Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://m.fanfiction.net/s/7890506/1/When-Stuck-in-a-Closet-Choose-Companions-Wisely

Author: Bexara

Translator: Aoi (Tui)

Rate: M

Category: Humor, romance

Pairing: HijiGin

Summary: Hijikata nhận thấy bản thân nhận thức được nhiều điều khi anh, Gintoki và số còn lại của Shinsegumi bị kẹt trong tủ quần áo khi đang làm nhiệm vụ.

-----

"Đừng có đẩy tôi!" Ai đó rít lên.
Một người khác càu nhàu "Ugh, ở đây nóng quá."

"Và, nó có mùi giống như chân của Gin-san" Một người thứ ba chen vào.
Hijikata khá chắc chắn giọng nói cuối cùng thuộc về thằng nhóc họ Shimura đó. Anh phải dựa vào thính giác của mình để xác định xem mọi người ở đâu và ai đang nói bởi vì tất cả họ hiện đang bị kẹt trong một tủ quần áo nhỏ màu đen. Nó cực kì chật chội và rất khó chịu. Hijikata nóng nực, áo đẫm mồ hôi, và có chút cáu kỉnh một lúc trước.

"Oi, oi. Không hay đâu, Shinpachi. Chú mày đang làm tổn thương tâm hồn mỏng manh của Gin-san đấy."

Những lời này được phát ra nhẹ nhàng từ khuôn mặt cách năm inch khuôn mặt của Hijikata, kèm theo một hơi thở có mùi thơm ngọt ngào. Anh nghiến chặt răng và mạnh mẽ thề với chính mình, anh sẽ buộc bọn họ phải cam kết seppuku (*) một khi họ có thể xoay xở thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại. Như đã trở thành tiêu chuẩn của cuộc đời nhờ vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, định mệnh và mấy người tác giả tàn bạo, Yorozuya lại một lần nữa bị lôi kéo vào một trường hợp mà Shinsengumi đang điều tra. Bây giờ, Hijikata, Gintoki, Okita, thằng nhóc Shimura, và sáu người khác của Shinsengumi đang bị kẹt lại trong tủ quần áo, trốn khỏi khoảng năm mươi Amanto vũ trang. Chết tiệt, anh thực sự muốn hút một điếu thuốc ngay bây giờ.

(*) Mổ bụng tự sát

Có một số tiếng càu nhàu khác, nhưng anh đã dừng nó lại. Anh đang có một vấn đề rất cần được giải quyết. Có một khuỷu tay nằm bên cạnh khiến anh khá đau. Mỗi hơi thở hắn ta thở ra ngày càng khiến cho người khác khó chịu hơn. Và, mặc dù nhóc Shimura đã phàn nàn tất cả những gì cậu muốn về mùi của đôi chân Gintoki, tên khốn đó thực sự đang đứng trên một bàn chân của anh. Anh bắt đầu mất cảm giác trong các ngón chân.
Họ đã bị mắc kẹt trong chiếc tủ của một căn phòng trong hơn bốn mươi phút, và hiện tại họ không biết bao giờ nó sẽ kết thúc. Bỏ qua chuyện đó đi, bởi cuộc chiến trong tủ quần áo vẫn chưa kết thúc và anh đang bị tra tấn bởi sự chật chội, các mùi hương khó chịu và đặc biệt là mùi đường nồng nặc. Nếu điều đó chưa đủ tệ, vậy có thể là Sougo sẽ ở đằng sau anh trong bóng tối. Nhiều khả năng sẽ sử dụng mấy cái âm mưu đen tối như một cách thức để giết Hijikata trong một lần và mãi mãi. Một giọt mồ hôi trượt trên mặt anh. Anh thành thật không biết điều gì sẽ tệ hơn. Nỗi đau đớn của việc Gintoki gần như đan xen với cơ thể của anh, hay sự tra tấn về việc đề phòng Sougo sẽ tấn công.
Anh bị cuốn vào những vấn đề của chính mình, và giật mình ngạc nhiên khi Sougo thực sự nói.

"Thằng đầu-đất-hay-não-phân nào đang đặt tay lên mông tao nghe cho rõ, mày có ba giây để bỏ nó ra hoặc mày sẽ mất nó cùng một số bộ phận lơ lửng khác trên người mày."

Cảnh báo chết người được theo sau bởi tiếng rít đe dọa của thép. Sougo đã rút kiếm của mình. Có một tiếng thở hổn hển. Một vài đôi chân xáo trộn vội vã khi có nhiều người cố gắng rời khỏi vị Đội trưởng cuồng sát. Thật không may, không có nơi nào để di chuyển trong không gian nhỏ.

"Huh, ta luôn biết rằng Shinsengumi rất vui tính" Gintoki nói, và rõ ràng là giọng anh rất thích thú.

"Im đi!" Hijikata ra lệnh, cố gắng tránh xa người đàn ông kia. Hắn chỉ thành công trong việc cọ xát cơ thể của họ với nhau. Chết tiệt, ngày hôm nay thật đáng sợ!

Không gian yên tĩnh trong vài phút sau đó. Hijikata đang khó chịu vì thiếu nicotine thì rrpppptttt! Mắt anh mở to. Không, không thể nào. Chắc chắn đó không phải là những gì anh nghĩ. Không ai có thể ngốc, điên hay ác đủ để làm điều đó—

"ÔI.MẸ.ƠI! Tên khốn thối nát nào vừa mới làm ra cái âm thanh tởm lợm ấy?" Gintoki hét, có tức giận và một chút ghê tởm trong giọng anh. "Nghiêm túc đấy, cái quái gì thế - blargh, chết mất!"

Vào thời điểm này, mùi hôi đã lan tỏa vào toàn bộ không gian kín. Vài người đàn ông phía sau bắt đầu làm tiếng ho và gào thét. Đôi mắt của Hijikata sững sờ và anh cố nín thở.

"Khi chúng ta ra khỏi đây," anh ta gầm gừ giận dữ, "Ta sẽ tìm ra ai đã làm vậy để bắt hắn thực hiện seppuku."

"Mấy thứ đó tuyệt đấy, nhưng điều đó không giúp chúng ta bây giờ, Oogushi-kun," Gintoki thở khò khè. "Chết tiệt, ta biết Shinsengumi các ngươi là một lũ ác độc, nhưng ta không biết bọn bây thực sự là quỷ của những con quỷ! Mẹ ơi, nó có mùi giống như cá ôi. Chúng bây đã ăn món gì thế hở? Argh, ta đã nói quá nhiều và giờ nó đã dính vào miệng tôi rồi. Blerghhh. ”

Hijikata muốn quay lại tát Gintoki một cái. Anh thực sự, thực sự muốn làm như thế. Tuy nhiên, anh không muốn mùi hôi đọng vào trong miệng nên anh giữ chặt nó lại. Anh đang cố gắng tìm ra cách không thở thì Gintoki đột nhiên vùi mặt vào vai anh. Hijikata rất ngạc nhiên bởi sự chuyển động mà anh vô tình hít vào một hơi khá lớn.

"Gyagh," anh lẩm bẩm khi mùi hôi lan trên lưỡi anh.

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy, tên ngốc bẩm sinh này?" Anh rít lên, một khi sự thôi thúc nôn mửa lướt qua đôi môi đang bất động.

“Ta đang bảo vệ cái mũi quý giá của mình khỏi cái địa ngục mà một trong những tay sai của ngươi vừa tung ra, đồ điên” Gintoki trả lời, giọng nói của anh bị bóp nghẹt vì mặt đang ép lên bộ đồng phục Hijikata. "Mặc dù ngươi là một tên lãnh đạo ngu ngốc, mùi của ngươi còn khó ngửi hơn mùi cá ôi. Hơn nữa, khi khuôn mặt của ta được bao phủ như thế này, nó sẽ chặn mùi hôi hình sự đó."

“Đừng dùng ta làm khiên, đồ ngốc,” Hijikata cố gắng đẩy Gintoki ra, nhưng Yorozuya đã vòng tay quanh eo Hijikata. Nhưng giống như đã được đúc thép, anh không thể nhúc nhích người đàn ông kia dù chỉ một inch. Được, hai người có thể chơi trò chơi đó. Xoay người lại, anh vùi mặt vào cổ của Gintoki.

"Cái- ngươi đang làm gì vậy tên điên này?" Đến lượt Gintoki rít lên

"Hey, đó là ý tưởng của ngươi mà. Và, mặc dù ngươi là một kẻ khốn kiếp, mắt cá chết, ngươi cũng có thể được sử dụng như cách để ngăn chặn mùi hôi đó."

Khi anh tức giận chống lại lời nói của Gintoki, đôi môi Hijikata sượt qua làn da trần khi anh nói. Đó là một cảm giác kỳ lạ….anh cũng nhận ra rằng đó không chỉ là hơi thở của người đàn ông, mà là một mùi hương ngọt ngào phát ra từ cơ thể Gintoki. Nó ngửi như mùi dâu tây và thứ gì đó khác. Một cái gì đó vô hình. Đó có lẽ là bệnh tiểu đường, anh quyết định, không thoải mái với hướng suy nghĩ của mình.
"Đừng thì thầm vào cổ tôi, thằng khốn!" Gintoki thì thầm dữ dội.

"Có chuyện gì vậy?" Hijikata quay đầu để anh có thể đến gần tai Gintoki hơn, bằng cách đó anh có thể che mũi và mở miệng càng ít càng tốt. Chuyển động khiến môi anh lướt qua làn da ấm nóng và ẩm ướt. Nó khiến trung tâm dạ dày của anh có chút cảm giác nhộn nhạo kì lạ. Gintoki rùng mình và đặt một tay lên cổ.

"Ta đã bỏ ra rồi, tên khốn mayo!" đã có một chút hoảng sợ trong giọng nói của anh. Anh cố gắng tránh mình đi, nhưng những cử động đột ngột của anh chỉ thành công trong việc quấn chân họ lại với nhau. Họ mất thăng bằng và Gintoki đâm sầm vào tường cùng một tiếng thét lớn, chỉ để Hijikata ngã mạnh vào anh ta.

"Oompf" Gintoki càu nhàu sau tác động.

Hijikata mù quáng đưa tay ra, tìm bức tường. Anh đặt lòng bàn tay vào nó và đẩy, cố gắng nâng người lên bằng cách đè lên người đàn ông kia. Tuy nhiên, khi làm như vậy, anh cũng ấn nửa dưới cơ thể xuống và—

"Tại sao ngươi lại cứng?" Anh rít lên trong tai người kia để những người còn lại không nghe thấy.

"Tại sao ta cứng? Vậy tại sao ngươi lại cứng, tên cuồng mayo kia?" Gintoki đáp lại với một giọng điệu thấp, khẩn cấp.

"T-ta không cứng, im đi" Hijikata lắp bắp, "đó là do...chai mayonnaise trong túi của ta."

"Chà, ta cũng đâu có, đồ ngốc," Gintoki nói "đó là...um...đó là một chai sữa dâu trong bộ kimono của ta."

"Đúng vậy"

"Đúng vậy."

Hijikata chống lại sự thôi thúc đập đầu vào tường. Tất nhiên đó không phải do một chai mayonnaise đẫm máu trong túi của anh! Anh đã bị kích thích! Bởi tên Yorozuya tóc bạc chết tiệt đó. Anh đã bị người anh em nhỏ phản bội. Ahh, cuộc đời anh kết thúc tại đây. Làm ơn, ai đó nói nó không phải như vậy đi. Ta sẽ cho 300 yên mà, anh suy nghĩ một cách điên cuồng, bạn chỉ cần xóa vài phút kí ức gần đây nhất thôi! Anh chỉ có thể hy vọng trò hề của họ đã không được chú ý. Nếu bất kỳ người nào khác nhận ra những gì đã xảy ra, anh sẽ không bao giờ sống nổi. Đặc biệt là nếu—

"Danna, Hijikata-san, hai người có muốn một bản sao của video này để kỷ niệm dịp quan trọng này không?" Giọng Sougo vang lên trong bóng tối.
Với một cảm giác nặng trịch ở đáy bụng, anh quay lại và nhìn thấy một tia sáng nhỏ màu đỏ nhấp nháy với anh. Anh nhận ra ánh sáng kia thuộc về một trong những chiếc máy ảnh tầm nhìn ban đêm có tia hồng ngoại mà Shinsengumi sử dụng cho các hoạt động bí mật. Chết tiệt! Tên nguy hiểm nhất đã thực sự nhận thấy họ, và rõ ràng đã ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi. M* nó. Rên rỉ thầm trong lòng, Hijikata gạt sang một bên những suy nghĩ về điều này…điều này…giữa anh và tên cuồng đường có nghĩa là gì. Một lúc sau, khi thấy không có ai xung quanh can thiệp hoặc đưa ra nhận xét dâm dục, anh xem xét điều gì đã xảy ra giữa anh và Gintoki. Bây giờ, anh phải tìm mọi cách để lấy đoạn video đó từ Sougo. Hoặc, anh có thể là một trong những người sẽ thực seppuku vào sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro