Oneshot 🐰🐬

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Chenle chớp liên tục, thích nghi với bóng tối của căn phòng. Em nghe thấy tiếng mưa bên ngoài đập vào cửa sổ. Em lăn người, kê đầu lên gối để có thể nhìn cách các hạt mưa đập vào kính. Nghe có vẻ dễ chịu và thư thái, em có thể cảm thấy mắt mình bắt đầu nhắm lại, nhưng trước khi chúng nhắm lại, em đã ngồi dậy. Chenle cảm nhận được sàn nhà lạnh cóng khi em lặng lẽ bước trên nó và đi sang phía căn phòng khác, đến chiếc giường mà em quen thuộc như thể của bản thân.

Em lén nhìn người đang ngủ yên bình trên giường. Chenle có thể nghe thấy tiếng anh ất thở khẽ, rất có thể là đang ngủ nhưng để đảm bảo an toàn, em rướn người về phía trước, nói nhỏ vào tai anh. "Jaemin?"

Em không nhận được câu trả lời nào. Đôi mắt của Chenle quét qua khuôn mặt anh, đến hàng lông mi đẹp và đôi má mềm mại ấy. Khi Chenle xác nhận rằng anh thực sự đã ngủ, em đi đến phía bên kia giường, lặng lẽ nhấc chăn lên và áp mình vào chàng trai đang say ngủ. Bây giờ em để mưa ru mình vào giấc ngủ, không chỉ được an ủi bởi điều đó mà còn bởi cả cơ thể ấm áp đang áp vào em. Chenle liu diu ngủ, mắt nhắm nghiền và hơi thở bắt đầu chậm lại, nhưng ngay trước khi thực sự chìm vào giấc ngủ, em nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh và một lúc sau, Chenle bị kéo vào một lồng ngực ấm áp. Vòng tay ôm lấy em và khuôn mặt rúc vào hõm cổ em, chỉ khi đó Chenle mới cho phép mình chìm vào giấc ngủ.

✨🐰🐬✨

"Đêm qua ngủ ngon không?"

Chenle rời mắt khỏi đồ ăn để nhìn người bạn Ravenclaw của mình. Em gật đầu với một nụ cười toe toét, "Em luôn ngủ ngon khi trời mưa."

"Tốt, em bắt đầu trông giống như một thây ma với những chiếc bọng mắt và quầng thâm dưới mắt em."

Chenle khịt mũi. "Có phải là em muốn bị mất ngủ đâu."

Renjun không trả lời, ánh mắt lướt qua một chàng trai đang bước vào đại sảnh. "Hình như ai đó cũng ngủ ngon."

Chenle quay lại, dán mắt vào người nhà Slytherin kia. Renjun nói đúng, trông anh ấy ngủ rất ngon. Chenle đã quá quen với việc nhìn thấy người kia có bọng mắt tương tự và ngủ gật trong các lớp học mà họ học chung. Jaemin ngồi xuống bàn hufflepuff, co rúm người lại khi má anh lập tức bị bóp bởi một đứa hufflepuff rất phấn khích. Chenle nhìn đi chỗ khác.

"Có lẽ mưa cũng đã giúp anh ấy."

Renjun gật đầu, nhăn mặt khi chọc phần còn lại trên đĩa của mình. "Mong là sau này cậu ta sẽ không ngủ quên trong giờ độc dược. Em có biết là anh phải ngăn Donghyuck đổ thứ chất lỏng màu xanh kì lạ nào đó xuống lưng nó không?"

Chenle không biết điều đó và ngay lập tức phá lên cười lớn. Em cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, nhưng không quay lại.

✨🐰🐬✨

Chenle trừng mắt lên trần nhà. Em thở dài, lăn qua lăn lại trên giường trước khi bỏ cuộc và tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà buồn tẻ. Tại sao em không thể ngủ? Lần này không có mưa nên em buộc phải nằm thao thức chờ mặt trời ló dạng phía chân trời. Sau ba mươi phút nhìn chằm chằm vào hoàn toàn không có gì, em đứng dậy và bắt đầu rón rén ra khỏi phòng. Mắt em nán lại trên chiếc giường ở cuối phòng trước khi cuối cùng em cũng rời mắt và bắt đầu đi xuống cầu thang cho đến khi đến phòng sinh hoạt chung. Có vẻ như lại là một đêm mất ngủ nữa.

"Không ngủ được à?"

Em gần như hét lên khi mắt nhìn vào cậu trai đang nằm trên đi văng. Em đưa một tay lên ngực. "Jaemin," em rít lên, nhìn chằm chằm vào cái cách anh ta cố gắng nhịn cười. "Anh làm em sợ."

Anh nhếch mép, "Xin lỗi." Ánh mắt sắc bén của anh nhìn em trước khi anh ngồi dậy và vỗ vào chiếc ghế bên cạnh.

Chenle lặng lẽ bước đến bên anh, ngồi phịch xuống với vẻ bực bội.

"Em không trả lời câu hỏi của anh."

Chenle buộc mình phải quay đầu lại để có thể nhìn vào Jaemin. "Đã 3 giờ sáng và em ngồi đây, anh nghĩ sao?"

Khóe miệng của Jaemin nhếch lên. "Có lẽ em vừa ăn kẹo dẻo đêm khuya."

Chenle cắn lại một nụ cười. "Em biết tìm thức ăn ở đâu vào lúc này?"

Jaemin trao cho em một nụ cười bí mật. "Ồ, em sẽ tìm thấy đồ ăn nhẹ, em chỉ cần biết nơi để tìm."

"Ồ?" Chenle nhướng mày, "Và đó là ở đâu?"

"Dưới gầm giường Donghyuck."

Chenle phá lên cười, dựa vào người Jaemin. Em tựa đầu vào vai anh. "Được đó được đó." Em cười khúc khích.

Jaemin nhìn xuống em với một nụ cười nhỏ. "Đừng nói với cậu ấy là anh biết, cậu ta bắt đầu nghi ngờ rồi đấy."

Chenle ậm ừ khi mắt em bắt đầu nhắm lại. Một nụ cười lười biếng xuất hiện trên khuôn mặt em, "Bí mật của anh an toàn với em."

Khi Chenle thức dậy, đó là ánh nắng mặt trời ấm áp và cơ thể thậm chí còn ấm hơn bên cạnh anh ấy.

✨🐰🐬✨

"Em và Jaemin có thân không?"

Chenle nhìn lên từ bài luận của mình và thấy Renjun đang nhìn mình tò mò. Chenle nhún vai, "Không hẳn, sao ạ?"

Renjun cau mày. "Ồ." Là tất cả những gì anh ấy nói.

Chenle nheo mắt, "Ý anh là gì khi nói "Ồ"?"

Đôi mắt Renjun lướt qua vai Chenle. "Cậu ấy đang nhìn chằm chằm em ngay bây giờ."

"Cái gì?!" Chenle hét lên và quay đầu nhìn chằm chằm vào người kia cách đó vài bàn- người thực tế không nhìn chằm chằm vào em. Chenle quay lại nhìn Renjun với một cái lườm, "Đâu ra, anh ấy có nhìn đâu?!"

Renjun đảo mắt, "Bây giờ thì có rồi. Tất nhiên cậu ấy sẽ nhìn đi chỗ khác khi em quay lại!

Má của Chenle ửng đỏ khi em ngồi xuống ghế.

"Vì vậy... em không thân với cậu ta à?"

Chenle lắc đầu, "Không ạ."

✨🐰🐬✨

Chenle cười, trời đang mưa. Em thậm chí không cần phải suy nghĩ về điều đó, em ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu bước những bước chậm chạp đến chiếc giường nơi chàng trai Slytherin mềm mại đang nằm. Khác là, lần này Jaemin còn thức và mắt anh đang nhìn Chenle từ từ bước đến giường của mình.

Chenle đóng băng khi mắt họ chạm nhau. Jaemin chưa bao giờ thức trước đây. Chenle cảm thấy má mình nóng lên và em quay đi với một tiếng xin lỗi, nhưng trước khi đi xa, giọng nói của Jaemin đã ngăn em lại.

"Chenle, lại đây."

Chenle dừng chân và quay lại. Em nhìn vòng tay dang rộng của Jaemin, nhấc chăn lên và dùng ánh mắt giục Chenle lại gần. Chenle đúng là không còn gì để mất, không phải Jaemin không biết có nhiều đêm Chenle lẻn vào giường mình. Thật khó để bỏ qua một em quấn lấy bạn khi bạn rõ ràng đã đi ngủ một mình. Chenle nhượng bộ và leo lên giường, để Jaemin kéo em vào ngực anh ấy.

"Thoải mái không?" Anh ta thì thầm.

Chenle tự động bật ra câu trả lời, "Có ạ."

Mặc dù lần này đã khác, Chenle vẫn cảm thấy mắt mình bắt đầu díu lại.

"Anh luôn tự hỏi tại sao em lại lẻn lên giường anh."

Đôi mắt của Chenle mở to trước câu hỏi mà em không bao giờ có thể trả lời được. "Và anh thích hơn khi cái gối của anh không nói chuyện."

Chenle mỉm cười khi cảm thấy hơi thở của Jaemin phả vào mình khi cậu lớn hơn cười. "Xin lỗi, anh chỉ luôn tò mò thôi. Em không cần phải trả lời."

"Không, không sao đâu," em lầm bầm ngái ngủ. Em dành một chút thời gian để suy nghĩ, để cơn mưa lấp đầy sự im lặng. "Anh thật sự rất tuyệt để ôm ấp." Em cau mày khi Jaemin lại cười, "Đừng cười, em đang nghiêm túc mà!"

"Xin lỗi," Jaemin nói, cố nén cười. "Còn lý do nào khác ngoài việc ôm ấp anh cảm thấy thích không?"

"Em không nói rằng âu yếm anh thấy thích" mặc dù Chenle biết anh ấy làm vậy "Anh thực sự rất tuyệt khi âu yếm. Có một sự khác biệt!"

"Hửm?" Jaemin mỉm cười.

"Đúng! Anh là cậu bé dễ thương của em," để nhấn mạnh lời nói của mình, em vòng tay qua người Jaemin và siết chặt. Chenle phớt lờ tiếng cười của Jaemin để nghĩ thêm nhiều điều. "Anh cũng ấm áp, em nghĩ nó giúp em dễ ngủ."

Jaemin ậm ừ, "Em cũng ấm nữa, anh thích thế."

"Anh cũng có mùi thơm."

Jaemin khịt mũi, "Em thích mùi của anh?"

"Ừ, ngọt lắm. Em thích nó." Chenle cười khi vùi đầu vào ngực anh, "Bây giờ thì im lặng để em có thể ngủ."

Jaemin cười khúc khích, "Vâng ạ."

Im lặng một lúc, hơi thở của Chenle bắt đầu chậm lại và Jaemin nghĩ rằng em đã ngủ thiếp đi.

"Thêm một câu hỏi nữa," Chenle lầm bầm, phá vỡ sự im lặng. "Tại sao anh để em lẻn vào giường của anh?

Mắt Jaemin bắt đầu nhắm lại khi nghĩ về câu trả lời của mình. "Có lẽ," anh thì thầm, "Có lẽ anh thích được ôm ấp bởi những em bé ngái ngủ đáng yêu."

✨🐰🐬✨

Kỳ nghỉ đông đến và Chenle quyết định về nhà. Em nhớ con chó và cháu trai của mình quá nhiều và rất muốn gặp chúng dù trong một thời gian ngắn. Em vẫn phải vật lộn để ngủ ở nhà, điều này thật kỳ lạ vì em thường có thể ngủ yên trên giường của mình, ôm bé chó, nhưng bằng cách nào đó em đã xoay sở được.

Chenle rất vui khi được trở lại chuyến tàu quen thuộc đến lâu đài mà em vô cùng nhớ nhung. Một phần não bộ của em nói với mình rằng đó không phải là điều duy nhất em nhớ, nhưng Chenle thích bỏ qua phần đó. Tuy nhiên, bộ não của em vẫn nghĩ về nhà Slytherin. Anh ấy cũng về nhà à? Chẳng lẽ anh cũng khó ngủ? Có lẽ em sẽ có thể hỏi người kia vào tối nay.

Em bước vào đại sảnh quen thuộc và ngay lập tức bị Renjun vẫy tay chào.

"Em đây rồi," Ravenclaw kia nắm lấy cánh tay em và bắt đầu kéo em đến chỗ quen thuộc của họ, "Anh đã đợi em mãi."

Chenle mỉm cười và định trả lời, nhưng nó nghẹn lại trong cổ họng khi cậu đột ngột bị kéo ra khỏi Renjun và đặt vào lòng người quen thuộc.

Renjun chớp mắt với họ trong khi Chenle đỏ mặt.

"Jaemin?" Em ngập ngừng nói. Chàng trai ngái ngủ chỉ ậm ừ khi tìm được một chỗ thoải mái trên cổ Chenle. "Anh có mệt không?"

Jaemin gật đầu.

Cả bàn bắt đầu ném những ánh nhìn kỳ lạ về phía họ nên Chenle đứng dậy và kéo Jaemin theo mình. "Nào, chúng ta đi ngủ trưa thôi." Em lờ đi cái nhìn cháy bỏng mà người bạn thân nhất của em dành cho mình và dẫn chàng trai nhà Slytherin đang ngái ngủ ra khỏi đại sảnh và đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Em dẫn Jaemin lên cầu thang và đến giường của anh, nhưng lần này Chenle nằm trên đó trước và dang rộng vòng tay. Jaemin nhanh chóng rúc vào vòng tay của Chenle, thở một tiếng mãn nguyện.

"Anh ở lại lâu đài trong kỳ nghỉ Giáng sinh à?" Chenle vừa hỏi vừa chải mái tóc đen nhánh của anh.

"Ừm." Jaemin lầm bầm. "Ngủ không ngon vì em không ở đây," anh bĩu môi.

"Dễ thương quáaaa," Chenle thủ thỉ. "Ừm, em về rồi nè."

Jaemin ngẩng đầu lên với một nụ cười ngái ngủ, "Em về với anh rồi."

✨🐰🐬✨

Muộn rồi, Chenle đã sợ tối nay rồi. Em cảm thấy tỉnh táo và bầu trời không mây báo hiệu sẽ không có cơn mưa nào giúp ru em vào giấc ngủ. Em cảm thấy ai đó đang kéo tay mình.

Jaemin đang mỉm cười dịu dàng với anh. "Tối nay ngủ trên giường em đi."

Chenle nhìn anh bị sốc một lúc trước khi gật đầu và cố nén một nụ cười.

"Vâng ạ."

Đó không phải là điều khác biệt duy nhất xảy ra đêm đó.

Chenle không chắc nó đã xảy ra như thế nào hay thậm chí là ai đã khởi xướng nó, nhưng em thấy đôi môi mềm mại đang chạm vào môi mình, di chuyển nhẹ nhàng trên người em. Chúng ngọt ngào, giống như Jaemin vậy. Chenle thấy mình hòa vào đó, nắm chặt lấy áo người kia. Em đắm mình trong những nụ hôn nhẹ nhàng, cái cách chàng trai tách ra với nụ cười và bắt đầu hôn nhẹ lên môi em. Chenle cười đáp lại, rướn người chạm môi anh lần nữa. Họ hôn nhau cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

✨🐰🐬✨

"ZHONG CHENLE!"

Chenle nhảy cẫng lên khi nhìn thấy một cậu bé móng vuốt giận dữ đang lao xuống hành lang về phía họ. Ánh mắt Renjun đanh lại khi nhìn thấy bàn tay của Chenle đan nhau với tay của gã nhà Slytherin đang ngạc nhiên.

"Sao em bảo em không thân với Na Jaemin?!" Renjun hét lên.

Chenle quan sát cách Renjun nắm chặt cây đũa phép của mình và nhanh chóng quay lại, kéo theo Jaemin bỏ chạy.

Jaemin nở một nụ cười thích thú với em, "Tại sao chúng mình phải chạy?"

"Suỵt!" Chenle khiến anh im lặng khi em túm lấy áo choàng của anh và đẩy Jaemin vào tường trong một góc tối. Em người vào ngực anh khi một Revenlaw giận dữ lướt qua họ. Sau khi tiếng la hét biến mất, Chenle cảm thấy hơi thở của Jaemin phả vào tai mình.

"Này, cậu ấy đi rồi."

Chenle ngẩng đầu lên và Jaemin thủ thỉ khi nhìn vào mái tóc rối bù của em. "Em thật dễ thương," anh nói khi vuốt nó xuống. Tay anh đặt lên cằm Chenle và hơi nâng nó lên, "Anh không thể tin được là anh lại mất nhiều thời gian như vậy để hôn em."

Chenle đỏ mặt khi mắt em dán chặt vào đôi môi mềm mại của Jaemin mà em nhớ rất rõ nhờ đêm qua. Em cười toe toét khi rướn người về phía trước, "Chà, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để bù đắp cho tất cả những nụ hôn đã bỏ lỡ."

✨🐰🐬✨

Đáng iu nhỉiii=))))) mv mới nhìu hint wa nên tui bị high ý huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro