1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




JENNIE BIẾT CHẮC MỘT SỰ THẬT RẰNG nếu ai đó bắt đầu một ngày vào trước 7 giờ sáng, thì chắc chắn đó sẽ không phải là một ngày tốt.

Vì thế nên khi một Jisoo được trang bị đầy đủ bằng một chiếc áo khoác to xụ và xông vào phòng cô với một nụ cười sáng lóa trên khắp khuôn mặt, Jennie đã gạt chị qua như thể không có gì và cố gắng để ngủ lại.

Cô chìm vào giấc ngủ rất cần thiết một cách vui vẻ, thứ mà cô đã bị tước đi từ tháng trước vì album đầu tiên của họ mà cô và các đồng nghiệp của cô đã chờ đợi trong một thời gian dài. Cô kiệt sức vì những lần quảng bá, những lần xuất hiện trên TV, những bộ ảnh- lịch trình của họ đã được sắp xếp chặt chẽ từ tháng trước. Jennie xứng đáng được ngủ, đúng chứ? Vậy thì tại sao, tại sao Kim Jisoo ngồi trên mép giường của cô trông giống như chị vừa trúng xổ số, rạng rỡ như mặt trời chưa kịp trỗi dậy?

Jennie nhắm mắt lại và lăn người, hi vọng rằng Jisoo sẽ đứng dậy và để cô yên trong một vài phút cho tới khi cô có thể lần nữa chìm vào giấc ngủ.

"Jendeukie," Jisoo hát, quá ồn ào cho bất cứ ai làm điều này vào sáng sớm. "Dậy đi, dậy đi, dậy đi."

Jennie rên rỉ, vùi mặt vào gối. Có lẽ nếu cô phớt lờ Jisoo, cô sẽ không phải-

"Jennie," Jisoo kéo dài chữ ieee, và Jennie thật sự rất muốn xua chị ra khỏi phòng mình ngay lập tức. "Jendeukie, dậy đi. Chị cần nói với em điều này nè"

"Điều đó không thể chờ đợi sao? Khi mà em đang nghỉ ngơi?"

"Đi mà, điều này rất khẩn cấp. Jisoo nói, và Jennie có thể nhận ra đó là giọng nói khẩn khoản của chị. Cô ghét nó; cô ghét khi mà bản thân không thể cưỡng lại nó cho dù bây giờ có đang sớm cỡ nào. "Chúng ta sẽ trễ nếu em không dậy bây giờ đó."

Jennie giật bắn lên khi nghe từ 'trễ'. Cho dù cô yêu giấc ngủ của mình đến mức nào, cho dù cô thích nghỉ ngơi như thế nào, điều mà cô ít yêu thích nhất trên thế giới vẫn là bị trễ. Vì vậy, bất chấp sự phản đối của mí mắt, cô vẫn cố gắng hoàn toàn mở mắt ra.

Cô nhăn mặt khi ánh đèn lấp đầy tầm nhìn - giờ cô thực sự hối hận vì đã mở mắt hoàn toàn. Jennie đã có thể cảm thấy đau đầu từ phía sau hộp sọ.

"Jennie, đi nào." Jisoo mỉm cười với cô , kéo mạnh lớp chăn trên người cô. "Thôi nào, Jennie. Nhanh lên."

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?" Jennie hỏi, giọng khàn khàn và lảo đảo vì ngủ và kiệt sức. Cô với lấy cặp kính trên ngăn kéo đầu giường của mình và đeo nó lên, cuối cùng cũng thấy Jisoo, người hiện đang đeo trên mình vẻ ngoài ngây thơ nhất. "Tại sao chị đánh thức em dậy? Chúng ta trễ vì cái gì?"

Jisoo đứng dậy từ chân giường của Jennie và mở rèm cửa bên cạnh Jennie. "Tuyết đang rơi!" Jisoo nói bằng giọng vui vẻ nhất, khẽ nhảy lên trong niềm vui sướng.

"Jisoo-yah, đó là-" Jennie nhìn vào các chữ số phát sáng trên đồng hồ. "Bây giờ là 4 giờ sáng, chị không cần phải đánh thức em chỉ vì thứ mà em có thể thấy thường xuyên"

"Nhưng đây là đợt tuyết rơi đầu tiên trong năm," Jisoo lặp lại một cách đăm chiêu, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Bố chị và chị luôn ra ngoài vào sáng sớm chỉ để thấy tuyết rơi."

"Ôi Chúa ơi" Jennie nói vào gối, kéo chăn lên che toàn bộ cơ thể. "Còn quá sớm."

"Nhưng nó thật đẹp," Jisoo nói, bằng giọng khẩn khoản của mình một lần nữa và Jennie gần như bị thuyết phục. Gần như vậy.  "Đi mà."

"Jisoo chúng ta còn có công việc phải làm - chúng ta cần phải đến trường quay - chúng ta có rất nhiều công việc nên làm ơn hãy để em ngủ." Jennie càu nhàu. Bây giờ Jisoo ngồi bên cạnh cô, véo nhẹ lên cánh tay đang được bao phủ bởi lớp chăn dày của Jennie .

"Chúng ta thậm chí còn không phải làm việc, chúng ta sẽ chỉ kiểm tra xem liệu âm thanh bài mix của Lisa có tốt không. Và đó là vào cuối buổi chiều." Jisoo khẽ lay Jennie, trước khi đặt má mình lên cánh tay Jennie.


"Hôm nay chị không phải quay Inkigayo à?"


"Chị có.. nhưng làm ơn đi? Tuyết đầu mùa luôn rất kỳ diệu và đẹp ... Chị nghĩ rằng chúng ta cần phải ra ngoài và tận hưởng nó. "

"Chúng ta á?" Jennie lặp lại, ló đầu ra khỏi chăn, nhìn thẳng vào Jisoo. "Không có chúng ta, ngay bây giờ. Chúng ta sẽ không tận hưởng tuyết rơi. Và chúng ta sẽ không - chỉ chị thôi"

"Có chúng ta sẽ làm vậy!" Jisoo nói một cách nhiệt tình, không bỏ cuộc mặc dù Jennie đã cho chị một câu trả lời khá trực tiếp là không. "Làm ơn đi, chị thậm chí sẽ nấu cho em ăn sau mà."

Jisoo nói câu cuối cùng bằng giọng aegyo và Jennie gần như muốn hôn chị ngay lúc đó và ở đó, ngoại trừ việc cô có hơi thở buổi sáng và điều đó thật kinh tởm, và vì thực tế là Jennie không thực sự muốn ra ngoài lúc 4 giờ sáng trong không khí lạnh lẽo của Seoul.

"Jisoo, chúng ta hãy quay trở lại giấc ngủ. Thế là đủ, chúng ta có thể làm điều này tối nay sau buổi tập của chúng ta, được chứ?" Jennie cố gắng lý luận với bạn gái của mình, cố gắng kéo chị trở lại giường và vào chăn nhưng dường như Jisoo không ngừng nghỉ và không có cách nào từ bỏ một nhiệm vụ - nhiệm vụ đưa Jennie Kim ra ngoài vào một buổi sáng lạnh lẽo .

"Thôi nào, cưng. Nó sẽ vui lắm"

"Không, nó sẽ lạnh lắm"

Jisoo kéo mạnh cánh tay của cô, và Jennie đã cảm thấy kiệt sức từ trò đùa này. "Đi mà, em yêu. Chị sẽ làm cho em trứng benedict ... có thể một số bánh kếp nữa nếu em muốn? Fruit compote*? Chị sẽ nấu bất cứ món gì em muốn."

Khi Jennie không trả lời và hành động như đã ngủ, Jisoo nổi giận.

"Tốt thôi, chị đoán mình sẽ phải gọi người bạn gái bí mật khác thôi, người mà yêu chị và là người chị biết sẽ không bao giờ phản bội và làm mình thất vọng như thế này." Jisoo nói, đầu chị đột ngột quay sang hướng khác nhưng vẫn để mắt đến Jennie chỉ để xem kế hoạch của mình có hiệu quả không. "Chị đoán mình sẽ phải quay số cô ấy ngay bây giờ ... đánh thức cô ấy dậy. Hoặc có lẽ chị nên đón cô ấy."

Nó vẫn không hoạt động.

"Chào cô ấy giúp em nhé. Và hãy tắt đèn khi chị ra ngoài." Jennie nói, ra dấu xua Jisoo ra khỏi phòng . "Và cũng hãy mua cho em một số bánh muffin từ nơi chị mua bánh quy nữa"

"Bạn gái bí mật của chị và chị sẽ có một trận ân ái thực sự nóng bỏng sau đó. Giống như, thực sự nóng bỏng." Jisoo cho biết thêm.

Jennie không đáp.

"Nó sẽ rất tuyệt vời, chị thật sự rất phấn khích"

Jennie đưa ngón tay cái lười biếng lên, nâng cánh tay của cô lên và ra cử chỉ. "Cho cô ấy thấy tất cả mọi thứ em đã dạy chị đi, cưng à"

Jisoo trợn tròn mắt vì khó chịu - Jennie vẫn bướng bỉnh và khó chịu như khi còn là thực tập sinh. . Jisoo khoanh tay và quay lại và đảm bảo Jennie nhìn thấy mình. "Tốt thôi," chị giận dữ. "Cứ như vậy đi. Chị không quan tâm nữa."

Jennie nghe thấy đôi giày của bạn gái mình chạm sàn gỗ cứng và tắt đèn trước khi đóng cửa. Cuối cùng cô cũng đã được ở một mình và có thể quay trở lại giấc ngủ.

Jennie không muốn nghĩ về những gì vừa xảy ra - cô không muốn xem xét việc đuổi theo Jisoo. Cô chỉ muốn để đầu óc thả lỏng và ngủ thiếp đi, trên chiếc giường thoải mái của chính mình. Cô cố gắng tập trung vào sự thoải mái ấm áp, thay vì không khí lạnh buốt của bên ngoài. Cô chỉ muốn quay trở lại giấc ngủ và có thể dành cả ngày để ngủ cho đến khi họ quay lại trường quay.

Ngoại trừ việc cô không thể. Cô không thể ngủ nữa.

Cô không thể quay lại giấc ngủ.

Vì một lý do không rõ và ngu ngốc nào đó, cô không thể nhắm mắt lại và cảm thấy giấc ngủ chập chờn, thay vào đó cô nghĩ về không khí lạnh bên ngoài ký túc xá của họ - và cách Jisoo cô đơn trong một buổi sáng tháng 11 lạnh lẽo. Cô nghĩ về Jisoo đang mỉm cười khi chị với lấy những bông tuyết.

Và thế là Jennie rời khỏi sự thoải mái trên giường. Khi cô cảm thấy không khí lạnh thổi chạm đôi chân trần của mình, cô gần như rụt chân lại, nhưng điều đó đã không xảy ra vì cô là Jennie Kim, và cô không bao giờ lùi bước vì bất cứ điều gì.

"Không thể tin được mình đang làm điều này", cô lẩm bẩm với chính mình khi cô mặc vào chiếc quần bó sát dày nhất trên ngăn kéo của mình - ồ, đó là ngăn kéo của Jisoo nhưng họ đã chia sẻ rất nhiều quần áo mà giờ cô gần như không biết ngăn kéo nào là của mình "Kim Jisoo, tại sao chị lại như thế này?"

Cô lấy áo khoác bên cửa. và mặc nó vào.

Khi cô mở cánh cửa ra hành lang của ký túc xá của họ, cô thấy Jisoo đã ở đó, đợi cô. Jisoo mỉm cười tươi rói, và Jennie đã cảm thấy ấm áp bên trong. Bất chấp rằng lúc này còn rất sớm, Jennie không thể không đáp lại một nụ cười hở lợi lười biếng.

"Được rồi, Kim Jisoo." Jennie nói, giọng cô nghe vẫn như say rượu.  "Chúng ta hãy đi xem trận tuyết đầu mùa nào."

Họ loay hoay tìm đôi giày của mình, và Jennie gần như ngã xuống vì dẫm lên dây giày mà cô đã không buộc được. Jisoo cười khúc khích và cúi xuống, giúp cô gái kia đứng lên và buộc dây giày giúp cô.

"Ôi Chúa ơi, đồ sâu ngủ. Đừng có té lên người chị." Jisoo nói, gõ nhẹ vào giữa gọng kính Jennie đang đeo, và Jennie nhăn mũi đáp lại.

Khi cả hai đều mặc quần áo ấm và sẵn sàng để đi, Jennie thoát ra một tiếng thở dài.

"Gì đấy?" Jisoo hỏi,  mở cửa và kéo Jennie đi cùng mình.

"Không có gì," cô nói. "Em chỉ nhớ những lúc khi mà không ai đánh thức em dậy vào sáng sớm để thấy tuyết rơi, hoặc đi xem Vua sư tử, hoặc cho em xem hình ảnh của những chú chó ..."

"Jennie-yah, tất cả chúng đều là những chủ đề rất quan trọng." Jisoo vặn lại, và kéo Jennie quanh góc và lên cầu thang dẫn lên mái của ký túc xá của họ.

Họ đã từng đến đây trước đây, nhưng trong những hoàn cảnh khác nhau và nhiệt độ chắc chắn khác nhau.

Đây là nơi Jisoo và Jennie đã đến với nhau; đây là nơi khi mà Jisoo đã buộc miệng và họ đã ở bên nhau. Đây là nơi họ đã có nụ hôn đầu tiên và buổi hẹn hò đầu tiên. Jennie đã chuẩn bị một buổi hẹn lãng mạn nhất từ trước đến nay: một chiếc bàn ở giữa những bông hồng được lắp ráp tuyệt đẹp trên sân thượng, đèn cổ tích treo bên trên và ánh đèn thành phố bên dưới. Jisoo đã mặc chiếc váy đẹp nhất và nụ cười treo trên khuôn mặt khi chị mở cánh cửa lên sân thượng. Lần đầu tiên Jennie rơi vào lưới tình.

Jennie mỉm cười với những ký ức và đan xen những ngón tay của cô với Jisoo khi cả hai cố gắng và đẩy cánh cửa mở ra.

Tầng thượng được bao phủ trong một lớp tuyết dày - cao khoảng hai inch, và Jennie đã hối hận khi đồng ý với ý tưởng này. Họ tay trong tay bước đi, để lại những bước chân trong tuyết. Giày của Jennie bị ướt và ngón chân của cô đang đóng băng nhưng cô không nói gì. Hơi thở của cô hình thành sương mù, và cô nhìn Jisoo đang đưa tay ra và nhìn những bông tuyết giống như thể đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy chúng.

Chị thật quý giá, và Jennie cảm thấy mình ngày càng yêu cô gái kia.

Trời lạnh và Jennie hoàn toàn đóng băng - những chiếc áo khoác được coi là vô dụng vì răng của cô đang đập vào nhau và cô không cảm thấy ngón tay của mình nữa. Mặc dù vậy, Jisoo dường như không bận tâm, chị buông tay Jennie và kéo cô đi qua tuyết và tiến sâu hơn lên sân thượng.

Jennie phải thừa nhận: nó thực sự mang vẻ buồn bã và mỹ lệ. Dù vậy, cô sẽ không bao giờ thừa nhận nó với Jisoo. Chị sẽ không bao giờ ngừng nói về vẻ đẹp đó mất.

Cô đi theo bạn gái và cả hai nhìn vào ánh đèn thành phố và những tòa nhà phủ đầy tuyết.

"Thật đẹp phải không?" Jisoo nói một cách mơ màng. "Thực sự- em nên cảm ơn chị vì đã kéo em ra khỏi giường. Điều này thật đẹp, hãy chụp ảnh-"

Những lời của Jisoo bị mắc kẹt sau cổ họng khi chị cảm thấy thứ gì đó đập vào sau gáy mình. Một quả cầu tuyết. Chị hét lên và quay lại để xem ai là thủ phạm.

Và đó là Jennie Kim với một quả bóng tuyết mới trong tay, một nụ cười toe toét, trông tự mãn hơn bao giờ hết. Cô cười lớn, làm rơi quả cầu tuyết trong lúc cười.

Jisoo trừng mắt nhìn cô, cố tỏ vẻ điên rồ nhất có thể, nhưng thất bại trong quá trình đó vì đôi mắt cười của chị hiện đang phản bội chị. Tay của Jennie bị đóng băng và ướt nhưng nó đáng giá; nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Jisoo là xứng đáng.

"Xin lỗi, cưng à," Jennie nói giữa những tiếng cười. "Thật là buồn cười- Em không thể, em không thể cưỡng lại. Chỉ là chị đã quá tập trung và em phải-" Cô cố gắng ngừng cười, và cô làm vậy, nhưng vẫn có một cái nhìn tự mãn trên mặt. Cô bước tới Jisoo với vòng tay rộng mở. "Tới đây nào, em xin lỗi," Cô ôm bạn gái thật chặt, cố gắng để chị cảm thấy ấm áp một tí.

Jennie vuốt tóc của Jisoo, và Jisoo vùi đầu vào cổ người kia, đưa tay ôm lấy eo của Jennie.

"Em thật không công bằng!" Jisoo nói, cười khúc khích vào cổ Jennie. "Chị đáng lẽ phải chọi em bằng một quả cầu tuyết bất ngờ. Em... em... em- đồ xấu tính!"

Jennie cười, hơi thở của cô tạo thành sương mù. Họ vẫn đang ôm nhau, và mặc dù Jennie không thể nhìn thấy khuôn mặt của Jisoo, cô biết rằng cô gái kia đang bĩu môi.

"Em xin lỗi," Jennie có một khoảng thời gian khó khăn để nhịn cười. "Em không thể cưỡng lại. Chị quá dễ thương."

Jennie phá vỡ cái ôm đầu tiên, sau đó hôn lên trán Jisoo. "Phải, em xin lỗi. Em sẽ làm cho chúng ta sô cô la nóng sau này. Còn bây giờ, chúng ta hãy tận hưởng khung cảnh chứ?" Cô cúi đầu và đưa tay ra. "Quý cô của em?"

Jisoo cười đáp lại và nắm lấy tay của cô gái kia. "Được."

Cả hai đều nhích về phía góc, nơi họ có cái nhìn tốt nhất về cảnh quan thành phố. Jisoo dựa đầu vào Jennie và Jennie vòng tay ôm lấy vai Jisoo. Cô run rẩy trong giá lạnh - tất của cô đã ướt và cô không thể cảm thấy mũi của mình nữa, nhưng không sao. Không sao khi cô ở đây với Jisoo, và cô cảm thấy ấm áp bên trong.

Thành phố Seoul trông thật đẹp trong đợt tuyết rơi đầu tiên. Giống như một phiến đá trống đẹp, như một điều không tưởng. Đó là một giấc mơ và nó trở nên kỳ diệu hơn khi cô nhìn vào Jisoo, người đang ngắm thành phố như thể đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy nó.

Vài phút sau, Jisoo khẽ véo vào bên hông Jennie. "Chị lạnh."

"Ôi, cảm ơn Chúa." Jennie nói để đáp lại. "Em đang đóng băng."

Chiếc mũi của Jisoo đã ửng hồng và má của chị đã trở nên đỏ thẫm. "Vào trong thôi"

"Chạy đua nào," chị nói và ngay lập tức chạy nước rút về phía cửa.

"Jisoo-yah!" Jennie giận dữ, cố gắng đuổi kịp chị. "Thật không công bằng!"

Và cô đuổi kịp chị, và vòng tay ôm lấy Jisoo. Cô bế cô gái kia dễ dàng theo phong cách cô dâu (Jennie đã tập workout rất nhiều. Như là rất nhiều ấy). Cô bế cô gái kia nhưng với một chút khó khăn, vì Jisoo đá vào không khí và cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của cô mà không thực sự làm cô tổn thương. Họ cười khúc khích như khi họ là thực tập sinh một lần nữa - chỉ chờ thời gian họ ra mắt. Họ cười khúc khích như họ lại 18 tuổi, giống như họ bối rối và không biết rằng họ thực sự đang yêu nhau.

"Hah! Chị đã vào trước!" Jisoo nói ngay khi Jennie bế chị qua cửa. "Chị đã vào trước!" Chị lè lưỡi một cách trẻ con.

"Ừ, sao cũng được. Em đã bế chị." Jennie nói, thả Jisoo xuống một cách an toàn.

"Bế cái đầu em ấy**!" Jisoo trêu chọc trước khi hôn nhẹ lên môi Jennie .

"Vậy, về những chiếc bánh mà chị đã hứa với em á," Jennie bắt đầu. "Em đã suy nghĩ về việc có một cái gì đó khác cho bữa sáng."

"Vậy hả?"

"Yeah."

"Như là gì?"


"Em không biết nữa,... chị chăng?"


-------------end--------------

*fruit compote: một món tráng miệng

** ở đây từ gốc là "in your face", mà câu này dạng như câu nói khiêu khích á nên mình để vậy vì trước đó cả hai đã chạy đua với nhau ^^

——
đáng lẽ up từ sớm rồi nhưng dòng ng đi bão ko cho phép mình dìa nhà sớm 🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro