3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ thức dậy với những giai điệu tuyệt đẹp và xung quanh trống rỗng. Có vẻ như Châu Kha Vũ đã thức dậy sớm hơn nhiều so với cậu. Doãn Hạo Vũ xoa những vết đỏ trên cổ tay, rồi đưa tay sửa lại con dao găm ngắn giấu trong ống tay áo, sau khi chắc chắn nó sẽ không dễ rơi ra mới đứng dậy mặc quần áo.

Không dễ để lẻn vào nước A, nên về vũ khí cậu chỉ có thể chọn những loại vũ khí sắc nhọn, không thể mang theo súng đạn bên mình. Doãn Hạo Vũ cài cúc áo sơ mi nhưng đã bị xé rách đêm qua, trong lúc đi đến chỗ mắc áo cậu ngẫu nhiên nhặt một chiếc áo khác khoác lên người.

Căn phòng yên tĩnh đến bất ngờ, trong không khí thoang thoảng hương hoa hồng và một chút rượu, cậu cúi đầu ngửi cổ tay áo, pheromone của Châu Kha Vũ lập tức chui vào khoang mũi khiến cậu cau mày.

Từ đêm qua đến giờ, Châu Kha Vũ không làm gì với cậu ngoại trừ hôn, rất ít Alpha làm điều này với một Omega. Nhưng nếu như đêm qua Châu Kha Vũ làm chuyện đó thì Doãn Hạo Vũ đã trực tiếp giết anh luôn rồi, dù gì thì cậu cũng không thể mất xác vì một nhiệm vụ.

Có vẻ như cả hai đều là những người biết kiểm soát rất giỏi, biết vừa phải để cứu vãn những rắc rối không đáng có, Doãn Hạo Vũ nghĩ.

Doãn Hạo Vũ mở cửa phòng ngủ đu xuống lầu một. Có một người giúp việc tình cờ đang dọn dẹp ở đầu cầu thang, cô ấy nhìn lên thấy người đến và kéo váy của mình lên chào. Doãn Hạo Vũ chỉ gật đầu và mỉm cười sau đó đi về phía phòng khách.

Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, Châu Kha Vũ đã đi ra ngoài, Doãn Hạo Vũ có thể làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn, ngoại trừ việc đi ra ngoài. Doãn Hạo Vũ đang ngồi trên ghế sofa, nghe giai điệu nhạc từ máy hát suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Hạn chế di chuyển sẽ mang lại một số rắc rối, nhưng đối với Doãn Hạo Vũ, việc lẻn vào gia đình của một quý tộc thượng lưu như Châu Kha Vũ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Sau tất cả, họ vẫn đang hợp tác, cậu ấy đã giúp Châu Kha Vũ trốn tránh cuộc hôn nhân không cần thiết, và Châu Kha Vũ cũng sẽ giúp cậu ấy. Châu Kha Vũ muốn thực hiện một vở kịch cho những người khác xem, sau đó Doãn Hạo Vũ sẽ hợp tác với anh để hoàn thành chương trình.

Lúc này, Châu Kha Vũ đang ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm thông tin mà trợ lý đưa lên bàn của mình ba phút trước. Ngay cả khi bạn không đọc nó, bạn cũng biết đó là tất cả các loại kế hoạch chiến đấu.

Người thanh niên gõ ngón tay vào bàn rồi lại nhìn máy tính trước mặt. Kế hoạch do người bình thường viết ra không cần đọc kỹ, Châu Kha Vũ cũng có thể nghĩ ra, anh không muốn lãng phí thời gian vào đống giấy vụn vô dụng này.

Đúng lúc Châu Kha Vũ đang tập trung hết sức lực vào máy tính thì có tiếng gõ cửa, anh bất lực thở dài, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã đúng chín giờ. Đã đến giờ họp cho một hoạt động quân sự đẫm máu.

Châu Kha Vũ là người cuối cùng đến cuộc họp, anh gõ cửa, đi thẳng về chỗ ngồi và ngồi xuống, tất cả chỉ làm trong một lượt. Ngồi xung quanh gần như là tất cả các thủ lĩnh của các đội khác nhau, trên tay họ là các tập tài liệu đang được phân loại vào lúc này.

Châu Kha Vũ không mang theo bất cứ thứ gì, anh biết rằng kết quả của cuộc họp không quan trọng mà là quan trọng là người tổ chức cuộc họp, người đứng đầu đất nước A, người đứng trên tất cả những người dân của đất nước này.

Cuộc họp vẫn diễn ra tẻ nhạt như mọi khi, không có kế hoạch mới, không có thêm ý tưởng. Mọi người chỉ đang tìm kiếm manh mối trong các câu hỏi khác nhau mà Châu Kha Vũ đưa ra ban đầu, nhưng họ bỏ qua sự thật thực tế nhất - câu hỏi chính là câu trả lời. Châu Kha Vũ không mở miệng để vạch trần chuyện bi thảm này.

Trưởng bối ngồi ở giữa nhìn Châu Kha Vũ mà không nói lời nào. Mắt ông ấy đã dán chặt vào Châu Kha Vũ ngay từ đầu cuộc họp đến khi kết thúc. Đây là phần khó nhất của toàn bộ cuộc họp, tranh cãi khoảng một tiếng rưỡi, bi kịch này cuối cùng kết thúc, các tướng quân vội vàng rời đi nơi đây, trong lòng đều vui mừng, tựa như đã tìm được rất nhiều đáp án từ cuộc tranh luận vừa rồi. Một số tướng trẻ cũng đã chào Châu Kha Vũ khi họ rời đi, và anh cũng đáp lại bằng cách chào của quân đội.

Sau khi đám đông sôi nổi tan biến, phòng họp yên tĩnh đến lạ thường, Châu Kha Vũ phớt lờ ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đứng dậy chào rồi quay người rời đi.

Vị trưởng bối không có ngăn cản anh, trong không khí phảng phất có một hương thơm của hoa cỏ khiến trưởng bối nhíu mày. Sau khi bóng dáng của Châu Kha Vũ rời khỏi phòng họp, ông ta nở một nụ cười kỳ lạ:

"Xem ra lệnh vẫn là kiêu ngạo như vậy."

Sĩ quan đứng ở bên cạnh nói:

"Không vấn đề, chỉ cần hắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."

Ông lão ngồi trên ghế mỉm cười:

"Người lần trước cậu chuẩn bị như thế nào? Đô đốc Antonio?"

"Ứng viên đã chuẩn bị xong. Cho dù thủ lĩnh tự mình sắp xếp, dù không muốn cũng phải nhận."

Dường như nhớ ra điều gì đó, ông lại ngẩng đầu lên, dán mắt vào chỗ vừa nãy Châu Kha Vũ ngồi, nói:

"Mang người tới đây, cần phải nhanh chóng. Có vẻ như chỉ huy có 1 tiểu bạch thỏ đang ở nhà"

Vài tuần tiếp theo là không bình thường. Doãn Hạo Vũ biết rằng Châu Kha Vũ hay rời nhà rất sớm mỗi ngày, và cậu không bao giờ hỏi Châu Kha Vũ sẽ đi đâu, bởi vì nó không liên quan gì đến cậu. 

Khi Châu Kha Vũ không ở nhà, Doãn Hạo Vũ có nhiều thời gian hơn để lên kế hoạch cho các vấn đề của riêng mình. Ngoại trừ những cái ôm khi cần thiết, ngoại trừ nụ hôn trong đêm đầu tiên, không ai trong hai bọn họ có thể vượt qua ranh giới ở giữa. 

Thỉnh thoảng, Châu Kha Vũ mời Doãn Hạo Vũ đến uống trà chiều cùng nhau, hai thiếu niên ngồi trên ghế mây trắng, nhâm nhi tách trà và nhìn hoa hồng nở trong sân. Họ trò chuyện với nhau về hầu hết mọi thứ, nhưng Châu Kha Vũ chưa bao giờ hỏi Doãn Hạo Vũ đến nước A bằng cách nào, và Doãn Hạo Vũ chưa bao giờ hỏi công việc của Châu Kha Vũ là gì.

Sau một thời gian dài, Doãn Hạo Vũ cũng trở nên hứng thú với vị quý tộc trẻ tuổi trước mặt, anh tuấn, tính tình tốt, thật ra chỉ sợ mỗi gia đình thúc giục chuyện kết hôn, điều đáng giận hơn là anh cũng tìm được một sản phẩm được bán ở đây, giúp anh che đi và đối phó với chuyện bị ép kết hôn, thật là một gã kỳ lạ. 

Doãn Hạo Vũ đã từng hỏi Châu Kha Vũ với một nụ cười ranh mãnh sau bữa tối:

"Anh bỏ ra rất nhiều công sức để mua lại tôi, anh có thích tôi không?"

Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng Doãn Hạo Vũ không ngờ Châu Kha Vũ lại rất nghiêm túc gật đầu, anh nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, không giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu, ánh mắt của anh đã hoàn toàn khác.

"Ừ, anh thích em."

Châu Kha Vũ nói xong, bình tĩnh đặt dao nĩa xuống, lại nói thêm:

"Ít nhất hiện tại, anh thích một chút."

Cái gì, thật là một câu trả lời nhàm chán. Doãn Hạo Vũ hờ hững bĩu môi, thế nhưng vành tai đã đỏ bừng, cậu đặt bộ đồ ăn xuống rời khỏi vị trí của mình.

Hai đứa đều có những suy nghĩ riêng, đôi khi cả hai sẽ cãi nhau vì những chuyện vụn vặt, rồi chiến tranh lạnh vài ngày. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không quan tâm đến nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro