SAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: PPAP

Không phải là ta, là rượu.

Tôi - Chu Chính Đình, hiện tại đang rất hoảng sợ.

01

10/06/2018, xảy ra chuyện lớn.
Ngày hôm nay là chủ nhật, ngày hôm qua là thứ bảy.
Ngày hôm nay chúng ta có gặp mặt, ngày hôm qua cũng vậy.

Không giống chính là ngày hôm qua tôi vẫn còn độc thân, ngày hôm nay tôi đã có đối tượng .

Nhìn thấy nơi này xin mọi người đừng ngạc nhiên, trước tiên bình tĩnh một chút, để cho mọi người bàn bạc kĩ càng.

Là như vậy, ngày hôm qua họ làm việc cả tối, khi kết thúc trở lại khách sạn đã là rất muộn , theo lý thuyết, từng người nên rửa ráy nghỉ ngơi, bởi vì ngày thứ hai còn có diễn xuất. Chu Chính Đình vốn là cũng muốn làm như dự định, nhưng nếu như đàng hoàng đi ngủ, Chu Chính Đình lại không phải thật sự là Chu Chính Đình, khả năng lớn là Chu Oai Đình xông ra.

Tối hôm qua, là Chu Chính Đình.

Điều đó làm Justin hỏi Chu Chính Đình có muốn tắm trước không, anh nói:

"Em tắm trước đi, anh chờ một lúc."

Lúc đó Justin đặc biệt kinh ngạc, bày ra bộ mặt chưa từng thấy:

"Anh bị quỷ bám thân à?"

"Cũng không có."

Chu Chính Đình lướt blog, trong đầu tràn ngập mờ ám. Justin tiến vào phòng tắm , anh liền dọn dẹp một chút đồ vật, rời khỏi phòng.

Vài giây sau, Chu Chính Đình đứng ở sát vách trước cửa một phòng. Căn phòng này chỉ có một người , chính là đội trưởng của chúng ta. Anh nhẹ nhàng gõ cửa:

"Khôn, có ở đây không?"

Chu Chính Đình đã nghĩ kỹ, nếu như Thái Từ Khôn không có ở bên trong, anh sẽ ở cửa chờ đến khi cậu ấy sắp đi tới, có thể nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của mình, để cậu phải cảm thấy áy náy mới thôi. Có điều cậu ấy lại có ở trong phòng. Thái Từ Khôn mở cửa cho Chu Chính Đình. Anh liền nói:

"Justin đang tắm, anh mệt lắm rồi, chờ không được , có thể cho anh mượn phòng tắm không?"

Trong một giây, kỹ năng diễn xuất của Chu Chính Đình phát huy hết cỡ, tài nghệ đạt đến ngưỡng tuyệt đối, xưa nay chưa từng chạm tới. Trong ánh mắt còn để lộ ra vài phần bất đắc dĩ, uể oải cùng khẩn cầu, ngữ khí nhẹ nhàng chứa đựng bao oan ức, lòng chua xót cùng sầu bi. Đối với Chu Chính Đình, anh hiểu rõ, người khác muốn dùng phòng tắm của Thái Từ Khôn thì độ khả thi là số không, nhưng Chu Chính Đình này không phải người khác.

Không ngoài dự đoán, Thái Từ Khôn cười chếch nghiêng người:

"Vào đi."

Lại là một người trẻ tuổi bị khả năng diễn xuất của Chu Chính Đình chinh phục, vì lẽ đó, các bạn đọc, xin mời hãy làm quen với điều này dần đi. [diễn viên tự mình tu dưỡng].

Câu nói trước là đùa mọi người chơi, Chu Chính Đình đây không thấy.

Nói tóm lại, Chu Chính Đình đi vào phòng Thái Từ Khôn.

Nói tóm lại, Chu Chính Đình đi vào phòng tắm của Thái Từ Khôn.

Cậu hỏi anh:

"Hôm nay cảm thấy như thế nào? Eo có còn đau không?"

Chu Chính Đình đột nhiên trở nên rầu rĩ, lười biếng trả lời:

"Có một chút."

Thực ra cũng không có, gần đây đã tốt lắm rồi, nhưng vào lúc này, cần giả bộ đáng thương. Có lẽ có người sẽ hỏi: Chu Chính Đình anh xảy ra chuyện gì? Đi sang phòng người ta làm gì? Dùng phòng tắm của người ta làm gì? Theo người ta giả bộ đáng thương làm gì? Nếu mọi người đã thật tâm đặt câu hỏi , vậy Chu Chính Đình liền không làm khó mà trả lời mọi người: Bởi vì hai người họ chính là đang mờ mờ ám ám. Chu Chính Đình cùng Thái Từ Khôn đã như vậy được vài tháng.

Hai người họ, thích thú vô cùng.

02

Chu Chính Đình tắm xong, mặc quần lót, dùng sức mở cửa phòng tắm cái "rầm", thò đầu ra nói:

"Khôn, anh quên mang áo tắm sang đây rồi, em còn cái nào không?"

Căn phòng này tuy rằng một người ở, thế nhưng là phòng lớn, đồ dự trữ đều có hai phần. Nhưng mục đích của Chu Chính Đình hiển nhiên không ở chỗ này. Quả nhiên, Thái Từ Khôn cầm quần áo ngủ của cậu tới. Thái Từ Khôn nói:

"Áo tắm ở khách sạn không sạch sẽ, mặc quần áo của em đi."

Vì lẽ đó, các vị hiểu không? Túy ông chi ý bất tại tửu, mục đích của Chu Chính Đình không phải là ở áo tắm mà là quần áo ngủ của Thái Từ Khôn. Chu Chính Đình mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, thật ra đùa giỡn một hồi mục đích đã đạt đến , kết quả không ngờ tới là Thái Từ Khôn lại gọi Chu Chính Đình, vỗ vỗ lên chiếc giường lớn của cậu nói:

"Lại đây, nằm xuống."

Câu nói này quá mờ ám, quá đến nỗi không thể miêu tả đi.

Sau đó Chu Chính Đình liền đi tới trước.

"Nơi này đau không?"

"À.....Vẫn tốt......"

"Anh đợi một chút."

"A."

Đây là một đoạn đối thoại vô cùng thuần khiết trong sáng, đương nhiên, nếu như mọi người có thể quên đi Chu Chính Đình thì đoạn vừa rồi không đáng nói. Thực ra không phải Chu Chính Đình cố ý muốn rầm rì, Thái Từ Khôn xoa bóp eo của anh, cảm thấy rất thoải mái nên kêu khẽ một tiếng, đau cũng phải cho người ta cái phản ứng. Những thứ này đều là thao tác cơ bản. Thái Từ Khôn nói với anh:

"Từ giờ nhảy cần cẩn trọng một chút, đừng quá dùng sức."

Chu Chính Đình nằm nhoài trên giường cậu, nghe cậu bên hai lỗ tai bên cạnh nói đâu đâu, sau đó liền bắt đầu mệt rã rời. Chu Chính Đình lần đầu tiên phát hiện hóa ra Thái Từ Khôn nói chuyện còn có khả năng thôi miên thực sự lợi hại . Ngay lập tức, anh thiếp ngủ quên mất.

03

Sáng sớm, không đúng, buổi trưa, Chu Chính Đình tỉnh dậy trên giường Thái Từ Khôn. Anh lơ mơ mở mắt ra cảm thấy hô hấp khó chịu không thông, dùng đầy đủ 3 phút mới phản ứng được, mặt anh, chôn trước ngực Thái Từ Khôn.

Đội trưởng của chúng ta, ôm Chu Chính Đình ngủ một đêm.

Nói đạo lí, tuy rằng hai người họ đang trong một mối quan hệ không thể nói, thế nhưng đều là người trẻ tuổi bảo thủ, cho đến bây giờ, thật sự không có gì quá đáng xảy ra. Họ thật sự rất thuần khiết. Chu Chính Đình lúc đó thực sự hốt hoảng, dù sao không danh không phận, anh đây không thể nhẫn nhịn, Chu Chính Đình ta thật sự không phải cái loại người tùy tiện.

Sau đó Chu Chính Đình, đột nhiên ngẩng đầu muốn rời đi.

Sau đó Chu Chính Đình liền giãy dụa.

Sau đó Thái Từ Khôn liên tục quấy rầy Chu Chính Đình.

Sau đó Chu Chính Đình liền liên tục giãy dụa.

Sau đó...... hai người họ, hôn môi .

Các vị, Chu Chính Đình cùng Thái Từ Khôn, hôn môi.

04

Chu Chính Đình đi ra từ phòng của Thái Từ Khôn, đúng lúc gặp trợ lý trợn mắt ngoác mồm nhìn anh:

"Cậu sao lại mặc áo ngủ của người ta?"

Chu Chính Đình nói:

"Bất ngờ."

Trợ lý lại hỏi:

"Cậu tại sao lại đỏ mặt?"

Chu Chính Đình nói:

"Bất ngờ."

Trợ lý lại hỏi:

"Cậu tại sao lại từ phòng người ta đi ra?"

Chu Chính Đình nói:

"Anh là kẻ lắm chuyện hỏi ba ngàn câu như vậy à?"

Những vấn đề này quá mức nhạy cảm cá nhân, Chu Chính Đình từ chối trả lời. Thực ra anh cùng Thái Từ Khôn hôn chỉ có ngăn ngắn vài giây, cũng không thâm nhập, môi dán lên môi mà thôi.

Ngay khi Chu Chính Đình đang cân nhắc làm sao để tiếp nhận thì tiếng trợ lý vang lên ở cửa, hướng về phía trong phòng gọi:

"Rời giường ! Dọn dẹp một chút để chuẩn bị đến trường quay !"

Đúng, ngày hôm nay chúng ta có buổi Fanmeeting, đến sớm qua đi một chút. Nếu như vậy, nụ hôn của anh cùng Thái Từ Khôn như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), hơn nữa cũng không ai nhiều lời cái gì, có chút ngọt ngào còn có chút lúng túng, không biết nên hình dung loại cảm giác đó như thế nào. Trên đường đi đến trường quay, Chu Chính Đình ta phá lệ không đi cùng một xe với Thái Từ Khôn, chủ yếu là anh khi nghĩ đến nụ hôn kia liền cảm thấy hồ đồ, không hiểu nổi ý của Thái Từ Khôn. Đến phòng hóa trang, tất cả đều đang bận rộn, Chu Chính Đình liền ngoan ngoãn xếp hàng chờ hoá trang, sau đó cân nhắc lại tự ngồi xuống trang điểm cho bản thân . Sau đó, anh trang điểm cho mình trở nên giống như say rượu, mặt mũi ửng đỏ. Justin đúng lúc đi ngang qua:

"Anh hôm nay là một quả anh đào à?"

Chu Chính Đình vừa nhìn, thật là có chỗ giống như một đứa trẻ hai má đỏ hồng như trái anh đào. Thái Từ Khôn vừa vặn ngồi ở đằng sau anh, Chu Chính Đình vừa ngẩng đầu liền phát hiện cậu đang ngắm nhìn anh qua tấm gương. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Chính Đình phảng phất nghe thấy âm thanh điện lưu "Xì xì xì". Thật đáng sợ , điện làm cho đầu ngón tay anh toàn bộ đều đã tê rần. Định bụng lên sân khấu trước để có người chỉnh quần áo, Thái Từ Khôn đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ anh, kéo tay Chu Chính Đình lại nói:

"Chính Chính, anh đến đây một lúc, em có chuyện muốn nói với anh."

Có chuyện? Vậy thì tốt rồi, dễ dàng nói, nhưng tại sao lại muốn cầm tay anh?

Thái Từ Khôn mang Chu Chính Đình kéo đến phòng vệ sinh của phòng riêng ở bên trong. Nơi này ngoại trừ đi WC ở ngoài, lại có thể để lại cho Chu Chính Đình vài điểm ấn tượng: Lúc đi học nam sinh thường thích ở chỗ này lén lút hút thuốc hoặc là đánh nhau, nhưng thứ quan trọng chính là "WC play" trong truyền thuyết thần bí. Chu Chính Đình lúc đó là có chút hoảng , không biết chính bản thân mình nên chờ mong Thái Từ Khôn đột nhiên móc ra một điếu thuốc hay là đột nhiên móc ra cái gì của cậu . Nói chung, cái nào cũng làm Chu Chính Đình cảm thấy khó xử. Cũng may, Thái Từ Khôn không lấy ra thuốc lá cũng không lấy ra cái kia, mà là nói với anh:

"Buổi trưa có câu nói đã quên nói cho anh."

"A?"

Chu Chính Đình ngẩn người. Cậu nhìn anh nở nụ cười, đột nhiên lại bất ngờ hôn anh một cái rồi nói:

"Từ bây giờ anh là người đã có người yêu."

Thái Từ Khôn là đang nói cái gì?

Chòm Sư Tử bọn họ đều là như vậy à?

Anh có đồng ý cậu à?

Vì để cho cậu biết anh không phải loại người tùy tiện, Chu Chính Đình cũng hôn cậu một hồi, đáp lễ cậu một câu:

"Từ giờ trở đi em cũng là người đã có người yêu."

Là như vậy, hai người họ lên sân khấu muộn, ở trong WC xác lập quan hệ.

Tôi - Chu Chính Đình, thật sự rất hoảng.

Anh cảm thấy có khả năng rằng toàn thế giới này đều phải biết anh cùng Thái Từ Khôn đang yêu nhau, trong khi đây mới là ngày đầu tiên!

Họ ở trên sân khấu, vị đội trưởng này gần như toàn bộ buổi Fanmeeting đều đi theo anh, chỉ lo người khác không biết hai người họ quan hệ tốt.

Họ ở trên sân khấu, vị đội trưởng này quyết tâm theo đến cùng, lúc chơi game theo anh lập thành một tổ, lại là mò chân, lại là dắt tay, chỉ lo người khác không biết hai người họ quan hệ tốt.

Họ ở trên sân khấu, vị đội trưởng này chụp ảnh cho anh, còn quỳ một chân trên đất , chỉ lo người khác không biết hai người họ quan hệ tốt.

Họ ở trên sân khấu, vị đội trưởng này căn bản không biết khống chế chính bản thân, chỉ lo người khác không biết hai người họ quan hệ tốt.

Chu Chính Đình rất hoảng loạn, Thái Từ Khôn cậu làm như vậy thật sự không thành vấn đề à?
Lúc đi xuống từ sân khấu, Justin liền tuôn một tràng liên hồi, giọng điệu khinh bỉ anh:

"Hôm nay chỉ có thể nói anh chính là say rồi đó đại anh đào!"

Chu Chính Đình nói:

"Anh không phải uống say anh đào, anh là anh đào vị rượu Cocktail!"

Đúng lúc này, đội trưởng của chúng ta cùng Phạm Thừa Thừa cùng đi đến. Phạm Thừa Thừa nói:

"Đội trưởng, anh đến lúc này vẫn còn chơi đùa!"

Sau đó Chu Chính Đình liền nghe thấy đội trưởng của họ nói:

"Đúng vậy, bởi vì trước khi lên sân khấu anh có lén lút uống chút rượu."

Thái Từ Khôn nói xong, còn hướng về phía Chu Chính Đình nhíu mày. Trong nháy mắt, Chu Chính Đình trong đầu đều là màu vàng phế liệu. Cùng lúc đó, anh nghe thấy Justin ung dung nói:

"Em thật giống như là biết hết chuyện ghê gớm rồi."

Người chưa thành niên, chỉ có thể câm miệng.

06

Tôi - Chu Chính Đình, ngày hôm nay là anh đào vị rượu Cocktail.

Một phút trước, bạn trai Thái Từ Khôn nói với anh:

"Tối hôm nay, Thái Từ Khôn này không say không về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro