Orbit 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon tìm thấy bản thân mình được khuây khỏa khi ngước lên bầu trời và nhìn ra sự khó đoán của nó. Đại đa số thường cảm thấy sợ hãi trước những gì vượt tầm với và vùng hiểu biết của họ, nhưng anh lại thấy nó thú vị. Thật lòng mà nói, anh thuộc tuýp người khá tò mò. Anh sẽ dành thời gian để nhìn thấu qua từng lớp, cố gắng tường tận sự việc đến khi nào hiểu thì thôi. Anh sẽ lột từng lớp một, từ ngoài vỏ cho đến phần nhân — tìm tòi mọi thứ trên bề mặt ấy, cho đến khi chạm đến được cốt lõi của thứ đó, hoàn toàn chìm đắm trong bản chất thô sơ nhất.

Nhưng một mặt khác của anh hoàn toàn thích thú khi anh không hiểu nó là gì. Nó cho phép anh bước đến khoảng trống tưởng tượng của riêng mình. Những đợt sao băng khi bay đến gần sẽ có cảm giác như nào? Mặt trời sẽ thiêu đốt ra sao? Ngôi sao sáng nhất có khoảng cách bao xa?

Không cần biết có bao nhiêu sách thiên văn học, cũng chẳng cần rõ số tiền anh phải bỏ ra để mua kính thiên văn vào sinh nhật năm 11 tuổi, những câu hỏi ấy sẽ không bao giờ được hồi đáp. Và điều đó không hề chứng tỏ anh muốn trở thành phi hành gia hoặc thứ gì tương tự. Anh không muốn trở thành một phần của NASA và được phóng lên vũ trụ. Anh thấy thỏa mãn khi được ngửa cổ ra sau và tận hưởng những ngôi sao lấp lánh mà anh ít thấy bằng mắt thường.

Anh là một kẻ kỳ quặc, thật đấy. Anh nheo mắt mãi, cố gắng để giải mã đó là chòm sao nào, dùng mọi kiến thức để sáng tỏ xem đó có phải là ngôi sao anh thấy không, hay chỉ là một chiếc máy bay ngang qua, hoặc một hạt bụi nào đấy vô tình lọt vào tầm mắt. Nhưng anh dành hầu hết thời gian mà anh có để suy nghĩ về những vì sao, thậm chí nó còn không mất một tích tắc để anh nhận ra có người đã bước vào cuộc đời của mình.

Một học kỳ mới — lớp học mới, giáo sư mới, và bạn học mới. Dù Sunghoon biết gần hết cả lớp, đặc biệt hơn nữa là khi họ có chung khá nhiều tiết; nhưng, như mọi khi, sẽ luôn có một kẻ lạc loài — người từ khoa khác, kiểu người sẽ mang cảm giác của một chú cừu đen giữa đám đông quen thuộc.

Sunghoon chống cằm, hai ngón tay xoay bút khi anh lơ đãng chờ đợi giáo sư đến. Tiếng cửa kẽo kẹt thu hút sự chú ý của anh, kéo anh khỏi mớ bòng bong suy nghĩ. Và đó là một chàng trai, với mái tóc trắng và hai bên má ửng đỏ, rụt rè giữ lấy hai bên quai chéo của ba lô bằng hai tay. Cậu chọn một bàn trống, trước Sunghoon vài dãy và ngồi phía bên phải.

Anh không thể ngừng nhìn cậu ấy, đặc biệt khi đôi mắt đó, cặp mắt nâu ấy, như chứa cả dải ngân hà với những bụi sao và hàng vạn tinh cầu lấp lánh.

Chàng trai ấy chớp mắt và cười mỉm trước khi trở nên bận rộn lấy ra những quyển vở cùng lúc giáo sư đến. Một tiếng sau, các học sinh tiến đến gần chàng trai đó, háo hức được tìm hiểu thêm về cậu ta. Cậu chào đón tất cả những lời làm quen ấy, hai mắt nhắm lại trở thành trăng lưỡi liềm khi cậu nở một nụ cười thật tươi.

Sunghoon chứng kiến hết ở phía sau, và đột nhiên cảm thấy đôi mắt cần tránh khỏi ánh hào quang ấy. Dù đó là ai đi chăng nữa, chàng trai đó quá đỗi xinh đẹp. Thật sự quá mức cho phép. Sunghoon không rõ nếu anh muốn tiếp tục nhìn chằm chằm vào người ta hay lảng tránh ngay lập tức nếu không muốn bị mù. Anh không thể quyết định giữa hai việc ấy nên anh chọn áp dụng chúng theo cách luân phiên.

Vài ngày sau, Sunghoon tìm thấy bản thân luôn nhìn chàng trai ấy một cách không kiểm soát. Và mỗi khi anh làm việc đó, anh lại khám phá ra một điều mới và nó khiến sự hứng thú của anh tăng lên. Cách mà cậu ấy làm rối tóc khi không thể giải được đề bài, hay cái lúc mà cậu gõ nhẹ lên mặt bàn bằng đầu ngón tay khi lớp học sắp kết thúc.

Sunghoon hoàn toàn bị thu hút bởi chàng trai đó — toàn tâm hướng về người đấy như thể cậu ta là lõi của Trái đất. Liệu có phải do người đó là phiên bản hoàn toàn trái ngược với Sunghoon? Khi Sunghoon lựa chọn giữ im lặng trong tiết học, cậu ấy sẽ giơ tay, khao khát được trả lời câu hỏi kể cả khi nó sai đi chăng nữa. Hay Sunghoon luôn mặc những bộ đồ tối màu, chủ yếu là trắng hoặc đen, dường như tủ quần áo của chàng trai kia tràn ngập màu pastel — tươi sáng và thanh mát. Cả hai đều cố gắng chấm dứt mọi khoảng cách nhất có thể.

Với Sunghoon mà nói, chàng trai này thật sự khác biệt. Hoàn toàn trái ngược so với con người anh. Và như mọi khi, anh muốn tìm hiểu lý do tại sao, như nào, nơi đâu, bao giờ. Anh muốn được hiểu thêm về con người ấy.

Nhưng chàng trai này chẳng phải hành tinh hay ngôi sao mà anh có thể dễ dàng khám phá. Cũng không có cuốn sách nào ngoài đời thật sẽ cho anh biết tên, những điều cậu ta thích và ghét. Nếu Sunghoon muốn được làm quen cậu ấy, được hiểu sâu về tâm trí cũng như tâm hồn của người đó, anh buộc phải tiếp cận đối phương.

Sunghoon chững lại trước suy nghĩ ấy, những tình huống xấu hổ khiến anh bẽ mặt chạy qua như những thước phim tua lại. Anh chớp mắt, kéo mình ra khỏi giấc mộng ban ngày nơi anh có thể hỏi tên của cậu ta, và nhớ lại rằng anh vẫn đang trong tiết học. Anh nhìn qua lớp một lượt, chợt nhận ra mình đang là tâm điểm chú ý của cả lớp. Vị giáo sư nhìn anh với sự mong chờ. "Sunghoon?"

Hai bên má Sunghoon nóng ran. "X-xin lỗi giáo sư. Vừa rồi em không chú ý vào bài giảng." Vị giáo sư mím môi tỏ vẻ không dễ chịu lắm, nhưng ông vẫn bỏ qua và tiếp tục việc giảng dạy.

Thở phào nhẹ nhõm, Sunghoon duỗi vai lên ghế. Nhưng chỉ trong phút chốc, khi anh quay đầu lại về phía trên, một cặp mắt nâu vô tình lọt vào khoảnh khắc ấy. Chàng trai đó đang hướng về anh. Anh nhanh chóng vùi đầu vào quyển vở dựng đứng cùng lúc anh cảm nhận được khắp khuôn mặt anh đang nóng bừng lên. Anh cứ ngỡ là bản thân đang mơ giữa ban ngày, nếu nó chỉ đơn thuần là một phần trí tưởng tượng của anh. Nhưng trực giác của anh lại không như vậy. Anh tự giễu cợt mình. Sau khi nghĩ đến khả năng có thể xảy ra liên quan đến chàng trai ấy, điều đó đã thực sự trở thành sự thật.

Tốt hơn hết là không nên bị phân tâm vào lần sau.

' ' '

Sinh viên thường không giới thiệu bản thân họ một cách bài bản. Họ chỉ đơn giản ngồi cạnh nhau, trao đổi dăm ba câu nói, và cứ thế chia hai hướng sau khi kết thúc giờ học. Thực chất, nó sẽ là câu chuyện khác nếu bạn là một người hướng ngoại và siêu thân thiện, kiểu người mà đương nhiên không phải là Sunghoon. Anh chỉ giữ mối quan hệ với những người quen từ hồi cao trung. Thật đáng tiếc, Heeseung là tiền bối tại trường anh, còn Jongseong lại học ở khoa khác. Vậy nên, phần lớn thời gian, anh thu mình lại, chỉ nói chuyện khi cần thiết. Anh thậm chí còn chả nói nổi vài câu khi làm việc nhóm. Đằng nào những đứa con gái luôn mang theo một đống highlighters đầy màu sắc và trang trí bài học của họ thật đẹp đẽ cũng sẽ làm hết mọi việc.

Thực sự lần đầu tiên trong đời, anh ước gì anh có thể thành thạo trong việc mở lời. Anh mong muốn được biết tên chàng trai kia. Nhưng chỉ cần suy nghĩ đến việc đó cũng khiến anh rụt cổ lại, và trong một chốc mất bình tĩnh, anh hủy bỏ toàn bộ kế hoạch tiếp cận cậu ta.

Và cuối cùng, anh cũng biết được tên người đó.

Kim Sunoo. Anh tìm ra được chàng trai đó tên là Kim Sunoo. Anh có hỏi không? Ước gì anh có thể. Anh vô tình biết được khi giáo sư gọi tên cậu ta để trả bài kiểm tra. Sunghoon thường không chú tâm lắng nghe vào những lúc như thế lắm. Anh thà ngắm nhìn mọi thứ qua cửa sổ một cách lơ đãng hoặc vẽ vời linh tinh ở sau quyển vở. Nhưng, thật kì diệu làm sao, anh đã thực sự lắng nghe vào lúc đấy.

Một cái tên phù hợp, anh nghĩ. Nó dễ dàng để phát âm và có chút đặc biệt, giống như chủ nhân của nó vậy. Một cái tên thích hợp để nói vào một ngày tràn ngập nắng. Sunoo, thời tiết hôm nay thật đẹp, phải không? Hoặc kiểu tên có thể dễ dàng để ngỏ lời đi chơi. Sunoo, đi ăn kem với mình không? Hay một cái tên đủ sức thuyết phục khi nhắc đến tâm sự hay điều gì đó tương tự. Sunoo, mình nghĩ cậu nhìn...tuyệt lắm.

Anh luôn nghĩ về hàng vạn cách tiến gần hơn với Sunoo. Có lẽ là vào thẳng cuộc hội thoại với lời khen tóc cậu nhìn ngầu lắm, hoặc nụ cười của cậu thật xinh đẹp. Liệu có kỳ quặc quá không? Hoặc anh chỉ đơn giản nên viện cớ bằng cách hỏi bài tập, nhưng Sunoo có thể nghĩ anh là một đứa lười biếng không chịu làm bài tập. Anh không hề muốn điều đó.

Mỗi khi anh nghĩ anh có thể đến gần Sunoo, anh chợt nhận ra Sunoo thật giống một vì sao tỏa sáng — chói lóa đến bất ngờ; nó đủ để khiến tầm nhìn của bạn mờ mịt khi tiến gần. Anh nhìn những người bạn của Sunoo vây quanh cậu trước tiết học, thật giống những hành tinh xoay vòng quanh Mặt trời như cách chúng vẫn luôn vận hành. Và hết thảy, ở chính giữa là Sunoo, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra hết, mỉm cười như ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp căn phòng.

Sunghoon tưởng tượng rằng nếu Sunoo là Mặt trời, anh sẽ là Sao Diêm Vương — quá xa để cảm nhận hơi ấm ấy, quá nhỏ bé để được nhận diện giữa dải ngân hà rộng lớn. Sunghoon tựa mình sát bên cửa sổ, suy nghĩ rằng Sunoo thực sự quá tầm với so với mình. Từ bây giờ, anh chỉ có thể ngắm nhìn ánh hào quang ấy từ xa.

———
special thanks to @2JCORE aka the cutest ∩^ω^∩

reminder:
- nếu mọi người có bất kì ý kiến muốn đóng góp cho transfic của mình thì hãy cmt nhé <3
- có một số câu trong bản gốc mình không biết nên dịch thế nào cho hợp ngữ cảnh, cộng thêm vốn từ hơi ít ỏi nên có biến tấu chút, nếu bạn có cách dịch khác ổn hơn có thể cmt cho mình biết nhen.
- plz ủng hộ bạn au trên AO3 nhé mọi người và hãy thả kudos nữa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro