03- Đám cưới đau khổ và lời giã từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, dinh thự họ Kim có rất đông khách ăn mặc sang trọng, lịch lãm. Các tập đoàn, quan chức và một số đồng nghiệp của công ty Kim Corp đã tập trung tại địa điểm chỉ để tổ chức tiệc cưới của con trai ông với Yeri.

Một căn phòng sang trọng của dinh thự đã được chuẩn bị cho lễ cưới của cô dâu và chú rể. Tất cả các đồ trang trí đã được sắp xếp gọn gàng, bao gồm cả chiếc bánh cưới được trang trí bằng những sợi dây đan sang trọng. Khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Nhưng ở một nơi khác, chính xác là trong phòng của Jungwoo, một bầu không khí u ám tiếp tục bao trùm hết căn phòng. Cậu bé chỉ lặng lẽ ngồi vô cảm trước gương.

Một chiếc áo khoác trắng trông rất sang trọng với một bông hồng đỏ được nhét gọn gàng trong túi áo bên trái. Mái tóc đen của cậu khiến vẻ ngoài của chàng trai trẻ càng thêm quyến rũ và rất bắt mắt.

Tiếc là những điều đó không làm Jungwoo vui, cậu thanh niên cứ nắm chặt tay mà run rẩy. Thỉnh thoảng Jungwoo gọi tên Jaehyun bằng tiếng thì thầm câm lặng của mình.

Tiếng gõ cửa phòng ngủ khe khẽ khiến Jungwoo thoáng quay đầu lại. Một người hầu cung kính cúi đầu.

"Ông Kim yêu cầu cậu chủ lập tức vào phòng chúc phúc, chương trình sẽ sớm bắt đầu, thưa cậu chủ," người phục vụ nói khi vẫn cúi đầu.

Jungwoo chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Tôi sẽ ra nhanh, cô đi đi."

Cô hầu gái cúi đầu lần cuối trước khi đóng cửa. Bỏ lại người thanh niên cố gắng tĩnh tâm lại. Sau khi chắc chắn về quyết định của mình, Jungwoo bắt đầu đứng dậy và di chuyển ra khỏi phòng về phía phòng tổ chức hôn lễ.

Căn phòng có vẻ sang trọng và rộng rãi, giống như một nhà thờ nổi tiếng ở Thành phố Vatican. Các hình chạm khắc trên tường cũng không ngoại lệ, theo phong cách nghệ thuật Châu Âu hiện đại.

Chú rể chờ sẵn ở bàn thờ với linh mục ở bên.

Đôi mắt Jungwoo tiếp tục thẫn thờ nhìn ra cánh cửa hiện ra bóng dáng cô dâu trong bộ váy trắng sang trọng đang bước vào phòng.

Cô gái khẽ mỉm cười với từng vị khách, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt vô cảm của chồng tương lai, nụ cười trên môi cô gái lập tức tắt ngấm.

Cô biết anh bị ép cưới cô. Và nó khiến ngực cô đau nhói.

Trong tim Jungwoo chỉ có Jaehyun thôi sao?

Cô không có thể thay thế vị trí của tên thanh niên du côn kia được sao?

Jungwoo đưa tay đỡ Yeri đi lên, tất nhiên là cậu không hề mỉm cười dù chỉ một chút.

Vẻ mặt của Jungwoo vô hồn. Cậu không có hứng thú khi gặp vợ tương lai dù dù cô ấy hôm nay còn xinh đẹp hơn bình thường.

Jungwoo chỉ khẽ khịt mũi khi Yeri nở một nụ cười nhạt. Jungwoo phát ngán khi nhìn thấy người con gái đã phá hủy mối quan hệ của cậu với người mà cậu vô cùng yêu thương.

"Chúng ta có thể bắt đầu hôn lễ không?" Jungwoo nói điều đó giống như một mệnh lệnh.

Vị linh mục sững sờ sau đó mỉm cười lo lắng.

"Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu lời thề trong đám cưới." vị linh mục nói lại.

Jungwoo không trả lời, cậu chỉ im lặng, thậm chí cậu còn không nghe thấy lời của cha xứ về lời thề hôn nhân và tất cả những ồn ào xung quanh.

Jungwoo không quan tâm gì cả. Cậu chỉ muốn bữa tiệc này kết thúc ngay lập tức. Jungwoo phát ngán với việc một số khách giả vờ vui vẻ chúc phúc chp cuộc hôn nhân của mình hoặc vui mừng vì cuối cùng cậu cũng đã kết hôn.

"Kim Yeri, con có sẵn sàng yêu thương và trân trọng người chồng của mình khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, làm bạn đời của người con trai bên cạnh con cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này không?" Vị linh mục đã bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

Yeri chậm rãi gật đầu, cô ấy nhìn Jungwoo một cách chân thành.

"Con sẵn sàng." Cô nói từ tốn.

Vị linh mục mỉm cười, rồi quay sang người thanh niên bên cạnh.

"Kim Jungwoo..."

Có một khoảng dừng

Linh mục đã nói một lần nữa

"... Con có sẵn sàng yêu thương và trân trọng người vợ của mình khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, làm bạn đời của người con gái bên cạnh con cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này không?"

Jungwoo im lặng và không nói lời nào.

Yeri ngạc nhiên cố gắng nhìn chồng tương lai của mình

"Jungwoo-"

Tiếng gọi của Yeri dừng lại khi ánh mắt của Jungwoo quay sang hướng khác.

Chính xác về phía cửa phòng, nơi có bóng dáng của Jaehyun khoác trên mình chiếc áo khoác đen với những bông hồng đỏ được đính trên áo rất đẹp.

Jungwoo sững người, đôi môi run rẩy đến nghẹt thở. Và mắt cậu bắt đầu mờ đi vì chất lỏng trong suốt.

Tại sao?

Tại sao anh lại ở đây, Jaehyun?

Tại sao anh có thể mỉm cười khi em phải đau khổ với cuộc hôn nhân này?

Những câu hỏi dồn dập trong đầu Jungwoo chỉ trở thành những câu hỏi không có lời giải.

Jungwoo biết cậu không nên mong đợi Jaehyun dừng cuộc hôn nhân của mình và đưa cậu rời khỏi căn phòng đáng được gọi là địa ngục này.

Cướp chú rể đi khỏi đây?

Không!

Nó sẽ khiến cuộc sống của Jaehyun gặp rủi ro. Vì vậy, tất cả những gì Jungwoo có thể làm là kìm chế cơ thể mình run lên khi nhìn thấy Jaehyun, nhìn thấy người yêu của mình đang đứng với một bó hoa trên tay.

Jungwoo có thể thấy môi Jaehyun chuyển động vì mình.

Cậu có thể nhìn thấy từng tiếng thì thầm của Jaehyun giữa sự tĩnh lặng và trang nghiêm của căn phòng.

"Kim Jungwoo, em sẽ yêu thương và kính trọng, cả trong lúc ốm đau và sức khỏe, cả những lúc khó khăn và hạnh phúc, để làm bạn đời của anh, cho đến khi chết chúng ta mới chia tay nhau chứ?"

Jungwoo nắm bắt mọi chuyển động của đôi môi người yêu của mình một cách hoàn hảo. Trong đó có nụ cười chua chát của Jaehyun khi thì thầm lời thề trong đám cưới. Và cuối cùng thì Jungwoo cũng nói...

"Em đồng ý..." Cậu nói khẽ.

"... Jung Jaehyun"

Vị linh mục bên cạnh Jungwoo mỉm cười

"Và bây giờ, nhờ các nhân đức đã ban cho tôi từ Chúa của chúng ta, tôi tuyên bố chúng con đã là vợ chồng, không còn là hai mà là một. Một người trong mối quan tâm, số phận, tình yêu và sự sống, mãi mãi, cho đến khi chết, các con mới chia tay."

Những lời chúc phúc nổi lên rộn ràng trong căn phòng im lặng nãy giờ. Tất cả khách mời đều cảm ơn và vỗ tay chúc mừng đám cưới của Jungwoo và Yeri.

Nhưng Yeri vẫn im lặng, cô ấy nhận ra rằng khi Jungwoo nói câu 'Con sẵn sàng', đôi mắt của cậu không nhìn cô mà nhìn vào bóng dáng Jaheyun đang ở ngưỡng cửa phòng.

Yeri có thể thấy cơ thể của Jungwoo run lên vì khóc, và đôi môi của cậu ấy không ngừng nói

"Em đã sẵn sàng, Jaehyun ... Em đã sẵn sàng." Jungwoo liên tục lặp lại câu nói khiến cô cảm thấy thật điếc tai.

Tại sao Jungwoo lại khóc?

Cô ấy không phải là người nên khóc sao?

Yeri chỉ biết im lặng. Đôi mắt cô mờ ảo với một thứ chất lỏng trong suốt gọi là nước mắt.

Sao anh không thấy em vậy, oppa?

Em đang ở trước mặt anh nè. Đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó nữa!

Em mới là vợ anh!

Nhưng tất cả những tiếng gào thét của trái tim cô chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng. Ngay cả những tiếng nức nở cũng bị bóp nghẹt bởi sự hưng phấn chúc mừng của các vị khách.

Tại sao anh không thể cho em một khoảng cách nhỏ, Jungwoo?

***

Và tiệc cưới kết thúc mà không có một nụ hôn nào của cô dâu chú rể.

Yeri lặng lẽ ngồi trong phòng.

Đám cưới cách đây hơn một tiếng đồng hồ, giờ chỉ còn tiệc đãi khách. Nhưng cô gái đã chọn quay trở lại phòng với lý do bị đau đầu.

Yeri ngồi trước gương. Cô cười buồn với đống đồ trang điểm lộn xộn của mình. Cô chậm rãi đưa tay gỡ những món đồ trang sức sang trọng trên tóc.

Rõ ràng cô ấy đẹp. Rất quyến rũ và xinh đẹp, nhưng tại sao Jungwoo lại không hề liếc nhìn cô một lần nào.

Cô chỉ cần tình cảm của người con trai kia. Chỉ một chút thôi là được.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng so với hình dáng của Jaehyun.

Đúng vậy!

Người con trai mà mới vừa rồi đã chính thức trở thành chồng của cô đã say mê một người đàn ông khác. Phải, cô ấy biết chồng mình yêu Jaehyun rất nhiều.

Yeri nắm chặt món trang sức trên tay. Bẻ điều vật nhỏ tội nghiệp đó thành hai mảnh. Giống như trái tim tan vỡ của cô lúc này.

Tại sao Yeri cô có thể là vợ của Jungwoo nếu cô ấy không thể chạm đến tình cảm của người nọ .

Cô có được thân thể của Jungwoo đó có ích gì nếu trái tim anh ấy không có ở đây.

Lần đầu tiên trong đời, Yeri cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã đồng ý cuộc hôn nhân này.

Cạch.

Cánh cửa từ từ mở ra. Bố chồng bối rối nhìn cô gái nhỏ vuaqf trở thành con dâu của mình.

"Con ổn không, Yeri?" Jongin hỏi cô.

Cô bé mỉm cười một cách miễn cưỡng.

"Dạ con ổn, cha." Cô đáp lại câu hỏi của ông.

Jongin gật đầu, rồi đôi mắt đen của ông đảo quanh phòng

"Chồng con đâu rồi?"

Nghe câu hỏi của ông vêd chồng mình khiến Yeri cứng đờ. Bàn tay đang cố gắng vén tóc cô lập tức dừng lại.

Môi cô ấy đang cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

"Anh ấy đã để lại một bức thư cho bố." Yeri tiếp tục nói khi đưa cho ông một tờ giấy.

Jongin trừng mắt nhìn cô bé vì ngạc nhiên và tò mò, rồi nhanh chóng cầm lấy tờ giấy.

Cha, con sẽ đi cùng Jaehyun.

Cha không cần phải lo lắng cho con, con nhất định sẽ rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy.

Con muốn ở với bố,

với người con yêu.

Kim Jungwoo

Jongin tức giận vò nát tờ giấy sau đó ném nó xuống sàn và dậm lên nó đầy giận dữ.

Yeri ngồi bên kia chỉ biết cười khổ.

"Buồn cười phải không bố? Jungwoo oppa thích tên du côn đó hơn vợ của mình."

Yeri dùng đôi tay run rẩy chải tóc.

"Con muốn khóc, nhưng con không thể. Con muốn hét lên, nhưng con không thể phát ra một âm thanh nào."

"Yeri" Jongin nhanh chóng cắt lời con dâu của mình.

"Cha sẽ đưa nó trở lại đây ngay."

"Không cần đâu cha, ít nhất là không phải bây giờ-" Yeri cắt ngang lời cha chồng.

"Hãy để anh ấy có tự do cho ngày hôm nay. Con đã cho phép anh ấy."
Cô bé quay lại nhìn cha chồng rồi cố nở nụ cười chua chát.

"Con rất yêu anh ấy." Giọng của Yeri bắt đầu nức nở

"Con cũng yêu cha nhiều lắm."

Lời nói của Yeri giờ đã mất đi trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Cơ thể cô gái rung rẩy dữ dội trên chiếc giường. Yeri cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng không thể.

Cô ấy mệt mỏi lắm...

Rất mệt mỏi.

Jongin chỉ biết im lặng. Người đàn ông không nói gì chỉ rời khỏi phòng và từ từ đóng cửa lại. Để lại tiếng khóc buồn bã của cô gái ở đó.

Cha sẽ cho phép con ở bên người thanh niên đó chỉ trong ngày hôm nay, Kim Jungwoo.

Chỉ hôm nay thôi.

Và Kim Jongin trở lại địa điểm tổ chức bữa tiệc với một nụ cười giả tạo.

***

Căn hộ của Jaehyun là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhất của Jungwoo.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể trở về nơi thoải mái nhất cho mình. Jaehyun dựa vào ngưỡng cửa mỉm cười nhìn ngắm cậu bé của mình.

"Em thích nhà của chúng ta như thế này hả cưng? Có nhớ nó không?"

Jungwoo không trả lời, chỉ nhếch khóe môi thành một đường cong mỏng.

"Đúng vậy, em rất thích nó chồng ơi, em rất nhớ nơi này, cuối cùng em cũng có thể sống cùng anh." Anh vừa nói vừa vuốt ve ga trải giường.

Jaehyun đi từ cửa về phía Jungwoo, tay anh vươn tới vuốt ve mái tóc đen của cậu.

"Vậy thì .. Em cũng nhớ anh phải không?"

Jungwoo quay sang Jaehyun rồi mỉm cười thật tươi và nói

"Rất nhiều. Em nhớ anh rất nhiều."

Jungwoo chạm vào tay Jaehyun, sau đó hôn nhẹ nhàng.

Jaehyun không đáp lại sự đối xử dịu dàng của cậu bé, anh chỉ nhìn cậu với một nụ cười cay đắng

"Jungwoo à... Anh sẽ phải đi nước ngoài."

Câu nói đầy bất ngờ rời khỏi môi người yêu khiến Jungwoo đơ ra một lúc rồi quay đầu lại nhanh chóng.

"A-Anh nói gì vậy? K-Không phải anh đã đưa em đến đây để chúng ta có thể ở bên nhau sao. Ý em là anh muốn sống với em đúng không?"

Jaehyun gỡ tay mình ra khỏi cái nắm chặt của Jungwoo

"Anh không thể Jungwoo. Anh xin lỗi, chiều nay anh phải ra sân bay rồi." Jaehyun cười khổ

"Cha mẹ anh đã yêu cầu anh trở lại nước ngoài và học ở đó."

"Jaehyun-"

"Lạ phải không?" Giọng Jaehyun lại ngắt quãng

"Cha anh yêu cầu anh trở lại nước ngoài ngay sau khi anh bị đuổi học. Thật là một sự trùng hợp bất ngờ." Jaehyun tiếp tục khi anh kéo vali từ gầm giường và đặt một số quần áo của mình vào đó.

Jungwoo thấy vậy liền bật dậy khỏi giường, nắm chặt cổ áo sơ mi của người con trai trước mặt, trong mắt lóe lên tia tức giận.

"ANH KHÔNG THỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ VỚI EM JAEHYUN! EM SẼ KHÔNG THỂ ĐỂ ANH ĐI ĐƯỢC!"

"Jungwoo, hãy nghe anh-"

Jaehyun gạt tay Jungwoo ra khỏi cổ áo mình.

Anh lại cười chua chát

"Anh phải đi."

"Không-"

Jungwoo nhìn xuống trong khi ôm chặt lấy đầu.

"Anh không thể bỏ rơi em Jaehyun." Cậu lại tiếp tục với một giọng nói lớn run rẩy.

Những tiếng nức nở bắt đầu thoát ra khỏi đôi môi nhợt nhạt ấy.

Jaehyun chạm vào mái tóc đen của cậu bé rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó

"Em thật quyến rũ ...." Jaehyun nói

"... Người con gái đó thật may mắn khi có được một người chồng như em ."

"Dừng lại đi Jaehyun-" Giọng Jungwoo nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt cậu nhắm chặt cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.

"Anh nói thật đấy, Jungwoo, anh ghen tị vì người con gái đó có thể kết hôn với em." Jaehyun vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve má Jungwoo.

Jungwoo lắc đầu yếu ớt thút tha thút thít, cậu tiến về phía trước và nắm chặt lấy áo khoác của Jaehyun.

"Dừng lại! Dừng lại!" Jungwoo nhào vào vòng tay của Jaehyun

"Dừng lại ... Hức... làm ơn đừng nói nữa Jaehyun, đầu em sẽ nổ tung mất."

Jaehyun im lặng và nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của cậu.

"Jungwoo" Jaehyun nhẹ nhàng gọi cậu.

"Có muốn cùng nhau tạo một kỷ niệm đẹp không?"

Jungwoo không trả lời, cậu tiếp tục ôm chặt lấy cơ thể Jaehyun, thỉnh thoảng run lên cố gắng kìm nén nước mắt của mình.

Jaehyun không cần đợi Jungwoo đồng ý, anh lập tức bước đến tủ quần áo gần nhất để lấy chiếc máy ảnh polaroid của mình.

"Chúng ta sẽ chụp một bức ảnh thậy đẹp, em yêu" Jaehyun nói

"Vậy nên hãy cười đi, được không?" Jaehyun tiếp tục hướng máy ảnh về phía hai người họ.

Jungwoo không trả lời, cậu chỉ cúi gằm mặt với đôi môi đang mím chặt, đôi mắt chứa đầy chất lỏng trong veo chuẩn bị trào ra, trong khi bên cạnh cậu là Jaehyun cố gắng nở một nụ cười quyến rũ.

Tách!

Âm thanh màn trập được theo sau bởi một ánh đèn flash trắng. Sau đó tấm ảnh chạy ra từ từ.

Jaehyun mỉm cười và quạt vật nhỏ trên tay. Anh nhìn Jungwoo cười mãn nguyện.

Khoảnh khắc họ bên nhau đã được chụp lại và lưu vào ảnh. Có lẽ anh ấy sẽ biến nó thành bộ sưu tập cá nhân của riêng mình. Như một vật kỷ niệm.

"Nhìn nè bé cưng..."

Jaehyun đưa cho Jungwoo xem bức ảnh đã được chụp

"... Em trong này thật xấu xí. Khuôn mặt em thật sự rất xấu-"

Bụp.

Trước khi Jaehyun có thể nói hết câu chế giễu của mình, Jungwol đã lao vào người của anh ấy cho đến khi họ ngã xuống sàn với Jungwoo nằm  trên bụng của Jaehyun.

Chiếc máy ảnh polaroid tuột khỏi tay Jaehyun và lăn trên sàn.

"Tại sao... Hức... Hức..."

Jungwoo lại bắt đầu nức nở, tay không ngừng cố gắng lau nước mắt nhưng vô ích, chất lỏng cứ thế rơi xuống không ngừng.

"... Tại sao anh lại chọn rời xa em, Jung Jaehyun?!"

Cuối cùng Jungwoo cũng không thể chịu đựng được nữa, cậu đã bật khóc tức tưởi trước mặt Jaehyun.

"Tại sao lại làm vậy hả Jaehyun ?!"

Tay cậu nắm chặt lấy bộ vest đen của Jaehyun

"TẠI SAO ?! TRẢ LỜI EM ĐI!" Jungwoo lại gầm lên trong khi cắn môi dưới run rẩy.

Jaehyun sững sờ trong giây lát trước tiếng gào thét của người yêu, anh còn không kịp né tránh thì bị cậu bé đánh thùm thụp vào ngực không ngừng. Thỉnh thoảng bên tai anh lại văng vẳng những tiếng nức nở của cậu bé mà anh hết mực yêu thương.

"Này, Kim Jungwoo..."

Jaehyun đưa tay chạm vào cổ Jungwoo rồi từ từ kéo cậu vào ngực mình

"Hãy hứa với anh rằng em sẽ không quên anh, Jungwoo ."

"Em ... Hức hức ... Em sẽ quên anh, đồ khốn" Jungwoo nói một lần nữa trong khi tiếp tục khóc.

Jaehyun cười khổ

"Vậy thì anh sẽ khiến em nhớ đến anh Kim Jungwoo."

Trước khi Jungwoo có thời gian để hỏi ý của anh là gì, đầu cậu đã bị kéo lại, và một nụ hôn ngắn liền diễn ra giữa môi cậu và môi Jaehyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro