Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas đã ở đây được gần một tháng, cậu làm nông dân vì hóa ra mẹ Vegas từng sở hữu cánh đồng lúa ở đó. Ít nhất tiền từ cánh đồng đủ cho nhu cầu của Vegas.

Nhưng vài ngày gần đây, Vegas cảm thấy có gì đó rất lạ, cậu mệt mỏi, thường xuyên nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn quá nồng.

Cảm xúc của cậu thường lên xuống rất đột ngột và nó thực sự rất tệ. Sáng nay Vegas cùng với Pete và Porsche đến nhà cậu ăn sáng, thật ra là do hai người đón Vegas đi làm nên Vegas đã mời họ một bữa.

Và về việc ai là người lái xe - Porsche, anh ta là bạn của Pete, người cũng hay nói chuyện như Pete. Porsche được Pete giới thiệu với cậu, và trong mắt Vegas, Porsche là người tốt tuy nói hơi nhiều nhưng rất đẹp, nụ cười của y như nắng vậy không u buồn như cuộc đời cậu.

Lúc này cậu và Pete đang nấu ăn trong khi Porsche chỉ ngồi đó quan sát cả hai. Tên này này không thể nấu ăn nếu bạn nhờ y giúp đỡ, nhà bếp sẽ trở nên lộn xộn Vegas cảm thấy tốt hơn hết hãy giữ an toàn cho nhà của mình.

Vegas đột nhiên cảm thấy buồn nôn và vội vàng đi vào nhà vệ sinh và nôn ra chất lỏng trong suốt, anh ấy chưa ăn gì nên chỉ có thể nôn ra dịch mật đắng nghét, đây là lần thứ 3 của sáng nay rồi.

Porsche và Pete nhanh chóng bắt kịp Vegas, họ đập vào cánh cửa phòng tắm đóng kín "Em có sao không? chuyện gì đã xảy ra vậy, Vegas" giọng nói lo lắng của Pete vang lên

"Không sao chỉ buồn nôn một chút, Pete đợi một chút." Ngay sau đó cửa phòng tắm mở ra, sắc mặt Vegas tái nhợt.

Pete muốn nói tiếp nhưng không kịp vì cơ thể Vegas đã ngả về phía sau, may mắn là phản xạ của Porsche và Pete rất nhanh, họ nhanh chóng đỡ được cậu, Porsche cúi người xuống, dễ dàng bế ngang Vegas lên.

Porsche bắt Vegas nằm xuống ghế sofa, Vegas không ngất, cậu chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.

Pete và Porsche ngồi trên sàn cạnh chiếc ghế dài nơi Vegas đang nằm "Tại sao em không nói với anh là em bị ốm?"

Vegas lập tức kiên quyết lắc đầu, "Không phải đâu, Vegas không bị bệnh, Vegas chỉ như vậy vào buổi sáng vài ngày nay thôi. Sau đó sẽ tự khỏi, có lẽ bị cảm rồi, Pete đừng lo lắng quá như vậy" Vegas cố gắng giải thích đối với hai người họ, bởi vì mặc dù Vegas mới gặp hai người gần đây nhưng giống như ba mẹ cậu vậy, nếu họ không cho phép Vegas hoạt động thì có nghĩa là không được phép còn rất chăm sóc cậu nữa. Nên Vegas chỉ mong Porsche và Pete tin lời lời giải thích của mình.

Porsche cau mày giống như không hiểu suy nghĩ một chút, "Vegas biết không, anh cũng từng thấy mẹ anh như thế..." Y đột nhiên nói

"Mẹ của anh Porsche? Mẹ của anh có bị bệnh không ạ?" Vegas hỏi Porsche

"Không, hóa ra lúc đó bà ấy đang mang thai em trai anh" Vegas và Pete cười lớn khi nghe thấy điều đó, rõ ràng là khác nhau, phải không? Vegas là đàn ông, có thai cũng không được, có thể chỉ là cảm lạnh thông thường

"Này, sao hai người lại cười tôi?! Tôi nói thật đấy" Porsche không chấp nhận việc bị hai người bạn của mình cười nhạo.

"Chúng tôi biết cậu không nói dối nhưng làm sao có thể giống nhau được? Vegas là một người đàn ông mà không thể mang thai" Pete giải thích sau khi ngừng cười rồi vươn tay nhéo một bên má của Vegas hừ giọng tỏ ra giận dỗi nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao không gọi là anh Pete mà lại gọi Porsche là anh hở?"

"Vì Pete rất dễ thương nha." Vegas nghiêng đầu, khóe miệng cong cong cười ngọt ngào với Pete.

"Haizz, tạm chấp nhận....-.-"

Trong khi đó Vegas lặng người, cậu nhớ về đêm đó, sau đó cậu nhìn bụng của chính mình. Một lúc sau Vegas lắc đầu quầy quậy cố gạt phăng cái suy nghĩ điên rồ của mình ra ngoài.

"Không đời nào, mình là con trai, mình chỉ bị cảm lạnh thôi" Vegas cố gắng trấn tĩnh lại.

"Chà, Vegas, hôm nay em không cần phải đi làm đâu. Hãy để Porsche thay thế em, em cứ nghỉ ngơi đi," Pete nói tiếp, khiến Vegas bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.

"Còn cậu thì sao?" Porsche hỏi Pete.

"Tôi sẽ đi cùng Vegas, chúng ta không thể bỏ mặc em ấy đúng không?" Porsche trông như muốn phản đối nhưng Pete đã đúng

"Không, em sẽ tiếp tục làm việc. Thôi nào Pete, Vegas ổn mà" Vegas cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người bạn, sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy để thể hiện rằng mình vẫn ổn. Nhưng hình như may mắn không đứng về phía Vegas nữa, bởi lúc này cậu cảm thấy cơn đau quặn thắt ruột gan đang lấn tới.

"Ah, chỉ đau một chút thôi không sao đâu" Vegas vẫn cố gắng từ chối ngay cả khi những ngón tay của cậu run lên vì đau.

Porsche cùng Pete nhìn nhau, sau đó không hề báo trước hai người lại để Vegas nằm xuống, "Không được cãi Vegas, em ngoan ngoãn ở nhà, Pete, cậu chăm sóc em ấy. Tôi đi làm." Porsche ra dáng ông bố lo lắng cho con trai nhỏ vậy.

"Trông cậu thật ngầu đó anh Porscheeeee...haha" Pete cười lớn nhìn Porsche một cách lạ lùng.

"Ừ sao cũng được, hôm nay tôi là bố của Vegas còn cậu là mẹ" Porsche chỉ vào Pete và cười tinh nghịch với anh ấy.

Trong khi Pete có vẻ hơi ngạc nhiên và hai má ửng hồng, "Cậu im đi, đi làm việc đi đừng làm phiền chúng tôi" anh nói khi quay mặt đi khỏi Porsche không may bị Vegas nhìn thấy.

"Ỏ...tình trong như đã mặt ngoài còn e" Vegas chỉ dám nói trong lòng thôi. ^.^

"Được rồi cảm ơn đã giúp Vegas, xin lỗi nếu hôm nay em làm phiền anh Porsche" Vegas ngắt lời họ để họ không tạo ra bầu không khí kỳ lạ trong căn phòng này

Porsche vươn tay xoa Vegas thuận tay xoa luôn đầu Pete một cái: "Hai bé ở nhà ngoan nha. HAHA"

"CẬU MAU BIẾN..."

"Nếu đó là sự thật mà Porsche đã nói thì sao?" Vegas đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ.

Các triệu chứng vẫn tiếp diễn còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn, nôn mửa vào buổi sáng, thay đổi tâm trạng nhanh chóng, cảm giác thèm ăn thực sự đã tăng lên trong vài ngày qua. Rồi Vegas cũng có cảm giác muốn một điều gì đó khác thường. Vegas rất sợ nếu đó là sự thật thì mọi người sẽ cho là kỳ quặc và có thể Pete và Porsche cũng sẽ tránh xa cậu nếu điều đó là sự thật.

"Em nói gì vậy Vegas? Điều đó là không thể, em là nam. Cho dù có là sự thật, thì anh và Porsche sẽ luôn ở bên và chăm sóc em...Nên đừng sợ nhé, Vegas..." Pete cố gắng trấn an Vegas bằng cách nhẹ nhàng vuốt ve tâm lưng ngày một gần đi của cậu.

Vegas cười nhạt và thầm cảm ơn Pete vì đã giúp cậu bình tĩnh lại một chút.

"Pete có thể mua giúp Vegas que thử thai không? Em biết điều đó thật ngu ngốc nhưng chỉ muốn chắc chắn thôi" Vegas nghiêm túc nói mặc dù Pete muốn từ chối nhưng nếu điều đó làm Vegas bình tĩnh lại thì tại sao không.

"Được rồi anh sẽ mua nó cho Vegas, đợi ở đây đừng đi đâu nhé" Pete cảnh báo Vegas như một người mẹ

"Vâng, mẹ." Vegas tinh nghịch trả lời

Pete lập tức rời khỏi nhà Vegas, để lại Vegas một mình đang nơm nớp lo sợ.

Một lúc sau, Pete quay lại với một chiếc túi nhựa đựng thứ mà Vegas yêu cầu, và anh ấy đã đưa nó cho Vegas.

"Bác bảo vệ hiệu thuốc nói mua nhiều hơn 1 cái để có kết quả chính xác nên anh cũng làm theo. Mặc dù rõ ràng là kết quả âm tính thôi." Pete tự tin nói trong khi Vegas không phản ứng gì cả, chỉ lấy cái túi nhựa rồi từ từ đứng dậy và đi vào phòng tắm với nó

Vegas bây giờ cảm thấy rất kỳ lạ, thử những điều mà chỉ phụ nữ mới làm. Cậu thậm chí còn không biết cách sử dụng nó, Vegas chỉ làm theo mọi hướng dẫn được viết trong đó.

Sau vài phút, Vegas rụt rè nhìn kết quả. Cậu nín thở khi nhìn thấy vật thể phẳng đó, hai vạch nghĩa là dương tính. Thế giới Vegas như sụp đổ vào giây phút đó.

Vegas không thể tin được, sau đó cậu đã thử gói thử nghiệm thứ hai và kết quả vẫn như vậy và cậu đã thử gói thử nghiệm thứ ba, kết quả vẫn là hai vạch. Sợ hãi.

Tay cậu bắt đầu run và không nhận ra chất lỏng trong suốt từ khóe mắt bắt đầu lăn dài trên má, Vegas ngồi trên sàn phòng tắm lạnh giá. Cậu cuộn người lại ôm lấy đầu gối vùi mặt khóc nức nở.

Pete cảm thấy Vegas đã mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cũng theo Vegas vào phòng tắm, và Pete hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng khóc từ bên trong. Anh ấy cố mở cửa phòng tắm và vâng, cửa không khóa.

Và thứ mà Pete tìm thấy là Vegas đang ôm mình khóc, anh ấy vô tình nhìn thấy 3 vật thể phẳng mà chắc chắn Vegas vừa mới sử dụng và Pete đã không nói nên lời khi nhìn vào kết quả, anh ấy không ngốc đến nỗi không biết hai vạch có nghĩa là gì.

Pete khom người trước mặt Vegas rồi anh ấy ôm lấy cơ thể mỏng manh vào lòng, anh không nói lời nào. Pete chỉ xoa lưng Vegas để cố gắng làm cậu bình tĩnh lại.

"Em không phải quái vật... Pete... em sợ lắm...Em không phải quái vật...em không phải mà... Phải làm sao đây... em nhỏ của em phải làm sao đây..." Vegas nói nhỏ, giọng nói của anh bị bóp nghẹt bởi cái ôm của Pete. Vegas cúi đầu nhìn bụng mình trong vô thức vòng tay che chở phần bụng sợ hãi mà khóc nấc.

"Vegas, không sao cả, có anh ở đây, có cả Porsche bây giờ còn có cả một em nhỏ ở đây. Vegas ngoan em nhỏ không có làm sai gì cả, em cũng không sai! !" Pete nhẹ giọng an ủi Vegas

Đứa trẻ không có lỗi, là Kinn. Người đàn ông xấu xa đó cũng là người em yêu vô cùng.

Vegas đột nhiên ôm chặt lấy Pete, cậu lại khóc trong vòng tay anh ấy miêng liên tục lẩm bẩm "Em không phải quái vật."

"Yên tâm đi, Porsche và anh sẽ luôn ở bên em, anh sẽ chăm sóc cho em" Pete âu yếm xoa đầu Vegas.

Sau khi cảm thấy Vegas đã đủ bình tĩnh, Pete dẫn Vegas về phòng và từ từ đặt cậu xuống giường.

"Đợi em sẵn sàng, có thể nói với anh và Porsche bất cứ điều gì" anh ấy tém lại mái tóc rối bời của Vegas nói lại, Vegas chỉ đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt

Ít nhất Vegas còn có hai người bạn thân nhất sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không cô đơn.

Nhưng trong phút giây nào đó Vegas nhớ Kinn, em nhớ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro