Chương 59 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu giống như những tháng nóng nhất của mùa hè, oi bức hay râm mát đều là bất định.

Đây là Kim Chung Nhân kể từ sau năm cậu 15 tuổi ấy, lần thứ hai trong cuộc đời
cảm nhận được sự biến mất của Lộc Hàm.

Gọi điện thoại đến không ai nghe máy, tin nhắn đã gửi đi không có ai trả lời, nếu như Lộc Hàm thật sự đã bị Ngô Thế Huân đưa đi, tay chân của cậu nhất định sẽ tìm được tung tích Lộc Hàm đã đi đâu, nhưng hiện tại lại không thể điều tra ra bất cứ tin tức nào.

Chẳng lẽ đang tránh mình?

Không có lý nào.

Nếu như là vì chuyện của đứa trẻ mà lựa chọn chia tay với Ngô Thế Huân, vậy thì con đường duy nhất Lộc Hàm có thể đi, chính là bình tĩnh một thời gian rồi sau đó sẽ quay về với mình.

Nhưng tình hình hiện nay, rõ ràng là hành tung của Lộc Hàm đã được người khác cố tình giấu diếm.

Phải cho đến tận hai tuần lễ sau chính là ngày hôm nay, Kim Chung Nhân mới hiểu ra tất cả.

Bên đối tác của tập đoàn Kim Thị ở NewYork, cũng chính là bố của Ngô Thế Huân, Ngô Ngạn Sâm. Trong nội bộ tập đoàn gia đình của bọn họ, trước đó một tuần đã bị ngầm ngầm mưu hại, xuất hiện nội gián, cho đến tận bây giờ mới có tin tức truyền đến, bởi nếu như tin tức bị tung ra quá sớm sẽ mang đến những khủng hoảng không muốn có với bên đối tác. Hiện tại để đi đến bước thông tin bị công khai thế này, ắt hẳn là đã rơi vào thời khắc nguy hiểm.

Cơ hồ không cần cân nhắc, cũng đoán ra được "nội gián" là ai.

Kim Chung Nhân đọc tin trang nhất trên điện thoại của mình, trên bức ảnh là Ngô Thế Huân cùng người đàn ông đứng kề vai bên cạnh anh ta, Ngô Diệc Phàm.

Không phải anh ta, thì còn có thể là ai?

Đúng là liên thủ với nhau, diễn một vở kịch thật hay.

Ngô Ngạn Sâm có lợi hại đến thế nào cũng vẫn là con người, ông ta cũng vẫn sẽ biết lo ngại.

Bất giác, Ngô Diệc Phàm đã trở nên cường đại đến mức độ ông ta không thể nghĩ đến được. Những mối quan hệ cùng tiến vốn, từ lúc nào đã bị anh ta nắm giữ trong tay, không thể nào biết được.

Huống chi, Ngô Diệc Phàm còn có Ngô Thế Huân chống lưng.

Sao có thể không đáng sợ?

Còn về phần Lộc Hàm, Kim Chung Nhân xác nhận đúng như những suy đoán ban đầu của mình, Lộc Hàm đã được Ngô Thế Huân giấu đi rồi.

Anh ta đã giấu kín đi điểm yếu duy nhất của mình. Đây có thể xem như là kế hoạch hoàn hảo, bảo vệ người yêu, lại không thể cho kẻ địch có cơ hội phản kích.

Không hổ là Ngô Thế Huân.

Cho nên, cũng chính là nói, Lộc Hàm đã trở về bên cạnh anh ta rồi, không phải sao?

Kim Chung Nhân ngồi trên sàn nhà, dựa vào giường, ly rượu vang trong tay một hơi cạn sạch.

Lại một lần nữa, giống như thằng hề trong rạp xiếc bị người khác xoay vòng vòng, từ trước đến này đều là nơi để cho người khác cười cợt, để người khác tính kế.

Đã từng nghĩ rằng là kế sách vẹn toàn, Lộc Hàm sẽ phải ra đi mà không còn đường nào khác.

Thế nhưng...

Thật mẹ nó nực cười.

Đây là lần thua cuộc thứ mấy rồi? Kim Chung Nhân không còn nhớ kỹ nữa.

Chỉ biết rằng Lộc Hàm khi còn nhỏ ấy đã chết từ sớm rồi, chỉ còn một mình cậu đa tình giống như tên ngốc mà thôi.

Bất luận Ngô Thế Huân có làm tổn thương đến Lộc Hàm thế nào đi nữa, thương thế có nặng thế nào đi nữa, có nhiều lần thế nào đi nữa... Đến cuối cùng vẫn là Lộc Hàm sẽ không ra đi, vẫn là vì vài câu nói của Ngô Thế Huân, hoặc là vì một cái ôm, một nụ hôn, thì sẽ không còn nguyên tắc gì nữa mà lựa chọn tha thứ.

Thà rằng ở bên cạnh Ngô Thế Huân, bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cậu cũng không thèm liếc nhìn mình đến một cái sao.

Tại sao???

Phiền muộn, không cam lòng.

Nó giống như một tầng sương khói mỏng mảnh mờ mịt quẩn quanh trong lòng Kim Chung Nhân, dần dà, quấn chặt lấy cậu. Đem làn khói đen mù mịt kia, bổ khuyết vào những lỗ hổng nơi trái tim.

"We had the best years of our lives

But you and I would never be the same"

"Sometimes I wish I would move on

The momeries would all just disappear"

(Chúng ta đã có những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời.

Nhưng bạn và tôi sẽ không bao giờ giống nhau 

Đôi khi tôi ước mình sẽ có thể bước tiếp

Những ký ức sẽ bị tan biến hết.)

"But I can't" (Nhưng tôi không thể) Vành mắt Kim Chung Nhân sưng vù khi nghe bài hát này, nghe những ca từ khiến lòng người đau khổ, không cần phải trả lời cũng đã có đáp án của mình.

Chai rượu trong tay đã nhìn thấy đáy, cạnh bên chân còn có hai chai khác đã uống cạn nằm ngổn ngang.

Bài hát 《The best years of our life》của Avril Lavigne, là bài hát mà Kim Chung Nhân không kiềm chế được mà không ngừng muốn nghe đi nghe lại.

https://youtu.be/TQFeaFqVZxE

Vốn là một khúc tình ca mang nỗi buồn ưu thương nhàn nhạt, tại thời điểm này, ngược lại chỉ có thể nghe thấy tràn đầy châm chọc cùng đau buồn.

Có lúc đây cũng là một sự hèn hạ, sự hèn hạ từ tận sâu trong bản tính còn người.

Phàm là những lúc đau buồn, lại càng muốn nghe những giai điệu khiến lòng người càng thêm âu sầu, càng khiến người trở nên mất mát, càng muốn xem những bộ phim khiến người rơi lệ. Cho đến tận khi, bản thân ngập chìm trong biển sâu bi thương, không thể không tự thoát khỏi.

"I'd never thought I'd have to let you go

I'd never thought I'd ever feel this now

I wish I could go back

And me stop the world from turning. "

(Anh chưa từng nghĩ muốn để em ra đi

Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ tệ đến thế

Anh ước rằng em có thể quay trở lại

Và chúng ta sẽ làm thế giới ngừng quay...)

"Tiểu Lộc, cùng mình trở về những ngày tháng trước đây đi... Có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro