1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin bắt gặp Jungkook trong nhà bếp khi Taehyung đang dùng phòng tắm, một trong những thời điểm hiếm hoi sau nhiều ngày mà hai người không còn dính lấy nhau như sam. Jeongguk đang nhìn chằm chằm vào một trong những chiếc tủ phía trên bồn rửa bát, cậu không đặc biệt thấy đói, chủ yếu là muốn tìm kiếm thứ gì đó khác để thoát đi cái vòng luẩn quẩn gần như lặp lại liên tục toàn Taehyung Taehyung Taehyung.

"Này," Jimin lên tiếng, bước vào bếp và đánh thức Jeongguk khỏi giấc mộng vô vị của chính cậu.

"Chào anh."

Jimin tự mình ngồi trên một trong những chiếc ghế đẩu đặt vây xung quanh đảo bếp chính giữa phòng, nhắm tới Jeongguk cái nhìn mà y luôn đeo mỗi khi sắp sửa Phun Ra Một Vài Sự Thật Chối Tai.

"Em ổn đấy chứ?" Y hỏi, gấp hai tay vào nhau.

Jeongguk quyết định đi theo cách tiếp cận "giả ngu" trước. "Ừm ... vâng?"

Quả như dự đoán, Jimin thở dài. "Ý anh là, kiểu như, tất cả mọi chuyện với Tae ấy."

Jeongguk quay lại với chiếc tủ bếp đang mở, cẩn thận kiểm tra mà vẫn không tìm thấy gì. "Tại sao em lại không ổn cơ chứ?" Cậu hỏi lại đầy cẩn trọng.

Đây quả nhiên là một câu trả lời sai.

"Ồ, anh không biết, có lẽ bởi vì em đã nuôi dưỡng thứ tình cảm bí mật dành cho cậu ấy trong nhiều năm?" Jimin đảo mắt, lặng lẽ đáp trả.

Jeongguk ngay tắp lự quay đầu để đối diện y, vẻ mặt rõ là kinh hoàng. "Anh im đi," cậu rít lên.

Jimin chớp mắt, tỏ vẻ không mấy ấn tượng. "Nói với anh điều đó không đúng đi."

"Em - ý em là. Làm thế nào thậm chí - cái gì cơ chứ? "Jeongguk lắp bắp. Cậu chưa bao giờ kể chuyện này với bất cứ ai trước đây, không bao giờ. Ngoại trừ, được rồi, một đêm nọ trước đây khi cậu đã xỉn ngoắc cần câu và thú nhận một phiên bản đã qua giản lược của sự thật với Jimin. Nhưng đó là nhiều năm về trước. "Đã lâu rồi, em không -"

"Jeonggukie," Jimin nhẹ nhàng nói. "Thôi nào."

Jeongguk thở dài, cảm giác bị đánh bại ê chề. Theo một cách kỳ lạ thì cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào bởi một phần nhỏ của bí mật này đã được nậy mở khỏi lồng ngực. "Anh biết được bao lâu rồi?" Cậu lặng lẽ hỏi.

"Từ dạo, kiểu như, mãi mãi ấy," Jimin nói, nhún vai, như thể đây không phải là bí mật lớn nhất đời của Jeongguk, chuyện mà cậu đã dành tận 5 năm để bảo vệ. "Thậm chí trước cả cái lần em nói với anh khi chúng ta say rượu."

Jeongguk đỏ mặt. "Thực sự rõ ràng vậy sao?"

"Có lẽ không phải với những người khác," Jimin trầm ngâm. "Mặc dù anh cảm thấy anh Namjoon có thể đã nghi ngờ. Nhưng với anh, ừ. Em chỉ là ...đối xử nhẹ nhàng hơn, với cậu ấy. "

"Anh có nghĩ là anh ấy biết không?" Jeongguk hỏi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, giọng tí hin.

"Thành thật mà nói?" Jimin đáp. "Cậu ấy hoàn toàn mù tịt, nên không đâu."

Jeongguk thở phào nhẹ nhõm vì điều này, trong lòng cậu khẽ cởi bỏ được vài nút thắt.

"Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em không sao cả", Jimin tốt bụng nói, vỗ lên tay của Jeongguk. "Anh không thể tưởng tượng em có thể dễ dàng ở gần cậu ấy mọi lúc, lại ngủ chung một giường mỗi đêm."

Và bởi lẽ khoảnh khắc này dường như là khoảng thời gian trung thực chết tiệt lắm, nên Jeongguk đã thú nhận: "Bọn em đã trở thành, ừm thì. Anh biết đấy."

Mắt Jimin tức khắc liền trợn lên. "ANH BIẾT NGAY hai đứa đã luôn hành động kỳ quái mà!" Y khóc lóc, nửa cáo buộc rồi nửa tự mãn. "Chết tiệt. Thế nên, em như là, đang đắm chìm trong đó."

Jeongguk gật đầu. "Em không nghĩ là em có thể dừng lại." Giọng cậu gần như thầm thì. Đó là sự thật - cậu biết chuyện này sẽ gây tổn thương như địa ngục khi mọi việc kết thúc, lúc cơ thể Taehyung trở lại bình thường. Nhưng cậu cũng không thấy kịch bản nào để chính mình có thể thực sự bước đi khỏi bất cứ điều gì mà Taehyung sẵn sàng cho cậu.

"Ôi, Jeonggukie," Jimin buồn bã , trượt khỏi chiếc ghế của mình và bước tới ôm lấy Jeongguk. "Nếu không thì em ... nói với cậu ấy xem?"

Jeongguk lắc đầu. "Em không thể, không phải lúc này. Không phải ngay thời điểm cơ thể anh ấy còn phải phụ thuộc vào em. Sẽ thật không công bằng. "

"Ở trường hợp này thì chẳng có gì là công bằng", Jimin quan sát. "Hoặc hợp lý hơn thì có thể đấy, nhưng kệ thôi."

"Sức khỏe của Taehyung là điều quan trọng nhất đối với em lúc này," Jeongguk nói một cách kiên quyết. "Mọi thứ khác có thể chờ." Và cậu thực sự tin vào điều này, ngay cả khi "mọi thứ khác" đang dần phá vỡ trái tim mong manh của cậu.

Jimin nhìn cậu trìu mến. "Em thực sự là một người bạn tốt đấy," y nói, ôm chặt lấy Jeongguk.

Vấn đề là, Jeongguk lo lắng đó sẽ là tất cả những gì cậu có thể trở thành.

***

Họ được nghỉ cả buổi sáng hôm sau, và Taehyung dành nó hoàn toàn để đắp mình trên người của Jeongguk, chơi game trên điện thoại của anh trong khi Jeongguk bận rộn trả lời email từ các thành viên trong gia đình cậu. Thật sự yên tĩnh và thanh bình, với phần thưởng tặng kèm khiến Taehyung cảm giác như đang nằm thỏa thích trên một trong những chiếc chăn được làm nóng bằng điện.

"Mọi người ở nhà thế nào?", anh hỏi khi Jeongguk cuối cùng cũng đóng lại máy tính xách tay. Cằm của anh đặt trên vai Jeongguk.

"Họ có vẻ ổn," Jeongguk trả lời, duỗi tay ra trước mặt anh và lắc lắc những ngón tay. "Họ luôn nói rằng họ nhớ em nhiều đến mức nào, điều đó khiến em cảm thấy tội lỗi."

Taehyung hiểu chuyện này - cuộc sống điên rồ, luôn quay cuồng đáng kinh ngạc của họ không cho phép họ có nhiều thời gian cho gia đình, và cuối cùng họ đã bỏ qua rất nhiều thứ. Cảm giác tội lỗi cũng đè nặng lên Taehyung, nhất là mỗi bận anh nghĩ về những người em của mình. Tuy nhiên, anh không nghĩ anh sẽ thay đổi bất cứ điều gì, đặc biệt khi anh nhớ đến gia đình thứ hai mà bảy người họ đã tạo nên, gần gũi hơn và thân thiết hơn anh có thể tưởng tượng khi họ mới gặp nhau lần đầu.

"Dù thế nào, em cũng đang làm họ rất tự hào đấy," Taehyung nói một cách trấn an, xoa ngón tay cái lên cánh tay của Jeongguk.

"Em biết," Jeongguk thở dài. "Và ý em là, đây thật sự - đây là ước mơ của em, còn hơn cả ước mơ nữa. Em chỉ ước mình có được cả hai, anh hiểu ý em chứ? "

"Anh hiểu," Taehyung đáp. Anh bị thôi thúc để đặt lên gáy của Jeongguk một nụ hôn, nhưng vẫn kiềm chế bản thân lại. "Nhưng chúng ta phải nhớ tận dụng tối đa những gì mình đang có hiện tại. Mọi thứ sẽ không như thế này mãi được. "

Jeongguk im lặng một lúc. "Vâng," cuối cùng cậu cất tiếng. "Điều đó cũng khiến em buồn khi nghĩ về nó." Cậu ngưng lần nữa, và Taehyung ước giá có thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt cậu ngay lúc này. Cảm giác như một cái gì đó đã thay đổi trong cuộc trò chuyện giữa bọn họ. "Em thích cách mọi thứ diễn ra như bây giờ."

"Anh cũng vậy," Taehyung nhẹ nhàng trả lời, áp má mình dọc theo mặt phẳng trên lưng Jeongguk. Nỗi sợ hãi đã dai dẳng bám lấy anh suốt cả tuần, và đặc biệt kể từ sau khi nói chuyện với Yuna, tâm trí anh cứ căng lên như dây đàn. Anh sẽ làm gì đây nếu không còn phụ thuộc vào nhiệt độ cơ thể của Jeongguk nữa?

"Em đi tắm đây," Jeongguk đột ngột tuyên bố. Taehyung gây ra một âm thanh bất đồng nhưng vẫn lăn xuống khỏi người cậu, lờ đi cái hố rỗng tuếch vừa bị khơi ra trong lòng mình khi anh nhìn Jeongguk bỏ lại áo ngoài và biến mất nơi hành lang.

Anh quay trở lại với những chiếc gối của Jeongguk, thưởng thức mùi hương của Jeongguk bao quanh anh, và lưu lại tầm một phút trước khi nhảy lên và đuổi theo sau Jeongguk ra khỏi cửa. Nếu thời gian của họ trong tình trạng lấp lửng kỳ lạ này là hạn chế, thì anh chắc chắn sẽ tận dụng nó tối đa hết mức có thể.

Phía hành lang trống rỗng lúc anh bước đến phòng tắm, gõ nhẹ lên cửa khi anh thấy nó bị khóa.

"Em chuẩn bị tắm rồi!" Jeongguk gọi từ bên trong.

"Là anh đây," Taehyung trả lời, miệng anh áp sát vào vết nứt nhỏ giữa cánh cửa và khung của nó.

Có một nhịp im lặng, và rồi cánh cửa mở ra một chút, Jeongguk nhìn anh tò mò. Cậu vẫn mặc bộ đồ thể thao, thân mình dựa đến căng thẳng. "Có chuyện gì sao?" Cậu hỏi. "Anh lạnh quá à?"

Taehyung lắc đầu, đẩy Jeongguk qua và đóng cánh cửa phía sau, khóa nó lại. Jeongguk nhìn vào khoảng không giữa anh và cánh cửa, vẻ ngập tràn bối rối, Taehyung cảm thấy được một sự háo hức và ham muốn đầy nóng vội thổi lên.

"Anh chỉ đang nghĩ," anh thầm thì, tiến gần hơn, khiến Jeongguk bị vây cứng trước bệ nhà tắm. Ngôn từ táo bạo một cách khó tin nổi vuột khỏi đầu lưỡi, nhưng anh không thể ngăn mình nói ra chúng. "Làm thế nào mà anh vẫn chưa hề chạm vào em."

Jeongguk hít vào thật mạnh, đôi mắt mở to, hai tay giơ lên nắm chặt hông của Taehyung. "Chúa ơi," cậu kêu, và Taehyung hôn cậu.

"Như vậy ổn chứ?" Taehyung hỏi, những ngón tay lơ lửng nơi thắt lưng của cậu, chỉ hờ hững miết qua phần da ở đó.

"Chúa ơi, vâng," Jeongguk thở ra, khuôn miệng theo đuổi đôi môi của Taehyung, để khi Taehyung nhoẻn miệng cười, thì môi cậu đã áp lấy môi anh rồi.

Anh với tay lấy Jeongguk, nơi đáy lòng bàn tay anh áp vào háng cậu mang tính thực nghiệm, anh khẽ cười khi phát hiện cậu đã hơi cứng. Anh trêu chọc nhướn một bên lông mày đầy tự mãn về phía Jeongguk, người lập tức liền rên rỉ và chộp lấy phía sau đầu rồi kéo anh vào một nụ hôn khác.

Thỏa mãn Jeongguk là một trong những trải nghiệm hài lòng hơn cả mà Taehyung từng có từ trước đến nay. Cơ thể của cậu nhiệt tình đáp trả một cách khác thường, liên tục nhảy lên dưới mỗi sự động chạm của Taehyung. Cậu khẽ rên rỉ khi bàn tay của Taehyung cuối cùng cũng kết thúc quanh chiều dài của mình, khớp hông cong cứng trườn ra khỏi bệ rửa, dẫn tới cánh tay phải bay trở lại để chế trụ bản thân. Jeongguk mới là người đang phô bày hạ thân của mình ra ngoài, vậy nhưng Taehyung lại đỏ mặt dưới ánh mắt của cậu, tối tăm và đói khát, đôi môi của cậu hơi hé mở.

Khi Jeongguk xuất ra, đầu cậu ngả về phía sau, cần cổ phơi bày trong khi Taehyung ấn một loạt những nụ hôn từ cằm xuống xương quai xanh của cậu. Tiếng ồn mà cậu tạo ra đã dần dần bị hạn chế, những tiếng rên rỉ mềm mại chuyển thành thứ gì đó thô hơn, lớn hơn, rền rĩ nơi yết hầu hơn. Taehyung mơ hồ tự hỏi nếu họ đã đủ ồn để nếu ai đó đi ngang qua hành lang có thể nghe, cảm thấy một tiếng rít trong viễn cảnh đầy kích thích này. Anh say sưa trong nhận ​​thức rằng chính mình có thể khiến cho Jeongguk cảm giác như vậy, rằng chàng trai tuyệt đẹp không để lộ nhiều cảm xúc này đang run rẩy dưới bàn tay của anh, đeo trên môi là tên của Taehyung.

Jeongguk xuất ra trên áo của Taehyung, tình cờ làm sao lại là một trong những chiếc áo phông mà anh đã mượn từ cậu trước đó.

"Xin lỗi," cậu cau mày, đôi mắt dõi xuống đống lộn xộn cùng lúc Taehyung giúp cậu kéo cẩn thận lại quần thể thao.

"Áo của em mà," Taehyung đáp vui vẻ.

Jeongguk thở dài. "Em đã nghĩ nó trông khá lớn so với anh."

"Anh đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tắm rửa thôi," Taehyung tươi cười nói tiếp, cởi bỏ chiếc áo phông dính bẩn và thả nó xuống sàn. Anh cũng lột xuống quần thể thao, tự mãn một chút với ánh nhìn lúng túng của Jeongguk khi đụng phải nơi phình ra rõ ràng ở quần lót của anh.

"Giống như - cùng nhau?" Jeongguk nghẹn ngào khi Taehyung bật vòi sen và nhìn cậu trông đợi. Đôi mắt to tròn như hình vẽ truyện tranh của cậu trông đến là buồn cười.

"Trừ phi em muốn thay phiên nhau," Taehyung đáp, nhướn mày.

"Không!" Cậu gần như hét lên, rồi lập tức đỏ mặt. "Ý em là, không, hoặc có - hãy cùng nhau, ôi thượng đế ơi." Cậu ấy trông bối rối đến mức Taehyung không thể cưỡng được việc bước đến và hôn cậu.

"Vậy thì, cùng nhau nha?" Anh thì thầm.

"Vâng, làm ơn đi ạ."

Động tác của anh còn táo bạo hơn những gì anh đang thực sự cảm thấy, Taehyung bước lùi khỏi đối phương và kéo quần lót của mình xuống. Thực tế thì Jeongguk đã từng chạm vào hạ thân của anh trước đây, nhưng anh vẫn không tránh khỏi cảm giác bị phơi bày, đứng đó trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân trước mặt cậu. Một luồng máu nóng đe dọa sẽ tuôn lên cổ anh, cho đến khi anh nhận ra cái cách Jeongguk đang nhìn mình, đôi mắt lục khắp cơ thể của anh như thể cậu chưa bao giờ khao khát bất cứ điều gì trên đời nhiều đến như vậy. Dưới ánh mắt ấy, thật khó để giữ sự ngại ngùng lâu.

"Em biết là em cần cởi đồ ra trước khi tắm," Taehyung trêu chọc, cười khúc khích khi Jeongguk suýt trượt chân vì hối hả cởi bỏ quần ngoài và đồ lót.

"Thôi nào, cậu ngốc," anh nói một cách trìu mến, mở rộng bàn tay của mình cho Jeongguk khi cậu đã hoàn toàn thoát y. Đôi mắt của Jeongguk nán lại trên bàn tay dang rộng của anh chỉ một khoảnh khắc trước khi nắm lấy và đi theo Taehyung vào dưới vòi phun nước nóng.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro