Chap 13: Đừng nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là đã tới cuối tuần, có lẽ quá nhanh so với mong muốn của Yeji. Bạn bè của cô và cô đều đã sẵn sàng cho kỳ nghỉ nhỏ này mà họ đã lên kế hoạch cách đây vài tuần, đó là điều mà họ thỉnh thoảng làm để giảm bớt căng thẳng từ việc học đại học và luyện tập.

Yeonjun sở hữu một ngôi nhà - một ngôi nhà nghỉ mát, ban đầu thuộc sở hữu của gia đình anh ấy - bên cạnh một con sông. Anh ấy thường đến đó với các thành viên trong ban nhạc của mình để vui chơi, và đôi khi anh ấy cũng mời ban nhạc của Yeji vì họ đều là bạn bè. Không phải tất cả bọn họ đều gần gũi, nhưng vẫn có.

Yeji không thực sự thân thiết với bất kỳ ai trong nhóm khác, ngoại trừ Chaeryeong. Cô không dành nhiều thời gian cho cô ấy, nhưng họ vẫn là bạn tốt của nhau. Họ đã từng dành nhiều thời gian cho nhau hơn trong năm đầu đại học, nhưng sau đó Yeji xa cách mọi người một thời gian và họ dần xa cách nhau nhưng không nhiều. Đôi khi họ vẫn nói chuyện và họ vẫn đi chơi cùng nhau. Đó là một tình bạn bình thường hơn là một tình bạn thực sự.

"Hãy để em giúp." Kai nói, khi năm người bạn đang xếp vali vào xe của Beomgyu. Người kia có một chiếc ô tô khá lớn, so với những chiếc khác nên tất cả quyết định sử dụng chiếc xe cậu ấy để đến nhà nghỉ của Yeonjun.

Sau khi cất vali vào cốp xe xong, cả bọn lên xe. Beomgyu là người lái xe, trong khi Kai ngồi ở ghế phụ. Tất cả các cô gái đều ngồi ở hàng ghế sau.

"Em nghe nói Yeonjun đã sửa lại nhà, anh ấy nói bây giờ có một hồ bơi và một phòng chiếu phim." Beomgyu nói với những người bạn của mình, vài phút sau khi khởi động xe.

"Nghe vui đó." Lia đáp, một nụ cười nở trên môi. "Thật tệ là chúng ta không thể sử dụng hồ bơi vì bên ngoài quá lạnh."

"Ừ," Yuna bĩu môi đồng ý. "Có lẽ chúng ta có thể đi một lần nữa trong mùa hè."

Mọi người trên xe ồ lên, đồng tình với cô gái tóc vàng.

Chuyến xe không dài, chỉ khoảng 30 phút. Nó tràn ngập tiếng cười, âm nhạc và giọng nói ồn ào của họ.

Yeji luôn thích đi ô tô với bạn bè của mình, điều đó khiến cô quên đi mọi thứ trong khoảng thời gian họ ở bên nhau. Cô hy vọng rằng kỳ nghỉ nhỏ này cũng sẽ giúp ích cho cô, nhưng cô không thực sự chắc chắn về điều đó vì Ryujin đã ở đó. Và bất cứ khi nào Ryujin ở bên, Yeji không thể không nghĩ về Minju.

"Chào mọi người!" Yeonjun vui vẻ nói, chào đón năm người bạn vào trong ngôi nhà lớn mà anh làm chủ. Các thành viên trong ban nhạc của anh ấy đã đến, vì có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ hiên nhà và một chiếc ô tô đã đậu sẵn bên ngoài.

Tất cả họ bước vào nhà sau khi chào chủ nhà và cảm ơn vì đã mời họ.

Đúng như Yeji dự đoán, tất cả những người bạn khác của họ đã ở trong phòng khách ngồi trên chiếc ghế dài.

Cô chào tất cả họ cùng lúc bằng cách nói nhanh 'xin chào' và vẫy tay với họ, chỉ để họ biết rằng cô cũng đang ở đó. Cô không muốn đến gần họ vì cô gái tóc xanh đang ở cùng họ và cô không thực sự cảm thấy muốn nói chuyện với cô ấy hoặc thậm chí ở bên cạnh cô ấy.

Sau đó, Yeonjun nói với họ rằng có một vài phòng có sẵn để họ cất đồ đạc và nơi họ có thể ở lại qua đêm. Anh ấy cũng nói với họ rằng có tổng cộng bốn phòng và những người bạn cùng phòng sẽ được chọn ngẫu nhiên bằng cách rút thăm các mảnh giấy có viết tên của họ.

"Nhưng tại sao?" Kai hỏi, không thích quyết định này lắm vì sợ ở chung phòng với Soobin. Anh ấy sẽ thích hơn nếu họ có thể chọn bạn cùng phòng của riêng mình, điều đó dễ dàng hơn.

"Vì nó rất vui!" Yeonjun chỉ trả lời đơn giản, chuẩn bị những mẩu giấy nhỏ. "Ngoài ra, hai phòng dành cho các cô gái và hai phòng cho chúng ta. Vì vậy, ba chàng trai sẽ chia sẻ một phòng và những người còn lại sẽ chia sẻ một phòng còn lại. Điều tương tự đối với các cô gái." Anh ấy giải thích, trước khi đặt tất cả các tờ giấy lên bàn cà phê và trộn chúng lên.

Họ quyết định chọn những người sẽ chia sẻ phòng ngủ ba người trước tiên.

Beomgyu, Kai và Yeonjun là những người ở chung phòng với nhau, trong khi Taehyun và Soobin ở chung phòng hai người.

Trong khi đó Chaeryeong, Lia và Yuna là những người sẽ ở chung phòng với nhau, điều này khiến Yeji và Ryujin ở chung phòng ngủ của hai người.

Căn phòng đột nhiên im lặng, mọi người lo sợ rằng hai cô gái có thể bắt đầu phàn nàn về điều đó.

"Có lẽ đây không phải là một ý kiến ​​hay." Taehyun thì thầm với Yeonjun, cậu ấy gật đầu đồng ý. Anh ấy chưa bao giờ thực sự nghĩ đến khả năng hai cô gái này ở chung phòng. Anh ấy có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, và không có điều nào trong số những điều anh ấy tưởng tượng là dễ chịu khi nghĩ đến.

"Nếu muốn em có thể-"

"Không, không sao." Ryujin ngắt lời anh chàng tóc vàng, anh ta nhìn cô ấy đầy kinh ngạc. "Phải không?" Cô ấy nói, lần này mắt cô ấy chỉ thẳng vào Yeji.

Yeji im lặng trong vài giây, cảm thấy ánh mắt của cô gái tóc xanh như đốt da mình. Nó rất dữ dội.

"Ừ, không sao đâu." Cuối cùng cô cũng trả lời, nhận được những cái nhìn sửng sốt của tất cả những người có mặt trong phòng. Chà, ngoại trừ Ryujin, người đã lên lầu để lấy đồ của cô ấy.

"Cậu có chắc không?" Lia hỏi cô, sau khi Ryujin đã rời khỏi phòng khách.

"Tớ đoán vậy." Yeji nhún vai. "Tớ không thể làm gì nhiều về điều đó, cậu biết đấy. Ngoài ra, tớ đã hứa là sẽ không cãi nhau với em ấy và tớ sẽ giữ lời hứa đó." Cô nói thêm, đặt tay lên vai cô gái thấp hơn và nở một nụ cười trấn an.

"Nếu cậu nói vậy," Lia gật đầu, thở dài. "Nhưng nếu có gì trục trặc, đừng ngại tìm đến tớ. Được chứ?"

"Okay."

Sau đó, mọi người quyết định lên phòng để dọn đồ, vì còn sớm và họ muốn có thể vui chơi cả ngày, thay vì phải dọn đồ vào phút cuối khi họ đã mệt mỏi. .

Yeji không thể hiểu mình đang cảm thấy thế nào. Cô không tức giận khi ở chung phòng với Ryujin, mặc dù vậy cô rất lo lắng. Rốt cuộc, cô gái kia dường như không quan tâm đến tất cả những điều đó, đến nỗi cô thấy mình tự hỏi Ryujin thậm chí đang nghĩ gì về cô.

Khi cô bước vào phòng của họ, cô thấy cô gái tóc xanh đã đặt những thứ của cô vào một trong những tủ quần áo. Cô quyết định làm điều tương tự, không nói bất cứ điều gì.

Cô cho rằng Ryujin đã chọn giường cho mình, vì một trong hai cái đã có vali trên đó.

"Chị ổn không?" Cô nghe thấy giọng nói của cô gái tóc xanh, khi cô đang đặt đồ đạc của mình vào vị trí. Cô không mong đợi, cô thậm chí còn không thừa nhận sự hiện diện của cô ấy trong phòng, vì vậy cô đã mất cảnh giác.

"Em hỏi để làm gì?"

"Em chỉ đang cố nói chuyện thôi, đừng có cứng nhắc như vậy nữa." Ryujin chế giễu, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình.

"Chị không cứng nhắc." Yeji nói, chắc chắn.

"Ừ phải rồi." Ryujin phản bác, thở dài. "Chị là một học sinh giỏi, em đoán chị biết từ cứng nhắc nghĩa là gì."

"Tất nhiên chị biết." Yeji chế giễu, đảo mắt. "Nếu chị không muốn nói chuyện với em thì sao?" Cô hỏi, liếc trộm cô gái kia một cái.

"Vậy thì đừng nói chuyện."

"Tốt."

"Tuyệt quá." Ryujin đáp, đóng tủ lại. "Em đi đây." Cô ấy thông báo, trước khi ra khỏi phòng và thậm chí không cho cô gái tóc nâu cơ hội trả lời.

"Như mọi khi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro