Chương 2: Thần thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoichi không thể ngủ được.

Gương mặt của nhân ngư mà cậu gặp vào chiều hôm đó trông rất quen thuộc. Cậu không thể ngừng nghĩ về nó, cố gắng nhớ lại ai đó, nhưng chỉ có Mihya xuất hiện trong tâm trí cậu. Nhưng Yoichi chắc chắn rằng Mihya là một con người, không phải nhân ngư—

Hay có thể đúng là vậy?

Cha mẹ Yoichi chưa bao giờ gặp Mihya, và khi Yoichi cố gắng tìm kiếm Mihya trong khu vực của mình thì không ai biết đến cậu ấy. Có rất nhiều chàng trai tóc vàng và mắt xanh, nhưng không ai giống như người bạn thời thơ ấu của cậu.

Yoichi rời khỏi giường, mặc áo khoác dày trước khi ra ngoài không khí trong lành. Những giả thuyết vẫn quay cuồng trong đầu cậu, liệu có thể Mihya thực sự là một nhân ngư?

Yoichi đi lang thang không điểm đến, không nhận ra rằng mình đã ngồi ở quảng trường ven biển. Thực sự, cậu không hiểu tại sao mỗi khi đi dọc con đường trong ngôi làng này, cậu lại kết thúc ở bờ biển hoặc bất kỳ chỗ nào gần biển nhất. Như thể có ai đó thì thầm vào từng bước chân của cậu, đưa cậu đến nơi đã được định trước—

Âm thanh của sóng vỗ vào những tảng đá nghe thật êm tai Yoichi, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào đường chân trời trải dài giữa đại dương và bầu trời đêm, tận hưởng làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt mình, khiến cậu không nhận ra có một sinh vật bên cạnh mình.

"Yocchan. Chào mừng trở lại."

Yoichi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi tên thân mật của mình. Cậu mở to mắt khi thấy một chàng trai tóc vàng nhìn cậu với ánh mắt nhẹ nhàng. Trong chốc lát, toàn bộ ký ức đã mất trở lại, như những mảnh phim quay trong đầu cậu.

Mihya không phải là con người, mà thật sự là một nhân ngư

"Mihya?"

Yoichi quan sát từng chi tiết trên gương mặt của chàng trai đó. Đôi mắt xanh quyến rũ, vảy đen trên má, và vây trên tai luôn rung rinh mỗi khi gặp Yoichi, dấu hiệu rằng  không bao giờ coi Yoichi là mối đe dọa. Không có nhiều thay đổi về vẻ đẹp của Mihya ngoại trừ hai má bầu bĩnh đã biến mất, nhưng giờ đây hàm của người bạn thời thơ ấu của cậu trở nên chắc chắn hơn, với xương gò má và mũi được khắc như một tác phẩm điêu khắc cổ xưa của một vị thần, thật sự rất đẹp trai.

Yoichi cảm thấy nhẹ nhõm vì ánh sáng của mặt trăng không quá sáng vào đêm nay, vì cậu chắc chắn rằng Mihya sẽ chế nhạo phản ứng của cậu, đỏ mặt như quả cà chua.

"Oh, Yocchan, hóa ra cậu vẫn nhớ ta sao?" Giọng hắn ta có vẻ trêu chọc, Yoichi biết chắc chắn hắn đang nói về việc cậu rời đi đột ngột lúc đó.

"Mihya giận sao?"

Mihya cười khúc khích rồi trượt xuống nước không báo trước, và Yoichi, thấy Mihya đi vào đại dương tối tăm, vội vàng tháo áo khoác và định tìm dấu vết của người bạn thời thơ ấu, nhưng trước khi cậu kịp nhảy vào nước, bàn tay có vảy của Mihya đã kéo chân cậu vào trong biển.

Yoichi phản xạ nín thở khi nước vỗ vào mặt, và Mihya quấn đuôi dài của mình quanh chân Yoichi để cậu không thể cử động. Nhân ngư kéo cậu trở lại mặt nước, mỉm cười tinh quái về phía Yoichi. Yoichi ngạc nhiên, nhưng cảm giác kỉ niệm bao trùm trái tim cậu.

Đúng vậy, đây chính là Mihya.

"Bây giờ cậu biết cảm giác bị bỏ lại không báo trước thế nào rồi. Chúng ta hòa nhé."

Nghe lời Mihya, Yoichi bật cười, không nhận ra rằng mình đã quàng tay quanh cổ Mihya. Yoichi ôm Mihya thật chặt, đặt đầu lên ngực nhân ngư, nghe nhịp tim của người bạn cũ mà cậu rất nhớ.

Mihya đưa Yoichi đến bờ biển, đặt cậu ngồi lên một tảng đá trước khi đặt đầu mình lên đùi Yoichi. Đuôi của cậu vẫy vẫy dưới nước, nhưng Yoichi có thể thấy ánh sáng xanh từ các vảy nhờ ánh sáng của mặt trăng. Yoichi nhẹ nhàng vuốt tóc vàng của Mihya, trái tim cậu ấm áp vì đã tìm thấy người từng chia sẻ ký ức với mình.

"Cậu đã làm gì trong 15 năm tôi đi vắng?" Yoichi hỏi. Mihya ngẩng đầu lên, nhìn Yoichi bằng đôi mắt xanh lam sắc bén.

"Chờ đợi Yoichi." Cậu ta trả lời một cách nhẹ nhàng.

Yoichi cảm thấy bối rối với câu trả lời của Mihya, và Mihya thấy ánh mắt đó thì cười khúc khích. "Yoichi là bạn duy nhất của ta, làm sao có thể không chờ đợi cậu?"

Trái tim Yoichi đập loạn nhịp khi nghe câu trả lời của Mihya. Thực tế rằng cậu là người quan trọng trong cuộc sống của vị hoàng tử trẻ làm cho trái tim cậu cảm thấy tràn đầy. Đã lâu rồi Yoichi  có người phụ thuộc vào mình.

Có thể là kể từ khi cha mẹ cậu qua đời.

Không biết cảm giác gì nổi lên, nhưng nỗi buồn về cái chết của cha mẹ khiến Yoichi trở nên dễ bị tổn thương và tràn đầy cảm xúc. Thấy Mihya chờ đợi mình giống như tìm thấy một mảnh ký ức của cha mẹ mình vẫn sống ở ngôi làng này.

Tối hôm đó, Mihya và Yoichi trò chuyện mà không để ý đến thời gian. Nhớ lại những kỷ niệm cũ đã tạo ra cùng nhau, không có nhiều thay đổi từ Mihya, hắn vẫn là người bạn cũ mà Yoichi rất yêu quý. Con cá nhỏ sẵn sàng làm bạn với cậu kể cả khi mặt trời bắt đầu mọc trên bờ biển.

Khi bình minh đến, Yoichi tạm biệt Mihya. Cũng như trước đây, họ hứa sẽ gặp lại nhau vào cùng một thời điểm và địa điểm.

Khi Kaiser nhìn Yoichi rời khỏi bờ biển, nụ cười trên gương mặt hắn đã biến thành vẻ u sầu. Ánh sáng trong mắt hắn, vốn giống như các vì sao trên bầu trời đêm, giờ đã biến mất, tay hắn giơ ra như muốn kéo Yoichi lại.

Nhưng Kaiser dừng lại và nhanh chóng lặn xuống nước, di chuyển nhanh chóng về đáy đại dương. Trên đường về, đầu hắn đầy hình ảnh của chàng trai với đôi mắt đêm, Kaiser đã yêu Yoichi thêm một lần nữa.

Nụ cười của Yoichi thật ngọt ngào, quyến rũ mọi giác quan của Kaiser để nâng niu cậu. Thật đẹp, thật mê hoặc. Tiếng cười thoải mái như một bản nhạc trong tai nó. Kaiser thề rằng Yoichi có một lời nguyền về tình yêu còn mạnh mẽ hơn bất kỳ nhân ngư nào hắn đã gặp, vượt qua các công chúa của các vương quốc biển từ Đông sang Tây.

Hình dáng nhỏ nhắn của cậu trong vòng tay hắn. Thật vừa vặn trong cái ôm của hắn. Làn da trắng của cậu quyến rũ Kaiser, dụ dỗ hắn, cầu xin hắn để lại dấu đỏ như dấu ấn sở hữu. Trong mắt Kaiser, Yoichi là một thiên thần đến với hắn.

Yoichi đã lớn lên rất xinh đẹp.

Như một bông hoa nở rộ hoàn hảo, thể hiện vẻ đẹp quyến rũ.

Kaiser muốn đưa cậu xuống đáy đại dương.

Chỉ cần một chút nữa. Chỉ cần một chút nữa Yoichi sẽ trở thành của hắn. Chàng trai đó gần như đã trong tầm tay, Kaiser có thể chạm vào cậu một lần nữa, nhớ lại cơ thể ấm áp mà hắn đã rất nhớ.

Nhưng có một điều Kaiser đã học được trong suốt 15 năm Yoichi vắng mặt.

Sự kiên nhẫn.

               ------------------------------

Yoichi đã giữ lời hứa. Cậu trở lại nơi cũ như 15 năm trước, gặp lại nhân ngư cô đơn. Kaiser sẽ chờ đợi cậu với nụ cười mà hắn luôn dành cho Yoichi, hát bài hát mà hắn thường ngân nga khi ở bên chàng trai đó. Kaiser luôn tỏ ra hào hứng khi Yoichi hỏi về bất cứ điều gì liên quan đến loài của mình.

"Nhân ngư có ngôn ngữ khác với con người không?" Yoichi hỏi.

"Có. Và cũng chỉ có các thành viên trong hoàng gia mới biết về văn hóa của con người."

Một lần, Yoichi muốn Kaiser nói bằng nói ngôn ngữ của nhân ngư, và hành động đó đã khiến Yoichi suýt hôn Kaiser mà không nhận ra. Kaiser cười khúc khích khi thấy vẻ mặt bối rối của Yoichi. Thực tế, bất kỳ âm thanh và hành động nào của nhân ngư đều có vẻ quyến rũ trong mắt con người.

Kaiser cố ý làm vậy.

Nhưng Kaiser không muốn vội vàng. Yoichi sẽ tự đến với Kaiser, dù phải mất hàng chục năm. Kaiser muốn khắc sâu vào tâm trí Yoichi rằng là nơi cậu thuộc về, rằng chỉ có nó mới hiểu cậu, và ngược lại, rằng Kaiser là sinh vật yếu đuối và cô đơn cần được thương xót.

Hắn sẽ khiến Yoichi đến với hắn, ngay cả khi Kaiser sẽ sa ngã sau này.

Khi Kaiser trở về vương quốc của mình, hắn bước vào một thư viện khổng lồ đã tồn tại hàng thế kỷ. Hắn lấy một cuốn ghi chép cổ xưa mà  đã nghiên cứu từ khi còn trẻ.

Ghi chú về cơ bản là một cuộn phép thuật chữa bệnh, một thứ rất thiêng liêng trong thế giới biển. Tuy nhiên, dù có thiêng liêng đến đâu, nếu rơi vào tay người không xứng đáng, nó sẽ trở thành thảm họa.

Để cứu một con người khỏi bờ vực cái chết, có hai điều kiện phải được đáp ứng. Người đó phải là người được một sinh vật hoàn hảo yêu thương sâu sắc, và máu của hoàng gia phải được đưa vào dạ dày của họ.

Một sinh vật hoàn hảo mới sẽ ra đời.

               ------------------------------

Quá trình chết vì đuối rất đau đớn.

Khi chúng ta bị mắc kẹt dưới nước, cơ thể sẽ vô thức đóng kín đường thở, ít nhất trong 2 phút cho đến khi cơ thể mất ý thức dưới nước. Nước sẽ tràn vào phổi và ngừng lưu thông máu đến tim.

Nếu không được cứu kịp thời, mọi cơ quan trong cơ thể con người sẽ ngừng hoạt động vì thiếu oxy.

Vậy, Kaiser sẽ làm gì khi người bạn đời của mình bị chìm hàng mét dưới biển?

Chờ đợi.

Ghi chú:
Sinh vật hoàn hảo = nhân ngư 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro