thư viện. Nếu bạn bè của hắn đang ở đó, thì rất có thể một cuộc chiến sẽ bắt đầu.

Kể từ khi Nishimura Riki vô tình làm đổ cà phê nóng lên một sinh viên năm ba mặc quần áo trắng đến chói mắt, cuộc chiến của hai người mới  bắt đầu. Em thực sự đã xin lỗi ngay ngày hôm đó, thậm chí còn nói rằng mình có thể giặt sạch quần áo bị hỏng, nhưng Park Sunghoon vẫn tiếp tục xúc phạm và sỉ nhục bằng những lời lẽ tồi tệ. Hai sinh viên đã đứng về phía người Nhật để bảo vệ em, nhưng cái người họ Park kia có nhóm bạn của riêng mình.

Và kể từ đó, sự thù hằn đã nảy sinh trong tất cả sáu người.

Riki bước vào thư viện với một nụ cười tội lỗi, và bạn bè của em nhìn em với những gương mặt bối rối. Chỉ vì em vào phòng cùng với người mà các anh lớn chưa bao giờ mong đợi sẽ thấy bên cạnh em. Park Sunghoon nổi tiếng lạnh lùng!

— Giáo viên yêu cậu quá mức để cho cậu ra nhanh như vậy à, — sau khi hỏi về Park Sunghoon, Sim Jaeyun, tên là Jake, nói.

Riki, ở lại nhà anh tối nay nhé! Bà ngoại đi thăm bạn ở quê rồi, — Jungwon cười với nụ cười ngọt ngào của mình cố gắng để người em nọ đồng ý.

— Có thể để lần sau không? Hôm nay em lại có kế hoạch khác rồi, — Riki trả lời, ngồi vào một chiếc ghế trống và lấy những thứ cần thiết từ cặp. — Hơn nữa, hôm qua trời mưa giày thể thao của em bị ướt rồi. Em còn phải giặt nó nữa.

Jake nhíu mày, quay về phía bàn cách đó mười bước (để ngăn cản hai phe không xảy ra chiến tranh), và cố gắng phân tích hành vi của Park Sunghoon. Từ khi nào Riki bước vào thư viện cùng người này? Không phải là em nhỏ có việc quan trọng hơn để làm vào buổi tối sao?

— Em biết không, Riki, rằng việc chơi đùa với chàng trai này giống như là sống trong địa ngục à? — người lớn tuổi nhất trong họ nói, cắt ngang Jungwon.

— Anh ghen tị à? — Jungwon cười khúc khích và cuối cùng tập trung vào cuốn sách.

— Phải!

— Em hay anh? — Riki cười khi bắt đầu viết tóm tắt.

— Tất nhiên là em rồi! Thật khó để ở cùng một phòng với người này, — Jake căng thẳng uống cà phê của mình và nhăn mặt. — Nhân tiện, chúng ta đi xem phim nhé? Buổi chiếu sắp bắt đầu, và sẽ không có thời gian mất.

— Ý tưởng tuyệt đó! — Jungwon đồng ý, và Riki gật đầu, nhưng đột nhiên một giọng nói giận dữ, lo lắng và thô lỗ từ bên cạnh khiến cả ba chàng trai đồng loạt quay về phía chủ nhân của giọng nói đó.

— Sim Jaeyun, chúng ta có thể nói chuyện riêng không? — đó là Park Jongseong, bạn thân của Park Sunghoon. Và anh ta muốn gì từ Jake?

— Từ khi nào mà chúng ta có chủ đề chung để nói chuyện vậy? — Jake hỏi lại. Anh không muốn nói chuyện với người này.

— Chết tiệt! — Jongseong đập tay xuống bàn khiến cả hai sinh viên năm nhất nhảy dựng lên vì hoảng sợ. — Đừng có cãi lại tôi.

— Cậu làm cái gì vậy?! — Jake ngay lập tức đứng dậy từ ghế của mình như muốn lao vào anh ta. Tên này đang quá thiếu tôn trọng ở nơi công cộng.

— Hyung, bình tĩnh lại nào, — Riki đứng dậy khỏi ghế để ngăn chặn hai chàng trai, nhưng bạn của Jongseong đã tiến về phía bàn của họ nhìn Jake với vẻ mặt cực xấu.

— Một lần nữa tôi nói cho cậu biết: ra ngoài và nói chuyện, — Jongseong hổn hển qua hàm răng nghiến chặt, tiếp tục thiêu đốt Jake bằng ánh mắt của mình.

— Đi ra khỏi đây. Những người lạ không có chỗ ở đây.

Park Jongseong ngay lập tức tấn công Jake, gây ra một trận đánh ngay trong thư viện yên tĩnh. Jungwon muốn giúp bạn mình, nhưng Kim Sunoo (bạn học của Yang) đã đến trước ngăn cản anh dừng Jongseong đang giận dữ. Và Riki, ném ánh mắt đe dọa về phía Sunghoon đang cười, chạy tới chỗ người kia. Nhưng vào lúc đó, Park Jongseong đã đấm vào mặt Jake. Và sau đó gã ta đẩy lưng Jaeyun vào cái giá sách. Mọi chuyện sẽ ổn nếu cái giá sách ấy không bị đổ! Một giá sách nâu đậm chứa hàng trăm cuốn sách đổ xuống một giá sách khác khiến cả hai rơi xuống sàn với một tiếng rầm lớn. Riki gần như cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung lên như một trận động đất.

— Mấy người đang làm cái quái gì vậy?! — sáu chàng trai đồng loạt quay về phía lời nói từ thực tập sinh, tên là Lee Heeseung. — Bây giờ tất cả các cậu phải dọn dẹp ở đây! Không ai trong số các cậu được về nhà cho đến khi xếp tất cả các cuốn sách về đúng chỗ, — thực tập sinh đưa mọi người một cái nhìn ác ý và gạch bỏ cái gì đó trong sổ tay của mình.

— Mẹ kiếp! Tất cả đều là lỗi của mày, — Jongseong nói nhỏ, và Jake đưa ngón tay giữa dành cho gã ta và xoa cái lưng bị đánh của mình.

— Mày muốn nói với tao cái gì? Hơn nữa, tao cũng không đánh mày trước, — sau lời nói này, Jongseong muốn lao vào lần nữa, nhưng Sunghoon đã ngăn gã ta bằng cách hất đầu về phía thực tập sinh Lee.

— Tôi sẽ quay lại sau 20 phút và kiểm tra. Nếu ai không có mặt, người đó sẽ phải đến văn phòng của thầy Kim.

Vậy là các chàng trai bắt đầu nhìn nhau với những cái nhìn lo lắng và những lời xúc phạm im lặng. Nhưng mặt khác, cả hai nhóm đều dọn một tủ sách riêng.

— Hyung ổn chứ? — Riki hỏi Jake, người nọ gật đầu với một nụ cười và nhặt các cuốn sách từ sàn, chịu đựng cơn đau trên má của mình.

— Tại sao anh ta lại đột nhiên muốn nói chuyện với hyung vậy? — Jungwon hỏi với sự tò mò và nhìn về phía Park Jongseong, người đang sắp xếp sách giáo khoa vào giá. — Hyung còn chưa bao giờ nói chuyện với anh ta trước đây mà.

— Mẹ nhà nó!

Riki cười trước sự chửi bới của đàn anh và quay lại sắp xếp sách lên kệ, khi đó đột nhiên một giọng nói lo lắng của ai đó mà em không tôn trọng vang lên trước mặt.

— Cẩn thận! — giá sách của nhóm khác suýt ngã về phía Riki, khiến các cuốn sách đã thu dọn rơi xuống. Nếu không có Park Sunghoon, người đã kịp giữ lại, em có thể đã phải đến bệnh viện bằng xe cấp cứu.

Chuyển động của chàng trai cao lớn, mái tóc nâu sẫm rơi gọn gàng trên đôi mắt đẹp, khi hắn quay về phía Riki, dường như diễn ra trong chuyển động chậm làm em phát sợ. Em nhỏ đã từng thấy hắn đẹp không thể cưỡng lại, nhưng ngay lúc này đây, tên đàn anh năm ba này trông thật tuyệt đẹp với những nốt ruồi trên mặt và đôi mắt đen, không có đáy. Vào thời điểm đó, trái tim của Riki đập nhanh, và một điều gì đó đau đớn châm trong lồng ngực em. Bị sốc bởi sự sợ hãi hoặc vẻ đẹp của Sunghoon, Riki tiếp tục đứng yên nhìn người kia với đôi mắt tròn, tối màu. Điều gì đó đã thay đổi vào lúc đó, và em nhỏ người Nhật cảm thấy má mình bắt đầu ửng hồng, lan rộng trên mặt. Nhanh chóng cúi đầu, Riki quay sang phía khác và nhắm mắt lại cố gắng làm dịu trái tim đập nhanh của mình.

Sáu chàng trai tiếp tục công việc của mình cố gắng không cản trở nhau. Nhưng khi chỉ còn mười phút nữa là hết thời gian "làm thêm", Nishimura Riki cảm thấy cổ họng mình bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Em nhỏ, không giải thích gì với bạn bè, nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh. Và khi đến đó, em che miệng bằng tay và bắt đầu ho mạnh. Cơn ho dữ dội, đau đớn và đột ngột. Có lẽ, khi nãy em bị dính mưa nên đã bị cảm rồi. Tuy nhiên, trái với suy nghĩ đó, em ngạc nhiên và vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy một cánh hoa đỏ tươi đẹp như máu trên lòng bàn tay nhợt nhạt của mình!

Không thể nào...

Riki tiếp tục đứng yên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro