Chap 34: Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng đã đến lúc họ bắt đầu sơn lại tường. Taehyun và Beomgyu đã làm được rất nhiều thứ, với sự giúp đỡ của Kai. Họ muốn làm phần khó nhất và để lại phần dễ nhất cho các cô gái, ngay cả khi Ryujin liên tục phàn nàn về điều đó. Họ đang giúp đỡ cô ấy và cô ấy biết điều đó, nhưng cô ấy không muốn trông lười biếng trước mắt Yeji.

"Chị sẽ kiếm gì đó ăn rồi quay lại giúp đỡ." Yeji nói, đưa điện thoại lên tai khi nói chuyện với Kai, người đã sơn hàng giờ và đang kiệt sức.

"Được rồi, tí nữa gặp lại chị." Anh ấy nói, rồi cúp máy trước khi Yeji có cơ hội trả lời.

Yeji đang đi về phía quán cà phê mà Chaewon làm việc, cô đã đến đó nhiều hơn gần đây và họ thường trò chuyện khi nhìn thấy nhau. Họ không thực sự thân thiết, Yeji sẽ coi cô ấy như một người quen hơn là một người bạn nhưng vẫn rất tuyệt khi nói chuyện với cô ấy.

"Chào." Yeji nói khi cô đến quầy, nhìn thấy Chaewon ở phía bên kia. Cô mỉm cười với cô ấy và người kia cũng làm như vậy.

"Hi, như cũ phải không?" Chaewon hỏi, đang nhập đơn của Yeji.

"Ừ, nhưng làm trà lạnh đi. Hôm nay tớ cần thứ gì đó mới." Yeji nói với cô ấy, nhìn theo cô gái đang chuẩn bị món ăn của mình.

"Tại sao vậy?" Cô ấy tò mò hỏi, liếc trộm một cái.

"Bọn tớ đang cải tạo phòng tập và sẽ sơn lại tất cả, vì vậy sẽ là một ngày dài." Yeji đáp, chống khuỷu tay lên quầy trong khi chờ đợi.

"Ồ, điều đó nghe có vẻ như rất nhiều việc." Chaewon nói. "Chúc may mắn với điều đó." Cô ấy nói thêm, trước khi đưa cho Yeji món nước của mình.

"Cảm ơn cậu." Cô gái mắt mèo đáp, nhận món của mình.

Họ trò chuyện với nhau nhiều hơn trong khi Chaewon phục vụ các khách hàng khác, đó là điều sẽ xảy ra thường xuyên. Các khách hàng dường như không bận tâm về điều đó, thay vào đó họ gần như cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải nói chuyện với nhân viên thu ngân. Yeji đã cứu họ khỏi những cuộc nói chuyện nhỏ nhặt khó xử thường xảy ra ở quán cà phê.

"Tớ sẽ đi ngay! Hẹn gặp lại." Yeji nói, vẫy tay với cô gái tóc nâu kia, người gật đầu và vẫy tay lại.

Sau đó, cô bắt đầu đi về phía phòng tập, nơi bạn bè của cô có lẽ đang đợi cô. Cô biết các chàng trai đang ở đó nhưng không biết Ryujin thì sao. Dù sao thì cô ấy cũng luôn đến muộn.

Khi cô bước vào phòng, mùi sơn mới ập vào cô ngay lập tức khiến cô phải nhăn mũi bởi sự thay đổi đột ngột từ không khí trong lành sang .. mùi đó.

"Chị tới rồi!" Kai kêu lên, vỗ tay sung sướng. "Nhìn này, bọn em đã làm gần hết, chị và Ryujin chỉ cần hoàn thành bức tường đó thôi. Được chứ?" Anh ta nói chỉ vào một bức tường vẫn chưa được sơn.

"Okay." Cô gật đầu, nhìn vào nơi bạn mình đang chỉ.

"Tuyệt, vậy chúng ta sẽ đợi Ryujin đến." Taehyun vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế dài đã được bọc nhựa để khỏi bị dính sơn.

Cô gái tóc xanh không mất nhiều thời gian để đến nơi, cô ấy chỉ trễ vài phút. Cô ấy luôn như vậy.

"Em đã giải thích cho Yeji biết hai người phải làm gì rồi, bọn em đi nghỉ ngơi đây. Bọn em sẽ quay lại sau." Kai nói, vỗ vai Yeji trước khi ba anh chàng bắt đầu đi về phía lối ra.

"Chờ đã, mọi người đi hả?" Yeji hỏi, gần như bị sốc. Cô không biết họ sẽ để cô một mình với Ryujin, cô sẽ chuẩn bị tốt hơn nếu cô biết.

Đó sẽ là một ngày dài đầy những lời trêu chọc, cô biết chắc là vậy.

Ba anh chàng chỉ gật đầu, trước khi nói nhanh "tạm biệt" và đóng cửa lại sau lưng họ.

"Chị không muốn ở 1 mình với em sao?" Ryujin hỏi, bắt chước biểu hiện của một con chó con đang buồn bã.

Yeji đảo mắt, cười khẽ. "Em chỉ thực sự ... phiền. Đó là lý do tại sao."

"Em biết rồi mà." Ryujin nói, vẫy tay trước mặt cô. "Em sẽ cố gắng để không như vậy trong ngày hôm nay."

"Như thể chị sẽ tin em."

"Vậy thì đừng tin em." Ryujin cáu kỉnh, đi về phía thùng sơn và cọ. "Cùng bắt tay vào làm." Cô ấy vừa nói vừa đưa một cây cọ sơn cho cô gái có đôi mắt mèo và ngay lập tức lấy nó.

"Chúng ta chỉ phải sơn bức tường đó." Yeji giải thích, chỉ tay về phía bức tường chưa sơn.

"Okay." Ryujin đáp, tiếp tục nhúng cọ vào sơn.

"Em có nghĩ rằng nó sẽ mất nhiều thời gian?" Yeji hỏi, trong khi hai người họ bắt đầu sơn vài đường lên tường.

"Chúng ta có 2 người, chỉ có một bức tường ... sẽ mất chưa đầy một giờ." Ryujin đáp, nhìn thoáng qua cô gái tóc nâu. Ryujin nghĩ rằng cô ấy trông còn đẹp hơn một cách ngoạn mục khi tập trung. "Sao chị lại hỏi? Chị có việc gì sau đó hả?"

"Không, chị chỉ đang thắc mắc." Yeji nhún vai, lại nhúng cọ.

Ryujin ậm ừ.

Họ tiếp tục sơn tường trong im lặng, một bản nhạc nhẹ nhàng phát lên để không hoạt động trong im lặng hoàn toàn, điều này sẽ rất khó xử.

Tuy nhiên, bầu không khí không hề khó xử. Nó thực sự rất bình tĩnh, gần như thoải mái.

"Những bức tường này trông vẫn quá nhạt nhẽo." Ryujin nói lên suy nghĩ của mình. Đó là một màu sắc nhàm chán, cô ấy muốn làm cho nó tốt hơn. "Chúng ta có màu nào khác không?"

Yeji nhìn xung quanh, phát hiện ra một vài hộp sơn ở một góc phòng. Nó có nhiều màu sắc khác nhau, giống như Ryujin đã hỏi.

"Ở đó." Cô gái tóc nâu nói, chỉ vào những cái lon mà cô đã phát hiện.

Một nụ cười nhếch mép nở trên khuôn mặt Ryujin khi cô ấy đến gần những chiếc lon. Yeji tự hỏi cô ấy muốn làm gì, cô hy vọng đó không phải là điều gì điên rồ.

"Làm cho nó trông thú vị hơn đi." Ryujin nói, quay lại chỗ Yeji trong khi cầm trên tay vài lon sơn màu khác nhau.

"Như thế nào?"

"Như thế này." Cô gái tóc xanh nói, trước khi nhúng cọ vào sơn màu xanh lam và bắn tung tóe lên bức tường mới sơn.

Yeji cười, sau đó tiếp tục sao chép những gì người kia đã làm.

"Như thế này?" Cô hỏi, nhìn Ryujin để tán thành.

"Ừ, cứ như .. thế này!" Ryujin kêu lên, lặp đi lặp lại hành động đó.

Họ tiếp tục làm điều đó, cho đến khi một ý tưởng khác nảy ra trong đầu Ryujin. Bản thân cô trong tương lai có lẽ sẽ hối hận vì điều đó rất nhiều, nhưng bản thân cô hiện tại lại quá phấn khích để thậm chí quan tâm.

Cô ấy lấy cọ sơn đầy sơn của mình và tạt vào Yeji khiến cô bất ngờ.

Cô thở hổn hển và chớp mắt vài cái, cô nhận ra điều gì vừa xảy ra.

"Thật không công bằng." Cô rên rỉ, nhìn vào quần áo và cánh tay nhuộm màu sơn của mình. Cô chắc chắn rằng khuôn mặt của cô cũng có sơn.

Sau đó Yeji cũng làm điều tương tự với Ryujin và đột nhiên, một cuộc chiến tranh bắt đầu. Cả hai chạy quanh phòng, tạt sơn vào nhau. Họ trông và có vẻ giống như những đứa trẻ nhỏ, nhưng họ đang có khoảng thời gian đáng nhớ.

Ryujin đặt ngón tay vào thùng sơn, lấy một chút sơn và chạm vào mũi Yeji.

"Thôi đi!" Yeji cười nói rồi bỏ chạy.

Ryujin đang theo sát phía sau cô và, trước khi họ kịp nhận ra thì cả hai đã ở trên sàn. Cô gái tóc xanh đang ở trên người Yeji, ôm cô bằng cánh tay của mình.

Họ lại cười, cho đến khi tiếng cười ngừng lại khi họ nhận ra vị trí của mình.

Một cuộc thi nhìn chằm chằm bắt đầu khiến tim Ryujin đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cô ấy muốn đứng dậy, nhưng đồng thời cô ấy không thể làm được điều đó.

"Chị có sơn trên mũi của chị." Ryujin nói, cố gắng nghĩ ra bất cứ điều gì để đánh lạc hướng cả hai khỏi sự gần gũi của khuôn mặt và cơ thể của họ.

Yeji cọ hai mũi vào nhau, khiến hơi thở của Ryujin trở nên khó khăn trước hành động đột ngột.

"Bây giờ em cũng vậy." Cô cười khúc khích, đôi mắt biến mất sau nụ cười thật tươi.

Ryujin không biết phải làm gì hay phải nói gì, cô vẫn còn choáng váng trước những gì Yeji vừa làm.

Cái cách mà Yeji đang nhìn cô ấy vào đúng thời điểm đó, nó khiến cô ấy cảm thấy như có 1 đàn bướm bay trong bụng. Đó là một cái nhìn khác với những lần cô ấy đã trải qua trước đây, nó rất mới. Ánh nhìn mang niềm vui, nhưng cũng táo bạo và Ryujin có thể thề rằng cô ấy đã nhìn thấy một chút tình cảm trong đó. Cô ấy hy vọng đó là tình yêu nhưng cô ấy không muốn quá chủ động.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Yeji đưa tay lên chạm vào gáy Ryujin và kéo cô ấy lại gần, khiến môi họ chạm vào nhau.

Yeji hôn cô ấy.

Tay Yeji vẫn còn dính đầy sơn dẫn đến việc dính sơn lên cổ Ryujin, nhưng cô ấy không quan tâm. Cô ấy không quan tâm chút nào. Tất cả những gì cô ấy quan tâm là sự thật rằng cuối cùng cô ấy đã được hôn người con gái cô ấy yêu thương bao năm, tình yêu của cô ấy cuối cùng đã được đáp lại.

Ryujin nghĩ rằng mặc dù cô ấy đã từng trải qua hạnh phúc trong cuộc đời mình, nhưng trong khoảnh khắc đó cô ấy nhận ra rằng cô ấy không biết hạnh phúc là gì.

Hạnh phúc là Yeji.

Và cô ấy đã phát hiện ra ngày hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro