Oneshot 🐰🐬

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐰 Chenle nướng bánh 🐬

Chenle biết rất rõ sự thật rằng hoàng tử nhà Slytherin - Na Jaemin nằm ngoài tầm với của em rất xa.

Jisung nói với em rằng em không nên nghĩ như vậy, không nên hạ thấp bản thân mình, nhưng Chenle không nghĩ theo hướng tiêu cực kiểu đó. Em yêu bản thân, luôn nhìn cuộc sống bằng sự tích cực. Chenle khá nổi tiếng, hài hước khi em muốn và em thích nghĩ rằng mình cũng tốt bụng và rất có ích khi em muốn. 

Vấn đề không phải là em không đủ tốt với Jaemin, mà là họ... thực sự ở những thế giới khác nhau.

Cả hai có những người bạn chung. Thực ra, kể từ khi Jeno và Jisung bắt đầu hẹn hò, giờ hai người gần như ở trong cùng một nhóm bạn.

Vấn đề là, Chenle thì dễ chung tần số với những người bạn ồn ào, nghịch ngợm hơn như Mark, Haechan, hoặc thậm chí là Jisung khi cậu ấy muốn trò chuyện rôm rả, còn Jaemin thích bầu bạn với những người điềm tĩnh hơn như Jeno và Renjun và, một lần nữa, Jisung khi cậu ấy không phiền phức.

Chenle bắt chuyện với những người khác nhiều hơn, nhưng có điều gì đó ở Jaemin luôn vương vấn trong tâm trí của Chenle và em quyết định rằng Jaemin đáng để em phải thầm thương trộm nhớ. Nhưng Chenle chưa thích ai bao giờ, vì vậy đây là một vấn đề lớn.

Khi Jisung phát hiện ra Chenle thích anh họ của mình, cậu ấy đã cười nhạo em trong mười phút và chúc em may mắn. Rõ ràng là Jaemin rất khó chiều lòng.

Chenle luôn thích thử thách.

Kế hoạch của em bắt đầu bằng một câu nói mà em đã nghe trong hầu hết các bộ phim muggle mà Chenle đã xem khi còn nhỏ.

"Con đường nhanh nhất đến trái tim của một người đàn ông là đi qua dạ dày của anh ta."

Chenle nhờ sự giúp đỡ của chị gái và anh họ để nướng một chiếc bánh mà mẹ em thường làm, trước khi bà trở nên quá bận rộn để chăm sóc họ.

Em hẹn gặp Yizhuo và Dejun trong nhà bếp của hogwarts, mặc dù Yizhuo dành một nửa thời gian để trò chuyện rất chăm chú với yêu tinh Sparky, người có vẻ rất vui khi được nói chuyện.

"Em làm cái này để làm gì vậy, Chenle?" Dejun vừa hỏi vừa đánh kem bơ trong khi Chenle bắt đầu cắt dâu tây để làm nhân bánh.

Em ậm ừ trước câu hỏi của anh họ, nhún vai một cách thờ ơ nhất có thể. "Chỉ là cho một người bạn thôi ạ." Em nói, giọng nhẹ nhàng, "Anh ấy nói rằng ảnh thích bánh ngọt và em đã nghĩ về việc mẹ đã từng làm món này thế nào."

Yizhuo cười khúc khích với Sparky, "Chenle nhà ta biết yêu rồi!" cô ấy đoán đúng, "và ẻm đã chọn nướng cho anh chàng kia một chiếc bánh, trong tất cả mọi thứ."

"Đó không gọi là yêu đâu!" Chenle chối đây đẩy, nhưng xét theo hơi nóng trên mặt, mặt em đỏ ửng. Dejun nhướn mày. "Nó không phải mà ạ!" Chenle vẫn ngoan cố nói.

"Rồi rồi!" Dejun nói, buông cây roi da và giơ cả hai tay lên trời, "Theo ý Chenle hết, không phải yêu được chưa."

Yizhuo chia sẻ một cái nhìn với Sparky, chú yêu tinh đang đồng tình với cô: "Sparky nghĩ rằng đó là yêu."

"Đã bảo không phải rồi!" Chenle nói, chỉ để khẳng định chắc chắn hơn.

Yizhuo nhếch mép, cô ấy thực sự vẫn chưa động tay vào vụ làm bánh, thay vào đó chọn nhìn em trai và anh họ của mình xoay sở, "Vậy thì, đó là ai?" cô ấy hỏi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

"Không phải việc của chị."

"Chị là song sinh của em đó nha."

"Thế thì càng không phải là việc của chị!"

Yizhuo đảo mắt, "Em thật nhàm chán, vui tính lên xíu xem nào."

"Làm thế nào em kể cho chị nghe về tình cảm của em dành cho Jaemin-'' Chenle đứng hình. cố gắng kiềm chế khao khát muốn tát vào trán em một cách hài hước.

Tiếng cười của Yizhuo có lẽ có thể được nghe thấy từ đỉnh tháp gryffindor.

"NA JAEMIN!" cô ấy hú lên, "WOWWWWWWW"

"Không phải... không đâu... em không có ý như vậy..." em lắp bắp nói, mặc dù vô ích, Yizhuo thậm chí còn không thèm nghe và Dejun đang nhìn em như thể Chenle mọc thêm hai cái đầu.

Tiếng cười của Yizhuo lắng xuống đủ lâu để cô ấy hỏi, "Cái gì? Sm nghĩ nướng bánh sẽ khiến anh ấy yêu em?"

Dejun thở hổn hển, "Em có bỏ tình dược vào kem không đấy?"

Yizhuo bắt đầu cười to hơn trước.

"Sao cũng được." cuối cùng em lẩm bẩm một mình, quay trở lại với công việc nướng bánh với nhiều mục đích hơn bao giờ hết.

Em tìm thấy Jaemin một giờ sau đó, khi anh đang quay trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Anh chàng lớn hơn nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Hufflepuff, sau đó là một cái cau mày bối rối khi một chiếc bánh nhỏ được nhét vào tay anh một cách bất ngờ.

"Đây là một chiếc bánh bông lan dâu tây." Chenle nói, giọng run run khi mắt Jaemin đảo giữa cái bánh và Chenle. "Được làm theo công thức của mẹ em. Em, uh, đã làm nó cho anh."

Jaemin ngó nhìn chiếc bánh mà anh đang cầm trong tay một lúc, cắn chặt môi trước khi thốt ra một tiếng cộc lốc, "Cảm ơn chenle" với vẻ mặt đau khổ.

Chenle cười toe toét.

Jaemin gần như cười đáp lại.

Họ tạm biệt nhau.

Chenle không thể không nhìn jaemin bước đi, vòng quanh góc hành lang rồi chồm lên để xem liệu em có thể bắt gặp Jaemin đang thử một miếng bánh không, có lẽ vậy.

Nhưng thay vào đó em lại trông thấy hình ảnh Jaemin đưa nó cho một nhóm học sinh năm nhất đi ngang qua anh, với vẻ mặt khó chịu.

Trái tim của chenle rơi xuống dạ dày của mình.

🐰 Chenle sử dụng sự quyến rũ (kỹ năng) của mình 🐬

"Ừm, giá như cậu nghe lời tớ." Jisung phàn nàn khi Chenle kể cho cậu nghe chuyện gì đã xảy ra, "Cậu sẽ biết là Jaemin không thích dâu tây."

"Ồ."

"Cậu là đồ ngốc."

Chenle nhún vai, không quá chán nản vì giờ em đã biết lý do đằng sau việc Jaemin phớt lờ tín hiệu của mình. "Tớ sẽ lưu ý nó cho lần sau."

Họ đang trên đường đi gặp những người bạn khác trong nhóm, Donghyuck đã khăng khăng rằng họ nên dành nhiều thời gian bên nhau nhất có thể trước khi tốt nghiệp vào cuối năm học.

Bây giờ mới là kỳ nghỉ Giáng sinh, tất cả bọn họ đều chọn ở lại lâu đài trong năm nay, nên Chenle không hiểu tại sao Donghyuck lại phải lo lắng.

Chenle nghĩ em sẽ nhớ Mark, nhưng em không nghĩ tình bạn của họ sẽ bị hủy hoại nếu không gặp nhau hàng ngày. Chenle cũng không nói với Donghyuck điều này, tất nhiên rồi, em còn muốn sống, cảm ơn rất nhiều.

Mọi người gặp nhau trong phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, chủ yếu là vì, cả Jaemin và Donghyuck đều là Slytherin nên mọi chuyện dễ dàng hơn. (Donghyuck thích 'được tổ chức' và Jaemin thích không phải di chuyển quá xa.)

"Tớ sẽ nghĩ ra một cách khác để gây ấn tượng với anh ấy." Chenle nói, một cách quyết tâm.

Jisung đảo mắt, "Oh yeah, cậu định làm gì? Cho anh ấy thấy cậu giỏi ảo thuật phi ngôn ngữ như thế nào?"

Chenle cân nhắc ý kiến đó một lúc, "Cậu có nghĩ rằng nó sẽ có hiệu quả không?"

Jisung không nói gì cả. Chỉ biết lắc đầu với vẻ mặt khó tin.

"Tớ sẽ coi ý cậu là không." Chenle nói, không nao núng trước câu trả lời cụt ngủn của Jisung.

Cả hai đi hết quãng đường còn lại trong im lặng.

Nhóm đi chơi như thường lệ. Tất cả mọi người đều trải dài trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Không còn nhiều sinh viên trong lâu đài vào dịp Giáng sinh nên họ có khá nhiều phòng cho riêng mình, để dành cho những sinh viên đi lạc thỉnh thoảng đi ngang qua.

Chenle hầu như không nghe cuộc trang luận của Renjun và Donghyuck - Ừ thì Chenle đã không lắng nghe đủ để biết họ đang tranh cãi điều gì. Em chỉ biết rằng Ravenclaw thà chết chứ không thừa nhận Slytherin đúng.

Thay vào đó, Chenle quan sát Jaemin qua khóe mắt, cố tỏ ra không quá lộ liễu.

Cậu bé lớn hơn đang nằm dài trên một chiếc ghế bành, hai chân gác lên một cánh tay, trong khi lưng tựa vào tay kia. Anh ấy đang lắng nghe cặp đôi tranh cãi với sự thờ ơ được che giấu một cách tồi tệ, vẻ cau có chán nản hiện rõ trên khuôn mặt Jaemin khi đôi mắt ảnh liếc nhìn một cách uể oải giữa hai người họ.

Chenle nằm trên sàn ngay trước chiếc ghế bành. Khoảng cách gần nhất mà em có thể tiếp cận Jaemin mà không làm bạn bè nghi ngờ.

Jisung nhướng mày khi em chọn chỗ ngồi của mình, nhưng Chenle chỉ đơn giản giả vờ rằng cậu trai cao hơn không tồn tại.

Một giờ sau khi họ đến nơi, Chenle nhận ra Jaemin đang run rẩy. Em ngó nghiêng hai lần, kiểm tra xem có ai khác đang chú ý không rồi dựa sát vào Jaemin hơn.

Slytherin nhận thấy chuyển động trong thiết bị ngoại vi của anh ấy và liếc nhìn Chenle một cách bối rối.

"Anh có lạnh không Jaemin?" Em thì thầm, đôi mắt lướt đi khỏi cái nhìn chằm chằm dữ dội của nhà Slytherin.

Anh nhún vai, "Cũng hơi hơi" Jaemin nói, "Có lẽ hôm nay anh nên mặc áo liền quần..."

"Em có thể sưởi ấm cho anh!" chenle đề nghị, rút ​​đũa phép ra. Em đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Jisung trên đường đến đây, và đây có vẻ là một cơ hội hoàn hảo để cho Jaemin thấy em đỉnh cỡ nào.

Jaemin mở to mắt và khẽ lắc đầu, "Không sao đâu, Chenle, lát nữa anh sẽ lấy một cái áo len."

"Vớ vẩn!" Chenle nói, giọng không còn trầm nữa, thu hút sự chú ý của Mark, Jeno và Jisung, những người đang nhìn em vẫy đũa phép.

Chenle thực sự rất giỏi trong việc quyến rũ bằng hình thể.

Nói thật đó, em giỏi thật mà!

Em không biết làm thế nào mà em lại sử dụng bùa bắt lửa chứ không phải bùa nhiệt.

Em đổ lỗi cho thần kinh của mình.

Dù thế nào đi nữa, Jaemin lao ra khỏi ghế để xé chiếc áo choàng giờ đang cháy ra khỏi cơ thể. Anh giậm chân lên chiếc áo choàng, cây đũa phép của Jaemin bay ngang qua phòng sinh hoạt chung trong khi anh vội vàng đứng dậy.

Chenle vẫn đứng chôn chân tại chỗ khi Renjun nhảy lên niệm aguamenti, dễ dàng dập lửa trên chiếc áo choàng giờ đã mục nát của Jaemin.

Sáu cái đầu quay lại nhìn chằm chằm vào chenle.

"Chenle, cái quái gì vậy?" donghyuck hỏi khi Jaemin ôm áo choàng vào lòng với một tiếng thở dài cam chịu.

Chenle bẽn lẽn nhún vai, "Ảnh nói ảnh lạnh?"

Jisung nhéo mũi không tin nổi.

🐰 Chenle khoe trí thông minh 🐬

Được rồi, vì vậy có lẽ thể hiện kỹ năng quyến rũ, điêu luyện của em là một ý tưởng tồi. Jaemin bây giờ tránh ngồi quá gần chenle, có lẽ là sợ lặp lại những sự kiện ngày hôm đó.

Tuy nhiên, Chenle không nản lòng và quyết định đảm bảo rằng phải cho Jaemin thấy mình thông minh. Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng em đã khiến bản thân trông có vẻ thực sự ngớ ngẩn với toàn bộ vụ hỏa hoạn đó. Nên em quyết định phải cho Jaemin thấy em học giỏi cỡ nào.

"Thật tình mà nói, cái này nghe còn vô tri hơn cả bánh dâu tây" Jisung thở dài khi Chenle thao thao bất tuyệt về kế hoạch tài tình của em. "Ít nhất là loại bánh nghe còn dễ hiểu."

"Tớ không biết tại sao cậu lại phản đối điều này, cậu luôn phàn nàn về việc Jaemin xen vào lịch học của cậu với Jeno! Bây giờ cậu sẽ có tớ ở đó, như thêm một cánh tay phải và tớ sẽ chứng minh với Jaemin rằng tôi không ngốc."

Jisung đảo mắt, "Jaemin không nghĩ cậu ngốc, ảnh nghĩ cậu là một nhóc phiền phức, giống như những người khác."

"Nghe còn tệ hơn vậy!" Chenle phàn nàn, "Tớ không muốn anh ấy nghĩ tớ như cách kẻ khác nghĩ về tớ!"

"Ò" jisung nói, với một cái vỗ nhẹ vụng về lên vai người bạn thân nhất của mình. "Vì cậu làm hỏng quần áo của anh ấy, ảnh có thể nghĩ rằng cậu hơi khó chịu hơn những người khác?"

Chenle rên rỉ khi người bạn Hufflepuff của em lại đảo mắt, lờ đi màn kịch của em.

Được rồi, vì vậy có lẽ đó là một kế hoạch có thể làm được.

Chenle lúc này đang ngồi ở một chiếc bàn trong thư viện, Jisung và Jeno ngồi đối diện với em và Jaemin. Cặp đôi kia cầm một cuốn sách độc dược trước mặt nhưng lại tinh nghịch liếc nhìn nhau một cách ngốc nghếch.

Chenle cảm thấy muốn phát ốm khi nhìn họ, và với vẻ mặt cau có của Jaemin khi anh đọc cuốn sách thảo dược của mình, em chỉ có thể cho rằng nhà Slytherin cũng cảm thấy như vậy.

"Ôi mấy cái người yêu nhau..." Chenle nói, nụ cười căng thẳng vụt tắt trên môi khi em cúi xuống để thì thầm lời phàn nàn với Jaemin

Jaemin ngước nhìn em, chỉ nhìn chằm chằm một lúc, như thể cân nhắc xem Chenle có xứng đáng để Jaemin bỏ thời gian ra để đáp lại không.

Anh ấy phải thấy Chenle có vẻ cũng nói hợp lý vì Jaemin thì thầm đáp lại, "Anh không biết, mấy đứa đấy đã vô duyện như vậy từ rất lâu trước khi là một cặp..."

Chenle cười hơi quá to.

Jaemin nhìn em nhưng không nói gì.

"Ít ra trước kia họ không lộ liễu như vậy." Chenle nói, không còn thì thầm nữa, em không thực sự quan tâm nếu Gryffindor và Hufflepuff đối diện em nghe được.

Jaemin mím môi và Chenle nghĩ ảnh thấy khó thú vị vì khóe môi anh nhếch lên cùng lúc. "Anh nghĩ em nói đúng."

Chenle cảm thấy một sự trìu mến trong lồng ngực trước nụ cười quý phái đó, điều mà những người không phải là Jeno không dễ đạt được.

Thật khổ sở để phát huy tiến triển này (và để tỏ ra thông minh), Chenle chọt chọt vào sách của Jaemin, thu hút sự chú ý của cậu bé lớn hơn. "Anh đang vật lộn với thảo dược à?"

Jaemin gật đầu trước khi nói, "Em nói thế cũng đúng, anh chưa bao giờ giỏi mấy vụ liên quan đến cây cối cả..."

"Em có thể giúp anh đó?" Em đề nghị, rất vui vì em đang hoàn toàn thành thật, "Em thật sự đang học chung chương trình với anh, em học lớp thảo dược năm thứ sáu của Hufflepuff/Ravenclaw..." để chấm dứt lời nói của mình, em rút ra một cuốn sách giáo khoa giống hệt của Jaemin và vẫy nhẹ nó.

Jaemin trông rất ấn tượng và Chenle không thể không nhếch mép trước sự thật đó.

Cả hai bắt đầu một cuộc trò chuyện dễ dàng về thảo dược học, những gì họ không hiểu, những gì cặp đôi làm và giúp nhau thu hẹp khoảng cách.

Vấn đề là, Chenle chưa bao giờ là người làm mọi việc một cách yên lặng, đó là lý do em không bao giờ học trong thư viện.

Cuộc trò chuyện trở nên bình thường hơn và Jaemin thậm chí còn tạo một vài câu chuyện cười. (Chenle đã nghĩ rằng điều đó gần như là không thể trước đây), những trò đùa khiến chenle cười rất tươi.

Và em cười lớn.

Có nghĩa là em nói to.

Điều đó có nghĩa là em đã làm phiền những người khác đủ để một học sinh năm thứ bảy hư hỏng bước đến cạnh bàn.

"Này hufflepuff," cô ấy nói, "Nếu bạn vẫn tiếp tục với điệu cười xấu xí đó thì bạn có thể rời đi không? Một số người trong bọn tôi đang thực sự cố gắng thi đỗ N.E.W.Ts (Kỳ thi pháp luật tận sức)!

Chenle gần như đông cứng tại chỗ, nhưng sự xấu hổ ập đến với em nhiều hơn bình thường một chút và em nhanh chóng thu dọn sách của mình, phớt lờ sự phản đối của Jisung từ bên kia bàn.

Em bắt gặp ánh mắt của Jaemin trước khi em đứng dậy. Chàng trai nhà Slytherin nhìn lại em, vẻ mặt khó hiểu, và Chenle biết rằng anh cũng nghĩ em đã quá ồn ào.

"À vâng." Em nói nhanh, "Xin lỗi, em sẽ rời đi."

Em rời đi nhanh đến mức không nghe thấy một từ nào được thốt từ những người bạn của em, và Chenle cũng không chắc là mình muốn nghe.

🐰 Chenle lên kế hoạch hẹn hò với (bạn bè) 🐬

Chenle tránh mặt Jaemin một thời gian sau đó, cho đến khi Jisung buộc em phải bắt đầu đi chơi với nhóm một lần nữa.

Không ai đề cập đến sự vắng mặt của em, kể cả Jaemin, mặc dù ảnh tò mò nhìn em khi Chenle bước vào. Chenle ngồi thu mình trên chiếc ghế bành trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor với Jisung, lè lưỡi khi Jeno cau mày với bạn trai mình.

Chenle ngồi yên lặng trong khi những người còn lại trong nhóm nói chuyện, cố gắng tập trung, nhưng hầu hết em chỉ chơi vu vơ với những ngón tay của Jisung.

"Tui không thể tin được!" Donghyuck đôi lúc phàn nàn, "rằng anh đã thuyết phục tui nhận lỗi về trò đùa ngu ngốc đó, chỉ để anh có thể đi một buổi hẹn hoc ngu ngốc với Renjun ngu ngốc, vào cuối tuần ở làng hogsmeade."

Mark cười toe toét, "Cảm ơn anh bạn, khi Quán Hanh nói đùa, anh không nghĩ cậu ấy có ý tồi tệ như vậy."

"Hẹn hò gì đấy?" Jaemin hỏi, giọng đều đều như thường lệ. Giọng nói của anh ấy khiến những người khác nhảy dựng lên vì họ tưởng rằng ảnh không nghe thấy gì.

Donghyuck đảo mắt, "Bốn người này" cậu chỉ chỉ hai cặp đôi trong phòng, "Đang có một cuộc hẹn hò đôi vào cuối tuần ở nghĩa địa của bà puddifoot. Đó là lý do tại sao tớ hỏi cậu có muốn có một Roommates' day không đó."

"Ò" Jaemin nói, nhăn mũi khi nhắc đến món chà là phô mai hogsmeade. "Nhưng bây giờ dù sao thì cậu cũng không thể đi được? Tớ làm gì bây giờ"

Chenle không biết chuyện gì đã xảy ra với em khi em khẽ nói, "Anh có thể đi chơi với em không? Jisung cũng đang bỏ rơi tôi."

"Được thôi." Jaemin nhún vai, có vẻ như ảnh cũng chẳng quan tâm lắm.

Chenle thở phào nhẹ nhõm, ít nhất em đã không bị từ chối.

Cả hai gặp nhau vào giữa buổi chiều,  họ đã lên một kế hoạch ngắn thông qua cuộc trò chuyện chóng vánh, Jaemin khăng khăng muốn bàn sau. Anh ấy thích ngủ, Jisung nói với em thế khi cậu ấy đề cập đến nó, làm Chenle cũng không nghĩ nhiều về điều đó nữa.

Bây giờ, đôi bạn trẻ bước đi trong im lặng. Jaemin đi sau Chenle một bước, hai tay đút túi.

Chenle thỉnh thoảng lại liếc nhìn Jaemin, nhưng đôi mắt của hoàng tử nhà Slytherin vẫn dán chặt về phía trước, vẻ chán nản thường thấy hiện rõ trên khuôn mặt.

"Em, ừm, đã hứa với Donghyuck là sẽ mua cho ảnh ít đồ ăn nhẹ từ tiệm bánh ngọt." Chenle nói vào bầu không khí ngột ngạt, "Chúng ta có thể đến đó trước không?"

Jaemin gật đầu, "Anh thích kẹo." anh tiết lộ, "Nên anh cũng muốn đến đó."

"Anh thích đồ ngọt?" Chenle hỏi, "Em không biết điều đó."

Jaemin ậm ừ khẳng định. "Ừ, anh đoán là kẹo axit nổ là thứ anh thích nhất.

"Kẹo axit nổ á? Thứ đó gần như đã đốt cháy một lỗ trên lưỡi của em khi em lên sáu."

"Anh cũng thế!" Jaemin nói, Chenle liếc sang, bắt gặp Jaemin nhếch mép cười khi nhớ lại, "Anh nghĩ đó là lý do tại sao anh thích nó, anh không biết nữa."

"Anh thật ky lạ."

"Chắc vậy" Jaemin cười khúc khích, "Nhưng em cũng thế, quý ngài - đốt - lửa ạ."

Chenle chậc lưỡi không tin nổi, "Khi bạn đốt áo choàng của ai đó mỗi một lần và họ sẽ không bao giờ để bạn quên điều đó."

Lần này Jaemin đã cười, tươi đến mức lộ cả hàm răng.

Chenle nghĩ anh ấy thật xinh đẹp làm sao.

🐰 Chenle viết thư 🐬

"Một lá thư?" Jisung hỏi, lông mày nhướng lên. Cậu ấy đang nằm trên giường của Chenle trong khi Chenle ngồi ở bàn làm học của em. "Cậu đang... viết thư?"

Họ là những người duy nhất trong phòng, đó là một buổi chiều thứ bảy đầy nắng. Thực ra jisung chỉ ở đây để xem liệu y có muốn cùng cậu ấy xem Donghyuck và Jeno tập quidditch hay không.

Chenle thậm chí còn không nhìn lên khỏi tờ giấy da trước mặt. "Òm. một lá thư."

"Cho ai?"

"Chỉ là... một người nào đó, không quan trọng đâu."

Jisung nhún vai. "Được rồi, hãy cho tớ biết nếu cậu cần bất cứ điều gì, chắc thế?"

Chenle vẫy vẫy tay xem như trả lời Jisung, bản thân thì vẫn cặm cụi viết

Xin chào, nè! chào bạn thân (gạch) <3

Jaemin,

Điều này thật ngu ngốc, em xin lỗi vì điều này có thể sẽ làm phiền anh rất nhiều, nhưng anh không biết phải làm gì khác.

Jaemin, em yêu anh (gạch). Em thích anh. Thích, rất nhiều. Em không biết rõ là từ khi nào nhưng em nhận ra nó vào một ngày nào đó và em đã trở thành một kẻ ngốc đối với anh kể từ đó.

Có thể bắt đầu từ cái ngày anh đứng ra bảo vệ em, chống lại một kẻ bắt nạt ngu ngốc nào đó, lúc đó là gần cuối năm nhất. Anh đã đứng lên bảo vệ em, xua đuổi kẻ bắt nạt ngu ngốc và sau đó anh quay lại và mỉm cười. Đó là một trong những lần duy nhất em từng thấy anh cười.

Em nghĩ rằng anh rất đẹp, em, kiểu lúc đó mới 11 tuổi, nên em không nghĩ đó cũng là khởi đầu của một tình yêu.

Anh là như vậy, phải không? Anh sẽ là kiểu bảo vệ bạn bè của mình quá mức, ngay cả khi anh không thực sự thể hiện tình cảm với họ... hay bất kỳ cảm xúc nào thực sự.

Em yêu (gạch) anh như thế!

Em thích rất nhiều điều về anh.

Em biết anh không cảm thấy giống như em. Em ước gì anh cũng giống em (gạch), đó là lý do tại sao em viết bức thư này dưới tư cách nặc danh. Em chỉ muốn trút hết nỗi niềm để cuối cùng em có thể quên đi tình cảm này.

Yêu thương,

Chenle fuck (gạch)
Người hâm mộ bí mật của anh (gạch)
Chàng trai bí ẩn nào đó (gạch)
Thôi được rồi, chết tiệt, em là Chenle nè!

🐰 Jaemin hôn trộm 🐬

"Jisung!" Jisung ngước lên khỏi cuốn sách đang đọc với đôi mắt mở to để thấy người anh họ lớn tuổi hơn đang chạy về phía mình.

Jeno, người hiện đang ngồi trên ghế của Jisung, siết chặt lấy Jisung khi người bạn thân nhất của anh lại gần. "Jaemin? đang chạy? Địa ngục có đóng băng không ta? Bộ nay tận thế hay gì mà có chuyện lạ đời này đây?"

"Jisung!" Jaemin dừng lại trước cặp đôi, lồng ngực phập phồng khi cố gắng thở, "Chết tiệt, anh cần tập thể dục nhiều hơn. Jisung, em có thấy Chenle không?"

"Chenle?"

"Ừ, Chenle! bạn thân của em, nhớ ẻm không?"

Jeno cười khúc khích, "Râu của Merlin, Jaemin, cậu nói hẳn một câu hoàn chỉnh á, cậu có sao không đấy?"

"Không, không ổn tẹo nào, tớ cần tìm Chenle. " Jaemin bắt gặp ánh mắt bối rối của Jisung với đôi lông mày nhướng lên, "Thật đấy, sung, em ấy đâu rồi? Anh tìm khắp nơi rồi."

Jisung chớp mắt, nhìn Jaemin trong giây lát. Em dán mắt vào lá thư trên tay anh họ.

"Anh là người mà cậu ấy đã viết thư cho ..."

"Jisung, làm ơn, tập trung."

"Có ổn không?" Jisung hỏi.

Jaemin cau mày, lắp bắp tìm câu trả lời cho câu hỏi của Jisung.

"Anh định làm tổn thương cậu ấy à? nếu anh định làm vậy, em sẽ không nói cho anh biết cậu ấy ở đâu."

"Hả? không!" Jaemin kêu lên, "Không, anh sẽ không làm tổn thương em ấy đâu..."

"Vậy đó là tin tốt." Jisung cười khẩy với anh họ của mình, người chỉ đơn giản đang đảo mắt.

"Ừm" khóe miệng anh nhếch lên, "Anh đoán là vậy."

"Cậu ấy ở trên tháp thiên văn," Jisung cuối cùng cũng lên tiếng trong sự im lặng nhức nhối.

Jaemin phóng đi mà không thèm nói lấy một lời cảm ơn.

Jeno nhìn anh đi trong sự hoang mang cực độ. "Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"

"Nếu may mắn, Jaemin sẽ có bồ."

"Úi, tuyệt ghê" jeno nói, "Và bồ cậu ấy sẽ là ai zậy?"

Jisung cười khúc khích, hôn lên má Jeno, "Anh thật may mắn vì anh rất dễ thương."

Khi Jaemin lên đến đỉnh tháp thiên văn, anh không nhìn thấy Chenle ngay.

Anh gọi tên em một, hai, ba lần trước khi em xuất hiện trong tầm mắt Jaemin, em đang dựa vào lan can, rõ ràng phớt lờ tiếng gọi của Jaemin.

"Zhong Chenle, đồ nhát gan!" Jaemin nói khi đến gần Hufflepuff, vẫy lá thư vào mặt em. "Em thực sự đã gửi cái này thay vì thừa nhận nó trước mặt anh."

Đến khi Chenle quay lại đối mặt với anh, Jaemin mới nhận ra em bé đang khóc. "Em xin lỗi, hyung, em chỉ không muốn bị anh trực tiếp từ chối."

"Chenle..." y thở dài, "Giá như em nói chuyện này với anh..." Anh lại vẫy lá thư, "... sớm hơn, em sẽ biết anh cũng cảm thấy như vậy."

Chenle chớp mắt.

Jaemin nhướn mày.

"Anh sao cơ?"

"Anh cũng thích em, Chenle" Jaemin thẳng thắn nói, "Anh biết mình không phải là người giỏi trong việc thể hiện tình cảm nhưng anh nghĩ mình đã thể hiện khá rõ ràng rồi mà? Anh thực sự chỉ cười với em mà thôi."

Chenle lắp bắp trong lời nói của em khi trả lời: "Ý anh rõ ràng là sao? Anh luôn tỏ ra khó chịu với em, và anh đã không bảo vệ em khi cô gái đó gọi em là phiền phức và ồn ào, và anh đã ném bánh của em đi! "

Jaemin rên rỉ, luồn tay vào tóc. "Chúa ơi, anh biết cái bánh chết tiệt đó sẽ quay lại cắn mông anh mà."

Chenle mở miệng định nói nhưng Jaemin nhanh chóng bịt miệng em lại.

"Chenle, anh luôn bảo vệ em." Jaemin bắt đầu. "Đúng là một nửa số sinh viên sợ nói chuyện với em vì họ không muốn chọc giận anh. Thực tế, anh đã bảo vệ em trước kẻ phá bĩnh trong thư viện, em sẽ biết điều đó nếu em ở lại thêm ba mươi giây nữa. Cô ta đã khóc theo đúng nghĩa đen! Jisung mắng anh, nhưng anh biết trong sâu thẳm ẻm cũng muốn mắng cô ta một trận."

"Jaemin..."

"Và cái bánh ngu ngốc đó... Chenle, em không biết anh muốn ăn cái bánh chết tiệt đó đến mức nào đâu... nếu nó được làm bằng bất kỳ hương vị nào khác thì có lẽ anh cũng sẽ ăn nó. Nhưng anh thực sự, chúa ơi, anh thực sự không ăn được dâu tây, anh cũng không vứt đi, anh cho mấy đứa năm nhất ăn, em biết mà."

"Nhưng-"

"Chenle, anh thích em." Jaemin thừa nhận một lần nữa, "Có lẽ anh đã thích em lâu như em thích anh và anh rất xin lỗi vì đã không đủ giỏi trong việc thể hiện điều đó, nhưng anh có thích em, Chenle à."

"Em cũng thích anh." Chenle nói, chỉ để ngăn Jaemin nói luyên thuyên.

Và nó thành công, Jaemin tiến lên, cẩn thận vòng tay quanh eo em. "Anh hôn em được không?"

Chenle thậm chí còn chưa kịp gật đầu trước khi môi Jaemin lướt nhẹ trên môi em. Nụ hôn nhẹ, môi cả hai ngập ngừng di chuyển vào nhau, cặp đôi đều thiếu kinh nghiệm trong việc này.

Chenle ậm ừ hài lòng, vòng tay qua vai Jaemin, nhẹ nhàng ép cơ thể họ vào nhau trong một cái ôm.

Anh và em tách ra, nhìn vào mắt nhau một lúc trước khi Chenle phá vỡ sự im lặng.

"Jaemin nè?"

Slytherin ậm ừ.

"Em nghĩ đó là lần dài nhất em từng nghe anh nói."

🐰 Phần thưởng 🐬

"Jaemin?" Chenle gọi khi em mở cửa vào bếp, "Anh có ở đây không? Em nhận được tin nhắn của anh bảo em gặp anh ở đây?"

Sparky xuất hiện ở cửa ngay lập tức. "Cậu chủ jaemin ở đây!" cô yêu tinh nói, "Cậu chủ đã ở với Sparky cả buổi sáng, nhưng cậu chủ đã không chịu nghe Sparky khi Sparky cố gắng giúp cậu chủ!"

"Giúp đỡ?" Chenle hỏi, "Anh ấy có sao không?"

Em đi sâu hơn vào bếp và thấy bạn trai của mình đang ở giữa bếp, đeo tạp dề, tóc bù xù và bột bánh bao phủ anh ấy từ đầu đến chân theo đúng nghĩa đen.

"Bồ của em vẫn ổn" Slytherin thì thầm khi Chenle tiến lại gần anh, "Anh ta chỉ đang cố gắng làm cho em chiếc bánh yêu thích của em..."

Chenle cười khúc khích khi nhận thấy cái bĩu môi lớn trên khuôn mặt bạn trai thường nghiêm khắc của mình. "Ôi bé yêu" em nói, "Khó hơn bé tưởng à?"

"Ừa..."

Chenle mỉm cười, hôn lên lớp bột bánh trên mũi Jaemin, rồi áp môi mình vào cái bĩu môi của Jaemin để hôn nhẹ.

"Bạn trai đáng yêu của em" em cười khúc khích, "Anh có muốn em dạy anh cách làm bánh không?"

Jaemin gật đầu, rồi sau một lúc anh nói thêm, "Nhưng mò lần này đừng làm bánh dâu tây được hong?"

🐰🐬

Dịch truyện mà ngại dùm em Lạc=)))) không biết em lấy đâu ra mấy trò tán tỉnh kiểu này nữa trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro