Nhập vai quá sâu?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người trước mặt quá dịu dàng rồi, từng lời nói từng hành động của chị, mọi thứ của chị đều nói với Ngô Cẩn Ngôn rằng, đôi vai của chị có thể để cô dựa vào.

Có thể là cô điên thật rồi, chẳng qua hồi đầu khi quay phim, tổ làm phim căn cứ kịch bản nên quyết định tăng chút nhiệt cho bộ phim, sao cô lại...

Sao lại không quản được trái tim mình chứ...

- Sao vậy?

Nhìn người con gái đứng ở cửa, có lẽ chị ấy thật sự làm từ nước nhỉ?

Không không, suy nghĩ như vậy thì quá thiếu tôn trọng đối với một tiền bối hơn mình chín tuổi.

Nhưng chỉ cần thấy người ấy là cô không quản lý được con mắt mình, không kìm được mà nhìn chị.

Một người dịu dàng như vậy, luôn luôn nghĩ cho bạn, còn là người chị hơn tuổi, có ai không thích chứ?

Nhớ tới lúc quay cảnh Phú Sát hoàng hậu ra đi, cô biết rõ người nằm dưới tấm vải trắng kia chỉ là người giả, nhưng cô vẫn không kìm được, chìm sâu vào tình tiết.

Trong phim, cô là Nguỵ Anh Lạc chỉ hận không thể dùng cả tính mạng mình để bảo vệ chủ tử của mình, còn chị là Phú Sát Dung Âm đoan trang hiền thục, nhưng dần dần tâm ý lạnh lẽo.

Ngoài phim, cô là một tiểu diễn viên thậm chí không thể tự mình quyết định việc đăng hình selfie, còn chị dịu dàng ân cần, bình dị thân thiện, nhưng cũng không phải người mà cô muốn chạm là chạm, muốn đuổi theo là theo được.

Khoảng cách ấy suýt chút nữa đã khiến cô chết ngạt trong rãnh sâu mình tự tạo ra rồi.

Cô cứ như vậy nhìn tấm vải trắng, cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn không kìm được, thấm ướt cả trang phục tổ làm phim đã đầu tư kỹ lưỡng.

Sau đó đạo diễn nói đoạn phim đó đã qua rồi, nhưng cô vẫn ôm chặt lấy quan tài, có người tới kéo cô ra nhưng cô không động đậy.

Mãi tới khi người không có cảnh quay tới thăm đoàn, mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi cô, giọng nói dịu dàng ấy an ủi cô, tay choàng qua vai cô, cô mới buông quan tài ra, thu mình lại trong lòng chị, nắm lấy góc áo chị, dường như sợ hãi chị rời đi mất.

Tần Lam.

Phú Sát Dung Âm.

Phim quay xong rồi, chỉ cần qua thời gian tuyên truyền và phỏng vấn, chỉ cần họ không cùng nhận một bộ phim nữa, có lẽ sẽ không còn gì liên quan với chị nữa.

Tuy có thể trò chuyện qua điện thoại, nhưng nên nói gì đây?

Chị ăn cơm chưa?

Hôm nay chị có bận không?

Chị có nghỉ ngơi tử tế không?

Đừng để quá mệt nhé!

Biết lịch trình của chị rất bận, nhưng cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi nhé.

Chị gầy lắm rồi, không cần giữ dáng chỉ ăn sa-lát rau nữa đâu, thỉnh thoảng có thể giấu quản lý ăn chút đồ ăn vặt.

Chẳng qua là những lời hỏi thăm bình thường, ngoài ra thì sao?

Chị có nhớ em không?

Thỉnh thoảng chị gửi tin nhắn trước cho em được không?

Khi nào rảnh có thể lén tới thăm em không?

Em biết làm như vậy không hay, nhưng em thật sự nhớ chị rồi.

Sơn Phong tỷ tỷ~

Chỉ là, những điều có thể nói và không thể nói cô đều không dám nói.


- Nghĩ gì mà xuất thần thế?

Tần Lam chặn tiểu quỷ bình thường lém lỉnh tinh quái nhưng giờ lại trầm lặng không nói lời nào.

Từ khi tổ làm phim quyết định bọn họ tăng nhiệt cho "couple Lệnh Hậu" thì người này bắt đầu khó hiểu. Vốn dĩ rất thân mật với chị, lúc nào cũng gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ, luôn luôn tươi cười xán lạn, còn tưởng em ấy là mặt trời nhỏ.

Tại sao quay xong phim là trở mặt không nhận người quen nữa rồi?

- Khỉ con?

- Hửm?

Ngô Cẩn Ngôn sực tỉnh, lập tức mặt đỏ bừng bừng, vừa định nói gì thì bị Tần Lam kéo vào trong.

Nhìn chị đóng cửa phòng, Ngô Cẩn Ngôn có chút run rẩy, bối rối đứng một bên, không biết sao hôm nay Tần Lam tỷ lại gọi bảo cô tới khách sạn chị đang ở, có chuyện muốn nói với cô.

Người ấy quay lại thấy Ngô Cẩn Ngôn vẫn vẻ mặt thẫn thờ đó, thì không còn tức giận nữa, đành kéo cô vào phòng.

- Tần Lam tỷ... chị gọi cho em có chuyện gì không?

- Tại sao không trả lời tin nhắn của chị?

- Tin nhắn?

Cô chưa từng thấy dáng vẻ Sơn Phong tỷ tỷ dịu dàng khi tức giận, nhưng lúc này không phải tức giận thì là gì? Tuy là giận dỗi một cách đáng yêu, chẳng có sức uy hiếp nào.

- Nếu không phải em nhận điện của chị, còn tưởng điện thoại của em dùng làm cảnh chứ.

Lúc này Cẩn Ngôn mới nhớ khi đang quay phim có kết bạn wechat, nhưng khi mở thì toàn là tin nhắn nhóm, một đống chấm đỏ, còn có quản lý bảo cô về sớm, chỉ là không thấy tin nhắn của Tần Lam tỷ...

Tần Lam hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại của mình ra gửi một tin nhắn cho kẻ đáng ghét này. Nhưng ngay khi cô định mở tin nhắn thì chị lại vội vàng che đi.

- Coi như chị chưa nói gì, đừng đọc nữa.

Ngô Cẩn Ngôn chớp mắt, rồi quay người tránh không cho Tần Lam lấy điện thoại, liền ngã ra chiếc giường lớn mềm mại.


Biết em dễ nhập vai, xem lại cảm giác thế nào?

Mấy hôm nữa tổ làm phim chúng ta có hoạt động cuối cùng rồi, em chuẩn bị gì chưa?

Đừng sợ, rồi sẽ qua thôi, có chị bên em.

Sao không trả lời chị?

Cẩn Ngôn.

Năm Cân Muối!!!

[Sticker cảm xúc hoàng hậu nương nương tức giận]


Ngô Cẩn Ngôn bật cười thành tiếng, vốn đang nghĩ có nên nhắn tin cho chị không thì kết quả đối phương đã nhắn trước rồi. Cô lại không nhận được, có nhầm không vậy?!

Nhìn người đang cầm điện thoại nằm trên giường cười nghiêng ngả, chị cảm thấy tâm lý mất cân bằng, mất công chị lo lắng này nọ, người này không phải thật sự không bận tâm tới chị đấy chứ.

Tần Lam trực tiếp đè tới.

- Đã nói với quản lý chưa?

Lúc này Ngô Cẩn Ngôn mới phát hiện người phía trên chỉ mặc áo choàng tắm, tuy kín đáo nhưng cô vô thức thót tim.

- Nói.. nói là chị có việc tìm em, em... về muộn.

- Ngoan!

Chị nhướn môi, vuốt ve mặt người nằm dưới.

Có thể chị đã nhập vai quá sâu rồi, nên mới cảm thấy người khiến mình cười vui vẻ, tức tới không nói nên lời này lại đáng yêu đến vậy.

Nhưng bóng dáng hai người không trùng lên nhau, Nguỵ Anh Lạc là Nguỵ Anh Lạc, Ngô Cẩn Ngôn chỉ là Ngô Cẩn Ngôn.

- Đã tắm chưa?

- Sáng nay... sáng dậy đã tắm rồi...

Ngô Cẩn Ngôn cảm giác mặt mình bốc khói, người mình tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trước mắt, hơn nữa còn ở tư thế thân mật thế này, chủ đề nói khiến người ta tưởng tượng, tuy Tần Lam tỷ thật sự dịu dàng nhưng cô vẫn không kìm được muốn bỏ chạy.

Nhưng rồi bị người bên trên giữ chặt lại.

- Giờ mới nghĩ tới việc chạy là muộn rồi.

Ngô Cẩn Ngôn sợ hãi nhìn người phía trên, cảm nhận độ nóng trên mặt mình, sợ chị nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng lớn của mình.

- Được rồi Sơn Phong tỷ tỷ, chị nói xem làm thế nào đi.

Thấy vẻ bỏ cuộc của cô, Tần Lam nâng cằm cô lên.

- Vào lúc này thì... chỉ có thể "làm" em thôi.

Có thể do nói những lời thật lòng trước mặt phóng viên quá nhiều rồi, cũng có thể khi đang quay phim bị ánh sáng của đối phương hấp dẫn.

Tình cảm chủ tớ giữa Phú Sát Dung Âm và Nguỵ Anh Lạc quá sâu đậm, khó tránh việc xuất hiện thêm thứ tình cảm khác xen vào.

Nhờ lý do này họ mới có nhiều sự liên quan hơn.

Nhập vai quá sâu, không thể thoát ra?

Đùa à, căn bản là chưa từng thoát vai.

_ end _

Còn cơ số fic đang om sắp lên men tới nơi ràu~~ \(//∇//)\
Klq nhưng Hà Nội gió mùa về thích thặc (((o(*゚▽゚*)o)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro