Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: goopeculiar

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/56764102

Edit + Beta: Mary

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác. Bản dịch không đảm bảo đúng 100% do editor mới tập tành dịch thuật nên có góp ý mong góp ý nhẹ nhàng ạ
Cảm ơn bà @freakrunotic đã chờ đợi bản dịch còn nhiều sai sót này của tui >.<

------------------------------------------------------------------

Hyunjin đã tránh mặt Minho trong suốt vài tuần qua, và Minho sẽ tìm hiểu lý do tại sao. Anh không phải là kiểu người thụ động. Anh không phải là kiểu người chỉ ngồi im và để mọi chuyện diễn ra. Nếu ai đó có vấn đề với anh, anh sẽ đối chất với họ về vấn đề đó. Nếu chàng trai mà anh  đã hẹn hò trong sáu tháng qua đột nhiên bắt đầu đưa ra mọi lý do để không gặp Minho, anh sẽ tìm ra lý do. Anh ấy sẽ tìm ra tận cùng của vấn đề này.

Có một biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt Hyunjin khi em mở cửa căn hộ của mình và thấy Minho ở bên kia. Biểu hiện đó sớm chuyển thành một thứ gì đó khang khác, và mùi hương của em cũng thay đổi. Tội lỗi. Thận trọng. Hoảng loạn. Tất cả bản năng của Minho đang hét lên với anh để bước về tới và  ôm chặt Hyunjin để xoa dịu em, nhưng anh không biết liệu Hyunjin có chấp nhận điều đó ngay bây giờ không. Anh chọn ở lại. "Này," Minho nói. Anh cố gắng giữ giọng điệu của mình ở mức bình tĩnh nhất có thể để không làm Hyunjin kích động thêm. "Lâu rồi không gặp."

"Hyung," Hyunjin thở dài. Anh nuốt nước bọt. "Anh... anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Anh đến để nói chuyện với em," Minho nói. "Anh muốn biết tại sao em lại tránh mặt anh." Thẳng thắn và súc tích. Anh biết rằng nói chuyện ở hành lang nơi hàng xóm có thể nghe thấy mọi thứ không hẳn là nơi tốt nhất, nhưng Hyunjin vẫn đang chặn cửa, và Minho không biết Hyunjin có thoải mái khi có anh trong căn hộ của mình lúc này không, nên anh không cố vào. Hyunjin phát ra tiếng phản đối và mở miệng định phản đối, nhưng Minho ngắt lời anh. "Đừng nói là em không có. Em chỉ có thể viện cớ có nhiều trường hợp khẩn cấp trong gia đình đến mức anh bắt đầu hoài nghi thôi."

Vai Hyunjin chùng xuống vì thất bại. Em nhìn dọc hai bên hành lang như thể em cũng đang nhận ra những kẻ nghe lén tiềm năng như Minho vừa mới nhận ra, và em thở dài. Em bước sang một bên. "Vào đi. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện."

Căn hộ trông gần giống như lần cuối Minho ở đây, nhưng mùi thì khác. Đó là thứ anh không thể xác định chính xác. Anh luôn thích mùi của Hyunjin. Đó là thứ thu hút anh ngay từ đầu, khiến anh hơi mất trí cho đến khi anh cuối cùng tìm thấy nguồn gốc của mùi hương và cuối cùng mất đi chút lý trí còn lại sau khi thực sự gặp Hyunjin. Ngay bây giờ, nó hòa lẫn với thứ gì đó khang khác mà Minho không thể xác định được, dù anh có cố gắng thế nào. Thứ gì đó ngọt ngào và mềm mại. Đó có thể là mùi hương còn sót lại của một omega khác, có thể là một trong những người bạn của Hyunjin vừa ghé đến. Vì một lý do nào đó, Minho biết đó không phải là mùi đó.

Không nói một lời, Hyunjin chỉ về phía chiếc ghế dài, và Minho ngồi xuống. Hyunjin cũng ngồi xuống, giữ khoảng cách xa nhất có thể với Minho, ngồi trên mép đệm như thể em đã sẵn sàng để trốn thoát nếu cần. Nó hơi đau. Ngay cả bây giờ, Hyunjin rõ ràng đang cố gắng tránh mặt anh. Em thậm chí không nhìn Minho, mắt đảo khắp phòng, về phía cửa trước, về phía phòng ngủ, xuống đôi bàn tay đang vặn vẹo của chính mình, rồi lại trở về cửa trước. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Minho hỏi. Anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật khó khi anh cảm thấy như trái tim mình sắp tan vỡ.

"Ừm," Hyunjin nói. Em lo lắng liếm môi. "Em... chết tiệt, em không-không biết phải nói thế nào." Minho vẫn im lặng. Anh cho Hyunjin một cơ hội để tìm từ ngữ, nhưng chẳng mấy chốc anh  nhận ra rằng Hyunjin sẽ không nói thêm điều gì nữa.

Cuối cùng, Minho thở dài. "Nghe này," anh nói. "Anh không thích bị lừa dối. Nếu em không muốn ở bên anh nữa, em chỉ cần nói ra, và anh sẽ không cố liên lạc với em nữa."

Điều này khiến Hyunjin cuối cùng cũng nhìn anh, mắt mở to vì sốc. "Cái gì?"

"Đó không phải là điều em muốn sao?" Minho nói. Chắc chắn đó không phải là điều Minho muốn, nhưng nếu Hyunjin muốn chia tay, Minho sẽ tôn trọng điều đó. Anh không phải là kiểu alpha, người sẽ dùng đến sự ép buộc hoặc đe dọa để đạt được mục đích của mình, giống như anh biết một số alpha khác sẽ làm. "Đó không phải là lý do tại sao gần đây em lại tránh xa anh sao?"

"Không!" Hyunjin thốt lên với sự tin tưởng đến nỗi Minho tin em ngay lập tức. "Mẹ kiếp, không, em không muốn chia tay, em muốn ở lại với anh, làm ơn." Minho dám nhích lại gần hơn một chút. Anh đặt một tay lên trên cả hai tay Hyunjin đang đặt trên đùi em. Một cử chỉ an ủi. Một nỗ lực trấn an em bằng sự đụng chạm rằng Minho sẽ không đi đâu cả. Hyunjin vẫn nhìn anh. Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai mắt Minho, tìm kiếm điều gì đó. Sau đó, em hít một hơi thật sâu, và mặc dù em thì thầm, nhưng nó nghe như một tiếng hét trong tai Minho. "Em có thai rồi."

Minho há hốc mồm. Ánh mắt anh cũng vậy. Anh nhìn bụng Hyunjin, rõ ràng vẫn phẳng lì vì anh chưa thể mang thai được lâu, và đột nhiên anh hiểu ra. Anh hiểu mùi mới, không thể nhận dạng được là gì. "Ôi trời ơi," anh thở dài. Kinh ngạc. "Em có thai rồi."

"Ừ," Hyunjin nói, cười một cách thiếu hài hước. "Lẽ ra kì phát tình của em sẽ sớm xuất hiện và em thường có các triệu chứng tiền phát tình, nhưng... nhưng em không có.Em nghĩ là do căng thẳng hoặc hormone bị rối loạn hay gì đó, nên em đã đến bác sĩ để kiểm tra, và họ... họ nói với em rằng em..." Em bật ra một tiếng nức nở, và Minho ngước mắt lên lần nữa để thấy Hyunjin đang rưng rưng nước mắt.

"Em có thai rồi," Minho lặp lại. Có vẻ như đó là tất cả những gì anh có thể nói vào lúc này. Anh vẫn đang cố gắng hiểu thông tin đó.

Hyunjin khịt mũi. "Em thậm chí còn không biết chuyện này xảy ra thế nào, em đang dùng thuốc tránh thai, và-và chúng ta đã rất cẩn thận, và... và, chết tiệt, em xin lỗi, anh, em không biết phải nói với anh thế nào, em không... không biết..."

"Suỵt, suỵt," Minho an ủi.  Anh nhích lại gần hơn, đủ gần để có thể vuốt ve má Hyunjin. Hyunjin nghiêng người vào sự đụng chạm với một tiếng thở dài rùng mình, và sự tuyệt vọng trong mùi hương của anh chuyển thành thứ gì đó dịu nhẹ hơn nhiều. Minho hít một hơi thật sâu. "Em-em...? Em đã...? Em-em định làm gì?" Anh nhíu mày. Không, điều này không đúng lắm. " Chúng ta sẽ làm gì?"

"Em không biết," Hyunjin thì thầm. Em lau nước mắt. "Em muốn nói chuyện với anh trước. Em rất lo lắng về việc anh sẽ đón nhận chuyện này thế nào. Em đã cố gắng lấy hết can đảm để làm vậy, nhưng em đoán là anh không thể chờ đợi thêm được nữa, phải không?"

"Anh đoán là không," Minho nói. "Anh nhớ em quá."

Hyunjin cố gắng nở một nụ cười yếu ớt giữa những giọt nước mắt. "Em cũng nhớ anh," em thì thầm. Minho cúi xuống hôn em nhẹ nhàng, và Hyunjin thở dài một hơi vui vẻ vào miệng anh. Sau đó, Hyunjin lại liếm môi, nhíu mày. "Em đã... suy nghĩ về các lựa chọn." Có một vài lựa chọn. Minho biết mình muốn chọn gì. Anh đã chọn màu sắc cho phòng trẻ em trong đầu. Tuy nhiên, đó không phải là quyết định của riêng anh.

"Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn làm," Minho nói. "Đó là cơ thể của em, vì vậy em có quyền quyết định." Hyunjin vẫn nhìn anh, gần như nín thở mong đợi. Như thể em đang đợi Minho nói tiếp. Minho hít một hơi dài bằng mũi. Anh vén một lọn tóc rối ra sau tai Hyunjin. "Nhưng... nếu em muốn, anh không muốn gì hơn là được cùng em nuôi một đứa con."

Phần không khí còn lại mà Hyunjin đã giữ lại bùng nổ trong một hơi thở ra. "Anh nghiêm túc đấy à?" em thì thầm, và Minho gật đầu. "Nhưng chúng ta chưa ở bên nhau được lâu, không phải là quá sớm sao? Và cả hai căn hộ của chúng ta đều quá nhỏ, chúng ta sẽ tìm đâu ra chỗ cho một đứa trẻ? Và nếu anh không muốn em nữa khi em bắt đầu béo hơn và trở nên béo và xấu xí thì sao? Và–"

"Chúng ta sẽ giải quyết thôi," Minho nói trước khi Hyunjin có thể lên cơn hoảng loạn. "Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, anh chắc chắn thế. Anh yêu em." Đây là lần đầu tiên Minho nói ra điều đó. Anh đã nghĩ rất nhiều lần và đã cố gắng tìm đúng cơ hội để nói với Hyunjin. Bây giờ có vẻ là thời điểm hoàn hảo.

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Hyunjin. "Anh yêu em à?" em hỏi. Hy vọng. Phấn khởi. Ngượng ngùng. Mùi hương của em nồng nàn. Minho muốn tắm trong đó.

"Anh yêu em," Minho lặp lại. Không hề kém phần phấn khích khi nói điều đó lần thứ hai. Anh giơ một bàn tay ngập ngừng, và khi Hyunjin không có động thái nào ngăn anh lại, anh tiến tới và ấn lòng bàn tay vào bụng Hyunjin. Đó là đứa con của anh đang lớn lên trong đó. Đó là chú cúncon của anh. Thật là một suy nghĩ điên rồ. "Anh yêu em, và anh yêu hạt đậu nhỏ của chúng ta". Lần thứ ba cũng tuyệt như vậy, và anh biết mình sẽ không bao giờ chán khi nói điều đó. Nói với Hyunjin rằng anh yêu cậu là điều yêu thích mới nhất của anh.

Hyunjin cười khúc khích. Em đặt tay mình lên tay Minho. "Thật ra, em đã được bảo rằng nó phải to bằng hạt đậu vào lúc này".

"Hạt đậu nhỏ ngọt ngào của chúng ta", Minho sửa lại. Anh xoa bụng Hyunjin một cách trìu mến. "Anh sẽ yêu em mãi mãi." Anh nhìn thẳng vào mắt Hyunjin. "Và anh cũng sẽ yêu em mãi mãi."

"Kể cả khi em béo?" Hyunjin hỏi với một cái bĩu môi.

"Ngay cả khi em bắt đầu lớn lên," Minho đảm bảo với anh. "Anh sẽ yêu cái bụng to của em, cặp đùi to của em và cái mông to của em. Anh sẽ yêu những vết rạn da của em và hôn chúng mỗi ngày." Anh nghiêng người dụi mặt vào bên cổ Hyunjin, hít một hơi thật sâu để hít vào mùi hương say đắm của anh. "Với anh, em vẫn đẹp, bất kể thế nào."

Minho có thể cảm thấy Hyunjin run rẩy khi em vòng tay qua vai Minho. "Dừng lại đi, anh sẽ lại làm em khóc mất," em nói với tiếng cười khúc khích ướt át cho thấy em chắc chắn đã khóc rồi. "Em cũng yêu anh". Minho đã sai. Đó là điều yêu thích mới của anh.

------------------------------------------------------------------

Lần đầu edit gặp ngay quả fic hơn 2000 từ:))) i'm ok i'm fine kình chá nà:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro