1. tìm thấy anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu rừng gần trụ sở của Bộ đã được giám sát chặt chẽ kể từ sau trận chiến lịch sử, các Thần Sáng và các quan chức Bộ đang cố gắng tìm kiếm những Tử thần Thực tử vẫn còn đang chạy trốn.

Harry Potter là một trong những Thần sáng ấy. Sau khi sống sót khỏi trận chiến lịch sử ấy ( chưa kể đến việc cậu đã sống lại và đánh bại Voldemort ), cậu được mời làm việc tại Bộ với tư cách là cánh tay phải của Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nhưng Harry đã từ chối, cậu thích một công việc đơn giản, như là... Thần sáng.

Nhưng cậu vẫn thường xuyên gặp ác mộng về trận chiến kinh hoàng ấy. Mỗi sáng thức dậy, cậu đều toát mồ hôi lạnh, đôi khi vô thức la hét cho đến khi tỉnh giấc. Hình ảnh của những người bạn đã mất cứ hiện lên trong tâm trí cậu, thỉnh thoảng vài người còn cho rằng cậu bị điên.

Harry đến hiện tại vẫn chưa có vợ, thậm chí là bạn gái. Hermione Granger đã kết hôn với cậu bạn thân nhất của mình - Ronald Weasley. Ginny Weasley đã kết hôn với Dean Thomas. Còn Harry quyết định độc thân một mình, sống ở 12 Grimmauld Place, hằng ngày cậu đều cố gắng không nghĩ đến tất cả những người đã hi sinh vì cậu.

Vào sáng ngày 3 tháng 4, Harry được cử đến khu rừng gần đó để tìm kiếm và bắt lấy bất kỳ Tử thần Thực tử nào đang còn ẩn náu xung quanh khu vực này. Cậu nghĩ hẳn sẽ có một vài kẻ Tử thần Thực tử trong khu rừng, xem xét vị trí của mình gần Bộ hay không, vì hầu hết bọn chúng đều rất khôn ngoan và xảo trá..

Dường như chỉ có một số tên vẫn đang lởn vởn quanh đây, nhiều tờ lệnh truy nã của chúng đã được treo khắp nơi trong Bộ.

"Harry" là một Thần sáng tên là Alastair mà Harry rất thân thiết . "Có lẽ chúng ta nên tách ra. Tìm kiếm theo cách đó sẽ dễ dàng và nhanh hơn đúng chứ?"

Anh ta nói, sau đó Harry cũng gật đầu, và họ tách nhau ra đi hai hướng riêng biệt. Cảm thấy rằng chắc chắn sẽ không có bất kỳ Tử thần Thực tử nào trong khu rừng này, ít nhất là những kẻ vẫn muốn sống sót. Cậu miễn cưỡng tìm kiếm.

Sau ba mươi phút tìm vẫn không có tí manh mối gì, Harry chuẩn bị quay trở lại Bộ, ngay lúc này có thứ gì đó đập vào mắt cậu. Cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một chiếc áo choàng rách nát của ai đó.

Cậu khẽ nhíu mày và tăng tốc chạy theo sau. Liếc nhìn xung quanh, cậu tìm kiếm dấu hiệu xuất hiện của kẻ địch. Có lẽ đó chỉ là một con chuột nào đó, cậu nghĩ. Dù sao thì cũng không có gì lạ trong rừng.

Cậu định quay trở lại Bộ thì nghe thấy tiếng ai đó dẫm lên một cành cây khô, tiếng nhánh cây gãy giòn tan phá vỡ không gian im ắng này. Cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và mở ra, một lần nữa tiến về phía tiếng ồn để kiểm tra.

Cậu bước cẩn thận, nhẹ nhàng để không làm  cái thứ đang ở đó bỏ chạy vì sợ hãi.

Sau những giây phút im ắng căng thẳng, cậu nghe thấy tiếng va chạm và tiếng rên rỉ.  Chắc chắn tiếng động này không phải do động vật gây ra.

Harry đến gần, đi vòng ra đằng trước, và lao ra từ đằng sau một cái cây, chuẩn bị tấn công bằng câu thần chú nào đó.

Nhưng những gì cậu thấy lại không như những gì cậu mong đợi.

Đó không phải là kẻ thù không đội trời chung của cậu - Draco Malfoy hay sao? Hắn đang nằm rên rỉ, xoa bóp cái lưng của hắn. Khuôn mặt hắn bẩn thỉu và mái tóc bạch kim đang dính đầy máu và bụi bậm. Chiếc áo choàng rách nát của hắn ướt đẫm, bám đầy mồ hôi cơ thể.

" Malfoy? " - Harry nghi ngờ hỏi, thật không thể tin được. Draco sững người, ngập ngừng ngẩng đầu lên.

" Potter " hắn càu nhàu và từ từ đứng dậy.

" Ôi Merlin, Malfoy, cậu đã thành công làm tôi sợ đấy. Cậu đang làm gì trong này? "

" Tao bị rơi xuống một cái hố. "

" Tôi có thể thấy mà " Harry sững sờ nhìn cái người tóc bạch kim đang đứng dưới hố, nhướng mày, cây đũa phép vẫn nắm chặt trên tay, cậu luôn trong tư thế sẵn sàng đánh trả nếu tên Malfoy kia giở trò. " Tại sao thế giới này to lớn như vậy mà cậu lại trốn ở trong rừng, lại còn là nơi gần với chỗ của những người đang muốn bắt cậu "

Một cái nhìn bối rối lướt qua khuôn mặt của chàng trai tóc bạch kim, và sau đó là cái nhìn hoảng sợ. 

" Và chính xác đây là nơi tao đang ở?! "

Giờ đến lượt Harry bối rối. " Ừ, chứ cậu nghĩ cậu đang ở đâu?"

" Tao thực sự không biết, tao chỉ tiếp tục đi, đi và đi... " 

" Ôi Merlin, suýt chút nữa cậu đã bị bắt, nếu cậu gặp phải người khác. "

Draco liếc nhìn cậu. " Mày đang nói cái gì vậy? Tao bị bắt? Tao không biết mày đang làm cái gì trong này nhưng  tao tin rằng mày vẫn luôn đứng về phía Bộ. Vì vậy nếu mày tìm thấy một kẻ Tử thần Thực tử như tao thì mày phải giao nộp tao cho Bộ, đúng chứ?"

Harry im lặng. Draco đã đúng, hắn biết rằng cậu sẽ làm như vậy. Nhưng có điều gì đó trong lòng Harry đã thôi thúc cậu thả Draco đi. Vì cậu biết rằng hắn hoàn toàn vô tội.

Draco nhướng mày, sốt ruột chờ đợi câu trả lời từ cậu. "Chà? Tao cho rằng mày là Thần sáng, phải không? Hay thứ gì đó cao hơn?" Draco thở hắt ra, giả vờ ngạc nhiên. "Ồ, có lẽ mày phải là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật mới đúng? Mày biết tao sẽ không bị sốc nếu mày là Bộ trưởng mà Potter. Mày là Harry Potter, mày luôn có được mọi thứ mà mày muốn."

Harry đảo mắt và hạ đũa phép xuống. " Theo tôi thấy thì ngay cả những kinh nghiệm đau thương từ chiến tranh cũng không làm giảm mức độ thô lỗ và mỉa mai của cậu, có phải không? " Draco nhìn cây đũa phép của Harry với vẻ mặt khó chịu và gần như  là sợ hãi. " Mày đang định làm gì? ".

" Tôi đang nói chuyện với cậu đây, không thấy sao? "

Draco thở gấp, và nhìn chằm chằm vào Harry, lắc đầu. "Tại sao..." hắn nói chậm rãi, " ...mày lại làm như vậy? "

Harry dừng lại. Bản thân cậu cũng không hiểu lắm, tại sao cậu lại làm như vậy? - " Bởi vì, Draco. Tôi chưa bao giờ có được lời giải thích đầy đủ của cậu từ sau cuộc chiến. Tôi biết rằng bên cạnh tất cả những lời mỉa mai, trêu chọc và thái độ bất lịch sự, cậu thực sự là một người có trái tim. Một người tốt, ở điểm đó." Draco khịt mũi.

" Tôi đang nghiêm túc. Tôi biết rằng cậu không giết bất kì ai cả. Đừng hỏi tôi làm thế nào tôi lại biết."
Harry nói thêm khi Draco vừa định mở miệng. "Tôi chỉ biết. Và tôi biết cậu vô tội, bởi vì cậu chỉ có thể nhấc đũa phép của cậu chống lại tôi ở Hogwarts, bất kể cậu ghét tôi đến mức nào, nên tôi đã nghĩ, làm sao cậu có thể nhấc ngón tay chống lại một người vô tội? ". " Cậu không thể. Cậu quá mềm yếu để có thể làm điều đó. Và tôi biết cậu sẽ bực vì cậu nói của tôi" Harry nói thêm một lần nữa khi sự tức giận lóe lên trong mắt Draco. " Nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu kẻ thù không đội trời chung của mình. Nghe này, tôi sẽ không bắt cậu. Thực tế, tôi không thể tin rằng mình đang nói điều này, nhưng... cậu có muốn tôi giúp cậu không? "

Những lời nói bỗng dưng thốt ra từ miệng cậu trước khi Harry kịp nói ra, cậu không hoàn toàn chắc chắn về lý do tại sao mình lại nói ra những lời đó, nhưng cậu biết chắc một điều, cậu và Draco có một mối liên hệ đặc biệt nào đó. Mà Harry đã cảm nhận được trong suốt những năm học ở  Hogwarts và ngay cả trong chiến tranh. Đó là thứ mà cậu ngày càng bị mê hoặc, cho dù cậu thấy nó kỳ lạ đến mức nào.

Draco hít một hơi, biểu hiện ghét bỏ của hắn dịu đi một chút. " Mày sẽ giúp tao chỉ vì mày tin rằng tao vô tội?"

" Tôi có thể cho cậu chỗ ở. Thức ăn. Quần áo mới. Nhân tiện, bây giờ cậu cần phải đi tắm đấy"  Harry nói.

" Làm sao mày biết tao sẽ không giết mày trong lúc mày đang ngủ? "

Harry mỉm cười. " Đũa phép của cậu đâu? "

Anh chàng tóc bạch kim mím môi, nhìn xuống. "Nóđãgãytrongtrậnchiếnkhitaođangchiếnđấu."

"Xin lỗi, cậu nói nhỏ quá. Tôi không nghe được–"

"Nó đã gãy trong trận chiến khi tao đang chiến đấu" Draco nói, rõ ràng hơn. " Vừa lòng chưa?! "


" Thật sao? " Harry cười khúc khích. " Nên là, cậu thực sự không thể giết tôi trừ khi cậu cố gắng đâm tôi nhiều nhát cho đến chết, và tôi cũng đã kiểm tra qua, cậu không có dao. Ngay cả khi cậu có, tôi có thể khóa cửa phòng cậu và cậu sẽ không thể nào chạm vào tôi, bởi vì cậu không có đũa phép. "

Chàng trai tóc bạch kim loạng choạng bước ra khỏi cái hố mà hắn đã rơi xuống, nhìn gương mặt của Harry. " Tao vẫn sử dụng được phép thuật mà không cần đũa phép. "

Harry gần như bật cười thành tiếng. " Tôi không tin đâu, Malfoy. "

" Tại sao tao phải đi với mày? Cho tao một lý do đi? Tất cả những gì tao quan tâm hiện tại là có thể mày sẽ phản bội tao và ngay bây giờ thì tao có thể quay đầu và bỏ chạy. Hãy cho tao một lý do chính đáng tại sao tao phải tin tưởng mày đi? Potter?!"
.Harry chớp mắt. "Tôi là cơ hội sống sót duy nhất của cậu."

" Mày không phải. "

" Có thật không? Cậu có biết rõ về khu rừng này không, Malfoy? Cậu có biết cách để thoát khỏi đây không? "

"Không."

"Chính xác. Cậu có biết là cậu đang ở vị trí rất gần với Bộ hay không?"

Draco nghiến răng. "Không."

" Cậu có biết là hiện đang có bao nhiêu người đang lật tung nơi này để tìm cậu trong  khi chúng ta nói chuyện không? "

"Rất nhiều, tao cá chắc là vậy."

" Cậu nên cảm thấy may mắn khi cậu chưa bị đưa đến Azkaban."

Draco ngay lập tức nhìn lên, nỗi sợ hãi lóe lên trong mắt hắn. " Tao không muốn ."

Harry nhíu mày. " Cái gì? Cậu không muốn cái gì cơ? "

Draco bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt chực trào ra, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt điển trai của hắn. " Tao không muốn bị đưa đến Azkaban" hắn thì thầm khi ngã xuống đất, cả người bắt đầu run rẩy.

( Trans: Omg, thương vl :((( )

Harry không hiểu rằng tại sao, nhưng khi cậu nhìn Draco đang khóc nức nở trên mặt đất, trái tim cậu như vỡ òa vì hắn.

" Cậu sẽ không bị đưa đến Azkaban đâu, Draco " Harry quả quyết, tiến lại gần hắn. "Tôi hứa đấy." Draco nấc lên trước khi chớp nước mắt và ngẩng đầu lên.

" Mày vừa gọi tao là gì?"

"Ý cậu là gì?"

" Mày... mày vừa gọi tao là Draco. "

" Ừ thì... đó là tên của cậu mà, phải không?"

" Với mày thì không hề như vậy ." Draco nói một cách chắc chắn . "Đối với mày, tên của tao luôn luôn là Malfoy."

Harry chớp chớp đôi mắt xanh khi tự mình nhận ra điều đó. Mặc dù như thế, cậu càng ngượng ngùng hơn khi cậu nhận ra việc cậu gọi tên của Draco đã giúp hắn bình tĩnh lại và ngăn cản tâm lí hoảng sợ vừa rồi của hắn.

" ... Nếu tôi đưa cậu đi cùng, chúng ta cũng có thể bắt đầu lại." Harry đưa tay ra.

Draco ngập ngừng sờ lên trên gương mặt của mình, đôi má của hắn ngấn lệ. Hắn đứng dậy và nắm lấy tay Harry.

"Được rồi, Potter. Tôi sẽ đi với cậu."

" Harry " chàng trai tóc đen cười cười sửa lại. "Gọi tôi như vậy hoặc thỏa thuận của chúng ta đến đây là kết thúc. Và tôi mừng là cuối cùng cậu cũng đã sửa cách xưng hô. "

" Tôi không biết là chúng ta đã có một cuộc  thỏa thuận đấy " Draco khịt mũi. Harry nhìn hắn  một cách sắc bén. " Harry " Draco đảo mắt thêm vài vòng. Cậu lại cười cười nhìn hắn, trước khi dẫn đường ra khỏi chỗ này.

Mỗi khi Harry quay ra phía sau để nhìn Draco, đôi mắt của chàng trai tóc bạch kim không mạnh mẽ và kiên cường như lúc cậu thấy hồi chiến tranh, cậu chỉ thấy được vẻ mặt sợ hãi và lo lắng của hắn. Harry không biết rằng Draco đã bị tổn thương nhiều như thế nào, nhưng khi nhìn thấy hắn, cậu lại nhớ đến bản thân theo một cách nào đó.

Có lẽ cả hai đều bị tổn thương đến mức không thể chữa lành, hoặc có lẽ, bọn họ sẽ tìm một ngôi nhà, xem nhau như một gia đình, ở cùng một nơi mà họ cảm thấy an toàn. Có lẽ, bọn họ có thể hàn gắn với nhau, từ trái tim đến linh hồn, cả da và xương, chỉ cần họ có nhau.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro