Tôi muốn anh sống (với tôi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái suy nghĩ sẽ đánh mất Zoro khiến Sanji khiếp sợ, ngay lúc này, cậu đang dựa lưng vào hàng rào, với điếu thuốc trên môi, nhìn về phía những cơn sóng vỗ về thân thuyền.

Bên cạnh cậu là Zoro, cái tên đang mải mê mài những thanh kiếm của hắn, mái tóc xanh đang đung đưa bắt lấy những tia nắng cuối cùng.

Cậu rít một hơi thuốc rồi quay đầu về phía đầu tảo, sự trầm tư hiện ra trong đôi mắt cậu.

"Zoro." Cậu nói trong sự tò mò.

"Hm?" Anh nhìn về phía đầu bếp, thắc mắc tại sao cậu lại đột nhiên phá vỡ sự im lặng giữa họ, "có chuyện gì ?"

"Ngươi có từng nghĩ đến chuyện sẽ làm gì sau khi đạt được ước mơ không ? Kiểu như, sau khi trở thành đệ nhất kiếm sĩ ấy ?

Zoro khựng lại, tay nắm chặt cán kiếm, và đôi mắt liếc về phía Sanji. Anh luôn là một người kiệm lời, rồi trầm ngâm.

Anh nhìn lại thanh kiếm trên tay, siết chặt hơn.

"Tôi không biết", cuối cùng anh cũng đáp, khuôn mày nhăn lại. "Tôi đã dành cả đời để luyện tập cho việc này. Đó là tất cả những gì tôi biết. Nhưng đôi khi, tôi cũng tự hỏi ..."

Sanji nhướn mày, ngạc nhiên vì những lời ủy mị của tên bạn trai. "Hỏi gì cơ ?" cậu trêu chọc.

Zoro thở dài, đặt những thanh kiếm qua một bên.

Anh không thường bày tỏ tâm tư như thế này, kể cả khi đối tượng là Sanji, nhưng có lẽ là do cái cảnh trời lặn hoặc từng cái nhịp nhẹ nhàng thúc vào thân thuyền mỗi khi có sóng đã dỡ đi cái lớp vỏ bọc cứng rắn của anh.

"Thật ra thì ... sau khi trở thành đệ nhất kiếm sĩ, tôi cũng chẳng còn lại gì cả, nên chắc là tôi sẽ ... chết thôi."

Trái tim Sanji quặn thắt lại theo từng lời của Zoro. Cậu vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay, nỗi lo lắng được lộ rõ hơn khi cậu quay qua nhìn tên kiếm sĩ với vẻ mặt trộn lẫn sự phức tạp và ánh nhìn đầy quyết tâm trong mắt anh.

Cậu biết tên bạn trai này là người theo chủ nghĩa khắc kỷ và luôn nén cảm xúc vào sâu bên trong, nhưng sự khẳng định này như hồi trống đánh vào sâu trong tâm cậu.

"Zoro", Sanji nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói, "ta không thể chịu được khi nghe ngươi nói thế. Ngươi là cả thế giới với ta, và ta không thể hình dung ra được một cuộc đời mà chẳng có ngươi. Ngươi không chỉ là một tên kiếm sĩ... ngươi là đồng đội, là gia đình của chúng ta... ngươi là bạn đồng hành của ta, là người ta yêu."

Đôi mắt anh từ những thanh kiếm ngước nhìn lên cậu, bắt gặp ánh nhìn mãnh liệt của đầu bếp. Anh có thể nhìn thấy sự chân thành và đong đầy tình yêu trong mắt Sanji, rồi anh cười nhẹ.

"Tôi biết, tình yêu," đầu tảo nói, giọng anh mềm mỏng hơn với mọi khi, "và ngươi cũng là cả thế giới tôi. Nhưng đôi lúc, tôi cảm giác như tôi đã cược mọi thứ vào giấc mơ này rồi nhận ra mình chẳng là gì nếu không có nó."

Sanji tiến lại gần Zoro, vai họ chạm nhau khi cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa lên vai anh. "Thân mến à, ta biết mục tiêu của ngươi rất quan trọng, nhưng ngươi còn quan trọng hơn cái gọi là mục tiêu ấy. Có thể hiện tại, ngươi không biết phải làm gì trong tương lai nhưng chúng ta có thể cùng nhau tìm ra điều đó."

Zoro thở nhẹ ra một hơi, anh quay đầu ấn nhẹ một cái hôn phớt lên trán Sanji.

"Đừng nói về chuyện này nữa."

"Nhưng-"

"Bữa tối. Ngươi phải chuẩn bị bữa tối, đúng chứ ?"

Sanji nhấc đầu lên khỏi vai Zoro, sự lo lắng vẫn còn trong mắt cậu nhưng đã biến mất phần nào. Cậu nhận ra rằng Zoro có lẽ cần nghỉ ngơi sau cuộc nói chuyện nặng nề này và cậu sẵn sàng cho anh không gian riêng.

"Ừ, đúng vậy." Cậu đáp lại với nụ cười nhẹ trên môi, "Bữa tối sẽ có. Nhưng chúng ta chưa nói chuyện xong đâu, đầu tảo. Chúng ta sẽ tiếp tục khi ngươi đã sẵn sàng."

Zoro cất ra tiếng rên rỉ nhẹ, có chút không tình nguyện khi nói về cái suy nghĩ của anh "tôi muốn chết sau khi đạt được ước mơ".

Sanji híp mắt lại nhưng quyết định sẽ không làm khó anh, cậu vò mái đầu xanh của Zoro rồi đi về phía nhà bếp để chuẩn bị bữa tối cho đám kia.

Từng bước chân của Sanji vang nhẹ trên sàn gỗ khi cậu tiến vào bếp. Cậu không thể rũ bỏ sức nặng của cuộc trò chuyện vừa rồi với Zoro, và cậu biết rằng vấn đề này cần được giải quyết càng sớm càng tốt.

Cậu bắt tay vào làm bữa tối, âm thanh nhịp nhàng phát ra từ việc cắt rau củ quả là sự thư giãn dễ chịu.

Trong khi đó, Zoro ngồi ở bàn, nhìn theo bóng dáng Sanji đang khuất dần. Anh biết anh sẽ không thể trốn tránh cuộc trò chuyện này mãi, và anh cảm kích sự thấu hiểu và kiên nhẫn của Sanji. Anh nhặt kiếm lên, quyết định tập trung vào cái gì đó thân thuộc để giải tỏa tâm trí.

Khi hương thơm của bữa ăn bay ra khỏi bếp, tất cả đều biết rằng bữa tối đã sẵn sàng. Mọi người bắt đầu tập trung lại, bị thu hút bởi mùi đồ ăn hấp dẫn. Họ trò chuyện và cười đùa, Usopp kể về những trò đùa, làm Chopper và Luffy cười lớn hưởng ứng, trong khi còn lại thì tập trung ăn nhưng vẫn lắng nghe, không hề biết gì về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người đồng đội.

Sanji liên tục liếc nhìn Zoro, không phải là Zoro không biết.

Zoro biết rằng tên đầu bếp đang lo, nhưng Sanji không cần phải cứ nhìn anh thế, đâu phải là anh sẽ làm điều đó đâu chứ.

Mọi người trừ Zoro và Sanji bắt đầu tản dần đi sau bữa tối và giữa hai người dần có một sự căng thẳng ngầm.

Cuối cùng, không thể chịu nổi sự lo lắng này, cậu hắng giọng và nhìn về phía Zoro. "Đầu tảo, chúng ta không tránh né cuộc trò chuyện về điều này. Chúng ta cần phải làm rõ cảm xúc của ngươi và tìm cách để đảm bảo ngươi ổn."

Zoro thở dài, mày nhăn lại khi anh đặt muỗng xuống. "Đầu bếp, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nói về nó, không phải bây giờ."

Sự thất vọng của Sanji cứ âm ỉ. Cậu hiểu rằng Zoro thấy điều này không được thoải mái chút nào, nhưng cậu không thể chịu nổi cái suy nghĩ bạn trai cậu đang cảm thấy như này.

"Zoro, nó không phải là điều mà ta có thể lờ đi. Ta biết ngươi sẽ ổn thôi."

Khuôn miệng Zoro căng cứng, và anh đáp lại, giọng nói cao lên đầy sự khó chịu. "Sao bây giờ ngươi không bỏ qua nó đi ? Tôi không cần ngươi cứ cằn nhằn về cảm xúc của tôi."

Cảm xúc phức tạp và giận dữ hiện lên trong mắt cậu. "Ta không có cằn nhằn, đồ đầu tảo. Ta là đang lo cho ngươi! Ngươi nói rằng ngươi có lẽ sẽ... ngươi có lẽ sẽ tự tử sau khi đạt được giấc mơ đó. Ngươi có biết điều đó khiến ta cảm thấy như thế nào không ?"

Ánh mắt của Zoro tối đi, giọng anh trầm và lạnh lẽo hơn. "Ngưng việc làm như thể đó là chuyện của ngươi đi. Đó là cuộc sống chết tiệt của tôi, tôi không cần ngươi phải chỉ cho tôi phải sống như thế nào đâu."

"Mẹ nó Zoro, việc này là về chúng ta! Bọn mình liên quan đến điều này, và ta không thể chịu đựng được cái suy nghĩ sẽ đánh mất ngươi. Nên là đừng có mà dám nói với ta rằng đó không phải là việc của ta." Sanji đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận dữ và đau đớn.

Zoro liếc nhìn Sanji và đứng dậy, "để tôi một mình." Anh thì thầm trước khi bước đi, bỏ lại Sanji đằng sau.

Cậu quyết định không đuổi theo Zoro, biết rằng điều đó chỉ làm anh khó chịu hơn. Sanji nắm chặt tay, đôi mắt cay cay nhưng không thể khóc. Cậu đã hy vọng cuộc trò chuyện sẽ giúp họ gần nhau hơn, nhưng bây giờ có cảm giác như một khoảng trống sâu thẳm đã được dựng lên giữa họ.

Mỗi một giây phút trôi qua đều như một lưỡi dao xoáy vào trái tim Sanji, và cậu không thể nào lờ đi cái cảm giác bất lực đang đè nặng lên mình. 

Từng dòng suy nghĩ của Sanji tua lại cuộc tranh cãi ban nãy của họ, như một băng cassette bị hỏng mà lặp đi lặp lại những lời lẽ gay gắt đã thốt ra giữa hai người. Cậu nghĩ rằng có thể cậu đã ép anh quá mức, và nỗi sợ hãi đánh mất anh đang dần gặm nhấm cậu. Những lời thú nhận của Zoro về cái ý nghĩ mong muốn được chết sau khi đạt được ước mơ dần ám ảnh cậu, như một bóng ma ác mộng bao trùm lên mối quan hệ giữa anh và cậu.

Màn đêm buông xuống, nhưng Sanji mãi chẳng thể ngủ được. Cậu trằn trọc nằm trên giường, mong mỏi được nhìn thấy bóng dáng của Zoro, cái cảm giác yên lòng khi chạm vào anh, nhưng cậu lại sợ sẽ đẩy anh ra xa mình hơn.

Cậu nhìn chòng chọc vào trần nhà và thở dài, rồi quyết định đứng dậy vào bếp làm vài món gì đấy đến khi thấy mệt thì thôi.

Sanji đã chuẩn bị một lượng lớn đồ ăn, đủ cho cả thuyền. Cậu không kìm được mà mong chờ Zoro sẽ tìm đường đến bếp rồi lấy chút rượu để cậu có thể thấy anh, và tìm cách nào đấy để khâu lại vết thương giữa họ.

Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, định sẽ ăn một mình, thì cánh cửa nhà bếp mở toang ra, đứng đó là Zoro, với cái biểu cảm khó nói vừa mệt mỏi vừa do dự.

Trái tim Sanji như nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy anh.

Zoro ngập ngừng bước về phía trước, ánh mắt anh chạm mắt Sanji.

"Không ngủ được," giọng anh nhỏ nhẹ hơn trước.

Sanji gật đầu, như hiểu được lời xin lỗi không thành tiếng trong đôi mắt Zoro. "Ta cũng vậy," giọng cậu đầy nhẹ nhõm.

Zoro tiến lại gần, ngồi xuống cạnh Sanji, sự căng thẳng giữa hai người rõ ràng hơn, nhưng cả hai đều có một mong muốn chung là giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Một khoảng không gian ngượng ngùng giữa họ.

"Rượu?" Sanji nhẹ nhàng hỏi, phá vỡ bầu không khí đặc quánh này.

Zoro gật đầu cho câu trả lời, rồi Sanji với tay lấy chai sake, đổ một lượng vừa phải ra 2 ly. Cậu đưa một ly cho Zoro, ngón tay họ lướt qua nhau nhẹ nhàng khi anh đưa tay ra lấy. Chỉ là cái chạm nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng nó khiến Sanji không khỏi rùng mình.

Cậu dõi theo từng chuyển động của anh, kể cả từng cái nhỏ nhất.

Cậu lặng lẽ tiến lại gần Zoro, dựa mình vào cánh tay anh.

Zoro không lùi ra, thay vào đó anh để Sanji tiến lại gần hơn, cơ thể họ chạm vào nhau.

Sự ấm áp của cái chạm giữa họ bắt đầu làm tan đi sự căng thẳng còn sót lại, và sự khao khát đã tụ lại suốt buổi tối cuối cùng cũng biến mất.

"Zoro..." Sanji nhỏ giọng nói, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhớ nhung từng cái chạm của Zoro.

"Hm?" Zoro đáp, anh nhìn về phía mái đầu vàng.

Sanji không trả lời, nhưng cậu vuốt ve từng đầu ngón tay lên đùi Zoro, cái chạm của cậu như lời mời gọi trong im lặng, cậu từ từ ngước lên nhìn Zoro, đôi mắt lấp lánh, mong chờ Zoro chạm vào mình.

Hơi thở Zoro nghẹn lại nơi cổ họng khi anh quay lại nhìn Sanji, mắt họ chạm nhau.

Cậu im lặng, nghiêng người, chiếm lấy đôi môi của Zoro bằng một nụ hôn dịu dàng và đầy khao khát. Môi họ chạm nhau như một ngọn lửa mãnh liệt, pha trộn giữa ham muốn thứ cảm xúc dồn nén, Zoro vòng tay qua kéo cậu lại gần hơn khi lưỡi họ quấn lấy nhau cuồng nhiệt hơn.

Mùi rượu sake đọng lại trên môi họ, nụ hôn ngày càng vội vã và dồn dập hơn.

Bàn tay Sanji trượt xuống dưới áo Zoro, lần theo từng thớ cơ bắp trên ngực anh, khiến Zoro phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Những ngón tay của Zoro trượt vào tóc Sanji, kéo cậu lại gần hơn, cơ thể họ ép chặt vào nhau. Sức nóng tỏa ra giữa họ, khiến căn bếp tràn ngập mùi vị ám muội.

Sanji rên rỉ giữa những nụ hôn, tay cậu tiếp tục lang thang trên từng thớ cơ của anh, vuốt ve bụng Zoro rồi trượt dần xuống mép quần anh. Cậu thoăn thoắt cởi nó ra, đưa tay vào trong và sờ soạng nơi đang dần cương cứng lên. Zoro thở hổn hển trong nụ hôn khi những ngón tay Sanji bắt đầu vuốt ve anh, hưởng thụ cảm giác những làn sóng khoái cảm chạy khắp cơ thể anh.

Những chuyển động của cả hai nhanh dần, điên cuồng hơn, ham muốn ngày càng tăng lên là điều không thể phủ nhận ngay lúc này. Zoro dứt ra khỏi cái hôn, hơi thở anh nặng nề hơn "Sanji..."

Sanji khẽ rên lên khi Zoro lật cậu lại, nhẹ nhàng đẩy cậu, chỉ cậu nằm ngửa lên chiếc bàn giữa bếp. Bề mặt gỗ mát lạnh áp lên làn da nóng bừng của cậu khi anh hôn dọc xuống ngực cậu, lưỡi anh lướt qua làn da mỏng, khiến Sanji cong lưng lên trong sung sướng.

Tay Zoro di chuyển dần xuống dưới cởi bỏ hoàn toàn nút quần Sanji, kéo chúng xuống cùng với quần lót của cậu, để lộ toàn bộ cơ thể cậu. Cậu nhỏ của Sanji dựng đứng lên "Heh, đáng yêu nhể." Giọng anh khàn khàn, nghiên qua ngâm lấy cậu bé ấy vào miệng.

Cậu rên lớn lên khi lưỡi Zoro điêu luyện liếm qua, phát huy công dụng của nó, mang đến từng đợt khoái cảm chạy dọc cơ thể, khiến cậu không khỏi rùng mình.

Cậu nắm chặt mép bàn, các đốt ngón tay dần trắng bệch khi cậu quyết định đầu hàng trước cơn khoái cảm này.

Động tác của Zoro không chậm lại, miệng trượt lên xuống, dễ dàng ngậm lấy cậu nhỏ của cậu.

Tay anh giữ chặt lấy hông Sanji khi tiếng rên rỉ của cậu ngày càng lớn hơn, đầu cậu ngửa ra sau trong sự đê mê khi cậu dần cảm thấy mình sắp ra.

Zoro nhếch mép cười và nhả ra, khiến Sanji thở hổn hển và cầu xin nhiều hơn nữa "hnng... nữa...".

Zoro từ từ cởi bỏ lớp quần áo trên người, để lộ ra cái thứ hùng dũng của chính mình, căng cứng bên trong lớp quần lót.

"Đợi đã nào, cưng." Zoro thì thầm.

Zoro chậm rãi nhìn cơ thể Sanji từ dưới lên trên, trầm trồ khen ngợi thân thể tuyệt đẹp của cậu.

Ánh mặt họ gặp nhau lần nữa, không ai nói lời nào, Zoro kéo Sanji lại gần hơn, cơ thể họ áp vào nhau. Sanji rên rỉ khi da họ chạm vào nhau, sự ma sát truyền đến từng đợt khoái cảm xuyên qua cậu.

Zoro nhanh nhẹn nhấc Sanji lên và đặt cậu lên bàn. Anh ngả về phía trước, chiếm lấy môi Sanji bằng một nụ hôn cháy bỏng khác khi anh đặt cậu bé trước lối vào.

Tim Sanji đập liên hồi khi cậu cảm nhận được đầu khấc cứng ngắt chạm vào bên dưới, trêu chọc, khiến cậu rùng mình mong đợi. Môi họ vẫn quấn lấy nhau, khóa chặt trong nụ hôn say đắm, hơi thở dần hòa vào nhau khi Zoro từ từ đẩy vào trong cậu.

Một tiếng rên rỉ trầm khàn thoát ra khỏi môi Sanji khi bên trong cậu được lấp đầy bởi Zoro. Cảm giác đó thật tuyệt vời, cái cảm giác pha trộn đầy kích thích giữ khoái cảm và khao khát khiến anh mong muốn điều gì đó nhiều hơn nữa.

Zoro cố tình di chuyển chậm rãi, tận hưởng cảm giác được bao bọc bởi nơi ấm áp chặt chẽ của Sanji, "chết tiệt, chặt quá đấy, cưng..." Zoro nghiêng người tiến tới đưa Sanji cuốn vào một nụ hôn khác, lưỡi họ quấn lấy nhau khi cả hai đang đung đưa trên chiếc bàn tội nghiệp.

Những ngón tay của Sanji cào vào lưng Zoro, để lại những vết hằn đỏ ửng khi anh rên lớn vào bên tai Zoro. Những cú thúc của đầu tảo trở nên sâu hơn và mạnh mẽ hơn, dần tạo ra những đợt sóng choáng váng ngây ngất khắp cơ thể cậu.

Căn bếp tràn ngập những âm thanh gợi dục, ướt át khi cơ thể họ chuyển động cùng nhau, những tiếng thở hổn hển và rên rỉ thoát ra khỏi môi họ và tiếng cọt kẹt của chiếc bàn.

Sanji khóc sung sướng khi Zoro đưa tay quấn lấy cậu bé bị lãng quên nãy giờ của Sanji. Anh bắt đầu vuốt ve lên xuống theo cùng từng nhịp thúc của mình, đẩy Sanji tới giới hạn.

"Ahh! Mmh! Haah..." Tiếng rên của cậu ngày càng lớn hơn, đầu cậu ngửa ra sau trong từng đợt khoái cảm, cậu sắp đến mất.

Zoro cảm nhận được bên trong Sanji đang siết chặt quanh anh khi lực thúc của anh trở nên nhanh hơn, anh cũng đang đến gần rồi.

"Z...Zoro... Ta đến!"

Với cú thúc hông mạnh mẽ cuối cùng, Sanji bắn ra toàn bộ lên bụng còn Zoro thì bắn vào trong cậu, tiếng thở hắt của họ cùng hòa vào không khí.

Zoro thở ra một hơi, đổ ập cả người lên trên Sanji, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và run rẩy vì cuộc ân ái mãnh liệt vừa rồi.

Một lúc sau, Zoro nhích ra khỏi người Sanji, kéo cậu vào trong vòng tay mình. Họ nằm cạnh nhau trên bàn, hơi thở dần hồi phục, khuôn mặt đỏ bừng vì cao trào và hạnh phúc vừa rồi.

"Em này," Zoro thì thầm nhẹ nhàng, giọng anh khàn khàn tràn đầy yêu thương, "Tôi xin lỗi."

"Đáng lẽ tôi không nên la vào mặt em như thế. Tôi biết em là đang quan tâm tôi."

Sanji mỉm cười mệt mỏi, ngón tay cậu lười biếng vẽ những vết nguệch ngoạc trên ngực anh.

Bàn tay Zoro nhẹ nhàng vuốt ve má Sanji, ngón tay cái của anh lau đi giọt nước mắt trào ra khi nào không hay từ khóe mắt cậu. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu, anh vẫn giữ nguyên mà không dứt ra ngay, với ý muốn xin lỗi và nói yêu cậu nhưng chẳng thành lời.

"Anh có hứa sẽ... không muốn chết nữa không ?" Sanji lẩm bẩm.

"Tôi không muốn mất anh, Zoro."

"Tôi biết."

"Vậy hãy hứa với tôi đi, hứa với tôi... ngay cả sau khi anh trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới. Anh sẽ không tự sát. Anh sẽ ở bên tôi... cho đến khi cái chết làm đôi ta lìa xa."

Zoro không đáp lại ngay.

"Zoro? Xin anh ? Ở lại với tôi." Sanji nài nỉ, hôn phớt lên má Zoro.

"Và... chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm All Blue ?"

Sanji nhanh chóng gật đầu, đôi mắt Zoro dịu dàng nhìn Sanji. Anh có thể thấy nỗi sợ hãi, xen lẫn là đong đầy tình yêu và cả sự tổn thương trong nét mặt của tên đầu bếp, và nó chạm đến nơi nào đấy sâu thẳm trong anh. Anh biết mình không thể giấu kín bất kỳ suy nghĩ nào khi đứng trước người con trai anh yêu.

"Đoán là tôi sẽ phải dính chặt với em mãi mãi rồi."

Mắt Sanji sáng lên, cậu chồm lên hôn lấy đôi môi anh. Môi họ chạm nhau, khóa chặt lời hứa ấy bằng hương vị ngọt ngào này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro