Màn kịch (P.4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, năm người nhà họ Liu ngồi trong phòng sách, bàn bạc đối sách.
"Sao lại xảy ra chuyện này chứ?" Victoria mở lời đầu tiên. Chuyện vô lý như vậy, lại có thể xảy ra với em mình.
"Đúng là bất ngờ. Bình thường, nhìn cô gái kia rất biết điều, nên mới không có ai đề phòng cô ta cả." Lời Sulli nói hoàn toàn là sự thật.
"Quan trọng là, cô ta là cháu gái của má Kim." Hyuna nói ra điểm mấu chốt. Đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không đề phòng cô ta, bởi vì bọn họ đều tin tưởng má Kim.
"Cô ta muốn gì?" Luna nhíu mày, hỏi.
"Cha thấy nó luôn mồm kêu cha phải làm chủ cho nó, nên cha nghĩ là nó muốn Amber cưới nó." Liu Seung Gi cũng không hy vọng có thêm một người con dâu nữa. Cô con dâu hiện tại đã khiến ông vô cùng hài lòng rồi, ông không muốn thay đổi. Cho nên, vẫn là nghĩ cách khác thôi.
"Có thể sao?" Luna chắc chắn không tin. Dựa vào tính cách giảo hoạt của Krystal , thì sao có thể đồng ý để người phụ nữ khác cướp chồng của mình được?
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Hyuna tiếp lời. Tất cả mọi người đều biết, Krystal rất yêu Amber, chuyện như thế chẳng cần nghĩ cũng biết.
"Hôm nay Amber có gì bất thường không?" Victoria cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Dựa vào hiểu biết của bọn họ, thì cho dù Amber có ngốc đến đâu, cũng không thể không biết có người ngủ bên cạnh mình được. Nghe nói, cô gái kia còn không mặc gì mà ngủ bên cạnh nó nữa.
Sulli nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện xảy ra chiều nay.
"Ngoại trừ việc nó ngủ trưa lâu hơn ngày thường, thì chẳng có gì lạ cả." Chuyện ngủ dậy muộn cũng rất bình thường mà.
"Không còn gì nữa sao?" Liu Seung Gi cảm thấy chắc chắn có điều khả nghi. Ông vẫn hiểu được con mình, nó vốn chẳng biết cám dỗ là gì, ngoài ra...Nó suốt ngày quay quanh Krystal, nên căn bản sẽ chẳng có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
"Sulli, em nghĩ kỹ lại đi." Luna cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Rốt cuộc, vẫn có điểm gì đó khả nghi.
"Nghĩ kỹ lại, hình như có chút bất thường..." Nghe mọi người nói, Sulli cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Lúc bọn em vào phòng, có ầm ỹ vài phút, nhưng Amber lại chẳng hề tỉnh giấc. Sau đó, vẫn là em không nhịn được, chạy đến bên giường lôi kéo nó, nó mới từ từ tỉnh lại."
"Nó bị bỏ thuốc chăng?" Khả năng này là lớn nhất.
"Phải tìm ra chứng cớ mới được." Liu Seung Gi nhíu mày, nói.
"Chúng ta đến phòng nó tìm thử xem." Hyuna đề nghị.
"Được rồi, buổi chiều cha đã khóa phòng hai đứa nó, không cho ai vào cả."
"Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó." Luna không ôm hy vọng gì nhiều. Nếu cô gái giúp việc kia quá gian xảo như đã nói, thì có thể sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì để bọn họ vạch trần cô ta.
"Được."
Vì vậy, năm người liền rời khỏi phòng sách, đi về phòng Amber
Liu Seung Gi mở cửa, để cho tất cả bước vào trong. Từ lúc bọn họ rời đi, căn phòng vẫn như cũ. Trên giường không có chăn, quần áo của phụ nữ vẫn nằm nguyên trên sàn nhà.
Sulli đi đến bên giường, nhíu mày, nhìn đống quần áo lôn xộn trên sàn, cô chợt nhớ đến một chuyện.
"Lúc ấy, quần áo của Amber được gắp gọn gàng, đặt trên giường." Cô có ấn tượng với điều này, là vì chính cô cầm quần áo, ném về phía Amber , bảo nó mặc vào.
"Vậy quần áo trên sàn này, có thể là do cô ta đợi nó ngủ, liền cởi ra sao?" Hyuna nhìn khắp xung quanh, cũng chưa thấy có gì lạ.
Luna cho rằng đó không phải là vấn đề, mà vấn đề là: "Không quan trọng. Hiện tại, quan trọng nhất là phải tìm chứng cớ cô ta bỏ thuốc Amber." Cô đi quanh phòng một lượt, nhưng vẫn chưa thấy điều gì kỳ lạ.
"Krystal có bảo nó uống sữa."
"Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc sữa gì đó hay không." Liu Seung Gi vội nhắc nhở.
"Kia là?" Hyuna chỉ vào cái cốc không, được đặt trên bàn trang điểm, nói.
Luna vươn tay, cầm lấy cái cốc, bởi vì cô đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
"Sao lại uống đến không còn một giọt vậy?" Tên nhóc này cũng ngoan quá đi, dù sao thì cũng nên để lại một chút chứ.
"Vậy, có kiểm tra được không?" Liu Seung Gi nhíu mày, nhìn cái cốc không kia, hỏi.
"Có lẽ là được." Sulli cũng không chắc chắn lắm.
"Có lẽ được, chúng ta cũng không biết, nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi." Luna cảm thấy chắc là kiểm tra được. Hình như, trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
"Sáng mai, con sẽ đem đến cục cảnh sát, nhờ bạn con giúp đỡ." Victoria chợt nghĩ đến một người có thể giúp được. Vừa nghĩ đến người giống khủng long bạo chúa kia, cô liền cảm thấy buồn cười.
"Ừ." Liu Seung Gi gật đầu, đáp.
"Nên xử lý thế nào với cô gái kia đây?" Bọn họ không hề thích cô ta một chút nào cả.
"Cứ để cho cô ta ung dung vài ngày đi." Luna nhếch môi, cười lạnh.
"Đợi chúng ta tìm được chứng cớ, thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn." Sulli cũng lạnh lùng cười.
Có thể Amber dễ bị bắt nạt, nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu. Nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ, thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Giao cho Victoria cầm cốc, sau đó, năm người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Ailee tựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, tim đập loạn lên. Vừa rồi, trốn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng cô ta liền kinh hãi. Cô ta vừa nhớ ra, mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô ta đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô ta nhất định phải nghĩ cách, lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây, để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Dựa vào thế lực nhà họ Liu, nếu đã bị bắt giam, thì cả đời cô ta cũng đừng mong ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro