Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: you_th_12 on Ao3
Trans: minhxc

Chưa qua beta nên văn không chau chuốt ạ, lưu ý có lái xe!

*Thời gian trước khi quay “Ẩn số về chúng ta” , anh em nhà Khâu đã ở bên nhau.

———


【 Để tao kể mày cái này, hôm trước tao gặp em trai mày đang thử vai cho một dự án phim mới đấy.】
 

【 Nó vẫn là phim BL.】
 
 
   Khâu Thắng Dực tắt màn hình điện thoại di động, khó chịu mà xốc tay lên mái tóc rối vò mấy lần. Mọi người trong phòng vẫn đang đưa ra những ý tưởng kế hoạch mới nhưng hắn lại không lọt nổi một chữ nào, tin nhắn vừa rồi của thằng bạn cứ luôn xuất hiện trong đầu hắn.

  
   Máy điều hòa trong phòng họp chỉnh thấp đến mức Khâu Thắng Dực không thể phân biệt được là gió lạnh khiến mình đau đầu hay chuyện của Khâu Vũ Thần. Hắn vô thức dùng lực miết lấy góc giấy của bản kế hoạch, thầm suy nghĩ xem nên nhờ bạn bè tìm hiểu thêm thông tin, sử dụng quan hệ để can thiệp vào việc tuyển diễn viên của đoàn làm phim, hay trực tiếp cãi nhau với Khâu Vũ Thần.
 

  Không, hắn biết cậu sẽ không bao giờ nghe lời mình trong loại chuyện này. Khâu Thắng Dực thở dài, thật không thể hiểu nổi, hắn cứ cho rằng em trai mình đã quen với cuộc sống như mấy năm nay rồi chứ.
 
 
  Kể từ khi rời Yubai*, Khâu Vũ Thần không nhận được công việc tử tế nào trong vài năm qua, cậu sống một cuộc sống mà luôn chỉ loanh quanh giữa phòng tập thể dục và ở nhà. Đương nhiên, mọi công việc gia đình đều do Khâu Vũ Thần đảm nhiệm, từ giặt giũ, dọn dẹp đến nấu nướng.

  
   Khâu Thắng Dực dần dần quen với việc được chăm sóc theo cách này, anh nhận ra rằng nhiệm vụ “hỗ trợ gia đình” phải do mình gánh vác. Để em trai có cuộc sống tốt hơn, hắn bắt đầu mở rộng việc kinh doanh của họ Khâu. May mắn thay, dựa vào những mối quan hệ của hắn trong làng giải trí và sự thông minh bẩm sinh của mình, Khâu Thắng Dực đã quản lý khá tốt và có thể được coi là “bậc thầy vàng” của Khâu Vũ Thần.

 
   Chính vì vậy, khi nhận được thông báo rằng em trai mình đang thử vai cho một dự án phim mới mà không nói cho hắn biết, Khâu Thắng Dực không chỉ ngạc nhiên và không vui mà còn có hơi bối rối.
 

   Theo hiểu biết của hắn về Khâu Vũ Thần, em ấy không phải là người có nhiều tham vọng, mặc dù có cầu tiến nhưng Vũ Thần chủ yếu luôn tỏ ra thờ ơ khi đón nhận chúng. Hơn nữa, nếu cậu muốn làm việc thì vẫn có thể làm người dẫn chương trình hoặc diễn vai phụ, không nhất thiết phải đảm nhận vai chính trong phim BL chứ?

 
  Suy cho cùng, theo hiểu biết của hắn, phim BL thường có rất nhiều cảnh hôn và cảnh nóng. Những gì Khâu Vũ Thần đã làm gần như có thể nói là những nỗ lực cuối cùng, có vẻ cậu đang rất muốn quay lại giới giải trí. Khâu Thắng Dực vừa cuộn tờ giấy trong tay vừa suy nghĩ, hắn cảm thấy đã lâu rồi mình mới bị khơi dậy sự tò mò như vậy. Tất nhiên, trong đó cũng kèm theo cả sự tức giận, hắn không muốn Khâu Vũ Thần ở ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

 
  Khâu Thắng Dực không thích việc “đồ đạc” của mình bị người khác chạm vào. Chính vì vậy, nhất định phải để cậu chịu hình phạt, thật tuyệt nếu như ép buộc Khâu Vũ Thần phải nói ra lý do tại sao cậu lại nhận vai.
 
 
   Các đối tác kinh doanh trong phòng đều nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Khâu Thắng Dực, cho rằng hắn không hài lòng với kế hoạch này nên xua tay và yêu cầu cấp dưới của mình mang đi sửa lại. Sau vài lời nhận xét và trò chuyện qua loa, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.
 


   

   Khâu Vũ Thần đứng trước cửa nhà mình, bỗng dưng cảm thấy có hơi tội lỗi.
 
 
   Hình như hôm nay cậu đã nhìn thấy bạn của anh trai mình trên trường quay. Khâu Vũ Thần biết rằng Khâu Thắng Dực rất nổi tiếng, nhưng chính cậu lại không ngờ rằng còn có thể gặp được hắn trong buổi thử giọng. Kết hợp cùng với những tin nhắn liên tục được gửi đến như【 Mày đang ở đâu? Làm gì?】【Tốt nhất mày nên về nhà sớm cho tao...】Về cơ bản, Khâu Vũ Thần chắc chắn rằng buổi thử giọng đã bị rò rỉ thông tin ra bên ngoài, điều đó đồng nghĩa với việc cậu không thể che giấu hắn thêm được nữa.

 
  Khâu Vũ Thần đứng trước cửa nhà suy nghĩ một hồi, chuẩn bị công tác sẵn sàng để đối mặt với sự tức giận của Khâu Thắng Dực. Nếu mọi chuyện tệ hơn nữa thì họ có thể sẽ phải chiến tranh lạnh với nhau trong vài ngày. Cậu xoay chìa khóa, nhẹ nhàng bước vào trong, cầu nguyện cho Khâu Thắng Dực vẫn chưa về nhà.

   
  Tuy nhiên, trái ngược với dự đoán, khi vừa bước vào nhà, cậu đã nhìn thấy Khâu Thắng Dực đang ngồi trên ghế sofa.

 
"Anh... anh, sao muộn rồi còn chưa đi nghỉ ngơi..." Khâu Vũ Thần đi về phía cửa phòng ngủ, cố xoa dịu tâm trạng Khâu Thắng Dực.

 
  Nhưng có vẻ như anh trai cậu không có ý định buông cậu ra. Hắn ngoắc tay, giọng lạnh lùng nói “lại đây”. Thế mà cơ thể cậu hành động trước khi não kịp suy nghĩ, đến khi Khâu Vũ Thần tỉnh táo lại thì đã vô thức bước đến trước mặt Khâu Thắng Dực rồi. Cậu định sẽ giả vờ thành thật một chút để đối phương bình tĩnh trở lại trước, sau đó sẽ từ từ giải thích cho hắn sau. Khâu Vũ Thần cố gắng bày ra vẻ mặt ngây thơ nhất của mình, nhưng dường như nó không có tác dụng gì cả.
 
 
  "Quỳ xuống." Khâu Thắng Dực nói, ánh mắt ra hiệu cho em trai quỳ xuống giữa hai chân mình, dùng giọng điệu giống như đang tra hỏi mà ra lệnh. Đầu Khâu Vũ Thần đang suy nghĩ điên cuồng, thầm phàn nàn rằng anh trai đang tỏ ra quá thượng đẳng nhưng cậu cũng cảm thấy Khâu Thắng Dực như thế này quả thực rất hút mắt.
 

  Khâu Vũ Thần vừa mới ngoan ngoãn nghe theo lời hắn mà quỳ xuống, Khâu Thắng Dực liền lạnh giọng nói tiếp: "Cởi áo ra".

 
  Khâu Vũ Thần biết bây giờ chống đối cũng không phải là cách, đành thuận theo anh trai mà từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng trên người. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu cũng không chủ động cởi chiếc quần âu đen ra. Khâu Thắng Dực nắm lấy hai tay cậu ra sau lưng và trói lại bằng thứ gì đó không rõ, Khâu Vũ Thần đoán nhờ chất liệu vải thì đó chắc là một chiếc cà vạt. Cậu biết hôm nay bản thân không thể nào thoát khỏi anh trai được rồi, chỉ là bây giờ cậu không biết Khâu Thắng Dực đang định giở trò gì thôi.

   
  "Mày thật dũng cảm đó, Khâu Vũ Thần."
 
 
  "Mày muốn gì mà tao không thể cho mày? Thương hiệu cá nhân hay hiệu suất thương mại?"
 
 
  "Mày có thể yêu cầu tao bất cứ điều gì mày muốn, đương nhiên, mày cũng phải cho tao những gì nên thuộc về tao chứ?"

 
  Khâu Thắng Dực dùng ngón tay chạm nhẹ lên môi của Khâu Vũ Thần. Người phía dưới nhận ra hắn muốn làm gì, liền chủ động mở miệng, để hắn đưa ngón tay vào và tự dùng lưỡi khuấy động. Khâu Vũ Thần phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng, hơi cắn lấy những ngón tay đang liên tục trêu đùa trong miệng mình.

 
  Khâu Thắng Dực dùng một chút lực, bắt chước động tác giao hợp và đẩy vào miệng cậu vài lần, sau đó rút ngón tay ra và tùy tiện lau nước bọt bên trên. Sau đó hắn mở quần khóa quần ra, dùng cái dương vật đã cương cứng đến phát đau của mình đâm vào khuôn miệng nhỏ của em trai ngoan. Mùi vị thật là tệ, Khâu Vũ Thần nghĩ nhưng cũng không có ý định chống cự. Cậu ngoan ngoãn lè lưỡi ra giữ bộ phận sinh dục của hắn, quy đầu tròn trịa hơi giật giật bề mặt lưỡi mềm mại rồi đâm toàn bộ dương vật vào bên trong.

   
  Nó quá sâu. Khâu Vũ Thần cố thả lỏng cổ họng mình hết mức có thể, cậu cảm thấy muốn nôn khan, nước mắt sinh lý cũng bị buộc phải chảy ra từ hai vành mắt. Cậu nhìn anh trai mình một cách đáng thương, nhưng Khâu Thắng Dực kia lại giả vờ không chú ý thấy nó, vừa lùi hông lại một chút, rồi lại đẩy sâu vào. Khâu Vũ Thần chỉ có thể hợp tác mút, nhưng Khâu Thắng Dực cuối cùng cũng không nỡ tiếp tục ép buộc cậu, cuối cùng để em trai mình nhả dương vật ra.

 
  "Thật quá đáng." Khâu Vũ Thần lườm nhẹ hắn, tuy vậy nhưng cái dáng vẻ quyến rũ này lại không dọa sợ được hắn. Khâu Thắng Dực dùng tay nhẹ nhàng cọ xát vành tai động viên em trai mình tiếp tục, thế là cậu lại đưa quy đầu vào miệng, đưa đầu lưỡi rê lên dương vật, tạo thành vòng tròn dọc theo rãnh vành. Thỉnh thoảng lại mút mấy cái thật mạnh khiến Khâu Thắng Dực liên tục lên cao trào mà thở dốc.

   
  Nước bọt của cậu chảy dọc xuống hai bên khóe miệng đã làm ướt cả ghế sô pha, để lại vết nước. Cả căn phòng im lặng đến mức hiện giờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng nước bọt lép nhép. Khâu Thắng Dực đưa tay chạm vào gáy em trai mình, theo chuyển động của Khâu Vũ Thần mà nhéo lên mảng da mềm mại phía sau.

 
  Vài phút sau, hắn cảm thấy em trai mình đã mút đến mỏi miệng rồi thì mới tha cho cậu. Khâu Thắng Dực nhéo nhẹ cằm và rút dương vật của hắn ra. Khi rút ra ngoài, Khâu Vũ Thần vẫn còn lè lưỡi nuối tiếc. Thật là nghịch ngợm, hắn nghĩ, sau đó ôm người đang ngồi trên đất vào lòng mình.

 
  Hắn không bận tâm việc em trai vừa khẩu giao cho mình mà sốt ruột hôn cậu. Cái lưỡi tinh ranh của Khâu Thắng Dực dễ dàng trượt vào khoang miệng cậu, mạnh mẽ quấn lấy lưỡi em trai. Thân thể Khâu Vũ Thần bị hôn đến mềm nhũn ra, cậu muốn ôm anh trai nhưng hai tay vẫn bị trói sau lưng, cố phát ra vài tiếng mũi tỏ vẻ không hài lòng.

 
"Không được." Khâu Thắng Dực nói, hoàn toàn bằng giọng điệu của kẻ huấn luyện. Hắn cởi quần áo còn sót lại của của hai rồi lấy gel bôi trơn từ chiếc tủ thấp cạnh ghế sofa ra. Động tác của hắn nhanh nhẹn đến mức Khâu Vũ Thần không khỏi trợn mắt. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Khâu Thắng Dực sẽ đặt gel bôi trơn ở đó, lỡ như có người đến thăm và nhìn thấy thì phải làm sao? Anh trai cậu bề ngoài có vẻ lạnh lùng và biết tiết chế nhưng thực tế lại rất có ham muốn tình dục.

 
  Trước khi hẹn hò với anh, Khâu Vũ Thần đã bí mật đoán xem anh có phải là người sẽ rất lạnh lùng thờ ơ, cái gì cũng không biết khi ở trên giường hay không, bây giờ Khâu Thắng Dực đã chứng minh bằng hành động của mình rằng anh không chỉ có năng lực mà thậm chí còn có hơi biến thái một chút.

   
  Dù đã làm với nhau nhiều lần nhưng khoảnh khắc khi chất bôi trơn lạnh lẽo thấm vào cơ thể bằng ngón tay, Khâu Vũ Thần vẫn lo lắng đến độ căng cơ. Khâu Thắng Dực nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu, vừa dịu dàng an ủi, vừa đâm thêm một ngón tay nữa vào bên trong. Đầu ngón tay hắn ấn vào chỗ phình ra trong thành ruột, Khâu Vũ Thần lại phát ra âm thanh rên rỉ trong cổ họng, nóbdâm đãng đến mức cậu nghe cũng phải tự thầm xấu hổ.

 
  Xung quanh lỗ nhỏ tiết ra rất nhiều nước, không rõ là gel bôi trơn hay dịch ruột nữa. Khâu Thắng Dực nới rộng hậu huyệt bằng một tay, tay còn lại nắm lấy dương vật của cả hai mà tuốt lộng mấy cái. Cả phía trước và sau đều mang đến khoái cảm ngập tràn gần như khiến Khâu Vũ Thần phát điên, cậu kêu rên không ngừng nghỉ. Sau vài lần được hắn vuốt cái dương vật đang cương cứng, Khâu Vũ Thần cảm thấy mình sắp đạt đến cao trào rồi nhưng Khâu Thắng Dực lại chơi xấu mà dừng lại trước lúc lên đỉnh điểm.

  
  Khâu Vũ Thần vùi đầu vào cổ anh trai mình, cong eo lên xuống, vô thức mở miệng kêu loạn xạ "anh trai, chồng, Thắng Dực", sau đó lại mút lấy yết hầu hắn như đang lấy lòng. Cậu khao khát đạt được cực khoái để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong cơ thể mình. Nhưng Khâu Thắng Dực vẫn không có động tĩnh gì, hắn  phải trừng phạt em trai thân yêu của mình, hơn nữa hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời như mong muốn.

 
"Làm ơn...Khâu Thắng Dực." Giọng của Khâu Vũ Thần đầy nước mắt. Khâu Thắng Dực suy nghĩ vài giây, cảm thấy mình hẳn là một người anh trai hiền lành tốt bụng nên liền ân cần giúp em trai nâng mông lên, ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Khâu Vũ Thần không thể tin được, nhưng tình hình hiện tại khiến cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn chặt răng và cố gắng “ăn” nó.

   Vì không có tay để chống đỡ nên không thể kiểm soát được trọng lượng, quá trình nuốt cái thứ to lớn kia có vẻ đặc biệt đau đớn. Khâu Thắng Dực thấy động tác của em trai mình từ từ chậm chạp tiến vào, cậu không vội nhưng hắn lại rất vội nên Khâu Thắng Dực đành dùng hai tay ôm lấy eo cậu, ấn xuống thật mạnh.

 
  Khâu Vũ Thần gần như đã khóc khi đột ngột bị đâm đến nơi sâu nhất, hậu huyệt đầy ắp không một kẽ hở nào khiến cậu run rẩy không ngừng. Khâu Thắng Dực đã quyết tâm bắt nạt em trai mình đến cùng nên trước khi cậu kịp thích ứng, hắn đã thẳng lưng và bắt đầu di chuyển, dương vật to lớn cọ xát vào những điểm mẫn cảm trong mỗi lần đâm rút.

 
  Tư thế này thật đáng sợ, ngoài cảm giác sung sướng, Khâu Vũ Thần còn cảm thấy lỗ nhỏ hơi đau nhức, nó khiến đầu óc cậu tê dại, không ngừng choáng váng, tầm nhìn mờ mịt, khoái cảm tràn ngập chồng chất lên nhau từng chút một. Cậu thở hổn hển, nước bọt chảy xuống hai khóe miệng, liên tục kêu rên nói đủ thứ vớ vẩn. Lúc thì kêu lên “không được”, lát sau lại là “nhanh lên”.

 
  “Anh ơi...” Khâu Thắng Dực rên, tay không ngừng bấu lên người hắn, Khâu Thắng Dực cũng rất vui khi bị nhéo, cúi xuống cắn mạnh vào vai Khâu Vũ Thần, để lại một dấu răng hoàn chỉnh.

   
  Nhưng hắn không quên mục đích chính của mình. Khâu Thắng Dực cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể Khâu Vũ Thần, hắn tăng tốc độ, dùng lòng bàn tay giữ bộ phận sinh dục của em trai mình, ấn ngón tay cái vào lỗ trên quy đầu. Bên dưới thì tìm đúng vị trí mà đâm dương vật vào điểm gồ mẫn cảm trong tuyến tiền liệt, nó khiến Khâu Vũ Thần trợn mắt sửng sốt.

  
  Cậu cảm thấy cơ thể mình bùng nổ khoái cảm, dương vật sưng tấy vì chưa được giải thoát nên đau nhức khiến Khâu Vũ Thần gục đầu xuống người anh trai, vừa khóc vừa kêu rên. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, muốn cần xin nhưng lại chẳng thốt lên được câu nào, âm thanh phát ra đứt quãng không ngừng.
 
 
  "Buông ra... làm ơn mà..." Khâu Vũ Thần cảm thấy như mình sắp chết, lỗ nhỏ chắc hẳn bây giờ đã sưng tấy lên rồi, đau đớn và sảng khoái đến mức anh cảm thấy muốn nôn khan. Khâu Vũ Thần thực sự rất bức bối, cảm giác bất an không thể ôm được người yêu khiến cậu hoảng sợ, lúc này chỉ muốn ôm anh trai mình để tìm kiếm chút an ủi.

 
  Cậu muốn vùng vẫy nhưng không thể vì tay vẫn còn bị trói đằng sau, cuối cùng cũng kìm không được mà bật khóc nức nở. Khâu Thắng Dực nhìn thấy người trên người mình đã rơi lệ thì biết bản thân đã đi quá xa giới hạn của Khâu Vũ Thần. Hắn dần đâm rút dương vật chậm lại nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy dương vật của cậu, thậm chí còn dùng tay xoa mạnh cái lỗ nhỏ trên đó khiến Khâu Vũ Thần run rẩy rồi lại rên rỉ thêm mấy tiếng.

   
  "Tại sao mày lại nhận bộ phim mới mà không nói cho tao biết?" Khâu Thắng Dực nói.

   
  Khâu Vũ Thần lúc này rõ ràng đang dần mê man, quay đầu lại liếc nhìn Khâu Thắng Dực như thể không hiểu, nhưng đối phương lại nặng lời hơn. Khâu Thắng Dực lại hỏi một lần nữa, cuối cùng cậu không chịu được mà phải nói ra:

   
  "Em chỉ...chỉ...muốn đứng bên cạnh anh...hức..."
   

  "Để em ôm anh đi...anh ơi..." Nói xong, cậu vặn vẹo vài cái và tiếp tục nức nở không ngừng.
 
 
  Khâu Thắng Dực cuối cùng cũng sẵn lòng cởi cà vạt ra. Anh đặt Khâu Vũ Thần nằm xuống ghế sofa, mở rộng chân cậu ra thành đỡng chữ M tuyệt đẹp rồi đụ cậu một lần nữa. Mỗi cú đâm rút đều mạnh tay hơn trước,Khâu Vũ Thần nắm lấy tay anh trai mình và rên rỉ lớn tiếng. Dâm thủy chảy ra từ lỗ nhỏ làm ướt lông mu của hắn, chỗ giao hợp nhớp nháp càng làm cho việc đâm rút trở nên trơn tru. Khâu Thắng Dực đụ Khâu Vũ Thần một cách mãnh liệt trong khi nói vào tai cậu.
 

"Chỉ có tao mới có thể đụ mày."

 
"Chỉ có tao mới có thể khiến mày xuất tinh."
 

"Mày có nghe thấy không, Khâu Vũ Thần."
   

  Nói xong, Khâu Thắng Dực đâm sâu vào trong cậu vài lần, Khâu Vũ Thần rên lớn, xin hắn tha cho mình, móng tay tròn trịa của cậu cắm vào bả vai hắn, toàn thân không ngừng run rẩy, cuối cùng bắn lên bụng cả hai. Khâu Thắng Dực vẫn không ngừng đâm rút vào bên trong hậu huyệt cho đến khi cậu xuất tinh xong. Khâu Vũ Thần tiếp tục khóc và nói, "Anh làm em phát điên mất. "

 
   Khâu Thắng Dực cắn lên vành tai đỏ bừng của cậu, "Không sao, ngoan nào." sau đó ấn sâu vào trong cậu rồi bắn ra.
 


 
 
  Khâu Vũ Thần đang nằm trên ghế sô pha, Khâu Thắng Dực bế cậu đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đỏ ửng kia, liếm đi nước mắt.

   
  "Đừng khóc nữa." hắn nói, ngậm lấy môi dưới của em trai mình và mút nó một cách dịu dàng. Hai người đối mặt nhau, Khâu Thắng Dực nhìn thẳng vào mắt Khâu Vũ Thần và dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu.
 
 
  “Điều tao tức giận không phải là việc mày nhận đóng phim BL mà là mày không bàn bạc trước với tao.”
 
 
  Khâu Vũ Thần sửng sốt một lúc, như thể cậu vừa tỉnh táo lại, gật nhẹ đầu trong tiềm thức. Cậu nhìn vào đôi mắt anh trai đầy lo lắng nhưng lại chan chứa tình yêu thương hơn, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.

 
  "Em xin lỗi." cậu nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ đã làm điều gì đó sai trái. "Em muốn được như anh, em cũng muốn anh có thể dựa vào em." Khâu Vũ Thần nói thêm, nghiêng đầu hôn lên trán anh trai.
 
 
  "Em sẽ chỉ thuộc về anh thôi, anh biết mà Khâu Thắng Dực."
 

  "Đừng lo lắng..."
 

  "...em sẽ chỉ thuộc về riêng anh."
 
 
  Khâu Thắng Dực đột nhiên không biết nên nói cái gì, lại có chút muốn khóc. Quả thực, khi mới biết tin, hắn đã cảm thấy rất ghen tị với tên bạn diễn của em trai. Ở một mức độ nào đó, đó cũng là bản năng muốn được kiểm soát “đồ vật” của mình. Tuy nhiên, càng về sau, hắn lại càng lo sợ rằng Khâu Vũ Thần sẽ yêu người khác sợ cậu sẽ bỏ mình và đánh mất em trai. Nhưng Khâu Vũ Thần kiên quyết tự nhủ rằng sẽ không, tất cả những gì cậu muốn chỉ là được ở bên nhau, làm việc cùng nhau, dựa vào nhau và sẽ không để ai bị tụt lại phía sau.
 
 
  "Tao cũng vậy, tao hứa."
 
 
  Khâu Thắng Dực ôm chặt Khâu Vũ Thần, giọng nói run rẩy gần như phản bội cảm xúc của anh, những giọt nước mắt nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trượt xuống một bên khuôn mặt của hắn và thấm đẫm vào trái tim họ.
 


 
 

  Về việc Khâu Thắng Dực sau này đã lợi dụng mối quan hệ để sắp xếp một vai cho mình trong vở kịch, hắn có thể thỉnh thoảng có cớ đến phim trường “chăm sóc” cho em trai mình và cam kết như thế nào để trở thành nhà tài trợ tài chính lớn nhất của Khâu Vũ Thần thì đó là câu chuyện của khi khác.
 

 
 
 
_ Hoàn chính văn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro