Chương 5: Hình như...là thích?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Lộc Hàm sau khi có lại phản ứng, cậu thế mà lại phát hiện mình...

Cứng rồi...

OMG...

Lộc Hàm lúc còn học cấp ba đã nhận ra cậu là người đồng tính, lúc đó ngốc nghếch còn đi tỏ tình với lớp trưởng mà mình thích, nhưng không ngờ lại bị người ta nói cậu ghê tởm...

Ngày hôm sau, cậu liền lên trang đầu bản tin của trường.

Bất đắc dĩ, bố mẹ cậu không thể làm gì khác hơn là bán nhà, tiêu mất một nửa số tiền tích góp đưa cậu đến thành phố S xa xôi này.

Cho dù có như thế, Lộc Hàm vẫn rất tự ti. Bố mẹ phải khuyên giải cậu rất lâu, cậu mới bước ra khỏi cái bóng đen của câu chuyện đồng tính đó. Nhưng mà cũng kể từ đó về sau, cậu cũng chưa từng thích qua người con trai nào nữa.

Đúng vậy, chính là tục xưng tính ♂ lãnh đạm...

Nhưng mà bây giờ, Lộc Hàm đồng chí của chúng ta là vừa mới giải quyết xong nhu cầu sinh lý từ phòng tắm bước ra.

Làm thế nào đây? Lộc Hàm nghĩ.

Bản thân cậu cũng không biết cậu đối với Nguyên Huân là ôm theo mối tâm tình gì.

Thích giọng nói của anh ấy, lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy, thấy anh ấy lâu không xuất hiện sẽ lo lắng, sẽ đau lòng. Thậm chí giờ đây như thế này, còn sản sinh tính♂dục với anh...

Đây là phản ứng gì vậy chứ? Lộc Hàm buồn bực nghĩ, là thích sao?

Buồn bực cả một đêm, kết quả hôm sau phải mang theo quầng mắt thâm đi làm.

Nhưng mà cậu cũng nghĩ rõ ràng rồi, cậu đối với Nguyên Huân chính là kiểu thích đó đấy...

Khi đến công ty, Lộc Hàm ngồi trên ghế day day huyệt thái dương, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ bị mất ngủ.

"Tiểu Lộc... Cậu vẫn ổn chứ?" Any ngồi ở vị trí đối diện lo lắng hỏi thăm.

"Không sao, tối qua tôi ngủ không được ngon lắm!" Giọng nói của Lộc Hàm toàn là tiếng khàn khàn.

"Ồ ồ, cậu cũng chú ý bản thân chút đi!" Nếu như Lộc Hàm đã nói vậy, Any cũng không hỏi thêm nữa.

"Ừ, cảm ơn đã quan tâm." Lộc Hàm cố gắng mở mắt ra, cười với cô một cái.

"Không cần cảm ơn!" Any lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Lộc Hàm cố chịu đựng cơn buồn ngủ, làm việc cả sáng.

Giống như là lẽ tất nhiên, buổi chiều Lộc Hàm bị gọi đến phòng làm việc của Tổng tài.

Trong mắt của Lộc Hàm, Tổng tài Ngô Thế Huân tồn tại như một bậc vương giả, người không những đẹp trai lại còn rất có năng lực. Nhưng mà đồng thời cậu cũng cực kỳ sợ anh, dẫu sao có ai là không sợ bị Tổng tài gọi đến phòng làm việc đâu đúng không?

"Cộc cộc!" Đi cùng với tiếng "Vào đi", Lộc Hàm liền đẩy ra cánh cửa dầy cộm của phòng làm việc.

"Tổng tài..." Lộc Hàm vô cùng nhỏ giọng nói một câu.

Người nọ ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Ngô Thế Huân rút ra trong đống tài liệu, một tập tài liệu màu cam, lạnh lùng ném lên trên người Lộc Hàm.

"Cậu tự xem mình làm ra thứ rác rưởi gì đi!" Ngô Thế Huân dựa vào ghế Boss, nhìn chằm chặp vào Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhặt tài liệu lên, cúi thấp đầu.

"Xin lỗi Tổng tài, tinh thần của tôi hôm nay không..."

Chữ "tốt" còn chưa nói xong, Lộc Hàm cảm thấy trước mặt là một trận choáng váng, tiếp theo liền ngã vào một lồng ngực ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro