Chapter 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Shoto đã đập mạnh khi bạn rời đi. Ý nghĩ về việc bạn đi một mình với Bakugo khiến anh ấy cũng muốn lập tức lái xe đến Nagano và yêu cầu tài xế riêng đến đón Yukio ở trường.

Cánh mũi anh phập phồng khi đánh tay lái. Anh không thể gạt bỏ hình ảnh bạn khi ở trong vòng tay người đàn ông khác. Trong vòng tay của Bakugo. Cũng chính người mà anh ấy biết bạn đã có một mối quan hệ đặc biệt từ khi bạn vẫn là thực tập. Phải rồi, bạn đã giải thích hết lần này đến lần khác rằng với bạn, anh ấy chỉ là bạn bè nhưng Shoto thấy cách mà anh hùng no.2 nhìn bạn.

Theo kinh nghiệm của bản thân, Todoroki biết đó là một cái nhìn đầy khao khát khi anh bắt gặp nó. Và Bakugo có thể nói dối nhiều việc nhưng cách anh ta hành động và nhìn bạn cho thấy mong muốn biến bạn thành người của riêng anh ấy.

"Tao sẽ chăm sóc vợ mày thật tốt, Icyhot. Tốt hơn bao giờ hết, đó là điều chắc chắn. "

Những lời nói của Bakugo vang vọng trong đầu Todoroki, hiện lên như những hình ảnh về những gì hai người có thể làm lúc này. Bạn có thực sự đến Nagano không? Hay bạn đang ở đâu đó trong thành phố, trời đấy, hay là trong căn hộ áp mái của Bakugo? Bạn có thực sự chỉ đi làm việc vặt không? Hay bây giờ bạn đang ở trên chiếc giường chết tiệt của Bakugo?

Todoroki đỏ bừng mặt khi nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của bạn, cơ thể bạn đang uốn cong và kéo căng theo ý thích của Bakugo và làn da của bạn được khám phá bởi bàn tay thô ráp của Bakugo.

"Mẹ kiếp!" Anh rít lên, với lấy điện thoại khi lái xe để gọi cho bạn. Như thể để làm cho nỗi sợ hãi của anh trở nên tồi tệ hơn, nó liên tục đổ chuông và đổ chuông cho đến khi một giọng nói tự động yêu cầu anh để lại tin nhắn. Chuyện quái gì đã xảy ra với nhạc chuông của bạn vậy ?? Những thay đổi của bạn nhanh chóng đến nỗi Todoroki không thể xử lý được. Chúa ơi, anh chỉ muốn người vợ của anh trở lại như trước đây.

"Y / n .. Em yêu." Anh ta nuốt khan. "Nah xin lỗi. Anh chỉ- em có thể gọi lại cho anh được không? Làm ơn? Anh cần em gọi lại cho anh ". Shoto thở dài, tay còn lại vuốt tóc. "Anh nghĩ anh cũng sẽ lái xe đến Nagano sau khi đưa Yukio đến nhà Fuyumi-nee"

"Anh cảm thấy như mình sắp mất trí. Anh-Đó không phải là lỗi của em. Anh biết mỗi chúng ta đang cố gắng làm việc, nhưng anh không thể rũ bỏ những lo lắng rằng em sẽ -" anh ta nuốt khan lần nữa và lắc đầu nguầy nguậy. "Anh biết em sẽ không lừa dối anh như anh đã làm. Đó là Bakugo mà anh không tin tưởng.Cậu ta thích em và anh không thoải mái khi em ở một mình với cậu ta." Shoto thở ra hắt "Vì vậy, làm ơn, em yêu, hãy gọi lại cho anh. Hãy cho anh biết em đang đi đâu."

Todoroki lắc đầu một cái để cố gắng giải tỏa đầu óc trước khi bước ra khỏi chiếc Bugatti của mình để đợi Yukio trước cổng trường. Nhưng sau đó điện thoại của anh ấy bắt đầu đổ chuông. Anh vội vàng lấy nó từ trong túi ra chỉ để cau có khi nhìn thấy tên của chị gái mình thay vì tên của bạn.

"Nee-san?" Anh ấy hỏi khi bắt máy và anh ấy gần như im lặng khi Fuyumi hét lên, "Todoroki Shoto, em đã làm cái quái gì vậy ??"

-

Fuyumi đã chạy đôn đáo quanh nhà suốt cả buổi chiều để chuẩn bị mọi thứ cho giấc ngủ của bọn trẻ. Từ những chiếc tepees nhỏ mà cặp song sinh của cô yêu cầu đến máy chiếu cho những ngôi sao mà cô muốn làm Yukio ngạc nhiên, và bánh quy sô cô la mới ra lò cho bọn trẻ ăn vặt. May mắn là Natsuo và Touya đã quyết định giúp đỡ.

Touya vừa trở lại bếp sau khi giúp Natsuo sắp đặt đồ chơi thì anh nhận thấy điện thoại của Fuyumi đang kêu inh ỏi trên đảo bếp. "Yumi, Shoto đang gọi cho em." Anh nói nhưng em gái anh đang bận làm một mẻ bánh quy khác. "Ồ, đừng để ý, nó đã ngừng đổ chuông." Touya lầm bầm khi ngồi trên ghế bếp, cố gắng nhúng ngón tay vào bột bánh quy mà Fuyumi đang trộn.

"Touya-nii! Dừng lại! Anh chưa rửa tay à ?? " Cô la mắng, tét tay anh trai mình trước khi nó tiếp xúc với hỗn hợp.

"Máy chiếu cũng đã được lắp xong ." Natsuo thông báo khi cùng họ vào bếp. "Chị còn cần giúp gì nữa không?" Anh ấy nói thêm khi đến ngồi cạnh Touya, cũng cố gắng nhúng ngón tay của mình vào bát, khiến Fuyumi hét lên. "Hai người bị sao vậy ??" Touya và Natsuo chỉ nhìn nhau và cười.

Fuyumi thở dài khi đặt bát lên bàn cách xa anh em trai của mình. "Làm ơn gọi lại cho Shoto hộ em được không? Tay em bận hết cả rồi ". Fuyumi hỏi, nhìn điện thoại của mình trước mặt Touya, người đang mở khóa nó và thấy thông báo. "Shoto đã để lại một tin nhắn."

"Có lẽ sẽ hỏi xem thằng bé có nên mang gì cho Yukio không." Fuyumi tự lẩm bẩm một mình khi cô ấy đặt một cái khay và bắt đầu chia các phần bánh quy. "Hãy nghe tin nhắn thoại ấy đi." Cô ấy nói một cách thờ ơ khi tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Ba người họ có biểu cảm bối rối khi tin nhắn bắt đầu bằng, "Y / n .. em yêu." Natsuo thậm chí còn khịt mũi vì xấu hổ nhưng khi tin nhắn của em trai họ tiếp tục, nụ cười trên môi anh tắt dần.

"Thằng nhãi chết tiệt đó." Touya thở dài khi tin nhắn kết thúc, hai tay nắm thành nắm đấm.

-

Khi đến nhà chị gái, Shoto nuốt nước bọt khi nhìn thấy những chiếc xe khác đang đậu trên đường lái xe. Các anh trai của anh cũng ở đây, vì vậy rất có thể bây giờ họ cũng biết về điều đó.

"Vào thôi papa! Con nóng lòng muốn chơi với Reiko và Ena! " Yukio đưa anh ra khỏi trạng thái thất thần và anh nở một nụ cười khi quay sang Yukio. Sau đó, anh rời xe và giúp con trai mình ra khỏi xe.

Fuyumi mở cửa cho anh và anh có thể rùng mình trước cái nhìn trừng trừng của chị gái mình. Biểu cảm của cô ấy chỉ dịu đi khi Yukio chạy đến và ôm cô ấy. "Đi với Nana-san, mấy đứa nhóc đã đợi cháu trên lầu rồi." Cô ấy nói với một nụ cười khích lệ và bé thực sự nhảy cẫng lên vì phấn khích.

"Hẹn gặp lại papa!" Yukio vẫy tay trước khi nắm tay người trông trẻ của Fuyumi. Shoto lùi lại một nhịp vì anh không thể ngăn mình liếc nhìn chị gái mình một cách lo lắng.

Ngay khi Yukio rẽ vào góc để đi cầu thang, biểu cảm của Fuyumi hoàn toàn thay đổi. "Chúng ta cần nói chuyện." Cô lạnh lùng nói, quay gót đi vào phòng ăn. Tất cả những gì Shoto có thể làm là đi theo, anh biết mình sắp nghe được lời giáo huấn từ Fuyumi nhưng chúa ơi, anh  chỉ hy vọng chị anh chưa nói với mẹ.

Fuyumi trượt shoji sau khi Shoto bước vào và ở đó anh nhìn thấy hai người anh của mình đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc. "Ngồi xuống, uống một ít trà." Giọng nói của chị gái anh phá vỡ bầu không khí im lặng nhưng Shoto nhận ra Touya đã đứng dậy.

"Vậy, anh việc đấy hay là chú?" Anh hỏi, hướng về Natsuo dù
anh có vẻ khó hiểu như những người khác trong phòng. Touya thở ra mạnh và cười. "Tốt thôi, anh sẽ làm việc ấy sau đó."

Trước khi bất cứ ai khác có thể hiểu được ý của anh ta, Touya trong nháy mắt đã đứng trước mặt Shoto, đấm vào mặt khiến cậu em trai út của anh ta ngã trên mặt đất. Fuyumi và Natsuo tròn mắt kinh hãi khi Touya tiến lên nắm đầu Shoto.

*🥲Gụ má xót chồng*

"Cái đầu tiên là của Y / n." Touya thở hổn hển nói, tay nắm
lại thành đấm. "Và cái này," một tiếng đập khác vang lên trong phòng khi nắm đấm của anh chạm vào mặt Shoto lần thứ hai, "là dành cho cháu trai tao."

Touya đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Shoto. "Được rồi, thằng khốn. Dậy đi. Chị gái mày vẫn muốn nói chuyện với mày." Anh  nói, khịt mũi khi thấy máu trên khớp ngón tay của mình. "Tốt hơn hết là hãy xem những điều mày sẽ nói vì nói bằng thật, tao đang ngứa ngáy muốn đập mày một trận."

-

Trở về quê hương khiến bạn quên đi những khúc mắc trong một khoảng thời gian. Biết bao kỷ niệm, cả tốt lẫn xấu, tràn về khi bạn lái xe trên những con phố quen thuộc.

Khi bạn đến trại trẻ mồ côi, một nụ cười buồn hiện lên trên khóe môi bạn. Nơi này dẫu chỉ là nhà của bạn trong một năm nhưng bạn đã nhận được sự hỗ trợ cần thiết nhất ở đây sau khi mất cha mẹ. Bạn vui vẻ đi tham quan xung quanh cùng Bakugo và các nhân viên xã hội, những người đã giúp bạn làm quen với bọn trẻ.

Những gì lúc đầu là một cái cớ ngớ ngẩn mà Bakugo dùng để nói chuyện với bạn hóa ra lại thứ khiến anh thích thú. Anh bị mê hoặc bởi những đứa trẻ sơ sinh, những đứa trẻ sơ sinh trong trại mồ côi , những đứa bé bị bỏ rơi. Bạn có thể thấy sự quan tâm thực sự trong đôi mắt của anh và mỉm cười khi thấy Bakugo ôm một trong những đứa trẻ nhẹ nhàng khi anh hỏi người quản lí về những gì anh có thể giúp ngoài vật chất. 

Khi bạn kết thúc cuộc họp với các nhân viên xã hội và giám đốc, Bakugo thấy bản thân đang nhìn bạn và thì thầm nhẹ nhàng: "Cảm ơn". Bạn chỉ lắc đầu và nói, "Không, Katsuki.Tớ mới nên là người cảm ơn cậu. "

Cả hai nói chuyện tương lai khi quay trở về Tokyo. Bakugo có kế hoạch trở lại Nagano sau khi lịch trình của anh dễ chịu hơn, và về những dự án tiếp theo mà bạn dự định thực hiện sau khi chính thức trở lại làm việc.

Lần đầu tiên sau một thời gian, bạn cảm thấy tràn trề hy vọng trở lại.

Nhưng sau đó, khi bạn vào thành phố, thực tế đã quay trở lại. "Tớ vẫn phải đi mua giải thưởng cho các trò chơi trong bữa tiệc của Yukio vào ngày mai." Bạn lầm bầm. "Có phiền cậu nếu thả tớ ở trung tâm mua sắm không?"

Bakugo quay sang bạn khi đang lái xe. "Giải thưởng gì? Đồ chơi hả?" Anh ấy hỏi và bạn gật đầu. "Ừ, người tổ chức nói tớ nên nhận thêm 5 giải thưởng nữa vì người dẫn chương trình đã thêm một trò chơi mà Yukio yêu cầu."

"Ừ." Bakugo cũng gật đầu. Đột nhiên anh nhớ ra mình có một loạt figure của một số anh hùng được gửi từ nhóm PR của anh ấy vào tuần trước.Anh cũng nhận được một loạt từ các anh hùng khác như tên ngốc Deku, tên tóc nhọn, tên mặt đần và bốn mắt vì ​ bạn học cũ của anh đã đưa anh ấy vào danh sách PR của họ.

"Bảo mày cái này," anh cười, "Tao sẽ đưa mày đến trung tâm mua sắm nếu mày thiết kế lại găng tay của tao như là dự án đầu tiên của mày trở lại làm việc. Thỏa thuận?"

Bạn cau có với anh ta và lắc đầu, "Uh, thôi mà. Tớ chỉ lấy một số đồ chơi trong trung tâm mua sắm. Đôi găng tay của cậu đúng là một cơn ác mộng khi sáng chế !"

"Tệ thật. Tao chắc rằng mấy đứa nhỏ sẽ rất vui mừng khi có  figure một số anh hùng mới nhất của tao. Chúng thậm chí còn chưa được công bố rộng rãi. Yukio cũng nói với tao rằng cặp song sinh nhà Fuyumi là những người hâm mộ lớn của Chargebolt và Ingenium. Và tao cũng tình cờ có. " Bakugo thở dài một cách giả trân và bạn tròn mắt nhìn tên đó.

"Chờ đã, không! Được rồi, được rồi, được rồi !! " Bạn nắm lấy cánh tay anh và bĩu môi. "Tớ sẽ làm nó!" Bạn nói và Bakugo vỗ tay. "Ngon." Hắn nói, "Được rồi,ta hãy đi lấy mớ đồ chơi ở nhà tao và biến mày trở thành người mẹ và người dì tốt nhất từ ​​trước đến nay."

-

Căn hộ áp mái của Bakugo hoàn toàn trái ngược với trang viên nhà bạn. Ngôi nhà của anh kiểu dáng đẹp và hiện đại. Màu sắc chủ đạo được lấy theo màu sắc anh hùng của anh , đó là các sắc thái ấm áp của cam và xanh lá cây, sau đó là các điểm nhấn màu đen ở khắp mọi nơi.

Anh chỉ cho bạn những món đồ chơi và đưa cho bạn nhiều hơn những gì bạn cần, khẳng định rằng dù sao thì anh ấy cũng không biết phải làm gì với chúng.

"Muốn uống gì không?" Bakugo hỏi khi mở tủ lạnh. "Ừ, cho tớ ít nước." Bạn nói khi thấy anh cầm lấy một chiếc ly.

Bạn cảm ơn khi anh đưa cho bạn nước và ngồi bên cạnh . "Tao có thể gọi một số thức ăn nếu mày đói." Anh ấy đề nghị nhưng bạn lắc đầu. "Tớ ổn. Tớ có lẽ nên về nhà,cậu vất vả rồi . "

Bakugo ngập ngừng gật đầu nhưng cũng đứng dậy khi bạn làm vậy. Giá mà anh có thể nói với bạn rằng anh muốn bạn ở lại, cho dù chỉ là lâu hơn một chút.

Anh nhận thấy rằng bạn đã trở nên trầm lặng hơn khi lái xe trở về nhà và đoán rằng có thể do bạn hơi mệt mỏi nhưng sau đó anh thấy bạn đang loay hoay với chiếc nhẫn đính hôn và chiếc nhẫn cưới. Bakugo sau đó biết bạn vẫn đang đấu tranh với quyết định của mình khi tiến tới việc li hôn nhưng anh đã im lặng vì không muốn vượt quá giới hạn.

Lông mày của bạn nhíu lại khi anh dừng lại cách nhà bạn một dãy nhà, trước công viên nơi bạn đưa Yukio đến chơi vào cuối tuần. Trước khi bạn có thể hỏi Bakugo lý do tại sao anh ta dừng lại ở đó, anh ta đã đánh bạn bằng cách hỏi, "Mày có gì muốn giải tỏa khỏi lồng ngực không?"

Bạn chớp mắt nhìn anh và tranh luận xem mình có nên nói về tình trạng khó khăn của mình hay không. Nhưng sau đó anh nói, "Mày biết tao sẽ luôn ở đây vì mày, phải không ,hãy xả hết ra đi."

Vì vậy, bạn hít thở sâu và cuối cùng nói ra.

"Tớ... tớ đang lưỡng lự về cuộc ly hôn."

Bakugo cảm thấy như thể ai đó đã rút ruột mình. Anh lắc đầu không tin và lẩm bẩm, "Y / n .. thằng khốn đó đã đối xử tệ bạc với mày và lừa dối mày hơn một năm trời rồi. Còn gì phải lưỡng lự nữa? Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? "

Nước mắt trào ra từ mắt bạn khi hít một hơi và rùng mình. "Tớ đang nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, Katsuki."

Cằm của bạn run run khi hỏi, "Đó không phải là một sự kết hợp và một lời hứa sao? Tình yêu là gì? " Bạn nhún vai. "Điều gì sẽ xảy ra nếu đây chỉ là một thử thách cuộc sống của hai đứa chúng tớ? Nếu tớ có thể yêu anh ấy  qua việc này? "

"Mày có thể?" Bakugo hỏi. Yết hầu của anh ta di chuyển khi anh nuốt khan. "Mày có còn yêu nó không?"

Bạn tròn mắt nhìn anh, nước mắt trào ra từ khóe mắt, chảy xuống cánh mũi và qua môi. Một tiếng nấc nghẹn ngào làm bạn rung lên khi bạn nhận ra rằng câu trả lời vẫn là có .

"Tớ không biết liệu mình có còn muốn yêu anh ấy không .. Một ngày nào đó tớ có thể tiếp tục và quên đi tất cả những gì anh ấy đã làm nhưng cho đến lúc đó, tớ không biết liệu mình có sẵn sàng trải qua nỗi đau này hàng ngày hay không." Bạn lẩm bẩm. "Nhưng sau đó có Yukio." Bạn vùi mặt vào tay mình và nức nở "Tớ chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho bé".

Bakugo nghiến chặt hàm vì trời ơi, anh ghét điều ấy đến nhường nào nhưng anh hiểu điều đó. Vì vậy, anh chỉ đưa tay qua và ôm bạn. "Tớ không biết phải làm gì Katsuki, có vẻ như quay lại với Shoto là giải pháp duy nhất mà tớ có thể đảm bảo hạnh phúc cho Yukio." 

"Nhưng còn mày thì sao, hả?" Bakugo hỏi, giọng của anh trở nên trầm khàn. "Còn mày thì sao? Anh kéo ra vừa đủ để véo má bạn. "Đừng làm vậy với bản thân. Y / n. Yukio là một đứa trẻ thông minh. Một ngày nào đó, nó sẽ hiểu nếu mày quyết định rời bỏ bố nó sau tất cả những gì hắn đã làm."

"Đừng quay lại với hắn." Anh nghiến răng khi ôm chặt bạn hơn. Trái tim bạn như chùn lại khi Bakugo dùng ngón tay cái chạm lên môi bạn, mắt anh không nhìn vào chúng trước khi bắt gặp lại ánh nhìn của bạn.

"Làm ơn đi." Anh thì thầm, đôi mắt đỏ ngầu của anh cũng đẫm nước mắt.

Và sau đó, anh đang từ từ cúi xuống gần hơn.

Thân tâm bạn đã hét lên rằng điều này sai trái như thế nào và muốn rút lui nhưng vì một số lý do, bạn không thể. Bạn chỉ nhìn lên anh , hoàn toàn bị đóng băng.

Nhưng sau đó, Bakugo lùi ra xa và thở dài thườn thượt.

"Tao xin lỗi." Anh lẩm bẩm, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Thay vào đó, anh chọn hôn lên trán bạn và nói: "Muộn rồi, để tao đưa mày về".

--------------End chapter 9.2-------------

3235 từ

Cuối cùng bản nháp cũng xuất kho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro