1st part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Eunbi không thích việc mình là một Omega. Trong cái xã hội này... Trở thành Omega không khác gì bị nguyền rủa. Nó là một gánh nặng chứ không phải là một thứ gì đó tốt đẹp. Kì phát tình sẽ luôn khiến cô bị vây quanh bởi Alpha. Cô ghét bản thân mình vì điều đó.

" Chị ghét bản thân vì là một Omega " , cô thở dài, nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình. Hoàn toàn để cả người dựa vào ghế. " Các em thì sao ? "

Đi chơi với những người bạn Omega sẽ luôn khiến cô cảm thấy tốt hơn. Ngồi đối diện là Yuri, Wonyoung và Minjoo. Họ biết, một khi Eunbi gọi họ đến, điều đó có nghĩa là đã có chuyện gì đó xảy ra và nó phải liên quan đến Alpha.

" Lần này là gì vậy unnie ? " Yuri cuối cùng cũng hỏi, " Trông chị không được khỏe. "

" Chị không... " cô lại thở dài, " Bố mẹ chị lên kế hoạch và chị không thích cách nó diễn ra. " , cô cắn môi dưới, trông bực bội. Có được toàn bộ sự chú ý từ bạn bè đã khiến cô cảm thấy tốt hơn nhưng nó vẫn khiến cô thấy khó thở. Vẫn còn khó khăn.

" Nó có tệ không... ? " Wonyoung cẩn thận hỏi, cùng với hai cô gái khác, người trẻ nhất trong nhóm cau mày.

" Nó tệ lắm, chị muốn trốn đi. "

Minjoo há hốc, " Unnie... Đừng nói với em là... " Đôi mắt cô hướng đến chỗ Eunbi, cố tìm dấu hiệu của sự dối trá. Nhưng không thấy.

" Chính nó và hôn nhân sắp đặt... " Eunbi chỉ có thể mỉm cười trong đau đớn khi thốt ra những lời đó, " Ah... Chị rẻ tiền đến vậy sao ? " cô sắp khóc. Wonyoung tiến lại gần và ôm lấy cô, để mùi hương của mình bao lấy Eunbi, cố ngăn người chị lớn khóc.

" Unnie... " em khẽ ( buồn bã ) lẩm bẩm.

" Chị có phải rẻ đến mức họ có thể giao chị cho một Alpha ngẫu nhiên không ? " cô níu chặt lấy Wonyoung.

" Unnie, chị biết là chị không mà. " Minjoo nắm tay Eunbi, " Unnie, chị là quý giá... "

Bên cạnh đó, Yuri thì đang quan tâm đến điều gì khác, " Chị có biết ai sẽ là Alpha kết hôn với chị không ? "

Eunbi lắc đầu, cô khóc trong vòng tay của Wonyoung. Mặc dù không to, nhưng đủ đau đớn khi nhìn thấy. Cả ba người biết rằng Eunbi đã khó khăn thế nào khi là một Omega của một gia đình nổi tiếng. Hầu hết Alpha sẽ săn lùng họ trong mùa giao phối, sau đó họ có thể có những con lai. Eunbi sẽ luôn bị nhốt bất cứ khi nào cô đến kì phát tình.

Một ngày nọ, Wonyoung đến để kiểm tra cô và cảnh tượng Eunbi bị nhốt, đau đớn, bất lực nằm trên giường là một sự tra tấn. Em ghét nó.

Một hôm, khi Eunbi đang sinh hoạt hội học sinh, cô đã quên thuốc của mình... Và cô thì đang trong kì phát tình. 

Như một cơn ác mộng. Mọi Alpha đều nhìn vào cô, cố gắng cởi quần áo của cô ra. Rất may, bằng cách nào đó cô đã trốn thoát với sự giúp đỡ của giáo viên. Họ thậm chí không biết phải làm thế nào nhưng họ rất vui khi biết rằng Eunbi không bị thương.

Bây giờ... Cha mẹ đang sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô. Với hầu hết Omega, đó không khác gì địa ngục... Nếu họ may mắn, họ sẽ lấy được Alpha tốt để làm bạn đời. Điều tệ nhất là, khi họ lấy một Alpha vô cùng tồi tệ. Nghĩa là cuộc sống của họ không có gì ngoài địa ngục, tại sao à ? Họ sẽ chẳng là gì ngoài một nô lệ cho Alpha đó.

Omega không có quyền lực. Nếu Omega bị tấn công tình dục, đó là sai lầm của họ. Nếu Omega bị hãm hiếp, mang thai, không biết ai là Alpha, thì họ sẽ phải một mình nuôi những đứa trẻ. Omega không là gì ngoài một kẻ sinh con.

Cô lớn lên với những suy nghĩ như vậy. Eunbi đã đánh mất ước mơ và hy vọng của chính mình. Mọi thứ đã vỡ thành từng mảnh vụn và cô không còn sức để nhặt chúng lên, sửa lại một lần nào nữa. Thực sự không còn. 

Wonyoung vẫn ở cùng với Eunbi trong khi Minjoo và Yuri đã rời đi. Thật ra Wonyoung cũng cần phải đi nhưng để lại người chị khổ sở của em trong một quán cà phê nơi bất kỳ Alpha nào cũng có thể đến và làm phiền chị ấy... Em cũng thấy đau khổ.

' Ước gì mình là Alpha... '

Vào những lúc như thế này khi người chị của em trở nên yếu đuối và tuyệt vọng. Wonyoung thực sự hy vọng em được sinh ra là một Alpha để có thể bảo vệ họ. Nhưng định mệnh buộc em trở thành Omega.

" Tôi xin lỗi nhưng chúng tôi sắp đóng cửa. "

Thông báo bất ngờ đó khiến Wonyoung có chút hoảng loạn. Eunbi thực sự kiệt sức vì khóc và lo lắng. Cô không còn sức để đứng lên.

Nhận thấy hành vi kỳ quặc của khách hàng sau lời nói, Yena bước lại gần bàn và hỏi, " Có chuyện gì vậy ? " 

" Uh... Unnie... Eunbi unnie... " em hoảng loạn, Wonyoung có thể cảm nhận được rằng cô gái trước mặt là một Alpha.

" Đừng sợ ! Được không ? Bình tĩnh... Chỉ cần hít một hơi thật sâu... " Mặc dù cô là Alpha, Yena hoàn toàn ý thức được việc Omega trước mặt mình cao bao nhiêu. " Nếu em không tin tôi, tôi sẽ gọi Chaeyeon unnie ! Chị ấy sẽ giúp em ! " 

Không chậm trễ, Yena vội vàng vào bếp. " Unnie ! " 

Một cô gái tóc vàng quay lại và đối mặt với cô ấy, " Chuyện gì vậy Yena ? Em ồn ào quá, đã muộn rồi đấy. "

" Có một Omega bên ngoài, cô ấy với em gái của mình, em đoán vậy ? "  Yena nói, " Cô ấy có vẻ... "

" Mệt mỏi ? Cảm thấy không khỏe ? "

" Không! Nó giống như cô ấy lo lắng hơn ? "  Yena trông không chắc chắn trong một giây.

" Omega lo lắng không phải là vấn đề lớn nhưng cũng không tốt... " Chaeyeon lẩm bẩm với chính mình, cô suy nghĩ kĩ trước khi nói, " Gọi Yujin và bảo em ấy đi với chị. " Yena gật đầu, " Ngoài ra, chuẩn bị phòng của chị để làm tổ, cô ấy sẽ cần một nơi thoải mái để ngủ và nói với cha, sáng chị sẽ về. "

Chaeyeon cẩn thận tiếp cận hai Omega. Cô hoàn toàn nghe được tiếng gầm gừ nhỏ và tiếng rít từ một trong số họ. ' Có lẽ là em gái của cô ấy... '

Đằng sau cô, Yujin đang đứng và quan sát mọi thứ. Chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Chaeyeon.

" Này... " cô cười, " Tôi là Lee Chaeyeon " cô biết mình sẽ không được đáp lại từ tự việc giới thiệu về mình. ' Một Lee Chaeyeon tốt... '

" Tôi-tôi là Jang Wonyoung. " Wonyoung nói, vẫn còn sợ hãi, " Và chị ấy là Eunbi unnie... "

' Ôi trời... Alpha nào đó đã làm tổn thương cô gái quý giá này sao ? Cô ấy run rẩy trong khi chúng tôi chỉ đứng đây ! ' Yujin nghĩ. Thậm chí không chờ đợi sự đồng ý của Chaeyeon. Cô đã đến ngồi bên cạnh Wonyoung. Chẳng mấy chốc, một mùi hương dày đặc của biển tràn ngập không khí cùng với động tác táo bạo của Yujin đó là vòng tay qua bờ vai thẳng của Wonyoung.

Tất nhiên cô sẽ nhận được tiếng gầm gừ giận dữ của Wonyoung và ánh nhìn của Chaeyeon nhưng cô đã nắm lấy tay Wonyoung. Cô cúi xuống gần hơn và nói, " Bình tĩnh... Chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, chị ấy sẽ không. "

" N-Nhưng unnie- ! " 

" Suỵt... " Tay Yujin vuốt ve lưng Wonyoung, "Em cũng sẽ ổn thôi... Chúng ta sẽ giúp cô ấy. "

Chaeyeon gật đầu, "Chúng ta không thể để em ở trong tình trạng giống cô ấy, vì vậy tôi đề nghị em dựa vào Yujin và để em ấy làm em thấy bình tĩnh hơn. " em mỉm cười với cô, sau đó quay sang dựa vào Yujin, " Em nên đưa em ấy về nhà. "

Nghe những gì Chaeyeon nói, Wonyoung lại trở nên hoảng loạn, " Không ! Không ! Em muốn ở lại- ! " Yujin một lần nữa giữ em lại, " Em... Muốn ở lại..." Khi cô gái bắt đầu nức nở, Yujin và Chaeyeon nhìn nhau.

Họ biết họ có cùng một suy nghĩ,

' Chúng ta nên ở qua đêm... '

Chaeyeon quay sang Wonyoung. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Omega đang thút thít, " Em thực sự yêu cô ấy phải không ? "

Cái gật đầu của Wonyoung gửi sự ấm áp đến lồng ngực Chaeyeon. ' Nếu xã hội mới có nhiều người như chị ấy... '

"Vậy thì tôi hứa sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt... Giờ em ở đây với Yujin, nhé ? " 

Sau cái gật đầu đầy chắc chắn từ Wonyoung, Chaeyeon mới đưa Eunbi đang bị ngất đến phòng mình cho an toàn.

" Em có muốn ở đây không? Hay tôi nên đưa em đến một trong phòng ngủ của chúng tôi ? Em có thể nghỉ ngơi ở đó. " Yujin nói, nhìn cô gái mệt mỏi nhìn bên cạnh.

Wonyoung yếu ớt gật đầu. Yujin mỉm cười khi giúp cô gái bước đi, " Căn phòng sẽ đầy mùi Alpha, em có ổn với nó không ? "

" Cứ đưa em đến phòng có mùi hương của chị... "

_______________

" Em đã báo cho cha chưa ? "

Yena gật đầu, " Omega kia đâu rồi ? " 

"Oh, ý em là Wonyoung ? " 

" Vâng, cái người cao ấy. "

" Em ấy đang ngủ trong phòng của em. "

" Được rồi-Woah woah ! Ahn Yujin ? "  Yena nhìn cô, " Cuối cùng thì em nghiêm túc với Omega này phải không ? " 

" Phản ứng đó của chị là sao ?"  Yujin đảo mắt khi nói, " Em ấy thích mùi hương của em, và em thích em ấy, thật tuyệt phải không ? "

" Ya ! Nếu cha nghe được em nói như vậy, ông ấy sẽ rất tức giận. "

" Nhưng đó là sự thật unnie à... " Yujin nhìn lên bầu trời đêm, " Em ấy làm em cảm thấy tốt hơn. " một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi cô, " Em không biết tại sao... Em chỉ muốn em ấy được an toàn... "

" Đừng nói là... " Đôi mắt Yena mở to với đôi môi từ từ biến khuôn mặt thành một con vịt, " Ahn Yujin ?! "

" Em đã hứa với em ấy. " cô nhìn Yena, " Em sẽ là Alpha duy nhất khiến em ấy cảm thấy an toàn. "

_______________

Chaeyeon tiếp tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Eunbi. Omega với sự lo lắng sẽ luôn dẫn đến tê liệt hoặc sốt. Đối với Eunbi, là cả hai. Chaeyeon không thể nói dối rằng cô đang chật vật một chút cho việc này. Mặc dù là một Alpha, gia đình đã huấn luyện cô điều trị cho Omega khi họ bị bệnh. 

Cha của cô ( người đứng đầu ) luôn nói: " Một Alpha thực sự được quyết định bởi hành động của họ, cách họ tôn trọng con cái. Con sẽ vô dụng nếu tất cả những gì con có thể làm là chiến đấu hoặc giao phối "

Nhưng không phải ai cũng nghe theo điều đấy. Chỉ một số. Những Alpha nổi loạn cũng có thể ra ngoài và trở nên xấu xa. Săn lùng Omega và tạo ra một đống hỗn độn ở khắp mọi nơi.

Nếu Alpha không ổn định trong ham muốn tình dục, Omega sẽ không ổn định nhất về cảm xúc. Một khi họ cảm thấy tuyệt vọng, họ sẽ mất đi sức khoẻ. Đó là lý do vì sao để một Omega lo lắng lang thang trên đường một mình không bao giờ là một ý tưởng hay. 

" Bình thường lại rồi. " Chaeyeon thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, một mùi hương mạnh mẽ lan tỏa khắp phòng khiến Chaeyeon choáng váng.

' Lavender ? '

" Cô thức rồi ? " Chaeyeon cố gắng hết mức để pha lẫn pheromone của mình với mùi hương dày của Lavender trong không khí. Cô cần phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, đó là lý do tại sao cô cũng cần phải giải phóng mùi hương của mình.

"... uh... Tôi đang ở đâu ? "  đôi mắt của Eunbi từ từ mở ra, nỗ lực thức dậy của cô đã bị ngăn lại bởi cú đẩy nhẹ của Chaeyeon trên vai cô. 

" Đừng ép bản thân thức dậy, dù sao chúng tôi cũng sẽ đưa cô về nhà vào ngày mai... Trời đã muộn rồi. " Chaeyeon chậm rãi nói với cô.

" Đây là của cô ? "  Eunbi nói, nâng chiếc áo khoác bên dưới cơ thể, " Chúng có mùi giống cô... "

Cố gắng kiềm chế ham muốn mãnh liệt của mình, cô âm thầm tách ra khỏi cô gái, nhưng vô ích, và cảm thấy bối rối, cô bỏ mặc tâm trí và suy nghĩ của mình.

Cô tự hỏi về ngày hôm qua. Người phụ nữ này... Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.

Khi nhìn thấy, cô ấy dường như rất... mong manh, nhỏ bé đến nỗi hình ảnh đó gần như làm trái tim cô tan vỡ.

Ngay sau đó, cô nhận ra mình không có câu trả lời cho câu hỏi của mình. Ít nhất là chưa tính đến việc cô đã không nói lời nào với cô gái. Không sau khi yêu cầu lúng túng, cô ngập ngừng tuân theo.

Sau đó, tâm trí cô dẫn đến bạn của người phụ nữ. Cô ấy rõ cao, mảnh khảnh và trẻ trung. Cả một vẻ đẹp thực sự. Và sau đó việc nhắc nhở cô  dường như ảnh hưởng nhiều khi nghĩ đến việc để bạn mình yên.

Trái tim cô thắt lại, nhưng dù sao cũng yêu mối liên kết mạnh mẽ mà hai người bạn có được.

Cô cứ băn khoăn về mọi thứ và trống rỗng trong một lúc, và không lâu sau đó, sự mệt mỏi đã chiến thắng. Và cô chìm đắm trong mùi hương ' lavender ' của người phụ nữ, cô ậm ừ một cách hài lòng, để tâm trí và cơ thể nghỉ ngơi vì kiệt sức.

Chaeyeon không thể nói dối rằng Eunbi thực sự hấp dẫn. Với mùi hương của họ ở khắp phòng, Chaeyeon cố gắng hết sức để không khuất phục.

Khi Eunbi nắm tay cô, Chaeyeon vẫn im lặng. Nhưng khi Eunbi từ từ tiến đến đùi Chaeyeon, cô hoảng loạn bên trong. 

" Ch-chờ đã ! " 

" Tôi thích mùi hương của cô... " Cô nói một cách ngái ngủ, " Tôi muốn ngủ với mùi hương của cô trên cơ thể tôi... " Eunbi tựa vào vai Chaeyeon, " Đừng bỏ tôi một mình. "

Lời cầu xin cuối cùng giành được trái tim Chaeyeon. Cô thở dài, cuối cùng cũng trả lại cái ôm của Eunbi.

" Được rồi... "
_______________

Cả Chaeyeon và Eunbi đều được tìm thấy trong một cái ôm lộn xộn vào sáng hôm sau. Trong khi người kia vẫn im lặng không chịu buông, thì người nọ mất ngủ, chăm chú nhìn vào lồng ngực phập phồng của người bạn cùng giường. Nghe thấy tiếng thở yếu ớt của cô.

Eunbi dường như đang tìm kiếm sự an ủi khi hai tay cô nắm nhẹ lấy chiếc áo sơ mi vàng nhưng chắc chắn, vùi mặt vào gần hơn.

Mệt mỏi và uể oải, dẫn đến khủng bố và hoảng loạn khi người phụ nữ cảm thấy da thịt ấm áp ôm lấy cơ thể và khuôn mặt trái ngược với điều này

Nháy mắt mở to, thứ đầu tiên cô thấy là quần áo trắng. Quần áo trắng và mái tóc vàng trên má mình. 

Cô thấy trái tim mình đập trong lồng ngực khi nhìn thấy cánh tay đang ôm cô thật chặt. Với đôi bàn tay run rẩy và hơi thở không ổn định, cô nhìn xuống cơ thể mình với sự sợ hãi. 

Trái tim cô khóc vì sung sướng và nhẹ nhõm khi thấy quần áo vẫn còn trên người. Nguyên vẹn. Và khi một mùi hương bay vào mũi cô.

' Scorpion Grasses ' cô có thể cảm thấy cơ thể mình phản ứng đáng kể với mùi hương này.

Nhận thức xẹt qua, và cô đẩy mạnh người bên cạnh mình, buộc họ ngã khỏi giường và mất đi cái ôm.

thứ gì đó lớn hơn. Cô nhận ra nó. Alpha, tâm trí cô gào thét.

Hoảng sợ khắp người, cô nhanh chóng rời khỏi giường và nhìn vào phòng, tìm đồ đạc của mình.

Khi cô phát hiện chiếc túi của mình trên đầu giường đặt ở góc nhỏ của căn phòng, với những bước chân dài và nhanh, cô tiến đến nó.

Và nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn sau lưng, lấy những thứ của mình, cô do dự quay lại.

Bây giờ họ đang ngồi trên sàn nhà. Tay xoa vết thương sau đầu. Và khi người có đôi mắt ngái ngủ và vẻ mặt đau đớn nhìn thẳng vào cô, cô cảm thấy không khí bị cuốn vào phổi. Không di chuyển được. 

Một người phụ nữ.

Cô nhìn cô ấy. Da trắng. Mái tóc nâu vàng rơi nhẹ lên vai. Cô ấy có vẻ trẻ, gần bằng tuổi. Cô ấy trông cao lớn. Chắc chắn cao hơn cô. Ít nhất là 5,4 ft ( 165 cm ).

Sau đó, người phụ nữ mở miệng nói và cô nhìn vào môi cô ấy trong khi cổ lẩm bẩm từ " Này " . Một nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt cô.

Đứng dậy, cô kiểm tra người phụ nữ khi cô ấy cố gắng đứng dậy.

Và sự tức giận trỗi dậy, cô nói lần đầu tiên trong ngày hôm đó.

" Cô là ai ? " cô trừng mắt nhìn cô gái tóc vàng có vẻ không chắc chắn. Một cái nhăn nhó khó chịu trên khuôn mặt cô.

Chọn từ ngữ thật tốt, cô trả lời: "Ừm... tôi đã đưa cô đến đây do... tình trạng xấu của cô. " 

Người lớn tuổi hơn nhíu mày. Tình trạng xấu ? Cô ta đang nói về cái gì.

Và mong đợi giọng nói của mình không dao động, cô nói: " Chuyện gì đã xảy ra ? "

Cô gái tóc vàng có vẻ thoải mái. Và với sự tự tin, lần này cô nói chắc chắn hơn.

" Cô bị sốt. Và bạn của cô ở đó. " cô chỉ vào tường. Người lớn tuổi hơn cho cô một cái nhìn hoài nghi, nhưng cô gái tóc vàng chỉ mỉm cười và tiếp tục, " Không thể để hai người về nhà một mình. Vì vậy, chúng tôi quyết định để cả hai ngủ ở chỗ chúng tôi. " cô kết thúc.

Để cô gái tóc đen bối rối hơn, cô tự hỏi về người ' bạn ' này. Cô không nhớ chính xác ngày hôm qua. Nhưng cô nhớ đã mời các cô bạn để nói với họ về việc cô đã được định sẵn.

Tâm trí chạy khi cô cố nhớ bất cứ điều gì, nhưng rồi người phụ nữ phá vỡ sự im lặng.

" Còn cô thì sao ? " cô ấy đột ngột hỏi.

Eunbi không biết cổ đang nói về cái gì. 

" Tôi thì sao ? " 

Người phụ nữ phân tích chặt chẽ, cố gắng tiếp cận nhiều hơn. Và vài giây sau, cô rời khỏi vị trí của mình. Eunbi cảm thấy mình trở nên tự giác hơn ở khoảng cách giữa hai người và bước lùi lại, nắm lấy hai tay nắm ở cạnh đầu giường.

" Bạn của cô " . Cô ta cứ đến gần. " Em ấy nói cô lo lắng. "  đôi mắt cô sắc bén, lạnh lùng. Và Eunbi có thể cảm thấy tim mình đập rộn ràng, âm thanh lớn xuyên qua tai.

Và sau đó cô nhận ra. 

Wonyoung.

Cô mở to mắt, và cố gắng thoát khỏi sự gần gũi mà hai người. Nhưng sau đó, cô gái tóc vàng nắm lấy cổ tay cô một cách nhẹ nhàng và chắc chắn, giữ cô ấy ở gần Eunbi có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người phụ nữ kia và cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy từ bên trong cơ thể mình.

" Tại sao ? " cô hỏi. Nhưng Eunbi cứ nhìn mọi thứ trừ cô gái tóc vàng.  Cố gắng kiềm chế nước mắt của chính mình. 

" Bạn của tôi... " cô lầm bầm.

Cô gái tóc vàng ngân nga, cho cô biết mình đang lắng nghe.

" Em ấy đâu ? "  giọng cô run lên, không vững và sợ hãi.

Cô cảm thấy người phụ nữ bất động. Nhưng dường như hiểu được sự khó chịu của cô, thay vì đẩy ra, cô lùi lại. Eunbi thở hắt ra mà cô không biết là mình đang nín thở. Lần này, cô nuốt nước mắt và ép mình nhìn trực tiếp vào đôi mắt của cô gái tóc vàng.

" Em ấy đang ở phòng bên cạnh. "  cô trả lời đơn giản.

Eunbi không biết liệu mình có được phép đi gặp em ấy không. Nhưng cô liều mình chạy ra cửa. Và rồi ra bên ngoài, cô cảm thấy biết ơn người phụ nữ kia đã không ngăn cô lại.

tbc


A/N : Tổ ー> nơi mà một omega thỏa mãn nhu cầu thoải mái của họ bằng cách vùi mình vào quần áo của Alpha hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến họ. Trong câu chuyện này, Yena xếp quần áo của Chaeyeon thành tổ ấm nhỏ cho Eunbi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro