01. Once time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Vào sinh nhật lần thứ mười chín của Akashi, Mibuchi theo trường đến bờ biển phía đông Hoa Kỳ. Akashi đã nói chuyện điện thoại trước với anh, cũng băng qua lục địa Hoa Kỳ trong kỳ nghỉ Giáng sinh. Sau khi trả lời bài báo cuối cùng của môn lý thuyết xác suất trong vòng một giờ, cậu ấy bận rộn đi xe đến LAX và đáp chuyến bay nhanh nhất đến JFK.
Mibuchi vội vàng xin nghỉ phép vào đêm ngày 20, chờ chuyến bay của Akashi hạ cánh, cầm theo một đống quà lớn từ những người bạn Rakuzan, nhét đầy gần một nửa vali của mình, đến gặp Akashi.
Mibuchi hỏi cậu ấy dạo này thế nào rồi, Akashi cười và nói tất cả đều ổn. Tất nhiên, Akashi không coi việc cậu đã phải làm bài ba bài kiểm tra cuối kỳ liên tiếp trong hai mươi bốn giờ qua là một vấn đề. Cậu ấy nên làm những điều này như một lẽ đương nhiên, nhưng hiện tại quầng thâm không thể che giấu dưới mắt khiến Mibuchi chỉ có thể thở dài và vỗ vai cậu. Và bắt đầu thói quen như ở Rakuzan: Seichan phải ăn và ngủ đúng giờ.
Lời thì thầm nhắc nhở đã lâu lắm rồi không nhận được , điều đó khiến Akashi có chút hoài niệm. Cậu cười và nói rằng mình đã có thời gian nghỉ ngơi trước khi lên máy bay. Đừng lo lắng.
Mibuchi hỏi cậu thắc mắc tại sao anh ấy không nghe nói rằng cậu ấy đã tham gia NCAA. Akashi đã sững sờ một lúc trước khi nhận ra NCAA là gì, cậu ấy thực sự đã rất lâu không quan tâm đến những điều này. Sau đó cậu cúi đầu mỉm cười và nói rằng, cậu không còn chơi bóng rổ nữa.
*NCAA: National Collegiate Athletic Association - giải bóng rổ sinh viên đại học Mỹ

Lần này đến lượt Mibuchi choáng váng. Mấy năm nay bọn họ và Akashi vẫn liên lạc với nhau; đúng là họ chưa bao giờ nghe Akashi nhắc tới bóng rổ. Ban đầu bọn ho cho rằng trong lòng Akashi vẫn còn ít nhiều cay đắng, vì vậy họ không bao giờ chủ động hỏi, nhưng họ không bao giờ ngờ rằng cậu ấy không còn chơi bóng rổ nữa.
Akashi rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu chủ động hỏi Mibuchi về trận đấu giao hữu vừa rồi. Mibuchi chỉ nói rằng không sao, tuy nhiên sự vướng mắc thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh. Nhưng Akashi không đề cập đến quá khứ và chỉ tiếp tục câu chuyện của hiện tại.
Đêm đó Mibuchi đã uống một chút và hơi say, cuối cùng, anh hỏi Akashi, liệu sự từ bỏ bóng rổ của cậu có liên quan gì tới thất bại trước Seirin hay không.
Akashi không trả lời, cậu chỉ lắng nghe và cười.

---

Ngay cả khi đúng là đã một vài năm trôi qua, thật khó để Akashi nói chính xác cảm giác của cậu trong trận đấu đó với Seirin.
Cậu cảm thấy lạnh, cái lạnh lan rộng từ trong ra ngoài, tới đầu ngón tay. Nỗi tức giận mắc kẹt trong lồng ngực nhưng cậu không biết phải nói gì cả; khiến cậu không thể thở được, không khí trở nên loãng, thậm chí buộc cậu phải cúi đầu nhiều lần để có đủ không khí để thở trong phổi.

Cậu cũng coi đó là điều hiển nhiên, như thể đó là một trải nghiệm cần trải qua sau tất cả, là cái giá của số phận đã được bí mật ấn định rằng cậu phải đối mặt sau khi đã đưa ra lựa chọn một cách không do dự ngày đó.

Nhưng cho dù cảm xúc đó phức tạp đến đâu, Akashi cũng không thể ngăn lại những đầu ngón tay run rẩy. Như thể đang trốn tránh điều gì đó, Akashi hơi cúi đầu xuống. Thật đáng tiếc khi tóc mái không thể che được toàn bộ tầm nhìn của cậu. Akashi đột nhiên tiếc nuối tại sao lúc đó cậu lại cắt tóc mái một cách tàn nhẫn như vậy, ít nhất bây giờ, cậu vẫn có thể che khuất tầm nhìn của mình.

Những lời của Aomine được lặp đi lặp lại như điên trong tâm trí cậu. Giọng anh đủ to để Akashi có thể nghe rõ ràng. Cậu không biết Aomine Daiki đang có tâm trạng thế nào vào lúc ấy để đứng lên và nói những lời đó, nhưng tựa như cậu chưa bao giờ có thể hiểu được Aomine Daiki. Akashi không hiểu, Akashi Seijuro toàn trí và toàn năng đã gặp phải một câu hỏi mà cậu không thể giải quyết được.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Kise, và giọng nói của Midorima. Những đồng đội mà cậu quan tâm và coi trọng, ngay cả khi họ đã tách ra, lần lượt đứng dậy, cổ vũ cho Kuroko, và khiến cậu ấy đánh bại mình.
Akashi đột nhiên siết chặt tay mình và biết rằng trận đấu vẫn chưa kết thúc. Cậu biết rằng cậu nên nhìn lên vào lúc này và trấn an mọi người bằng một cái nhìn bình tĩnh, nhưng cậu không thể làm điều đó. Akashi biết rằng khuôn mặt và biểu cảm của mình chắc hẳn phải rất khủng khiếp vào lúc này.
Rốt cuộc, đó chính là Thế hệ kì tích, đó là Aomine Daiki. Nói rằng mình không quan tâm chút nào, Akashi không thể tự lừa dối mình bằng những tuyên bố xa vời như vậy.
Rốt cuộc, họ vẫn là đồng đội từng cùng chiến đấu cùng nhau trên sân dù cuối cùng họ đã chia tay.
Rốt cuộc, đó là một trong những kí ức hiếm hoi có nụ cười thực sự của Akashi.
Kể cả là "Akashi" kia cũng không thể không quan tâm chút nào, cậu ấy sẽ chỉ là một diễn viên có năng lực hơn chính mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra...
Cuối cùng, Akashi ngẩng đầu lên đầy quyết tâm, nhìn những đồng đội cũ, về phía khán đài, khoé miệng khẽ mỉm cười.
Mibuchi hơi sững sờ một lúc sau khi nhìn thấy biểu cảm của Akashi, anh chưa bao giờ thấy nó. Chính xác mà nói, anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng Akashi sẽ có biểu cảm với nỗi đau rõ ràng như vậy.
"Seichan..."
"Akashi.."
"Đội trưởng.."
Nghe thấy những tiếng kêu lo lắng của các thành viên trong đội Rakuzan, Akashi ngẩng đầu lên và nhìn lên trần nhà. Sau đó, cậu quay lại và đối mặt với các đồng đội, nói với họ rằng trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Nhưng làm sao có thể không sao? Với gương mặt như sắp khóc đó?
Tuy nhiên, là đội trưởng, ít nhất trước khi trận đấu kết thúc, Akashi không được phép nuông chiều những cảm xúc cá nhân của mình. Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, cậu được dạy rằng chiến thắng là tất cả, và đó là quy luật mà tất cả phải cam chịu. Đặt cảm xúc sang một bên, cậu hiểu rằng mỗi người bọn họ đều có vị trí của riêng mình, cậu không có bất cứ lí do để yêu cầu họ lựa chọn đứng về phía mình cả.
Mibuchi với đôi mắt đau khổ, điều mà chính bản thân anh cũng không biết tại sao, nhìn Akashi Seijuurou trước mặt, người dù đã sớm sụp đổ nhưng vẫn im lặng và khăng khăng đứng trước mặt mọi người; sẵn sàng để thực hiện mọi thứ trong giây tiếp theo.

Tiếng còi vang lên.
105:106。
Khoảng cách 1 điểm, Rakuzan đã thua.
Akashi điều chỉnh hơi thở của mình, cậu không muốn đối mặt với bảng điểm, không muốn muốn đối mặt với những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu từng cho rằng bản thân rất khó chấp nhận thất bại. Đương nhiên, cậu biết rằng chiến thắng là điều cần thiết, nhưng khi thật sự đối mặt với sự thất bại, cậu lại khá bình tĩnh. Lý trí bắt đầu tính toán cân nhắc thất bại lần này là gì, do áp lực hay tự mãn, đã sai từ bước nào, phần nào cần cải thiện; nửa còn lại bắt đầu suy nghĩ: Đừng nghĩ về nó, quên nó đi, Akashi Seijuurou, về nhà và chợp mắt nào.
Sau khi kết thúc sự mâu thuẫn trong một chút mất tập trung, Akashi ngước đôi mắt màu đỏ tươi, nhìn thấy những đồng đội của mình từ Thế hệ Kì tích ở phía đối diện, và cậu nhìn thấy Aomine Daiki, người rõ ràng vừa khóc. Akashi theo phản xạ thu hồi ánh mắt, cậu không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số họ. Cậu quay đầu và đi theo các thành viên trong đội về phòng nghỉ. Tất cả mọi người trong phòng thay đồ đều im lặng, Akashi thở dài trong lòng và chủ động lên tiếng. Cậu bắt đầu với vấn đề của chính mình, bình tĩnh phân tĩnh có thể cải thiện ở đâu. Cuối cùng, cậu không quên nhấn mạnh sau thất bại, còn vài tháng nữa sẽ tới InterHigh Cup, hãy trở lại và không có chỗ cho sự nuối tiếc.
Nhìn vào biểu cảm các thành viên trong đội dần dịu đi, Akashi cảm thấy trái tim mình bắt đầu trở nên hoang vắng. Cậu từng coi chiến thắng và lời hứa ở Teiko quan trọng hơn tất cả mọi thứ, chiếm lĩnh trong quá trình luyện tập và cuộc sống từ ngày này qua ngày khác, nhưng tại thời điểm này, Akashi đột nhiên bắt đầu nhớ lại những ngày cậu lần đầu tiên gia nhập câu lạc bộ bóng rổ Teiko.
"Mọi người về trước đi." Akashi ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn đồng đội Rakuzan lần lượt thay đồ xong, khoé miệng duy trì nụ cười "Em sẽ quay lại sau, em có chút việc cần về nhà."
"Seichan...cậu.." Mibuchi có vẻ lo lắng, anh muốn ôm Akashi nhưng sợ cảm thấy quá đột ngột. Dù sao, vừa rồi trên sân đấu, trước mặt tất cả mọi người, niềm kiêu hãnh của hoàng đế đã hoàn toàn bị phá huỷ và nghiền nát thành mảnh vụn.
"Chúng ta đi thôi"
Mặc dù lo lắng, nhưng Mibuchi đã chọn rời đi trong im lặng và đóng cửa phòng thay đồ.
Đèn không được bật ngay từ đầu, khi đóng cửa đóng lại, ánh sáng duy nhất chiều vào đã hoàn toàn bị chặn, Akashi đắm chìm trong bóng tối, hai tay ôm sát đầu. Tâm trí cậu nhớ lại sân đấu, hình ảnh và giọng nói của Aomine, Kise và Midorima hét lên vì Kuroko lặp đi lặp lại.
Không phải cậu không thích Rakuzan, chỉ là quá khứ tại Teiko quá nỗi đẹp.
Họ đã thực sự chơi bóng rổ một cách vui vẻ.
Ngay cả khi từng người một dần phát triển, cậu dần mất đi cảm giác trước đây, nhưng những tháng ngày hạnh phúc cùng mọi người luyện tập, cùng nhau chơi, tất cả đều là những kí ức Akashi khó lòng buông bỏ.

Akashi không biết mình đã ở trong phòng nghỉ bao lâu, và khi cậu bước ra, sân vận động đã trống rỗng sau trận đấu, chỉ còn lại sự im lặng vô tận.
Những ngón tay của Akashi gần như cứng đờ khi cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, thắt cà vạt, thắt dây thắt lưng đắt tiền, và mặc lớp ngoài cùng của áo khoác. Tiếng giày da giẫm trên sàn được khuếch đại vô hạn trong sân vận động, vọng lại tiếng vang trống rỗng.
Đỗ ở lối ra là chiếc Rolls-Royce màu đen quen thuộc, điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, là tin nhắn từ cha, Akashi cụp mắt nhìn người trước mặt mở cửa xe và ngồi lên xe.

Akashi vốn không phải là người nói nhiều nên quản gia từ lâu đã quen với bầu không khí im lặng. Nhưng bầu không khí hôm nay không chỉ là im lặng, nói một cách nhẹ nhàng, gần như sự im lặng chết chóc.
Akashi tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Sự tiêu hao năng lượng thể chất sau một trận đấu khiến cậu cần được nghỉ ngơi khẩn cấp ngay bây giờ, kiệt sức về cả thể chất và tinh thần. Dù là Akashi, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, đó lại là Aomine Daiki, bóng dáng anh đứng dậy để cổ vũ cho Kuroko, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt hoặc vì phấn khích. Akashi thở dài một hơi, sau đó mở mắt ra nhìn vào bóng tối trước mặt.

2.
Họ không có bất kỳ liên lạc nào trong kỳ nghỉ sau WinterCup, và khi tất cả trở lại trường một lần nữa, Mibuchi phát hiện ra rằng Akashi không có trong lớp. Ban đầu, là truyền thống ăn trưa cùng với đội bóng rổ nên vậy họ thường đợi Akashi ở hành lang năm nhất, nhưng khi mọi người rời đi, họ thấy rằng chỗ ngồi trống rỗng.
Mibuchi tự nhiên không thể kìm nén sự hoảng loạn của mình, anh lo lắng hỏi những người khác liệu họ có liên lạc với Akashi trong vài ngày qua, và nhận được câu trả lời phủ định, vì vậy anh vội vã đến văn phòng giáo viên. Giáo viên không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông biết rằng Rakuzan vừa thua trận đấu, và an ủi một cách tượng trưng với Mibuchi và Hayama rằng thua một trận đấu không phải một vấn đề lớn, Akashi sẽ không phải là một người dễ bị tổn thương về mặt tâm lý như vậy, hẳn là cậu ấy có việc chưa xong ở nhà mà thôi.
Mibuchi nói rằng đã biết, cảm ơn giáo viên nhưng trong lòng cảm giác kì lạ ngày càng rõ ràng. Gia đình Akashi rất nghiêm khắc, không ấm áp và chiến thắng là tối cao. Thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra; đó là lí do Mibuchi không thể ngừng lo lắng về Akashi.
"Reonie.."
Mibuchi quay đầu lại và biểu hiện lo lắng hiện rõ trên mặt Kotaro. Anh thở dài, đưa tay xoa tóc Kotaro:" Hãy luyện tập trước, đừng để Seichan tức giận khi quay lại và thấy rằng chúng ta bỏ bê tập luyện."
Bầu không khí buổi tập chiều của câu lạc bộ Rakuzan có chút im lặng. Huấn luyện viên bước ra và nói vài lời an ủi với một người một cách hình thức. Những lời của Akashi sau trận đấu không sai, thất bại này là một bài học đau đớn, vì vậy họ cần chú tâm hơn vào việc luyện tập hàng ngày trong tương lai, thắng thua chỉ là kết quả tạm thời.
Mibuchi tất nhiên hiểu rõ sự thật này, không phải anh không quan tâm trận đấu, nhưng mối lo lắng về Seichan vẫn khiến anh lơ đãng trong quá trình tập luyện, sai động tác cơ bản nhất, liên tục nhìn về phía cửa phòng tập, hi vọng được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
May mắn thay, đúng như mong đợi của anh, Akashi đẩy cửa ra.
"Seichan!!!"
Reo ném đường chuyền vừa nhận được sang một bên và chạy về phía Akashi.
"Mibuchi-san" Akashi ngước mắt lên và nói. Cách gọi xa lạ khiến Mibuchi choáng váng, dường như có chút hoài nghi.
"Xin lỗi..em luôn quen gọi người khác bằng họ." Đương nhiên cậu hiểu biểu cảm kì lạ của đối phương "Để em sửa lại."
"Không sao, không quan trọng"
"Sao hôm nay cậu không tới trường?" Mayuzumi bước tới nhìn đội trường
"Thực ra em không cần phải đến trường để làm thủ tục rút hồ sơ ngày hôm nay, nhưng em cảm thấy sẽ là vô trách nhiệm nếu rời đi mà không nói một lời nào sau khi thua trận đấu, và tốt hơn, lời tạm biệt nên được nói trực tiếp." Giọng điệu của Akashi nhẹ nhàng và ổn định hơn bao giờ hết, như thể đang nói câu chuyện của người khác và duy trì nụ cười thường ngày.
Sau khi câu nói kết thúc, toàn bộ sân bóng rổ rơi vào sự im lặng chết chóc, chỉ có âm thanh quả bóng rổ rơi xuống đất lặp đi lặp lại.
"Seichan, cậu nói gì?"
"Mặc dù rất khó khăn, và em rất xin lỗi, nhưng em tới đây để nói lời từ biệt." Akashi không quan tâm tới đôi mắt mở to và sự ngạc nhiên của các đồng đội "Mọi người sẽ vô địch WinterCup vào năm tới. Em sẽ xem trận đấu."
"Akashi, hôm nay cậu tới đây để nói với chúng tôi rằng cậu sẽ rời đi bây giờ?"
"Không phải chúng ta chỉ thua một trận đấu sao? Không cần thiết phải như vậy. Không phải chúng ta vẫn nói sẽ giành chức vô địch vào năm sau sao?"
Biểu cảm của Akashi không thay đổi, bàn tay của Mibuchi trên vai cậu vô thức bóp chặt và đau nhức, nhưng Akashi vẫn bình tĩnh như hồ nước." Là em đường đột. Lẽ ra em nên nói rõ điều đó từ đầu. Thực ra không liên quan tới trận đấu, đi du học là sự sắp xếp của cha em từ lâu. Ban đầu lẽ ra em nên rời đi sau khi tốt nghiệp sơ trung, tuy nhiên đã bị trì hoãn tới bây giờ."
"Đó không phải là một quyết định cá nhân, vì vậy rất khó để em thay đổi điều đó." Đôi mắt đỏ của Akashi nhìn những người trước mặt với sự nghiêm túc." Em thực sự xin lỗi, tất cả mọi người."
Vì vậy, ngay hôm đó, không ai ngăn cản Akashi khi cậu quay lưng rời đi, nhìn theo bóng lưng cậu ấy tới khi hoà mình vào khung cảnh bên ngoài, tới khi không thể nhìn thấy nữa.

Đã nửa năm kể từ khi Akashi rời Nhật Bản, Rakuzan vừa giành chức vô định InterHigh một lần nữa. Sau khi kết thúc, bọn họ đã đi ăn mừng cùng nhau, Mibuchi đã gửi bức ảnh giành chức vô địch cho Akashi, lúc đó là 6 giờ sáng tại Pacifica, không ngờ rằng Akashi đã nhanh chóng trả lời chúc mừng anh và Rakuzan. Mibuchi hài lòng cất điện thoại di động và sẵn sàng cho bữa tiệc, bất ngờ  gặp mặt một nhóm người quen trong nhà hàng đặt trước. Đối thủ trong trận chung kết vẫn là Seirin, ngay khi Kuroko ra sân không nhìn thấy Akashi đã chạy đến và hỏi chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy đã biến mất toàn bộ giải đấu InterHigh. Mibuchi tự nhiên lười chú ý đến cậu ta, Kotaro nói rằng đương nhiên giải đấu này không cần đội trưởng của họ tham dự.
Tất nhiên Kuroko không thể ngăn chặn sự kì lạ không thể giải thích được đang lan rộng trong lòng; khi Thế hệ kì diệu đi ăn cùng nhau và tình cờ gặp bữa tiệc kỉ niệm của Rakuzan, Kuroko là người đầu tiên vội vàng tiến đến.
"Tại sao Akashi-kun không có ở đây?" Kuroko kiên trì hỏi, đôi mắt thể hiện rõ sẽ không dừng lại nếu không được làm rõ.
Mibuchi, người vừa nhận được tin nhắn từ Akashi, đang có tâm tình khá tốt lập tức bị đánh rơi xuống đáy:" Nếu cậu muốn biết tới thế, chỉ cần hỏi Seichan là được."
"Akashi không phải là đội trưởng của mấy người sao? Các cậu hẳn biết rõ ràng mọi chuyện?" Kagami đi theo sau Kuroko bước tới và hỏi.
"Chúng tôi biết điều đó, nhưng có nghĩa là chúng tôi phải nói cho mấy người chắc?" Nebuya không kiên nhẫn đáp lại, tính khí của anh ta không phải quá tốt, đối mặt với Kagami cũng không thua kém một chút nào.
"Được rồi Eikichi." Mibuchi giơ tay chặn Nebuya, mọi người nhận thấy anh ấy bắt đầu tức giận "Nếu Seichan muốn nói cho các cậu biết, em ấy tự nhiên sẽ nói. Đừng hỏi chúng tôi."
Thực vậy, tới hôm nay anh ấy mới nhận ra rằng Seichan chưa bao giờ nói bất cứ điều gì với Thế hệ kì tích. Tại sao? Tại sao không nói với họ, những người đồng đội mà cậu ấy luôn yêu quý? Anh không hiểu được.
"Akashi-chi, có chuyện gì sao?" Kise có chút lo lắng, bước tới phía trước Aomine và hỏi, không thể ngừng suy nghĩ một số phỏng đoán tồi tệ.
Tất nhiên, Mibuchi biết Akashi đã quan tâm đến nhóm bạn đồng đội của mình nhiều như thế nào, ngay cả khi cậu ấy chưa từng đề cập tới quá khứ đẹp đẽ khi ở Teiko. Nhưng Mibuchi cũng nhớ ra cách họ từng người một đứng lên và cổ vũ cho Seirin trong trận đấu cuối cùng; rằng Aomine là người đầu tiên, vào thời điểm ấy, Akashi vô thức cúi đầu, tránh đi sự thật ấy. Mibuchi tình cờ nhìn thấy rõ ràng.
"Tôi không có gì để nói. Nếu các người thực sự quan tâm, sẽ không để tới hôm nay tới đây hỏi chúng tôi." Mibuchi xoay người rời đi, các thành viên còn lại trong đội cũng tự nhiên đi theo anh; anh không có ý định nói gì thêm với nhóm người này chút nào.
"Xin lỗi, tôi đã gọi cho Akashi-kun trước đây, nhưng cậu ấy không trả lời." Kuroko nôn nóng bước thêm một bước.
"Tất nhiên cậu ấy không trả lời - cậu ấy không còn ở Nhật Bản nữa, làm sao có thể trả lời đây?" Mibuchi đè nén cơn giận, có chút nhạo báng trả lời, đồng thời khoá chặt ánh nhìn vào Aomine, người cuối cùng vấn im lặng." Seichan không nói cho các người biết, chính là không muốn mấy người biết. Tôi sẽ tự mình nói chuyện với Seichan đây là lỗi của tôi. Còn các người?"
" Cậu ấy không muốn liên quan gì tới các cậu nữa, các cậu không hiểu sao?"
--tbc---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro