Chương 1-2: Kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1-2 là chương 1 phần 2 nha

"Sau cái chết của Kim tướng quân và nữ vương, Hoàng đế Kim Taehuyng quyết định vượt qua vụ tấn công Hongdae để đến cùng là vụ ám sát ông ta. Đó thực sự là điểm mấu chốt của sự trỗi dậy của Hongdae. Sau khi ông ta bị truất ngôi, họ bắt đầu phát triển mạnh mẽ dưới sự cai trị của ..."

Jennie thở dài khi nhìn đồng hồ. Giáo sư lịch sử của nàng đã đi liên tục trong giờ qua và nàng đã hết hứng để tiếp tục học môn lịch sử.

"Có giả thuyết nói rằng nữ vương Kim đã có một người yêu là nữ và đó là lý do tại sao bà ấy không bao giờ kết hôn. Điều đó có đúng không?" Một học sinh khác giơ tay.

"Có bằng chứng ủng hộ lý thuyết đó nhưng sự thật là chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc được." giáo sư trả lời.

"Họ đã bao giờ tìm thấy chiếc nhẫn?" Một người cậu bạn hỏi.

"Không." Giáo sư của nàng lắc đầu. "Nữ vương Kim và Kim tướng quân của bà ấy sở hữu hai chiếc nhẫn rất hiếm có giá trị tương đương hàng triệu USD. Nó đã trở thành một huyền thoại xung quanh người dân địa phương Hongdae. Một số người nói rằng nó đã bị mất, những người khác tin rằng nó đã bị đánh cắp. Danh sách các giả thuyết có thể tiếp tục."

"Có khả năng người tình của nữ vương Kim là Kim tướng quân? "

"Một lần nữa, chúng ta không bao giờ có thể biết chắc được. Mặc dù rất có thể. Nhiều người nói rằng họ vô cùng thân thiết."

"Có logic không khi kết luận rằng có lẽ bà ấy không phải là nữ hoàng trinh nữ?" Một người khác hỏi khiến cả lớp chế nhạo. "Được rồi, hôm nay thảo luận xuất sắc, các em ra về."

•••
"Ugh, cảm ơn chúa, tớ thề là tớ đã suýt ngủ quên." Chaeyoung thở dài khi bước ra khỏi lớp cùng Jennie.

"Cậu đã viết luận văn chưa?"

"Chưa" Jennie trả lời. "Nhưng tớ nghĩ tớ sẽ viết luận văn về nữ vương họ Kim. Bà ấy có vẻ chẳng tốt lành gì." nàng nhún vai.

"Tớ đồng ý." Chaeyoung gật đầu.

"Ý tớ là bà ấy là nữ vương duy nhất có toàn bộ quyền lực, bà ấy đã tạo ra một hiệp ước toàn quốc, cộng với giả thuyết bà ấy là đồng tính nữ. Bài luận văn này sẽ tự viết." Chaeyoung cười khúc khích.

"Chúng ta có thể đến Riffs không? Tớ hơi đói." Jennie nói.

"Ừ, đi thôi, tớ cũng đang đói." Chaeyoung vòng tay vào tay Jennie rồi cả hai cùng đi.

•••
"Kim Jisoo, tôi có thể nói chuyện với em một chút không." Giáo sư của cô ngăn cô rời đi. Cô đảo mắt trước khi quay lại và bước tới chỗ giáo sư.

"Vâng." Cô đáp.

"Tôi muốn nói về sự tham dự các buổi học của em." giáo sư tiết lộ bảng điểm của cô. "Em đã có 45 buổi vắng mặt trong lớp này kể từ đầu học kỳ hai."

"Đúng, và?" Cô nhìn giáo sư chằm chằm.

"... chúng ta đã có 50 lớp học." giáo sư nhắc lại.

"Vậy điểm hiện tại của tôi trong lớp như thế nào thưa Giáo sư." Jisoo hỏi.

"Chà .... Em có 99 điểm. Sự vắng mặt là điểm trừ duy nhất trên điểm của bạn. Và tôi phải nói với em bao nhiêu lần gọi tôi là ông Huang hoặc giáo sư Huang."

"Vì vậy, chúng ta đã kết luận rằng tôi không thất bại mặc dù thiếu sự hiện diện của tôi trong căn phòng này." Jisoo nói.

"Có nhưng—"

"Cuộc thảo luận của chúng ta đã kết thúc." Jisoo gật đầu quay gót bước ra khỏi phòng. Làm cho giáo sư của cô bối rối.

Sự thật là cô không cần phải học tất cả những bài học này vì cô đã sống qua tất cả các sự kiện thực tế. Jisoo đã biết rõ cô là ai trong kiếp trước nhưng có một số chi tiết quá mờ ảo để giải thích.

Nó bắt đầu như những điều nhỏ nhặt khi cô còn nhỏ. Cô đã có một số giấc mơ hóa ra lại là những ký ức dạt dào từ kiếp trước của cô. Nó khiến cô rất bối rối.

Giống như tại sao cô cứ nhìn thấy mình trong bộ hanbok chạy quanh một cung điện? Và tại sao cô không có một con ngựa trong cuộc sống thực? Những giấc mơ bắt đầu xảy ra thường xuyên đến nỗi cô bé 6 tuổi Jisoo đã nói với bố mẹ.

Lúc đầu, ba mẹ cô nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của cô.

Nhưng sau đó Jisoo bắt đầu làm những kỹ năng chưa bao giờ được cô chưa được học.

Cô ấy là người đã dạy cha mình cách thắt nút thủy thủ. Cô ấy thậm chí đã giải mã một tin nhắn bằng tiếng Quan Thoại mặc dù chưa bao giờ học nó. (Trong cuộc sống này là vậy).

Khi cô lớn lên, ký ức ngày càng rõ ràng hơn cho đến khi chúng có mục đích.

Trong tất cả những ký ức mà cô đã gặp, cô luôn có thể cảm nhận được rằng có ai đó đang ở bên mình. Một người mà cô quan tâm. Vấn đề là cô không bao giờ tìm ra được ai.

Cuối cùng, cô rất tức giận vì không thể nhớ được nên đã nhờ mẹ đưa cô đi gặp một nhà trung gian, hoặc một nhà ngoại cảm. Ai đó có thể nói cho cô biết tại sao linh hồn của cô lại có mối liên hệ với người vô danh này.

Mẹ cô đã đưa cô đến gặp một bà lão tốt bụng này. Jisoo nhớ rất rõ vì bà lão đã chơi đàn Guzheng cho họ nghe rất hay.

Bà lão đã nói với cô rằng linh hồn của cô đang khao khát được đoàn tụ với một linh hồn khác. Nó sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi gắp lại được linh hồn đó.

Tất nhiên Jisoo đã hỏi làm thế nào cô có thể tìm thấy người này nếu cô thậm chí không biết bất cứ điều gì về họ.

Bà lão chỉ nói, "khi cô tìm thấy, cô sẽ biết."

Sau đó, cô tiếp tục bla bla về cách mà tinh thần của chúng ta được kết nối với nhau và blah blah blah.

Vì vậy, kể từ đó Jisoo đã thực hiện một phần nhiệm vụ. Cô cần tìm người này để linh hồn cô được yên nghỉ.

Vấn đề là có hàng tỷ khả năng. Và tất cả những gợi ý mà Jisoo có thể nhận được là người này sẽ có một sinh nhật hình mặt trăng và một chiếc nhẫn phù hợp với cô.

Nhắc đến chiếc nhẫn đã nói ... Jisoo thực sự không biết nó đến từ đâu và bố mẹ cô cũng vậy. Rõ ràng bà của cô đã tặng cho cô ngay trước khi bà qua đời. Bà nói rằng Jisoo là người đặc biệt và nó sẽ bảo vệ cô. Bây giờ nó gần như chỉ nằm trên một chiếc vòng cổ của cô.

Dù sao thì cô cũng đã học lớp lịch sử đại học này và nghĩ rằng sẽ rất dễ dàng nếu cô đã sống qua nó. Và cô đã đúng.

Bây giờ cô chỉ đói.

Riffs nó là.

•••
"Này không phải là cô gái trong lớp Lịch sử của chúng ta sao?" Chaeyoung thúc vào người Jennie.

"Hả? Ồ đúng rồi. Cô ấy không bao giờ xuất hiện trong lớp học mà." Jennie nhìn lên quán cà phê.

"Cô ấy ở một mình. Mời cô ấy lại đây." Chaeyoung thúc giục.

"Cái gì? Không. Chaeng!" Jennie hoảng sợ.

"Sao thế, chỉ cần mời cô ấy." Chaeyoung thì thầm.

"Không thể nào. Chị nóng quá." Fan của Jennie.

"Ugh, cậu đúng là nhát gan mà." Chaeyoung đảo mắt. "Nếu cậu không muốn làm điều đó, hãy về nhà." Chaeyoung đứng lên.

"Được rồi đi thôi." Jennie nhanh chóng lấy túi.

"Yếu kém." Chaeyoung lẩm bẩm.

"Đi nào." Jennie càu nhàu. Trong khi kéo Chaeyoung ra, cô va vào một chiếc bàn khác, không để ý rằng một cuốn sách rơi ra khỏi cặp của nàng.

•••
Jisoo quay lại và nghe thấy một vụ ẩu đả trong quán cà phê chỉ để nhìn thấy hai cô gái trong lớp lịch sử của cô vội vàng rời đi. Họ va vào bàn khiến một cuốn sách rơi ra khỏi túi xách của họ.

"Này, cậu đã đánh rơi—" trước khi cô có thể nói ra được nữa thì họ đã biến mất khỏi cửa.

Lắc đầu thở dài, cô bước tới nhặt cuốn sách. Đó là một cuốn sổ bìa da, loại đã sờn. Nhún vai, cô kẹp nó dưới cánh tay và rời đi.

•••
Sáng hôm sau trong lớp, Jennie giật mình vì ai đó đột ngột đặt một cuốn sách xuống bàn.

"Sách của cậu này."

Jennie nhìn lên để xem cô gái đến từ Riffs. Một vết ửng hồng nóng bừng lên má khi nàng nhận ra cuốn sách trên bàn là nhật ký của mình.

"U-uh, cảm ơn." nàng nhanh chóng giấu nó đi.

Nàng gật đầu trước khi đi về chỗ. Nàng cảm thấy điện thoại của mình kêu vo vo trong túi sau báo hiệu có tin nhắn từ Chaeyoung.

Chaengie: Omg cậu ấy nói gì vậy !?
Jen: Không có gì! Tớ đánh rơi nhật ký của mình ở quán cà phê và cậu ấy đã trả lại.
Jen: OMG BẠN SUY NGHĨ ĐỌC NÓ
Chaengie: chết tiệt
Chaengie: Tôi sẽ 😏
Jen: Không

"Được rồi cả lớp, bắt đầu thôi." Giáo sư vỗ tay. "Hôm qua chúng ta đã nói sơ qua về vương quốc Hongdae. Hôm nay chúng ta sẽ nói về các cuộc chinh phạt quân sự và thành công của nó trong các chiến dịch trên khắp đất nước."

Lớp học bị gián đoạn khi cô gái ban nãy đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Uhhh Jisoo? Em đi đâu vậy?" Giáo sư Huang hỏi.

Jisoo kiểm tra đồng hồ của mình. "Hãy sửa cho tôi nếu tôi sai nhưng chúng ta sẽ dành hai giờ tới để nói về Tướng Kim và khả năng lãnh đạo tuyệt vời và kỹ năng chiến đấu xuất sắc của ngài, phải không?"

"Đúng nhưng-"

"Đó là tất cả thông tin tôi cần. Cảm ơn, tạm biệt." Cô bỏ đi.

Jennie nhìn chằm chằm vào hành động của các Jisoo. Trước khi nàng biết mình đang làm gì, nàngcũng đứng lên.

"Tôi-tôi cũng phải đi." nàng theo sau cô.

•••
"Vì lý do gì mà cậu theo tôi ra đây?" Jisoo khoanh tay.

"Tôi..tôi thực sự không biết." Jennie mím môi.

"Chà, điều đó rất ngu ngốc." Jisoo bình luận quan sát nàng.

"Cảm ơn cậu đã trả lại nhật ký của tôi."

"Không có gì." Jisoo gật đầu.

"N-này, tôi đã gặp cậu bao giờ chưa?" Jennie lo lắng hỏi. Jisoo này trông rất quen nhưng nàng lại không thể nhớ ra.

"Cậu thậm chí không biết tên của tôi."

"Là Jisoo."

Lông mày của Jisoo nhíu lại và cô liếc nhìn Jennie khi tiến lại gần hơn cho đến khi người đó áp sát vào tường.

"Sao cậu biết tên tôi?" Jisoo hỏi.

Jennie hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt lấp lánh rời khỏi Jisoo. "Cô ấy à-Giáo sư Huang nói rồi." nàng xoay sở để nói lắp.

Jisoo nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt nâu sẫm của cô sáng lên trong sự khải thị và cô lùi lại khỏi Jennie.

Có điều gì đó ... thứ gì đó đã kích hoạt ký ức cho Jisoo.

Một con ngựa...

12000 năm trước.

"Jennie! Cẩn thận!" Cha nàng gọi sau khi cô con gái nhỏ đầy phấn khích.

"Nhanh lên Appa! Người đang quá chậm!" Jennie cười khúc khích.

"Kiên nhẫn đi, cô nương." Cha nàng bắt kịp xù tóc của nàng. "Điều quan trọng là chúng ta vào chuồng một cách bình tĩnh để không làm phiền động vật." Cha nàng nói. "Đi ngay, ta cho con xem."

Jennie vui vẻ nắm tay cha đi theo cha vào chuồng.

"Con có thể chọn bất cứ con ngựa nào bạn thích."

Jennie quét những hàng ngựa khỏe mạnh để quan tâm đến công việc của riêng chúng khi chúng ngủ hoặc ăn. Jennie dừng lại trước một con ngựa nâu đang nằm xuống khi nó đang ăn. Nó có vẻ lười biếng và nàng thấy điều đó thật buồn cười.

"Appa, con thích con đó!" Jennie chỉ.

Cha nàng cười khúc khích khi nhìn thấy con ngựa. "Đây là Kuma. Nó nổi tiếng là ngựa lười nhất trong chuồng ngựa, nhưng khi ra trận thì nó rất mạnh mẽ và dũng mãnh."

"Con thích nó." Jennie nhẹ nhàng cưng nựng nó.

"Hôm nay ta sẽ cho con cười thử nó?"

Jennie há hốc mồm và mở to mắt nhìn cha nàng. "Thật vậy appa !?"

"Chỉ cần không nói với umma của con. Bà ấy vẫn cho rằng con còn quá nhỏ."

"Con sẽ nói không có." Jennie thề sẽ khiến cha nàng cười khúc khích thích thú.

Hoàng đế bảo một tên lính dựng yên lên Kuma cho Jennie và trước khi nàng biết điều đó, công chúa nhỏ đã vui vẻ chạy lon ton trong một vòng tròn.

Cha nàng hạnh phúc nhìn con gái hào hứng. "Nhìn Appa! Con đang làm điều đó!"

"Thưa ngài, nữ vương gọi ngài." Người hầu của hoàng đế nói.

"Nói với nàng ấy rằng tôi sẽ đến đó trong một lúc nữa." Gật đầu. "Jennie, lại đây."

Cô bé làm theo lời appa và dừng lại bên hàng rào.

"Umma con triệu tập ta. Con hãy ở yên đây. Ta sẽ quay lại sau"

"Vâng, Appa."

Một lúc sau cha nàng vẫn chưa về và nàng cảm thấy buồn chán. Chân nàng bắt đầu gõ vào thành bên của bao da.

"Người không nên làm vậy." Một giọng nói cắt ngang. "Nó sẽ khiến người tức giận và người sẽ khoác lác. Người sẽ gục ngã."

"Ngươi biết gì về ngựa?" Jennie nói một cách bướng bỉnh.

"Rất nhiều." Jisoo vừa trả lời vừa quan sát nàng.

Jennie phớt lờ cô và tiếp tục gõ chân vào chân của Kuma. Kuma lắc đầu. Jennie làm điều đó một lần nữa, khiến nó phải kêu lên và đứng trên đôi chân của mình.

"AHHHH!" Jennie hét lên.

Nhưng trước khi chạm đất, nàng đã bị bắt bởi một cánh tay mạnh mẽ. Khi nàng mở đôi mắt sợ hãi của mình, nàng bắt gặp khuôn mặt của Jisoo.

"Tôi đã nói rồi mà." Jisoo vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nàng.

"À tôi có việc phải đi trước" Jisoo buông Jennie ra nói, sau đó đã đi khuất khỏi đó.
_________________
Xin lỗi vì ra chap trễ nhưng mình muốn phần hai nó không bị sượng như phần 1 nên phải mất thời gian edit lại.
#Blue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro