Chap 6: Tại sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giống như tuyết chưa tan hoàn toàn

Trong bóng đêm kia

Tớ tiếp tục với những cảm xúc này bên trong mình ... "

Yeji nhẹ nhàng hát, những ngón tay nhẹ nhàng gảy các hợp âm guitar. Đó là một ngày khác và cô đang ở trong phòng tập, vắt óc cố gắng nghĩ ra những từ hay nhất để diễn tả cảm xúc của mình.

Cô chỉ có một mình, bởi vì cô đã yêu cầu một cách rõ ràng rằng các bạn cùng ban nhạc của cô đừng đến. Cửa bị khóa và cô để chìa khóa trong ổ khóa, theo cách đó không ai có thể vào trong. Cô không quan tâm xem ban nhạc khác có cần luyện tập hay không. Cô phải tiếp tục viết bài hát, trước khi những từ ngữ trôi đi.

"Làm ơn, hãy nói cho tớ biết làm sao để cất được tình yêu này .." Nước mắt cô bắt đầu ứa ra, nhưng cô không quan tâm. Các từ ngữ dễ dàng hiện ra, có lẽ việc khóc đã giúp ích.

"Fuck," Cô nguyền rủa, lau nước mắt bằng tay áo hoodie của mình. "Tớ nhớ cậu." Cô tựa lưng vào chiếc ghế dài, mắt nhìn lên trần nhà.

Ngực cô đau, hơi thở nặng nề hơn, chắc do vừa khóc. Cô ước rằng việc bộc lộ cảm xúc khi khóc sẽ giúp ích cho cô, nhưng có điều là một khi cô đã bắt đầu khóc vì cô ấy, cô sẽ không thể dừng lại.

Cô ngâm nga giai điệu của bài hát, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. "Mọi thứ về cậu đã tan biến hết vào quá khứ ..." Cô hát, cố định vị trí ngồi của mình để viết các từ lên giấy. Tờ giấy lộn xộn, cô dùng bút viết nhiều lần đến nỗi không thể đọc được chữ.

Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô thở dài một hơi. Tại sao thậm chí có người ở đó khi cô đã bảo họ đừng đến?

"Không được vào!" Cô hét lên, tay vẫn trên cây đàn chơi đi chơi lại những hợp âm giống nhau.

"Mở cửa!" Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên từ bên ngoài. "Cây bass của em ở trong đó."

Cô gái tóc nâu đảo mắt nặng nề đến nỗi trong một giây cô nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục như thế này mãi. Cô đặt cây đàn trên ghế khi đứng dậy mở cửa.

Khi cô mở nó ra, Ryujin thậm chí còn không chào trước khi lao vào phòng để lấy cây bass quý giá của mình.

"Xin chào." Yeji nói, vẫn khó chịu như mọi khi.

"Chị đang làm gì ở đây mà khóa cửa lại? Chị không sở hữu nơi này." Cô gái tóc xanh nghiêm nghị nói với cô, hai tay ôm lấy cây bass.

"Có chứ, một phần."

"À, em cũng vậy. Chị không thể khóa cửa như vậy."

"Ai nói?" Yeji nhướng mày hỏi. Cô ghét khi Ryujin ra lệnh cho cô như vậy.

"Em nói, đồ ngốc."

"Chị không quan tâm đến những gì em nói, đồ ngốc." Cô gái mắt mèo nói, quay lại ngồi trên ghế. Cô lại cầm cây đàn lên để tập trung cho bài hát của mình.

"Đó là gì?" Cô gái tóc xanh hỏi, sau khi nhìn thấy một tờ giấy viết nguệch ngoặc trên bàn cà phê.

"Không phải việc của em."

Ryujin không nghe cô, như mọi khi, và cầm tờ giấy lên. Yeji đã nhanh chóng đứng dậy và cố gắng lấy lại, cô không muốn Ryujin đọc lời bài hát. Nó không liên quan đến cô ấy.

"Trả nó lại." Cô gái tóc nâu nói, cố gắng lấy tờ giấy ra khỏi tay Ryujin. Sau đó, cô ấy đang đọc nội dung của nó, và ngay lập tức bỏ nó xuống như thể cô ấy vừa chạm vào lửa.

Yeji bực bội cúi xuống nhặt nó lên.

"Đó là cho-"

"Ra khỏi đây."

"Yeji-"

"Chị không muốn nghe về nó, tránh ra." Cô tức giận nói, đẩy Ryujin về phía cửa. Cô gái thấp hơn vẫn đang cố gắng xử lý những gì mình vừa đọc được, cô ấy không thể tin vào mắt mình.

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì?" Yeji nghiêng đầu, mở cửa tầng hầm để người kia rời đi.

"Tại sao chị lại viết như vậy?" Ryujin hỏi, với một biểu cảm thay triệu lời nói. Cô ấy có vẻ buồn.

"Nó không liên quan đến em."

"Nhưng nó có-" Trước khi cô ấy có thể nói hết câu của mình, Yeji đã đóng cửa lại và nhanh chóng khóa nó lại.

Cô gái mắt mèo tựa lưng vào cửa, ngồi xuống. Hai tay cô ấy nắm lại thành nắm đấm rồi cô lấy tay che mặt.

Cô không muốn nói chuyện này với Ryujin, vết thương vẫn còn chưa lành. Như thể mọi thứ đã xảy ra vào ngày hôm trước. Nhưng nó đã không. Đã gần hai năm trôi qua, sao cô vẫn cảm thấy như vậy? Tại sao nó vẫn đau như vậy? Tại sao rất khó để tiếp tục?

Cô bật ra những tiếng thút thít, nức nở, cơ thể cô run lên và cô thực sự ước rằng cô ấy vẫn còn ở đây.

"Tại sao cậu lại bỏ rơi tớ?" Cô khóc lên, khuôn mặt khuất sau đầu gối và nước mắt ướt đẫm quần áo. Cô không quan tâm. Cô cần phải nói ra tất cả. "Tớ yêu cậu, vì sao cậu lại rời khỏi tớ." Cô tiếp tục ôm đầu gối và khóc.

Thứ duy nhất còn lại của cô ấy là những kỉ niệm và cây đàn mà cô ấy bảo cô phải giữ. Giờ thì cô đã biết tại sao cô ấy lại làm vậy. Cô biết tại sao cô ấy lại bảo cô phải giữ nó. Và thật đau khi chạm vào nó hoặc thậm chí nhìn vào nó.

"Tớ chỉ ước là cậu đã nói chuyện với tớ." Giọng cô mong manh, van xin. "Tớ có thể đã giúp được cậu." Nước mắt cứ thế tuôn rơi, lòng cô trĩu nặng.

Đã lâu rồi cô chưa khóc như vậy. Cô luôn cố gắng hết sức để giữ nó trong lòng, nhưng ngày đó ... mọi chuyện đã khác. Ryujin đã gây ra vài tác động và cô không thể ngừng khóc.

Cô lại nhớ đến mùa đông năm ấy, cảm giác lồng ngực nặng nề như thế nào. Cô cảm thấy đau đớn làm sao trong nhiều ngày. Ngày biến thành tuần. Tuần đã biến thành tháng. Những tháng đã biến thành năm. Và cô vẫn không thể bước tiếp. Cảm giác đó mỗi khi lướt qua tâm trí cô, nó luôn giống nhau. Nó không bao giờ thay đổi.

Cô đã hy vọng rằng sau một thời gian cô sẽ cảm thấy bớt đau hơn, nhưng cô đã nhầm.

Cô nhớ gia đình đã nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không có gì ổn cả. Không có gì là tốt. Tất cả đều sai. Tất cả đều cảm giác sai. Cô không thể làm bất cứ điều gì mà không cảm thấy tội lỗi, bởi vì cô đã không ở đó với cô ấy.

"Làm ơn, hãy để tớ bước tiếp .." Cô ngẩng đầu lên nhìn phía trước và trong một giây cô có thể thề rằng cô đã nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy đang đứng đó, ngay trước mặt. Mỉm cười. Nụ cười của cô ấy, ấm áp và tươi sáng như ánh mặt trời. Có một thứ gì đó đang chiếu sáng hình bóng của cô ấy, một ánh sáng trắng tinh khiết, ngay sau lưng cô ấy. Một thiên thần. Cô ấy trông như một thiên thần, giống như lần đầu tiên Yeji nhìn thấy cô ấy. Và cô ấy sẽ luôn ở trong tâm trí cô như một thiên thần. Thiên thần của riêng cô.

Yeji chớp mắt và ... cô ấy không còn ở đó nữa.

----

Mình mới phát hiện ra là bài hát tác giả dùng trong truyện là Fuyu no Hanashi (A winter story) nên mình sẽ coi vietsub rồi dịch mấy đoạn nhạc trong truyện. Về xưng hô trong bài hát thì mình để luôn cậu tớ cho đúng với Yeji và Minju, dù nó hơi kì nhưng mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro