03. Once time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Ban đầu họ định ai về nhà nấy sau bữa tiệc mừng, nhưng tình hình tối nay khiến tất cả hoảng hốt. Sự im lặng của Aomine đã xé toạc vẻ yên bình của tấm màn đen giữa anh và mọi người, biến thành một vết thương điên cuồng rót cơn gió lạnh từ quá khứ vào đó.
Câu hỏi của Akashi chỉ bỏ ngỏ ở đó, và người có thể trả lời chỉ im lặng.

"Vừa rồi Akashi nói......" Kise phá vỡ sự im lặng nặng nề, cậu nắm lấy cánh tay của Aomine và muốn nhìn anh, không thể che giấu sự hoảng loạn của mình, và bàn tay chơi bóng rổ hơi run rẩy.
Kuroko không thể hiểu được biểu hiện của Aomine vào lúc này, sự trầm mặc và im lặng chết chóc của anh, chết tiệt, cậu ta thậm chí còn nghĩ rằng chỉ là Akashi vừa uống quá nhiều rượu và buột miệng một cách vô tình. Nhưng Akashi không phải là một người như vậy. Aomine cũng xác nhận rằng Akashi thực sự không phải là một người như vậy.
Có quá nhiều câu hỏi muốn được hỏi ra cùng một lúc. Chuyện xảy ra từ khi nào? Hai người tại sao lại ngủ với nhau? Cả hai đã hẹn hò sao? Nhưng không có ai cất tiếng thành lời, và Kuroko lặng lẽ bước tới và nắm lấy bàn tay còn lại của Kise.
"À...... Đó là sau khi tốt nghiệp sơ trung".
Aomine cuối cùng cũng lên tiếng. Anh xoa xoa lông mày và ngước lên nhìn những đồng đội đang nhìn mình. Những suy nghĩ được giấu sâu thẳm trong kí ức lại một lần nữa bật ra, tựa như lá cây lại một lần nữa tiếp xúc với ánh mặt trời.
Aomine không biết đó là gì, quá khứ tốt đẹp hay những ký ức thối nát.

Thời gian quay trở lại bảy năm trước.
Tháng ba sau khi kết thúc kì sơ trung thật nhàm chán. Không có hoạt động bóng rổ nên chỉ có thể ở nhà giết thời gian, đếm ngược chờ tới tháng Tư từng ngày. Aomine đã ngủ ở nhà trong ba ngày sau kỳ nghỉ, và khi ngủ đủ, anh tỉnh dậy và nhận thấy ngôi nhà của mình hoàn toàn trống vắng và sơ sài. Sau nhiều lần mở tủ lạnh và không tìm thấy gì, cuối cùng anh cũng quyết định rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc áo khoác, đi dép lê và chuẩn bị đến cửa hàng nhỏ dưới lầu để mua thứ gì đó. Anh không muốn chết đói ở nhà trước khi được gặp lại các đồng đội cũ của mình.
Ngay khi Aomine chuẩn bị về nhà với một que kem trong miệng, cả một túi đồ uống, kem que và mì ăn liền, và một cuốn tạp chí của Maichan mà anh vừa mua trên tay tay, anh đột nhiên thấy một người rất quen thuộc ở bên kia đường, im lặng và không biết đang nghĩ gì.
Mái tóc đó rất hiếm thấy xuất hiện trên đường phố Nhật Bản.
Tất nhiên Aomine biết điều đó, và anh không cần liếc nhìn lần thứ hai để thấy rằng đây là đội trưởng cũ của mình, Akashi Seijuurou.

Rốt cuộc, hai người họ không có bất kỳ mối xích mích nào. Thế hệ Kì tích đi tới ngày hôm nay, Aomine là người trong câu chuyện ấy, vì vậy anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác rằng đó là vấn đề của mỗi người trong số họ, và anh không có gì để đổ lỗi cho vị trí của Akashi. Aomine chỉ do dự một lát, nghĩ rằng chào hỏi thì tốt hơn, vì vậy anh bước đến khi đèn xanh, và vỗ vai của người đang sững sờ: "Yo, cậu đang đợi gì khi đứng ở ngã tư này thế? "
Akashi không thể không tiến thêm vài bước tránh bàn tay không nhẹ của Aomine, với một cái nhìn ngạc nhiên xét một chút tức giận, cậu lấy lại sự lạnh lùng thường thấy sau khi nhận ra đối phương, và trả lời, "Daiki".
Aomine không biết phải bắt đầu chủ đề nào tiếp theo. Cựu đội trưởng của anh trông có vẻ nhàn nhã, nhưng anh không thể biết cậu ấy thực sự đang nghĩ gì. Cau mày, Aomine kéo Akashi đứng dưới bóng cây ở bên cạnh và hỏi, "Tại sao cậu lại ăn mặc trang trọng như vậy......"
Akashi không trả lời.
"...... Sao cậu lại đứng đây một mình? Đang chờ tài xế? Cậu không phải bị lạc, phải không? "
Cuộc sống của Akashi vốn là một bí mật ngầm trong Thế hệ Kì Tích, Aomine đến muộn và về sớm mỗi ngày, tự nhiên thường xuyên gặp một chiếc Rolls-Royce đậu cách xa trường. Ít nhiều, Akashi cũng đủ kín tiếng để giữ im lặng về hoàn cảnh gia đình của mình, cậu ấy cũng không hay thể hiện như một thiếu gia giàu có. Vì vậy mọi người cũng tỏ ra như thể họ không biết gì, không nhắc đến một từ nào trước mặt Akashi.
"Trong mắt Daiki, tôi là người như vậy sao?" Akashi hơi quay đầu lại, với nụ cười nhạt và hỏi một cách nghiêm túc, "Một người thiếu khả năng sinh tồn độc lập trong xã hội nếu không có gia đình của mình?"
Tâm trí Aomine cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Anh chưa bao giờ chú ý tới đôi mắt vàng và đỏ của cựu đội trưởng gần như vậy. Sự giao tiếp giữa họ càng ngày càng trở nên thưa thớt. Nhưng Aomine không rảnh để quan tâm về điều ấy, anh luôn cảm thấy rằng, có thể Akashi sẽ đẩy mình ra giữa đường giây tiếp theo.
"...À, đừng hiểu lầm. Ý tôi không phải vậy."
"Là tôi đã hiểu lầm sao?" Akashi cười và nhìn Aomine.
"..Nếu ổn, cậu có muốn đến nhà tôi ngồi không?"
Aomine cố gắng thay đổi chủ đề. Kết quả là, ngay khi vừa nói xong, anh gần như tự cắn đứt lưỡi. Nhà anh hiện tại thực sự không thích hợp, chủ nhân sống một mình của nó quá lười biếng để dọn dẹp, chai nhựa được nhét vào mọi ngóc ngách, Maichan có thể tìm thấy ở mọi nơi, chỉ có Momoi thi thoảng đến và thúc giục anh dọn dẹp. Đó chắc chắn không phải dáng vẻ thích hợp để Akashi ghé qua thăm nhà. "Ờ.. không, kem sẽ tan chảy nếu tôi không sớm đặt nó vào tủ lạnh. Vậy tôi đi trước. Hẹn gặp lại cậu ở InterHigh."
"Được." Akashi chuyển ánh mắt không nhìn Aomine mà trở lại phía con đường.
"......?"
"Tôi nói, được rồi, Daiki."
Lần này đến lượt Aomine không nói nên lời, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu sâu sắc ý nghĩa sâu xa của câu nói này, ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình.
"Chính Daiki là người mời tôi trước, chẳng lẽ trong nhà Daiki có gì đó khó coi?" Akashi hỏi với một nụ cười.
Aomine mỉm cười miễn cưỡng dẫn Akashi về nhà.
Khi lấy chìa khóa mở cửa nhà, Akahi từ phía sau hỏi với một chút bối rối : "Đây có thực sự là nhà của Daiki?" Có vẻ như đây là lần đầu tiên có khách.
Aomine thực sự không có gì để nói, và tình hình hiện tại trong phòng đã giải thích mọi thứ.
Akashi liếc và mỉm cười một cách cố ý, "Ah, đó có phải là lý do tại sao Daiki không muốn tôi tới đây sao?" "
"...Chứ cậu nghĩ vì sao?" Aomine hơi khó thở. Anh nhét tạp chí vừa mua vào tủ, đặt que kem đã bắt đầu tan chảy và đồ uống đang chảy nước vào tủ lạnh, và sau đó nhanh chóng thu dọn đống tạp chí bừa bãi trước khi Akashi có thời gian để xem xét kỹ hơn.
"Ừm, không sao, tôi tôn trọng sở thích và sự riêng tư của mọi người."
Aomine cuộn cuốn tạp chí mà anh muốn giấu nhất trong tay, và cảm thấy rằng anh là người nên biến mất vào lúc này nhiều nhất.

Ngay cả sau bảy năm, Aomine luôn có một suy nghĩ kỳ lạ khi nghĩ về buổi chiều hôm đó.
Nếu hôm ấy anh quá lười biếng để mở tủ lạnh như mọi khi, tiếp tục nhốt mình trong phòng và ngủ tiếp, anh sẽ không chạm mặt Akashi.
Và phần tiếp theo của câu chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng chiều hôm ấy, một ngày tháng Ba Tokyo không quá nóng, mặt trời chiếu rọi mặt đất sau cơn mưa. Những chiếc xe đến và đi xung quanh, dưới bóng râm nhỏ, Akashi Seijuurou quấn mình trong bộ đồ dưới gốc cây hơi mỉm cười đã trở thành một kí ức không thể thay thế đối với Aomine trong bảy năm tiếp theo, và có lẽ trong cả phần còn lại của cuộc đời.
Đẹp đến nỗi nó giống như một giấc mơ.

Ngày hôm đó, Akashi bằng cách nào đó đã ở lại nhà Aomine để ăn tối. Akashi không chủ động đề cập đến việc ấy, nhưng Aomine, người đã ngủ suốt ba ngày và không ăn đủ bữa, rất đói và lịch sự hỏi Akashi có muốn ăn không. Đương nhiên, anh không có khả năng để đãi đội trưởng nhỏ, và tiền tiêu vặt của cậu ấy đủ khả năng để mua nửa cuộc đời anh. Ngược lại, Akashi chỉ nhìn chằm chằm vào món mì ăn liền mà anh vừa mua và nói, "Ok, chúng ta hãy ăn cái này."
Aomine khéo léo bóc hai hộp mì ăn liền, đổ nước, và lấy soda ra khỏi tủ lạnh và ném nó trước mặt Akashi.
Trên thực tế, mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên. Aomine chủ động dọn dẹp một chỗ khá gọn gàng để Akashi ngồi xuống, Akashi không nói gì, mà ngồi xuống một cách thoải mái.
Sau đó, hai người họ rơi vào một sự im lặng hơi khó xử, anh và Akashi đã không dành nhiều thời gian một mình với nhau ở Teiko trong quá khứ, so với quãng đường mà anh và Kuroko đã đi về nhà cùng nhau mỗi ngày, sự thân thiết của Akashi và Midorima khi chơi cờ cùng nhau sau giờ học, anh và đội trưởng của mình có rất ít cơ hội để ở riêng với nhau. Ngoại trừ những ngày đầu với vào câu lạc bộ bóng rổ, họ đôi khi tập luyện với nhau, khi Akashi lên sân thượng để tìm và bắt anh, nghiêm túc cảnh cáo việc anh trốn tập một lần nữa; sau đó đội trưởng nhỏ trực tiếp đưa anh tới thư viện vào một buổi chiều.
Nhưng cũng không thể nói rằng, mối quan hệ của anh và Akashi là tồi tệ. Rốt cuộc, suy cho cùng, anh đã nhận nhiều bóng từ Akashi hơn Kuroko, từ ngày đầu tiên họ gặp nhau cho tới bây giờ, họ đã ngầm hiểu nhau trên sân đến mức thậm chí không cần nhìn nhau để biết cách hợp tác.
Nhưng tất cả đều chỉ là trước đây. Họ đã không nói chuyện nhiều trong thời gian gần đây.
Aomine suy nghĩ hồi lâu, và lên tiếng một cách thận trọng:" Nhân tiện, Akashi,...hôm nay" Trước khi anh có thể nói điều gì đó, anh đã nghe Akashi nói với giọng bình thường của mình.
"Khoảng thời gian này năm ngoái, tôi đã chia tay với Nijimura Shuzo."

7.
Aomine bị sặc một ngụm, anh suýt phun ra, miễn cưỡng nuốt lại và uống gần nửa chai soda, bắt đầu ho điên cuồng như muốn ho cả phổi.
Akashi nhàn nhạt ngước mắt lên, nhìn Aomine bị nghẹn đỏ bừng mặt vì khó thở, cậu bĩu môi bất lực nói:" Thật ra, đó không phải là chuyện lớn, tôi ở đây hôm nay vì - cậu biết đấy, tôi nhớ rằng thi thoảng cậu và anh ấy đã đi bộ cùng nhau sau trận đấu, anh ấy sống ở gần đây."
"Chờ một chút, cậu để tôi tiêu hoá việc cậu và Shuzo đã hẹn hò đã." Aomine ho muốn não ngừng hoạt động, hương vị của gói gia vị kẹt trong cổ họng kèm theo một cơn đau nóng, bộ não quá tải không xử lý kịp thông tin muốn phát nổ.
"Thực ra, nó chẳng là gì cả." Akashi có vẻ rất bình tĩnh, cuộc chia tay diễn ra trong miệng cậu như thể mặt trời hôm nay rất đẹp. Không có gì đặc biệt. "Vào thời điểm ấy, là nói dối khi nói rằng tôi không buồn chút nào, nhưng cũng không phải quá buồn."
"Không..chờ đã, cái đó, Akashi, hai người rốt cuộc như thế nào?" Kể từ khi lần đầu tiên gặp Akashi tại câu lạc bộ bóng rổ, Aomine đã biết chắc bộ não của mình chắc chắn không tốt bằng Akashi, và anh cũng không thể theo kịp bộ não của Akashi chút nào. Giống như bây giờ, anh mới biết rằng hai người bên cạnh anh đã từng ở bên nhau, và sau đó chia tay. Kết quả là, không một ai trong số họ nhận ra điều ấy.
"Ah..cậu đang nói điều gì?" Akashi dường như đã no, đẩy chiếc hộp về phía trước một chút, lấy một tờ khăn giấy cẩn thận gấp làm đôi, lau miệng một cách lịch sự và tao nhã.
"Có gì lạ sao?" Akashi hơi bối rối, cậu nghiêng đầu nhìn Aomine.
Aomine nghiêm túc gật đầu, anh đã đói bụng ba ngày nay, nhưng hiện giờ anh không còn tâm trạng ăn mì gói. Cho dù bình thường anh không có hứng thú với loại chuyện này, mỗi lần Momoi kéo anh đi buôn chuyện, anh đều chán ghét không muốn nghe; nhưng khi chuyện từ miệng Akashi lại thay đổi, chưa kể đối tượng của scandal này chính là người đang ngồi trước mặt anh, cựu đội trưởng luôn đối xử tử tế với anh và mọi người.
"Không có gì đặc biệt. Tiền bối đã tỏ tình, mặc dù tôi rất ngạc nhiên, nhưng tôi cho rằng mình không thể để chuyện này phá huỷ mối quan hệ toàn đội. Tôi cũng không chán ghét tiền bối, vì vậy tôi đã đồng ý. Sau đó chúng tôi hẹn hò, cũng không có gì quá khác biệt, nhiều nhất cũng chỉ là những nụ hôn." Akashi rất bình tĩnh, cậu ấy giống như đang diễn thuyết trên sân khấu với tư cách đại diện học sinh tốt nghiệp, đọc bản thảo một cách trôi chảy. Aomine lắng nghe, khoé mắt bắt đầu giật liên tục.
"....." Aomine, người rõ ràng đam mê xem Maichan, nhưng khi nghe Akashi nói về nhưng nụ hôn một cách nghiêm túc và bình thản, đã gần như đỏ mặt.
" Mặc dù không khác lắm, nhưng tôi đã khá ngạc nhiên khi tiền bối đột nhiền đề xuất để tôi làm đội trưởng. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ mình sẽ không làm tiền bối thất vọng vì bất kì điều gì. Một ngày, anh ấy giải thích với tôi rằng anh ấy sẽ đi Mỹ, và anh ấy nói, nếu có thể, chúng tôi có thể đi cùng nhau. Tôi nói rằng tôi đã có kế hoạch này, nhưng bây giờ vẫn là quá sớm và tôi muốn ở lại Nhật Bản, vì vậy, tất nhiên tôi đã từ chối anh ấy, và chúng tôi chia tay."
Hôm nay Akashi đặc biệt nói rất nhiều, hé lộ sự thật rằng cho không ai phát hiện ra ngay cả khi cậu ấy hoà hợp với hai bên nước ngoài cả ngày lẫn đêm. Giống như buổi chiều hôm ấy, cậu giảng bài trong thư viện để cứu vớt điểm toán bấp bênh của Aomine, tháo rời và phân tích từng câu hỏi, rõ ràng và bình tĩnh.
"..Vậy làm thế nào...chúng tôi không ai biết gì cả?" Aomine mở một lon soda mới và phát ra âm thanh xì ga. Cho dù anh ấy ghét những tin đồn tới mức nào, anh cũng không thể nào thờ ơ chưa từng nghe thấy nó.
"Tôi đã yêu cầu, tôi nói tôi không muốn mọi người biết về mối quan hệ của tôi với tiền bối."
"Như vậy là quá đáng."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Không có dấu vết tội lỗi nào trên gương mặt bình tĩnh của Akashi.
"Không để người khác biết về mối quan của hai người. Nếu cậu nói thế, tiền bối Shuzo hẳn sẽ rất buồn. Đó không phải là điều xấu hổ, nhưng cậu muốn che giấu nó, tiền bối Shuzo chỉ có thể nghĩ rằng cậu không thích anh ấy lắm. Kể cả việc cuối cùng cả hai chia tay. Nếu cậu thực sự thích anh ấy, nếu đột nhiên gặp phải chuyện này, nhất định phải cố gắng đi cùng anh ấy." Aomine đột nhiên cảm thấy mình thành một chuyên gia tình cảm, nói nhiều lời và sau khi nói xong vẫn còn chút kinh ngạc, anh tự hỏi vừa rồi mình có bị Momoi chiếm xác hay không. Xem ra vẫn là do đã nghe Momoi lải nhải quá nhiều mấy chuyện tình cảm, nên đã trôi chảy nói những lời này. Anh nghiêng đầu, nhấp một ngụm soda.
"Đúng như Daiki nói." Akashi khẽ mỉm cười. "Có lẽ tôi không thích hợp ở bên người khác."
"Tiền bối Shuzo thực sự rất thích Akashi, phải không?" Không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
"Có lẽ?" Akashi cong môi và cau mày như thể đang gặp phải một vấn đề nan giải.
"Akashi không thích Shuzo senpai sao?" Cuối cùng Aomine cũng hỏi câu mà anh muốn hỏi nhất. Đội trưởng hôm nay nhìn có vẻ đặc biệt hiền lành và vô hại, giống như trước kia, nên Aomine dám mạnh dạn hơn một chút. Aomine luôn phớt lờ Akashi hầu hết thời gian và làm bất cứ điều gì anh muốn.
"Tôi không chắc lắm về định nghĩa thích của Daiki." Akashi dường như thực sự đau khổ, nhưng biểu cảm giống như cậu vừa gặp phải một đề toán không dễ giải giải đáp, "thành thật mà nói, tôi không biết."
"Thích một ai đó... Tôi không thích ai cả, tôi cũng không biết nữa."
"Ồ?" Biểu cảm của Akashi có chút đùa cợt, "tôi đã nghe rất nhiều người nói rằng Daiki thích Momoi, và Ryota?"
"Eh.ho,ho.." Aomine suýt chút nữa lại bị nghẹt thở đến chết, bởi một ngụm soda. Quên nó đi. Satsu? Kise? Mấy lời đồn đó từ đâu vậy?" Cậu đã nghe được mấy chuyện vớ vẩn gì vậy?"
Akashi nhìn sự bối rối rõ ràng của Aomine với sự thích thú, cậu mỉm cười một cách trẻ con:" Phản ứng của Daiki giống như đang thừa nhận. Cậu thích Satsuki hoặc Ryota phải không?"
"Làm sao tôi có thể thích Satsu?" Phản ứng của Aomine nhuốm một chút phẫn nộ đến từ hư không, trả lời câu hỏi mà anh không biết có bao nhiêu nhiêu đã hỏi, "Ah, tôi thực sự khó chịu với cậu ấy."
"Vậy là Ryota"
"..Này, Akashi, điều ấy còn nực cười hơn." Aomine lần đầu tiên nghi ngờ có điều gì đó không ổn với mạch não đội trưởng của mình." Làm sao tôi có thể thích cậu ta? Cậu ấy làm phiền tôi và tôi không có thời gian để trốn, nhất là khi một đối một khi chúng ta gặp nhau mỗi ngày, tsk"
"Vậy thì, Daiki, tôi sẽ hỏi cậu một câu" Akashi ném hộp mì ăn liền vào thùng rác, ngồi xuống ghế sofa với lon soda của mình, và nhìn Aomine với vẻ nghiêm túc.
"Có chuyện gì?"
"Daiki có thích tôi hay không?"
Aomine đột nhiên nghẹn giọng, nhìn Akashi và không thể nói gì trong một lúc.
"Đùa cậu thôi," Akashi quay đầu lại với một nụ cười, "có vẻ đã doạ sợ Daiki rồi."
"Làm ơn, ai sẽ đùa về loại chuyện này.. nhân tiện, Akashi, cậu không về nhà buổi tối sao?" Aomine nhìn lên và thấy rằng đã gần 7:30, ngoài cửa sổ đã dần tối, và Akashi đã không cầm điền thoại kể từ khi cậu bước vào nhà, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nhắc nhở nào từ điện thoại.
Akashi sững sờ, lắc đầu, và gật đầu lần nữa.
"Cãi nhau với gia đình..?" Sau khi Aomine hỏi, anh lập tức hối hận. Đúng là anh đã nói quá nhiều, dù sao, đó là một vấn đề riêng từ trong gia đình người khác; ngay cả khi có xung đột, cũng không tới lượt anh, một đồng đội cũ đã chia tay, quan tâm.
"Không," Akashi không quan tâm lắm, "gần đây không có ai ở nhà, vì vậy cũng ai quan tâm tới thời gian tôi về nhà."
"Cha mẹ cậu không ở nhà sao?"
"Cha tôi không có ở đây, mẹ tôi... đã qua đời." Thật hiếm khi Akashi xuất hiện dấu vệt của sự do dự và vết nứt trong giọng nói điềm tĩnh tuyệt đối của mình. Cậu cụp mặt xuống và không biết đang nhìn gì.
"Ah.. tôi xin lỗi.. tôi không biết chuyện này.. tôi chưa từng nghe ai nói về chuyện ấy.."
Anh nhìn biểu cảm trên gương mặt Akashi, đó là biểu cảm không hề hiện ra khi đề cập tới cuộc chia tay với Shuzo senpai.
"Không sao, tôi chưa từng đề cập chuyện này với bất kì ai. Vì vậy hãy giúp tôi giữ bí mật."
.

Midorima gọi một chiếc xe riêng đủ chỗ ngồi cho tất cả bọn họ, quyết định tới nhà Aomine và Kise. Trong anh trăng mờ ảo, chiếc cúp lần vô địch thứ ba liên tiếp bị phớt lờ lãng quên trên ghế, và trong màn đêm im lặng, Aomine bắt đầu từ từ kể lại quá khứ.
Mặc dù Aomine không đề cập đến những gì đã xảy ra với hai người họ sau đó, nhưng rõ ràng họ chấp nhận rằng hai đội trưởng của đội bóng rổ Teiko đã ở bên nhau hơn là họ không biết gì về nó.
"Thực ra..tôi đã từng vô tình gặp họ lúc ấy" Midorima đã im lặng trong một thời gian dài, đấu tranh tâm lý trước khi mở miệng.
"Hả?" Không thể nói là Kise không quan tâm chút nào, chỉ là mối quan hệ giữa hai người họ cần được tin tưởng. Dù Aomine và Akashi có bất cứ chuyện gì, cũng là chuyện của sáu năm trước.
"Chà..lúc ấy.. tôi định tới gặp Akashi sau khi ôn tập ở trường để nói rằng tôi sẽ vượt qua cậu ấy trong kì thi tới.." Midorima dừng lại và nói tiếp, "Khi tôi đến lớp cậu ấy, tôi vô tình gặp Shuzu senpai,. Anh ấy không nhìn thấy tôi. Tôi đã khá ngạc nhiên, lúc đó Akashi đã được trao vị trí đội trưởng, Shuzo senpai bận rộn chuẩn bị đi nước ngoài, làm sao anh ấy có thể rảnh rỗi đến tìm Akashi được? Tôi chỉ đứng sang một bên và lắng nghe. Shuzo senpai cúi xuống, không biết đang làm gì, nhưng anh ấy quay lưng lại với tôi, Akshi đang ngồi và tôi gần như không thể nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng tự hỏi họ nói gì cần phải gần gũi như vậy."
"Thởi điểm đó, tôi không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Không thể tưởng tượng rằng Akashi lại ở cùng Nijimura senpai, chỉ cho rằng họ còn điều gì để nói; vì vậy tôi đã rời đi."
Midorima miêu tả xong việc mình đụng phải đội trưởng và cựu đội trưởng như thế nào, trong giọng nói có chút nặng nề không biết từ đâu.
Khi Aomine nghe Midorima nhắc đến quá khứ của Nijimura và Akashi, anh cảm thấy khó chịu không thể giải thích được. Anh rất quen thuộc với cảm giác này, nhưng anh chỉ không ngờ rằng suốt sáu năm qua anh vẫn không có tiến triển gì. Bàn tay trong chiếc áo nỉ từ từ nắm chặt lại.

8.

Ngay cả bây giờ, Aomine Daiki vẫn nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Khi Akashi ở bên anh, không biết đó là cố ý hay cậu ấy đã hoàn toàn quên đi, kể từ khi cậu thừa nhận đã từng hẹn hò với Nijimura Shuzo chiều hôm ấy, cậu không hề nhắc đến tất cả những điều khi họ ở bên nhau. Aomine Daiki không bao giờ hỏi, và đó là một khu vực cấm ngầm được hình thành giữa hai người.
Lần tiếp theo nhìn thấy Akashi là một buổi chiều mưa, một cơn mưa không phổ biến vào tháng Ba. Có một sân tập sôi động cách ngã tư gần nhà Aomine không xa, anh định ra ngoài chơi bóng. Nhưng khi thức dậy và nhìn thấy những hạt mưa bên ngoài cửa sổ, anh đã lựa chọn bỏ cuộc, nằm ở nhà và lật tạp chí Maichan. TV phát bản tin trận đấu NBA, Aomine đã thức cả đêm hôm qua và biết kết quả, nhưng bây giờ anh quá buồn chán và cần một chút âm thanh nền. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Aomine cảm thấy lạ. Biết rằng anh sống ở đây chỉ có Momoi, và Momoi có chìa khoá nhà riêng của mình, vì vậy mỗi khi đến, cô ấy sẽ luôn gọi cho anh và hỏi anh có muốn thử món tráng miệng mới được nghiên cứu của cô ấy không. Trong lúc Aomine còn bối rối, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Aomine không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và choáng váng ngay khi mở cửa.
Đó là Akashi.
Mái tóc đỏ ướt đẫm hoàn toàn bởi cơn mưa, nhỏ giọt xuống ngọn tóc, phần tóc mái quá dài ngoan ngoãn gắn vào trán vì chúng dính đầy nước, và thật ngạc nhiên, Akashi cũng đeo kính gọng đen. Không phải bộ đồ ba mảnh nghiêm túc nhưng chiếc sơ mi màu xám nhăn nheo và đáng thuơng như thể nó vừa được lấy ra khỏi máy giặt.   
"Daiki......," Akashi phát ra một âm thanh.
Aomine đã không phản ứng lại tới khi Akshi lên tiếng, và vội vàng cho Akashi vào. Sau khi đóng cửa, anh lao vào phòng tắm, lấy ra khắn tắm. Akashi không ngồi trên ghế sofa mà đứng ở hành lang.
"Bên ngoài trời mưa rất lớn phải không? Sao cậu không mang ô?" Aomine đưa khăn tắm cho Akashi, nhìn Akashi tháo kính đầy vết nước, ném chúng sang một bên, đặt khăn tắm lên đỉnh đầu và không chuyển động thêm.
"Mưa rất to. Khi tôi ra ngoài sáng nay, trời chưa mưa, và tôi không biết đi đâu khi trời mưa, vì vậy tôi đến tìm Daiki." Một nửa khuôn mặt của Akashi bị che khuất bởi chiếc khăn tắm,, và anh không thể nhìn thấy biểu cảm chính xác rõ ràng. Aomine cau mày và chống lại sự thôi thúc không thể giải thích được muốn giúp Akashi lau khô tóc.
"Cậu có muốn tắm không? Quần áo ném vào máy giặt, tôi sẽ tìm một bộ đồ cho cũ của tôi để cậu mặc tạm." Aomine kéo cánh tay Akashi. Akashi rõ ràng không phải loại người có thể được mô tả là mảnh mai, chiếc áo sơ mi bị ướt dính chặt trên người đã phác thảo đường cơ trơn tru, nhưng không hiểu sao, Aomine cảm thấy rằng cậu ấy trông hơi mỏng manh.
"Làm phiền cậu." Giọng Akashi hơi nghẹn ngào, cậu không nói gì nhiều và bước vào phòng tắm nhà Aomine.
Mãi cho tới khi tiếng nước vang lên, Aomine mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Akashi hôm nay. Ngay cả một kẻ chậm tiêu như anh cũng nhận thấy. Một suy nghĩ tê dại, Akashi làm gì, liệu nay có phải ngày kỉ niệm đầu tiên chia tay với Shuzo senpai không? Nghĩ tới đây, Aomine vô thức mím môi, gạt sang một bên đống suy nghĩ lộn xộn, bước vào phòng, và bắt đầu lật tủ quần áo, tìm hiểu xem Akashi gần như có thể mặc gì. Mấy năm nay anh cao lên rất nhanh, thường xuyên thay quần áo, nếu chỉ có mình Aomine, đương nhiên không thể nghĩ đến việc vứt bỏ quần áo cũ, nhưng thật đáng tiếc khi Momoi có thể. Mỗi khi mùa giải đến, Momoi sẽ đến để dọn dẹp những bộ quần áo cũ không thể mặc, và mang chúng đi như một khoản quyên góp từ các tình nguyện viên, Aomine không thể tìm thấy một mảnh quần áo cũ của mình trong một thời gian dài, và cuối cùng anh chỉ tìm được đồng phục đội khi vừa bước vào câu lạc bộ bóng rổ vào năm nhất sơ trung, thở dài cam chịu.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Akashi mở cửa phòng tắm và chỉ thò đầu ra, nhìn đồng phục đội bóng rổ do Aomine đưa cho, chỉ nhìn quần áo trong một giây, không nói một lời, không đưa ra một cái nhìn ngạc nhiên, nhặt quần áo lên và thu đầu trở lại phòng tắm.
Aomine nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng lại trước mặt mình, do dự một lúc, và nhớ ra rằng lần bị ốm vì mưa khi anh không chú ý trước đó, Momoi đã đến chăm sóc anh và mang thuốc cho anh.
Akashi đi ra ngay, hỏi Aomine liệu máy giặt có thể được bật trực tiếp không, Aomine ngừng lục lọi ngăn kéo, lắng nghe lời Akashi, bước vào, lấy bột giặt và bật máy giặt một cách tự nhiên. Như thể toàn bộ quá trình đã được diễn tập, Aomine và Akasjo rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Quay đầu lại, Aomine nhận ra Akashi đang mặc đồng phục năm nhất của mình, điều này khiến tai anh nóng bỏng không thể giải thích, trong vòng mười giây, Aomine thấy má mình nóng bừng.
"Ừm.. cậu đi ngủ trước đi, nằm xuống, đắp chăn cẩn thận kẻo cảm lạnh." Aomine vội vàng che đậy sự bối rối đột ngột của mình, anh đưa tay và đẩy vai Akashi vào phòng ngủ.
"Được rồi..." Akashi không có phản ứng gì khác, cậu xoa mũi, kéo đống chăn lộn xộn trên giường Aomine, co lại và cuộn tròn trong chăn.
Aomine nhìn mái tóc đỏ vùi trong chăn của mình, nhớ ra mình đang tìm thuốc cho Akashi, anh quay đầu lại và va phải tủ lạnh. Tiếng rầm rầm làm cậu sợ đến mức tỉnh dậy.
"Daiki......? Có điều gì sao?" Giọng nói khàn khàn của Akashi phát ra từ phòng ngủ. Aomine xoa đầu, vội vã lấy ấm nước ra và bắt đầu đun sôi nước.
"Cậu không về nhà nếu bị cảm lạnh sao?" Aomine hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy thuốc cảm từ trong ngăn kéo ra, nheo mắt lại hạn sử dụng trên hộp, may mắn thay, nó vẫn còn trong hạn.
Aomine không nghe thấy câu trả lời của Akashi, và anh có thể mơ hồ cảm thấy rằng mối quan hệ giữa Akashi và gia đình cậu không tốt, ít nhất nó khác với họ. Việc Akashi không trả lời là do Aomine dự đoán, và anh không muốn đào sâu về chuyện cá nhân của Akashi, vì vậy anh chỉ đứng trong bếp và chờ nước sôi, lấy ra một cái ly và rửa sạch, đổ nước sôi vào đó, và nhìn chất rắn màu nâu dần dần hòa tan trong nước nóng, sau đó đổ đầy nước đã nguội để trung hòa nhiệt độ.
"Ừ." Rồi Aomine nghe thấy câu trả lời gần như không thể nghe thấy của Akashi.
Aomine đứng ở cửa phòng với thuốc, nhìn Akashi nép mình trong tấm chăn, đột nhiên một cảm xúc buồn bã bao trùm anh rằng, người trước mặt không thuộc về anh.
"Tôi không muốn về nhà." Akashi ngẩng đầu lên, nhìn Aomine đang dựa vào cửa, trả lời với một chút nghiêm túc.
Aomine cau mày, bĩu môi nói: "Bị ốm lại không muốn về nhà?" Nói xong, anh nhét ly vào tay Akashi, "Nhanh lên uống thuốc, nếu không muốn về nhà thì có thể ngủ ở đây, may mà chỉ hơi cảm lạnh, ngủ sau khi uống thuốc sẽ ổn thôi." "
Akashi cầm cái ly, nhìn chất lỏng màu nâu bên trong, đột nhiên nói, "Không ngờ Daiki lại cẩn thận như vậy, tôi nghĩ Daiki sẽ là một người rất thô lỗ."
"Đây là điều cơ bản trong cuộc sống, Akashi" Aomine bật điều khiển từ xa máy điều hoà không khí ở đầu giường, nhiệt độ trong phòng tháng Ba vẫn còn hơi thấp , anh vốn không chú ý đến những thứ này ở nhà một mình, nhưng dù sao Akashi cũng là một bệnh nhân, "Bởi vì sống một mình, không thể lúc nào cũng gây rắc rối cho Satsu với mấy chuyện này , nên tôi phải học." "
"Vậy sao? Không ai nói với tôi điều này từ khi tôi còn là một đứa trẻ." Akashi cầm cốc lên, nhiệt độ nước vừa phải, nhưng thuốc có phần đắng, sau khi uống một ngụm, Akashi khẽ cau mày, "Nếu tôi bị bệnh, tôi sẽ có bác sĩ gia đình, và tôi dường như không biết bất cứ điều gì."
"Vậy là Akashi vẫn còn thứ gì đó không giỏi?" Aomine nhìn Akashi cau mày và nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay, và đưa tay ra lấy lại.
"Thật sự là như vậy...... Cảm ơn Daiki. "
Aomine cúi đầu xuống, nhìn thấy Akashi đang nhìn mình. Cậu ấy hơi tập trung, và khuôn mặt đỏ bừng bất thường vì nhiệt độ cơ thể hơi cao.
"Ngủ đi, Akashi." Aomine lặng lẽ thở dài, và anh đưa tay ra đóng rèm cửa trong phòng lại.
Akashi gật đầu, thu mình vào chăn bông của Aomine.
Aomine rửa cốc và tắt TV, ngồi trên ghế sofa và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của mình với Akashi Seijuurou trong ba năm qua. Từ cuộc gặp đầu tiên khi tham gia câu lạc bộ bóng rổ tới khi cậu thành đội trưởng, đến sự thay đổi đột ngột sau đó. Anh và Akashi đã có một sự hiểu biết ngầm về nhau, cho tới bây giờ, họ không cần thêm một từ nào để hiểu nhau về bóng rổ. Aomine thừa nhận rằng anh và Akashi khác với sự hỗ trợ giữa anh, ánh sáng và Kuroko, bóng tối; họ chiến đấu cạnh nhau. Akashi có thể chuyền bóng qua tất cả các hàng phòng ngự để đưa bóng tới cho anh, và quả bóng mà Akashi đưa cho, anh chưa một lần bỏ lỡ. Cứ như thể họ được sinh ra để chơi cùng nhau.
Ngoài bóng rổ, anh và Akashi không hoàn toàn không có giao điểm. Buổi chiều ở thư viện, trong buổi phụ đạo toán mà Akashi đã đặc biệt xin nghỉ một buổi chiều để tham gia, giải thích cho anh những điểm kiến thức cơ bản nhất không biết mệt mỏi. Thành tích của anh kết quả cũng tương xứng với sự chăm chỉ của Akashi, ít nhất thì chúng cũng không phải là thảm họa, và anh đã tránh được kiếp nạn bị giáo viên đe dọa rời khỏi câu lạc bộ bóng rổ.
Nhưng, làm thế nào mà nó lại phát triển đến tình trạng này?
Ở một nơi mà chưa ai từng đến ngoại trừ Momoi, Akashi cuộn tròn thành một quả bóng trên giường anh một cách dễ dàng. Aomine không thể hiểu mối quan hệ của họ đã bước sai ở đâu cho đến bây giờ. Anh nằm trên sô pha hồi lâu, nhớ tới vừa rồi Akashi không có chút ý thức gì về loại chuyện này, anh vẫn cảm thấy có chút bất an, rón rén đi tới mở cửa.
Rèm cửa được che chắn cẩn thận, Akashi ngủ thiếp đi, chiếc chăn vừa đắp lên người đã bị đá ra một cách vô thức trong giấc ngủ. Aomine hiếm khi rón rén kéo chăn lên nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ của Akashi, anh đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán, may mắn thay, cậu ấy dường như không bị sốt.
Không thể giải thích được, Aomine nhớ lại ngày đó Akashi bình tĩnh hỏi anh: "Daiki có thích tôi không?"
Aomine dường như biết câu trả lời.

9.

Kì nghỉ sau tốt nghiệp sơ trung sắp kết thúc.
Aomine quay đầu lại, ngoài trời đã là hoàng hôn. Đằng sau những lớp mây, ánh sáng mặt trời nắm lấy khe hở cuối cùng và lan ra ngoài càng nhiều càng tốt, và vòng tròn xung quanh được nhuộm bằng một màu đỏ cam không quá mạnh, màu sắc lan rộng từ tối sang sáng, và toàn bộ nền trắng giống như một ly nước cam đã bị đánh ngã.
Akashi ngồi cạnh Aomine, nửa dựa vào vai Aomine, hạ mắt xuống, nghiêm túc nhìn vào quyển sách trong tay mình, đó là "Five Declines" của Yukio Mishima. Akashi đã xem "Sea of Budance" từ lâu, nhưng gần đây đột nhiên muốn xem lại mà không lí do. Đương nhiên, Aomine không có sách ở nhà, vì vậy Akashi mang chúng theo khi cậu ra ngoài vài ngày trước.
"...... Tự ý thức trong suốt cuộc đời chắc chắn là tội ác của Honda. Sự tự ý thức này không biết tình yêu là gì, chỉ biết giết chúng sinh bằng tay giả, chỉ biết viết những bài điếu văn đẹp, và tận hưởng cái chết của người khác, dẫn thế giới đến sự hủy diệt, và chỉ muốn sống mãi mãi. "
Ánh mắt của Akashi dừng lại trên câu này và đọc thầm hai lần. Khẽ thở dài, cậu quay đầu lại đúng lúc thấy Aomine đang sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vậy Akashi nhân cơ hội đặt cuốn sách trong tay xuống.
"Daiki?" Akashi quay đầu sang một bên, nửa người hơi nghiêng ra, "Cậu đang nghĩ gì vậy?" "
Aomine bị phân tâm bởi cuộc gọi đột ngột của Akashi , quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt hơi nghiêm túc của Akashi, anh cong môi, nhìn đi chỗ khác: "Không có gì." "
Akashi nhìn Aomine, im lặng một lúc, đột nhiên đứng dậy, khép cuốn sách đang đọc lại, cầm nó lên, đi về phía phòng khách: "Kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi phải không?" "
Aomine quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Akashi, há miệng, trông như muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc anh vẫn ngậm miệng và không nói gì.
Akashi ở lại nhà anh trong hầu hết các ngày lễ, và các tạp chí của Maichan trong nhà đã được thay thế bằng nhiều cuốn sách khác nhau do Akashi mang đến.
"Daiki," Akashi đặt cuốn sách lên tủ phòng khách với Sujichan trên đó, sau đó quay lại và bước vào, "Tôi sẽ đến Kyoto vào thứ Hai tới."

Đó không phải là về việc chia tay.

Nói về việc chia tay, Aomine vẫn có cảm giác đó là tất yếu. Chưa đầy một tháng trước, khi bắt đầu kỳ nghỉ của mình, anh gặp một chàng trai đang đứng sững sờ, và cơn mưa lớn bất ngờ khiến Akashi gõ cửa nhà anh, khi Akashi rời đi vào ngày hôm sau, anh nói với Akashi, nếu cậu không biết đi đâu, hãy đến đây. Akashi không bắt anh đợi lâu, và chỉ hai ngày sau, có một tiếng gõ cửa khác, và anh đã hỏi Akashi có muốn thử ở bên nhau không sau khi cắn một miếng sushi.
Akashi ngước mắt lên, nhìn anh và nói, "Được."
Sau khi mối quan hệ giữa hai người được xác nhận, cách họ tương tác không thay đổi nhiều. Chỉ là Akashi dành phần lớn thời gian ban ngày của mình ở đây, đôi khi ở lại qua đêm, và đôi khi rời đi. Ban ngày, Akashi thường mang theo hai cuốn sách để đọc.
Còn ở lại qua đêm, nguyên bản Aomine vẫn tưởng tượng mình có thể ...... Ngay cả khi tiến độ hơi nhanh, ít nhất một nụ hôn chúc ngủ ngon là tốt, sau tất cả, người kia vẫn là Akashi Seijuurou. Vào ngày đầu tiên ở lại, Akashi đi tắm, sấy tóc, trèo lên giường một cách khéo léo, gọn gàng quét sạch không gian đống chăn của Aomine. Mùi sữa tắm lan tỏa trong một không gian hẹp, Aomine quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào sau gáy của Akashi. Khi anh chuẩn bị nói, Akashi đưa tay ra và tắt đèn đầu giường, giọng nói của cậu không nghe ra cảm xúc: "Chúc ngủ ngon, Daiki".

Mùi cam bergamot lan tỏa trong không khí, và Aomine gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình trong bóng tối. Anh chưa bao giờ biết sữa tắm của mình có mùi như thế này. Lần cuối cùng anh mua sữa tắm, anh đã tận dụng cửa hàng tiện lợi giảm giá để mua rất nhiều và đặt nó ở nhà, nhưng anh thậm chí còn không nhớ tên của thương hiệu khi sử dụng gần hết.
Sau chưa đầy mười phút nhìn chằm chằm vào bóng tối với đôi mắt mở to, Aomine lao ra khỏi giường và lao vào phòng tắm, cả đêm không vào phòng ngủ nữa.
Sáng hôm sau, Akashi thức dậy đúng giờ lúc tám giờ, đẩy cửa và nhìn thấy Aomine trong một tư thế cực cực kỳ kì diệu, một nửa cơ thể nằm trên mặt đất và một nửa cơ thể treo trên ghế sofa, ngủ trong bóng tối. Akashi không thể làm gì khác ngoài việc cười, gọi hai lần để cố gắng đánh thức Aomine dậy, nhưng vô ích. Với một tiếng thở dài, anh ném tấm chăn treo trên lưng ghế sofa lên người Aomine, quay lại và đi tắm rửa.
Nhưng thỉnh thoảng, Akashi khiến Aomine nhận ra rằng họ thực sự đang yêu nhau. Sau bữa trưa, Akashi tự nhiên nép mình trên ghế sofa và bắt đầu đọc sách, ánh sáng mặt trời tình cờ bao phủ phòng khách nhỏ, Aomine bật máy chơi game ra để tiếp tục Odyssey. Akashi tự nhiên sẽ kéo Aomine đến bên cạnh mình, sử dụng Aomine làm một chiếc gối lớn, dựa vào vai cậu, và mùi cam bergamot tràn ngập khoang mũi của Aomine.
Một bên cánh tay hơi bật tiện khi bị dựa vào, Aomine cảm thấy kì lạ khi cố gắng thay đổi một số tư thế. Ngược lại, Akashi cuối cùng lặng lẽ thở dài, quấn cánh tay của Aomine quanh mình và tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh.
"Đừng nhúc nhích." Sau khi điều chỉnh tư thế, cậu ngẩng đầu lên, nửa đe dọa nửa cảnh cáo, nhìn Aomine đang ở gần trong tầm tay, nheo mắt lại như một lời nhắc nhở.
Lần này hương vị của cam bergamot thậm chí còn mạnh hơn.

Nhưng lần này, Akashi đột nhiên nói rằng cậu sẽ đến Kyoto.
Trường cao trung mà Akashi đã chọn là Rakuzan, điều này Aomine đã biết. Khi lựa chọn trường trung học, họ đã quyết tâm đi đến những nơi khác nhau. Momoi hỏi rốt cuộc anh định đi đâu, có rất nhiều trường học liên lạc với cô, Aomine cảm thấy phiền toái nên không bật điện thoại. Anh hỏi Momoi bọn họ sẽ không lựa chọn trường nào, Momoi bị câu hỏi trực tiếp của Aomine làm nghẹn ngào, nhìn danh sách một lúc lâu, nói: Touou. Touou không có thành tựu, mấy năm nay họ mới bắt đầu phát triển, cho nên bọn họ không nên lựa chọn. Sau đó, Momoi phân tích dài dòng thêm vào, Akashi chắc chắn sẽ đến Rakuzan, Midorima dường như nghe nói đang xem xét Shutoku, và sau đó Aomine không nghe nữa.
Aomine biết về Touou, họ đã liên lạc với anh từ sớm và ném một cành ô liu cho anh. Không chút do dự, Aomine nói, đến Touou đi.
Vào thời điểm đó, Aomine nghĩ rằng cuộc sống của họ đang bắt đầu đi theo con đường riêng của họ, và anh không ngờ rằng hai đường thẳng song song khó có thể giao nhau nhất là anh và Akashi lại thực sự có một giao điểm.
Nhưng những lời của Akashi nhắc nhở họ rằng họ đã chọn những con đường khác nhau vào thời điểm đó. Không lâu nữa, ngay cả khi cả hai đã gần gũi như bây giờ, họ sẽ phải gặp lại nhau như những đối thủ trên sân.
"Ồ...... Vậy sao? "Aomine không giống Midorima, loại người có thể đoán được suy nghĩ của người khác, vì vậy Aomine chỉ có thể đợi Akashi nói.
Akashi ngồi trở lại bên cạnh Aomine, cậu theo thói quen dựa vào Aomine, và Aomine vô thức giơ tay lên để nhường chỗ cho Akashi.
Akashi ngẩng đầu lên, cậu đã ở quá gần Aomine: "Daiki sẽ đến tiễn tôi, phải không?" "
"Hả?" Aomine hơi ngạc nhiên, anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn Akashi "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói chia tay." "
"Tại sao?" Akashi trả lời rất rõ ràng, "Tất nhiên tôi sẽ không đề cập đến việc chia tay. Daiki vẫn luôn nghĩ như vậy?"
Aomine không trả lời câu hỏi. Sự khởi đầu của anh và Akashi bắt đầu với sự lựa chọn này. Hi vọng cùng nhau đến Hoa Kỳ và mối quan hệ chấm dứt, Akashi đã không do dự chọn lựa chọn thứ hai. Vì vậy sự bất an của anh không phải không có nguồn gốc.
Akashi nhìn thấy Aomine đang nghĩ gì, cậu không nói gì thêm, túm lấy cổ áo Aomine và kéo nó xuống.
Aomine hôn miếng cam bergamot.

"Sau đó, vào ngày Akashi đến Kyoto, tôi đã không đến tiễn cậu ấy."
Aomine hơi mệt mỏi với những gì anh ta nói, và anh giải thích một mình từ đầu đến cuối, nói bất cứ điều gì anh nghĩ. Aomine nhớ lại đã những lần thảo luận về những gì xảy ra trong những năm đó suốt sáu năm qua, và kết thúc của họ đều không đủ tốt. Thời gian khiến Aomine tràn đầy tự tin, nghĩ rằng mình đã quên đi quá khứ từ lâu và tiến về phía trước. Nhưng khi thực sự nhắc đến nó, Aomine nhận ra rằng anh không thể tự lừa dối mình. Anh nhớ tất cả mọi thứ, nhớ rõ mọi thứ. Mùi cam bergamot trên cơ thể Akashi, mái tóc rơi trên vai Akashi khi cậu đọc sách, tên của mỗi cuốn sách Akashi mang đến, mỗi nụ hôn mà Akashi đáp xuống môi anh, miễn là anh nhớ lại, mọi giác quan của anh đều ở lại lúc đó.
Chiếc xe đã đến đích, và Aomine chỉ ở đây để nói chuyện. Không ai ngắt lời anh, ngay cả Murasakibara từ đầu đến cuối cũng không nói một lời.
"Aomine-kun...... Vẫn thích Akashi-kun chứ?" Kuroko do dự một lúc, và hỏi câu hỏi mà cậu quá tò mò. Giọng điệu hồi tưởng của Aomine nhẹ nhàng đến nỗi khó có thể tin rằng sáu năm đã trôi qua, và thật khó để tin những gì đã xảy ra giữa hai người họ.
Aomine không quay đầu lại nhìn biểu cảm của Kise, mà chậm rãi lắc đầu: "Thích cậu ấy không? Không"
"Chỉ là tôi đột nhiên nhớ lại những điều đó trong quá khứ. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhớ nó rất rõ ràng. "
"Một số thứ, rất nhiều thứ...... rất nhiều thứ đã xảy ra sau đó. Tình cảm dành cho Akashi cũng đã thay đổi quá nhiều, tôi không thể nhớ nó rõ ràng. "
"Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp khi chúng tôi ở bên nhau, vì vậy tôi cảm thấy rất có lỗi sau này."
"Mặc dù chúng tôi đã chia tay khi Akashi và Kuroko chơi trận đấu đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, những gì tôi làm lúc đó thực sự trẻ con và phù phiếm, mong muốn trả thù của tôi nặng nề hơn bất kì ai khác.."
"Tôi thực sự nợ Akashi một lời xin lỗi."
---tbc---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro