7. Bánh may mắn và tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




*

Hôm qua, cô Seulgi và cô Joy đã ăn tối tại một nhà hàng, chủ nhà hàng dường như rất kinh ngạc trước sức ăn của họ, và người ấy tặng một hộp bánh quy may mắn cho hai cô. Cô Seulgi và cô Joy là ai chứ? Làm sao từ chối lòng biết ơn như vậy? Do đó, họ nhận hộp bánh và đưa nó đến lớp mẫu giáo để chia sẻ với các đồng nghiệp và học trò của họ.

Bé Wendy chưa bao giờ nhìn thấy bánh quy trong hình dạng này, và bé bị đã mê hoặc bởi chúng. Bé Irene thì đã nhìn thấy nó, nhưng bé chưa bao giờ hiểu tại sao nó được gọi là bánh quy may mắn.

"Cái bánh mang đến tiền cho cô à?" Bé Irene lắc lắc cái gói bánh để coi tiền có rơi ra không.

"May mắn ở đây nghĩa là vận may trong tương lai bé con ạ" Cô Seulgi giải thích khi cổ mở gói bánh ra

Cô Gấu lấy ra một mảnh giấy, nhưng mà chữ nhỏ quá đọc không ra nên cô nheo mắt và cố đọc lại lần nữa.

"Đủ rồi. Mắt chị quá nhỏ, đừng tra tấn chúng nữa." Cô Joy giựt tờ giấy ra khỏi tay Seulgi, lực tay mạnh hơn dự kiến.

"Hữu ích quá ha" Cô Joy bình luận và đưa nó cho Wendy, bé con rất tò mò về thông điệp trên đó và mong được nhìn thấy mảnh giấy.

"Còn gì đó ở đây nè cô" Bé Wendy nói khi lật sang mặt kia của tờ giấy.

Một nửa của bạn đang trong mùa dâu.  Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.

"Phải hông, Joy?" Cô Seulgi hỏi.

"Tôi thật sự không biết." Giọng Joy nghe có vẻ không chắc chắn và bỏ đi trong phòng tắm.

Vài phút sau đó, Joy bước vào phòng với gương mặt nhợt nhạt, giống như cô đã chứng kiến điều gì đó không thể tả.

"Ghê thật, bánh quy may mắn nói đúng, không có gì lạ khi tâm trạng tôi tệ". Mặc dù đó có lẽ không phải là lý do.

Theo Seulgi, nếu Joy xác minh rằng có điều gì đó là đúng, thì đó phải là sự thật. Sau đó, cô ấy cho mỗi người ăn thử bánh.

*

Seulgi hối thúc Joy nhanh lên và gần như lãnh thêm một cái đập vào đầu trong ngày. nSeulgi không bao giờ rút kinh nghiệm được, điều mà Joy không hề quan tâm miếng nào, tại nhờ việc ngu si đó mà cô Joy có cơ hội luyện tập những cú đấm của cổ.

Thỉnh thoảng thì bạn phải can đảm lên. Hãy tin tưởng ở bản thân và nghe theo con tim mình.

"Ê, Seul, nó kêu em đập vào mặt chị á" Joy tiến lại gần Seulgi với ý định giết người.

Seulgi lùi bước, nhưng Joy cứ tiến tới, cho tới khi đi vào đường cùng. Joy áp sát Seulgi và bẻ khớp ngón tay. Seulgi nhắm mắt, sợ hãi trước những gì sắp xảy ra. Hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp đối với cô, có vẻ như vậy. Hy vọng rằng sẽ có ai đó cứu cô khỏi sự khủng bố này cho đến khi mùa dâu của Joy đi qua.

"Nhìn kìa, Irene. Hai cô sắp hôn nhau á!" Bé Wendy thì thầm, nhưng nghe như là la làng thì giống hơn

"Tụi mình có thể?"

Hành động tất nhiên luôn có sức mạnh hơn lời nói, và bé Wendy hiểu rõ lắm điều đó. Bé hôn chóc lên môi Irene, nhiều lần. Irene nie gần như ngất đi, nhưng một nụ hôn khác khiến bé không thể xỉu được.

Bị phân tâm bởi sự kiện bên lề của hai đứa học trò, Seulgi liếc về phía Joy đầy hy vọng, có lẽ cô ấy cũng có thể có được một nụ hôn?

"Kang! Biến đi!" Joy đỏ mặt và đẩy Seulgi ra khỏi tầm nhìn của cô ấy khỏi bối rối. Con gấu gần như ói ra máu vì lực đẩy mạnh.


*

"Được rồi, tới Irene nào." Joy tuyên bố, và Seulgi quyết định không thêm bất kỳ ý kiến nào, dù cần thiết hay không.

Đáng yêu.

Đó là từ duy nhất được viết trên phía mà Irene đang nhìn, bé lật sang mặt bên kia mảnh giấy để tìm một thông tin khác, nhưng không có gì, không có gì, chỉ là khoảng trống.

"Có nhiêu thôi à?" Joy bày tỏ sự hoài nghi của mình.

"Thật là không công bằng, nó không nói gì cả!" Irene nghiêng đầu tờ giấy.

"Được rồi, cậu đáng yêu mà." Wendy an ủi, cố gắng giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

"Nhưng cậu biết rồi chứ bộ."

"Mình đâu có chết khi nói điều đó cho cậu nghe một lần nữa đâu"

*

Wendy đọc mảnh giấy của bé trong im lặng. Những biểu hiện của bé thay đổi trong một tốc độ mà rõ ràng là đã vượt quá giới hạn tốc độ. Tò mò, bối rối, và cuối cùng là thỏa mãn.

"Cho mình coi với!" Irene cố gắng nhướng lên nhưng vô ích. Wendy giấu giấy của bé vào lòng bàn tay, không để ai khác nhìn thấy nó.

"Không có gì đâu! Mình lấy bánh cupcakes cho cậu nha?"

"Ồ được thôi."

Wendy kéo tay Irene đi, tuy nhiên, giấy rơi ra khỏi tay bé. Cô Joy nhặt nó lên và khuôn mặt cô tái đi.

Bạn sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau cùng với người bạn yêu

"Vứt cái hộp bánh may mắn đó đi! Toàn là ma thuật!"

"Tại sao chứ?" Nó chỉ là một cụm từ bình thường, tại sao Joy lại rất kích động? Sau đó cô ấy đã cho Seulgi coi mặt còn lại của mảnh giấy.

Darling, xin chúc mừng.

(Chỗ này để nguyên vì tác giả chú thích Wendy Darling trong Peter Pan, chắc là ám chỉ Wendy. Người dịch không xem cái đó nên không rõ)

Cô Joy tìm kiếm về thông tin của cái nhà hàng, nhưng không có, điều đó càng làm tăng thêm mối nghi ngờ của cô.

Nhà hàng đó đúng là một nơi có ma thuật.

"Tôi cần phải thở không khí trong lành"

"Cô Park! Ra ngoài thôi!" Bé Wendy reo lên sau khi nghe câu nói của cô Joy.


*

" Nhắc lại cho tôi một lần nữa, tại sao chúng ta lại phải ở trên đường phố như thế này, ba mươi hai độ Fahrenheit, tương đương với 0 độ Celsius?" Joy cọ lòng bàn tay của mình vào nhau để tạo ra nhiệt. Cô hối hận vì không mặc thêm nhiều lớp quần áo.

"Bởi vì chúng ta yêu học trò của chúng ta! Em tự nói với vậy mà." Seulgi mỉm cười. Và Joy đang tức giận, nhưng cô không thể buông tay Seulgi ra, bởi vì đôi tay đang tạo ra một chút ấm áp cho cơ thể lạnh cóng của cô.

Seulgi, với một chiếc áo khoác dài, ôm lấy Joy và bao bọc cô ấy với chiếc áo.

"Tốt hơn chưa nào?" Seulgi thì thầm bên tai cô.

Thật vậy, khi mà đôi tai và má của Joy đỏ lên.

Irene và Wendy chạy trước phía hai cô giáo, nhưng vẫn còn trong tầm nhìn của các cô. Hơn nữa là, mấy người họ đang trên đường dành cho người đi bộ, vì vậy sẽ không có xe ô tô. An toàn đã được bảo đảm, miễn là tụi nhỏ không bị trượt trên băng. Nó sẽ biến mọi thứ thành một cơn ác mộng.

"Cái quái gì vậy!" Joy hét lên khi Seulgi bị trượt và cả hai tiếp đất bằng mông của họ. Irene và Wendy ngay lập tức chạy đến xem xét.

"Cô Park, cô ổn chứ?"Bé  Wendy hỏi một cách lo lắng.

"Wendy, còn cô thì sao chứ?" Seulgi bĩu môi, tại sao Wendy lại không hỏi về tình trạng của cô vậy.

"Cô sẽ ổn thôi, cô Kang, cô rất khỏe mà!" Bé Wendy bảo đảm.

"Wendy luôn luôn đúng." Bé Irene thì phải theo phe bé Wendy rồi.

Seulgi, bị đánh bại bởi đội WenRene, và nói lời chào đón với kết thúc bi thảm và kịch tính của cô. Điều đáng buồn hơn là tụi học của cô không quan tâm. Và Joy, thương cô nên kéo cô lên, một cú kéo đột ngột.

*

Bốn người họ đi quanh khu phố. Thông thường, bạn sẽ mong thấy một con đường vắng vẻ vào ban ngày, nhưng hôm nay hoàn toàn là ngược lại.

"Cô Park, họ đang làm gì vậy?"

Joy liếc qua, có rất nhiều đàn ông và đàn bà trung niên nhảy múa. Họ đã đổ mồ hôi nhiều ngay cả trong thời tiết lạnh. Đứng cách đó mười mét, cô ấy vẫn có thể nghe được tiếng hô của đám đông.

"Họ đang tập aerobic."

"Em chỉ cho mọi người được không?"

"Chắc chắn rồi Seulgi, em chọn chị!" Joy giả vờ ném bóng Poké mon

Seulgi bắt buộc phải nhảy một cách đặc biệt. Joy gần như ném một cái băng đô lên đầu cô.

*

Joy thầm nguyền rủa trong cặp đôi cùng giới ở cuối con đường. Ngày hôm nay không phải là một ngày đi học hay sao?

"Nhìn đi, Wendy! Họ đang hôn nhau. Tụi mình cũng hôn nhau nhé!"

"Chờ đã, Irene -" Những lời của Wendy đã bị cắt ngang bởi nụ hôn của Irene.

Joy thở dài trong thất bại. Thanh thiếu niên đang hôn nhau. Trẻ con đang hôn nhau. Mọi người đều hôn nhau. Toàn bộ dân chúng đang hôn nhau. Còn cô thì, vào cuối ngày, ở đây, lúng túng nhìn chằm chằm.

"Chị cũng sẽ hôn em, nhưng em sẽ nổi điên lên và đấm chị hoặc đánh chị theo cách nào đó." Seulgi nói.

"Thông thường, em sẽ đánh chị. Tuy nhiên, hôm nay, em bị điên." Joy hôn lên môi Seulgi và bỏ đi trước khi cô Gấu có thể phản ứng.

Đây là tiến bộ tốt, nhiều bước nhỏ sẽ thành một bước lớn. Họ sẽ tiến triển từ từ.

*

Mấy người họ đến công viên và tuyết bắt đầu rơi đột ngột. Wendy mở rộng tay ra và tuyết tan trong lòng bàn tay bé. Irene đứng đối diện với bé và đặt tay lên đầu bé.

"Tuyết đẹp đấy, nhưng khi rơi dày thì không còn đẹp nữa" Seulgi cười.

"Shh." Joy đưa một cử chỉ khóa miệng Seulgi.

Họ nhìn tuyết đầu tiên trong im lặng cho đến khi nó ngừng.

"Ah-choo!" Seulgi hắt hơi và Joy trừng mắt nhìn cô vì làm gián đoạn thời điểm này.

"Chúng ta về nhà thôi, trước khi có một con gấu bị bệnh." Họ bắt đầu đi về nhà của Irene và Wendy. Mặt đất được sơn màu trắng và ẩm ướt khi họ bước lên nó, ám chỉ rằng nhiệt độ đã tăng lên.

"Em thật chu đáo"

"Ai thèm chu đáo đối với chị."

Đằng sau họ, Irene và Wendy lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cô.

"Tớ sẽ chăm sóc cậu nếu cậu bị bệnh." Wendy hứa.

"Tớ cũng sẽ như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro