22. Điều đáng sợ nhất là những người tham gia không biết gì cả ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trí Tú và Kim Trân Ni gần đây cùng Thôi Tư Nghiên khá là thân thiết.

Kim Trí Tú hình như khá là có khuynh hướng cùng các giới đại thần quen biết, ví dụ như lần trước leo núi đám người chính là toàn bộ người nổi bật của từng cái học viện trong trường học. Mà Kim Trân Ni  nhiều hơn nữa thì là làm Kim Trí Tú cái đuôi nhỏ, học tỷ đi đâu mà liền đem nàng đưa đến chỗ đó.

Thôi Tư Nghiên nhìn vào có bộ dáng của một người lạnh lùng cao ngạo, nhưng thực ra đó chỉ là một cô gái trẻ không có bạn bè, sau khi quen biết cái này hai người có tính cách trái ngược, cũng không cự tuyệt các nàng lui tới, tựa hồ là lặng lẽ nhìn các nàng có thể kiên trì bao lâu.

Chị ấy thường xuyên ngay trước mặt Kim Trân Ni khiêu khích đem chuột bạch vung choáng, lại đem nó cố định tại đánh gậy bên trên duỗi đao đâm, Kim Trân Ni bình thường ở thời điểm này liền xoay qua chỗ khác một bên ở trong lòng mắng một bên chơi điện thoại.

Chỉ cần trình độ hạ được sâu, chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành kim. Thôi Tư Nghiên đã bắt đầu quen thuộc ngẫu nhiên cùng với các nàng hai người đi ăn một bữa cơm đi dạo đường phố gì gì đó. Kim Trân Ni vốn cho rằng chị ấy chính là kiểu người điên cuồng dành toàn bộ thời gian sinh hoạt bên ngoài dành cho học tập khoa học, dần dần mới hiểu được, chị ấy cùng Kim Trí Tú thực chất bên trong có lẽ là cùng một loại người.

Kim Trân Ni  cùng Kim Trí Tú một đoạn thời gian rất dài đều cách một đoạn nhỏ khoảng cách như hình với bóng, nàng cảm giác mình cũng coi là có như vậy một chút mò thấy Kim Trí Tú tính cách.

Học tỷ nhìn có vẻ ôn hòa lại hào phóng, kỳ thật bên trong căn bản không tính là thân thiện, lại thêm đại đa số nữ hài tử cũng sẽ không lựa chọn cùng dạng này một hoàn mỹ nữ thần kết giao, dẫn đến học tỷ từ nhỏ đến lớn liền trên cơ bản không có mấy người bạn, có thì cũng đều là "Bạn thi đua" cùng một chỗ học tập, đại học chơi thân không phải "Bạn thi đua" thì chỉ có một người là Mễ Na, về sau lại lặng lẽ mị mị chơi cùng với Kim Trân Ni.

Hiện tại Kim Trí Tú đại đa số thời điểm đều rất yên tĩnh, không quá sẽ chủ động kéo tay của nàng sền sệt bảo nàng "Ni Ni" bình thường không thế nào gọi nàng, không phải lúc gọi nàng liền trực tiếp ngay cả tên mang họ gọi Kim Trân Ni; không giống lúc đầu gặp nàng như vậy thích cười, thế nhưng không bài xích Kim Trân Ni  những cái kia cười đểu, ngẫu nhiên còn bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của nàng.

Muốn ngu luôn a. Kim Trân Ni dùng thanh âm nhỏ nói thầm.

Trên thực tế nàng ngược lại rất thích ứng loại tình huống này, đồng thời cảm thấy đây mới là học tỷ chân thực trạng thái. Một người trầm tĩnh, đồng thời bên trong cũng là trầm mặc như học tỷ, càng có thể làm cho nàng dõi theo lâu dài.

Thôi Tư Nghiên cùng học tỷ, cũng là quen thuộc với người trầm mặc, nhưng cũng không phải là không thích ngẫu nhiên buông thả vui vẻ.

Chẳng hạn như giờ phút này, các nàng ba người đang ở cùng nhau xem phim.

Chân thực nguyên nhân là Kim Trân Ni ở bên ngoài cùng bạn cùng phòng lúc ăn cơm rút thưởng rút được ba tấm vé xem phim, ngày mai sẽ quá hạn, nhưng Tề Điềm Điềm phải đi học, La Lâm phải họp, Lạp Lệ Sa tìm không thấy bóng dáng, cho nên cái này ba tấm vé xem phim thuộc toàn quyền sử dụng của nàng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không muốn một người xem ba vé, liền ngại ngùng gắng hẹn hai đại nữ thần cùng một chỗ.

Lúc đi chọn lấy một bộ chiếu gần nhất, kết quả là cái mv cốt truyện một dạng tình yêu rối loạn. Kim Trân Ni lại là một người thô tục, chỉ đến rạp chiếu phim để xem phim về chủ nghĩa anh hùng của Mỹ, cho nên vừa bắt đầu nửa giờ nàng liền ngủ mất, một cái móng vuốt còn cắm / ở trong hộp bắp rang trong tay học tỷ.

Sau khi bộ phim kết thúc, nàng bị học tỷ đánh thức, Thôi Tư Nghiên quay đầu nhìn nàng một chút, "Em có phải hay không răng trên răng dưới cắn vào không đồng đều a? Người lớn như vậy đi ngủ thế mà còn chảy nước miếng."

Kim Trân Ni : ...

Vội vàng dùng giấy học tỷ đưa tới đem nước bọt ngoài miệng lau sạch sẽ.

Lúc đi tàu điện ngầm về trường đã sắp 9 giờ rồi, các nàng ba người đều không có ngồi xuống ghế, liền nắm lấy tay nắm trên tàu điện ngầm một đường không nói gì.

Kim Trân Ni  còn mơ hồ, cái trán tựa ở trên mu bàn tay của mình, một cái chân cũng khuất lấy bắt đầu vô ý thức ma sát cán vịn.

Thôi Tư Nghiên ho một tiếng, con mắt nghiêng nghiêng nhìn qua Kim Trân Ni .

Tàu điện ngầm trạm cuối cùng cách trường học cửa Tây còn phải đi mười mấy phút, các nàng sau khi xuống tàu điện ngầm tiếp tục trầm mặc không nói gì tại trên đường cái yên tĩnh cất bước tiến lên.

Thôi Tư Nghiên bày vẻ mặt giễu cợt nhìn về phía Kim Trân Ni, mở lời: "Em nhất định không biết, cọ xát cán vịn đối với phái nữ mà nói là bản thân hành vi thỏa mãn tình dục một loại phổ biến phương thức."

Kim Trân Ni : wtf! ?

"Chị nói cái gì! ? Có ý tứ gì?"

"Em chẳng lẽ không có chú ý tới? Em ở trên tàu điện ngầm liên tục dùng đùi..."

Kim Trân Ni  sắp điên rồi, "Chị đừng nói nữa!"

Tỉnh táo một chút, "Chị nói. . . Cái kia ma sát cột là bản thân. . ." Thực sự xấu hổ nói không được.

Thôi Tư Nghiên nhướng mày, "Không chỉ là dùng hai chân ma sát cán vịn, lúc ngủ kẹp chăn mền, hai chân cọ xát lẫn nhau, chỉnh quần lót, kẹp chân, có đôi khi thậm chí là điều chỉnh tư thế ngồi, đều là bản thân thỏa mãn phương thức."

Trời ạ, Kim Trân Ni  tưởng tượng một chút trong phòng học đám nữ sinh bắt chéo chân một cách ưu nhã, cả người đều nhanh ngất đi. Nàng trước kia đều cho rằng chỉ có những loại nam sinh đem các đề tài tình yêu treo bên miệng mới có thể đem đầu óc sinh trưởng mấy cái thể loại hành vi này, hiện tại nghe Thôi Tư Nghiên nói chuyện, nàng mới phát hiện, nam tính là gì, nữ mới là có thể mỗi giờ mỗi khắc tụ trong đám đông XX, Điều đáng sợ nhất là những người tham gia thậm chí không biết ...

Thôi Tư Nghiên thừa thắng xông lên, hủy hoại tam quan đã nát một chỗ của Kim Trân Ni, "Từ khi chị biết những vật này là như thế. . . Về sau, chị liền rốt cuộc chưa làm qua những tư thế này, điều này cũng đã trở thành một cơ sở quan trọng để chị xem liệu một người phụ nữ có đủ dè dặt hay không, bởi vì chỉ có vô ý thức, mới là chân thật nhất."

Kim Trí Tú đều rất không chịu được, trên mặt mang bất đắc dĩ cười khổ, "Trí Nghiên, cậu đừng nói nữa."

Kim Trân Ni  bị thật sâu kích thích, đi lại mạnh mẽ như bay, mười mấy phút lộ trình quả thực là bị nàng rút ngắn một nửa thời gian.

Trong khoảng thời gian này thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp, còn xa xa nhìn không thấy mùa hè cái bóng. Kim Trân Ni  sửng sốt tại xuân hàn se lạnh thời tiết ra một thân mồ hôi, nàng dùng ống tay áo lau miệng, lại liếm liếm môi, chỉ cảm thấy trong miệng mặn đến phát khổ.

Thôi Tư Nghiên trông thấy động tác của nàng, sách một tiếng. Kim Trân Ni  hữu khí vô lực kêu lên: "Lại cái gì nữa! ? Tư Mật Đạt!"

Thôi Tư Nghiên nhăn đầu lông mày, "Em nói cái gì?"

"Em nói, Kim đại gia, chị có thể hay không có chuyện mau nói?"

"Chị muốn nói cho em: Về sau đừng có lau loạn thứ vốn là nước tiểu của em, biết không? Bạn học nhỏ"

Ta XXX.

Kim Trân Ni  quyết tâm về sau đều không cần cùng Thôi Tư Nghiên nói chuyện.

Kim Trân Ni trước đó dưới yêu cầu mãnh liệt của tiểu Tùng trở thành một giáo viên vẻ dự bị vẻ vang.

Chẳng qua là nàng mười phần là hàng rởm, giảng bài chưa nghiêm túc được mấy tiết, hầu như toàn ở trước mặt đóa hoa tương lai của tổ quốc giảng các loại hắc người lớn, hắc chuyên ngành, hắc trường học.

"Vợ Nobel bị nhà toán học bắt cóc, cho nên ừm không có giải toán học..."

"Thế kỷ 21 là sinh mệnh khoa học thế kỷ, ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Trước kia trong trường học còn có nhảy quảng trường, kết quả có đoạn thời gian hiệu trưởng tại lầu XX ngủ lại, đến mấy lần đều sáng sớm bị các bác các cô đánh thức, tức giận phía dưới tăng thêm một nội quy trường học, thế là trường học của chúng ta rốt cục trở thành cuối cùng một mảnh bồng lai."

Tiểu Tùng hào hứng dạt dào cùng nàng cùng một chỗ bà tám, ngẫu nhiên lúc Kim Trân Ni mở rộng nghe một chút bài giảng, hiệu quả thế mà cũng không tệ lắm.

Kim Trân Ni dùng nước điện phân làm cho hắn một quả khinh khí cầu, vừa dùng giấm trắng trong bếp đem rửa sạch những vết dơ trong bình nước, vừa nói cho hắn biết nguyên tắc trung hòa axit-bazơ, còn dạy cho hắn một bài hát gọi là Ta yêu Trung Hoa.

"Kali permanganat, phương pháp tạo oxy, kali permanganat, làm nóng điểm quan trọng của bông vải, kali permanganat, ống nghiệm hơi hướng xuống dưới, kali permanganat, kali permanganat, kali permanganat!"

Lúc dạy hình học không gian, tiểu Tùng thật sự là nhìn không chịu được hình mà nàng vẽ; xoát hai nét để tạo một khối đa diện hoàn hảo; nàng mượn hộp thí nghiệm của trường học, tự tay làm để hắn kết nối mạch với ví dụ để xem bóng đèn sáng hơn hay tối hơn. chạy tới trạm y tế đi chỉ vào khung xương nói cho hắn biết sự tuần hoàn của máu cùng lộ tuyến sự tuần hoàn của phổi, để hắn chiếu vào tưởng tượng của mình trên giấy vẽ ra tế bào kết cấu, lại từng cái uốn nắn...

Qua một hồi mẹ Kim họp phụ huynh về sau, lúc thấy nàng càng cười đến vui vẻ, từ đây càng là hỏi han ân cần quan tâm.

Kim Trân Ni  cũng rất khó chịu.

Kim học tỷ cái người này hai tuần đều không có cùng nàng cùng nhau về nhà, một, đêm hôm trước ngoại trừ đối mặt nói một vài chuyện, ngày thứ hai nàng thật cũng chỉ có thể một người ngồi lên chiếc xe xóc nảy của chú Lý một giờ đi đến dạy kèm tiểu Tùng.

Bình thường tiếp xúc cũng rất nhiều, chạy bộ cũng vẫn còn tiếp tục, chỉ là từ khi nàng bắt đầu làm gia sư về sau, liền đổi thành cuối tuần không chạy. Mặc dù thật nhiều cơ hội a, nhưng Kim Trân Ni hễ đứng trước mặt học tỷ đều trở nên lúng túng, chưa từng có dũng khí nói ra vấn đề gì, cho nên mỗi ngày đều là thống khổ xoắn xuýt đến cùng có hỏi hay không a có hỏi hay không a! ? Sau đó còn không có xoắn xuýt xong liền cùng học tỷ bái bai, đành phải âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải hỏi, kết quả ngày thứ hai chính là đem quá trình ở trên lặp lại một lần nữa.

Kim Trân Ni  lúc đầu cảm thấy, học tỷ không cùng với nàng cùng một chỗ cũng rất bình thường, học tỷ là học bá nha, thi đấu các loại bề bộn nhiều việc, có khả năng không thể kịp thời về nhà. Nhưng nàng về sau phát hiện, học tỷ tựa hồ một mực chưa có dấu hiệu về nhà. Nàng cách một đoạn thời gian nói muốn đi phòng vệ sinh, sau đó không ngại cực khổ mà xuống lầu đi đi dạo một vòng, lại sửng sốt không nhìn thấy học tỷ thân ảnh, ngược lại là mấy lần bị cha Kim mẹ Kim ngăn lại trò chuyện một hồi lâu.

Kim Trân Ni  rốt cục nhịn không nổi, ấp úng hỏi tiểu Tùng: "Chị em a, làm sao chị ấy mấy tuần nay đều không có về nhà vậy?"

Tiểu Tùng dùng nắp bút vuốt vuốt mũi, khó hiểu hỏi: "Chị ấy có về mà"

Kim Trân Ni  một mặt chấn kinh, "A! ? Vậy chị làm sao luôn luôn không có gặp chị ấy?" Học tỷ lúc nào học được thuật tàng hình...

Tiểu Tùng: @_@ hả?

Hắn nghĩ nghĩ, mới cau mày nghiêng đầu, "Chị nói là. . . Ở chỗ này?"

Nhìn Kim Trân Ni vẻ ngoài rõ ràng là trở nên ngây ngốc, tiểu Tùng thần sắc trở nên trước nay chưa từng có nghiêm túc lên, "Ni tỷ, chị em ấy... Đã nói với chị chuyện của chị ấy chưa?"

Hắn có chút khó mà mở miệng giống như mấp máy môi, "Mẹ của em, không phải mẹ của chị ấy. Chị ấy từ nhỏ bị dì nuôi lớn, không ở nơi này."

Kim Trân Ni  trong đầu "Oanh" dâng lên một đóa mây hình nấm.

Đây là tình huống như thế nào. . . Khó trách a học tỷ trước giờ chưa kêu qua mẹ của tiểu Tùng... Hèn chi học tỷ nói tiểu Tùng là con trai của cha chị, hèn chi học tỷ muốn tìm mình tới dạy kèm cho em trai, hèn chi tiểu Tùng lại không thân thiết với chị, ngay cả mẹ hắn đều đối học tỷ vô cùng kiêng kỵ dáng vẻ. . . Má ơi ta thế mà nhìn vừa ra vở kịch hào môn. . . Học tỷ...

Kim Trân Ni  không thể khống chế tại trong đầu phát triển một bộ tiểu tam thượng vị cẩu huyết kịch.

Tiểu Tùng ngay sau đó nói: "Nhưng mà chị không nên hiểu lầm, mẹ của chị ấy tại lúc chị ấy còn rất nhỏ liền qua đời, giống như từ lúc chị em đặc biệt lúc nhỏ chính là dì của chị nuôi nấng, về sau cha cùng mẹ em quen biết lại kết hôn có em, làm cho dì của chị càng xem chị là con gái mà nuôi, chị ấy cũng không muốn trở về, chỉ ngẫu nhiên trở lại thăm cha một chút... Cho nên nhà của chị ấy, là nhà của dì mới đúng. Em còn tưởng rằng, hai người các chị quan hệ tốt như vậy, chị sẽ biết..."

Kim Trân Ni một đường đem đờ đẫn trạng thái tiếp tục theo đến ban đêm lúc về trường học.

Những lời của tiểu Tùng vẫn vang trong đầu nàng: "Trước đó dì ngã bệnh, cha đưa dì đi ra ngoài trị liệu, giải phẫu về sau nghe nói còn có thể khôi phục được, ngay tại trước khi qua năm mới đã về rồi."

Cho nên lúc ăn Tết         cái người thân thích ở bệnh viện chính là dì kiêm mẹ nuôi của học tỷ?

Kim Trân Ni  tâm tình hết sức phức tạp.

Vì để tránh cho nói đến chuyện này quá mức xấu hổ, Kim Trân Ni ở trước mặt học tỷ luôn giả bộ như là không biết rõ tình hình. Bởi vì học kỳ trước đoạn thời gian quấn lấy nhau tương đối dài, hình tượng Kim Trí Tú trong lòng nàng đã dẫn biến thành thần, trở thành một học tỷ vạn năng cái gì cũng có thể chạm tới.

Nhưng không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, nàng bây giờ lúc nhìn học tỷ, thỉnh thoảng lại sinh ra cảm giác thương tiếc hồng nhan bạc phận.

Nàng thế mà cả gan "Thương tiếc" Kim Trí Tú. Thật sự là ngẫm lại đã cảm thấy buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro