Chap 8: Dừng lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biết gì không? Anh không quan tâm! Muốn làm gì thì làm."

"Gyu, em xin lỗi nhưng-"

"Anh đã nói là anh không quan tâm! Đi đi, Kai."

Yeji có thể nghe thấy giọng nói ồn ào của họ từ bên ngoài phòng tập, khiến cô muốn bước ra xa vì sợ mình xen vào sự riêng tư của họ.

Đã vài ngày rồi kể từ khi có sự căng thẳng giữa hai thành viên trong ban nhạc, thật là kỳ lạ. Họ chưa bao giờ cãi nhau trước đây, họ chỉ quấy rối nhau thôi.

"Ít nhất anh có thể nghe em nói được không, chúa ơi!"

Đó là dấu hiệu để Yeji rời đi, cô quyết định không làm gián đoạn bất cứ điều gì đang diễn ra bên trong và chỉ bận tâm đến việc riêng của mình.

Cô đi về phía quán cà phê gần đó, chọn ở lại đó cho đến khi bên trong dịu lại và cô có thể cùng họ luyện tập. Cuộc thi của các ban nhạc sẽ sớm bắt đầu, không nên có bất kỳ xung đột nào giữa họ nếu không họ sẽ thua ngay lập tức. Họ phải giành chiến thắng trong cuộc thi của các ban nhạc năm nay, họ nhất định phải thắng. Cô không thể để Ryujin thắng, cô không thể.

Cô ngồi vào một bàn trống sau khi gọi món như thường lệ. Cô lấy cuốn sổ ghi tất cả các bài hát tự sáng tác của mình ra, mở trang có bài hát mà cô đang viết. Cô chưa viết được nhiều, nhưng ít nhất có tiến triển. Vấn đề không phải là giai điệu, mà là lời bài hát. Cô đã nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng, vì cô đã nghĩ về việc tạo ra một bài hát cho cô ấy từ rất lâu rồi. Tuy nhiên, các từ ngữ không hiện ra. Có rất nhiều điều cô muốn nói, đến nỗi cô thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.

Cô cảm ơn người phục vụ đã mang đồ ăn cho mình, nở một nụ cười nhẹ trước khi quay lại với bài hát của mình.

"Mọi thứ về cậu đã tan biến hết vào quá khứ.." Cô khẽ hát câu đầu tiên của điệp khúc, gục đầu. "Và giờ đang lang thang trong vô định đến vĩnh hằng .."

Yeji nhìn lên từ cuốn sổ, cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô không biết là ai, nhưng cô có thể cảm nhận được. Vì vậy, cô nhìn xung quanh, cho đến khi mắt cô bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Cô nhìn đi chỗ khác, không muốn cô gái tóc xanh làm hỏng tâm trạng của mình. Cô không thực sự có tâm trạng tốt vào ngày hôm đó, đặc biệt là sau khi nghe thấy hai người bạn của mình cãi nhau.

Đôi mắt cô lại tập trung vào tờ giấy của mình, từ ngữ hiện ra dễ dàng hơn.

"Cùng với tớ ..." Cô thì thào một mình, không muốn ai nghe thấy. Cô không muốn Ryujin nghe thấy. Cô biết cô gái kia thực sự không thể nghe thấy mình, vì cô ấy đang ngồi cách xa cô, nhưng cho chắc. "Người mà đã không thể nói lời tạm biệt hay là bước tiếp .."

Yeji hít một hơi thật sâu. Cô đã viết xong đoạn điệp khúc, đó là một bước tiến lớn đối với cô. Cô quyết định rằng hôm nay như vậy là đủ rồi, cô không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Ryujin lâu hơn nữa. Đặc biệt là với cô ấy đang nhìn chằm chằm cô như vậy, thật là khó chịu. Tại sao cô ấy thậm chí còn nhìn chằm chằm? Sao đột nhiên cô ấy lại quan tâm? Không có vẻ là cô ấy đã quan tâm khi chuyện kia xảy ra.

"Yeji." Cô nghe thấy cô ấy gọi tên mình khi cô đang đi về phía lối ra. Cô không thèm dừng lại hay thậm chí quay lại nhìn cô gái tóc xanh, cô cứ thế bước ra khỏi quán cà phê.

"Yeji, đợi đã."

Cô gái tóc nâu bắt đầu bước nhanh hơn, đi thẳng vào phòng tập. Cô không có ý định nói chuyện với cô ấy, thậm chí còn không muốn nghe giọng nói của cô ấy.

"Làm ơn đi."

Chỉ một từ đó thôi đã khiến cô dừng lại ngay khi bước chân vào khu chung cư. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm cô nghe thấy cô ấy nói từ đó. Ít nhất là với cô. Yeji không biết phải cảm thấy thế nào cũng như không biết phản ứng ra sao, họ đã không có một cuộc nói chuyện nghiêm túc trong một thời gian dài đến mức cô thậm chí còn không biết liệu người kia có thể làm như vậy hay không.

"Gì?" Yeji hỏi, cuối cùng quay lại đối mặt với cô gái thấp hơn. "Em muốn gì?"

"Chị không nên viết bài hát đó." Ryujin nói, khiến cô gái tóc nâu không nói nên lời.

"Em là ai mà có quyền bảo chị có thể hay không thể làm cái gì?" Cô gái mắt mèo đáp trả, tiến lại gần Ryujin một bước và nhìn cô ấy với ánh mắt đầy tức giận.

"Chị chỉ đang làm tổn thương chính mình." Cô gái tóc xanh nói, ánh mắt không hề tức giận. Đôi mắt có vẻ lo lắng ... gần như vậy.

"Em chẳng biết gì về cảm xúc của chị đâu." Cô nghiến răng trả lời. Người kia thực sự bắt đầu làm cô tức giận, như mọi khi.

"Hôm trước em đã thấy chị trông như thế nào, không ổn chút nào."

"Em có im đi không !?" Yeji hét lên, hai tay cô ấy giơ lên ​​cao. "Em không có quyền bảo chị phải làm gì! Em có hiểu không !?" Giọng cô rất lớn, vang vọng cả hành lang của tòa nhà. Với mỗi lời cô ấy nói, ngón trỏ của cô ấy sẽ đập vào ngực Ryujin.

"Dừng lại." Ryujin nói với cô bằng một giọng bình tĩnh, tay cô ấy chạm vào Yeji để ngăn cô đánh vào ngực cô ấy.

Yeji ngay lập tức thu tay lại khỏi sự đụng chạm của người kia, cảm giác như thể mình bị bỏng vì điều đó.

"Đừng chạm vào chị." Cô gái mắt mèo nghiêm nghị nói, lùi lại một bước. "Ngoài ra, hãy để tâm đến công việc của riêng em. Toàn bộ bài hát này," Yeji dùng tay để nhấn mạnh "toàn bộ". "Nó không liên quan đến em."

"Có đó."

"Không, nó không có!" Yeji kêu lên, lại bắt đầu mất bình tĩnh. Thật phiền làm sao Ryujin lại luôn can thiệp vào việc của cô. Đây là vài thứ mà cô muốn làm cho Minju, nhưng Ryujin cứ ở đây và giả vờ như mọi thứ đều xoay quanh cô ấy trong khi không phải. Cô ấy không ở bên khi cô cần cô ấy, tại sao tự dưng lại quan tâm đến cô như vậy? Cô không quan tâm đến sự thương hại của cô ấy. Cô không muốn nó. "Đó là mối quan hệ của chị, không phải của em. Em có hiểu không !?"

Ryujin cắn môi, như thể để không thốt ra bất cứ điều gì có thể làm tổn thương người kia quá nhiều. Cô ấy biết khoảng thời gian này trong năm đối với Yeji đã đủ khó khăn rồi, cô ấy không muốn làm cho nó trở nên tồi tệ hơn. Nếu Yeji không muốn cô ấy lo lắng về mình thì tốt thôi. Cô ấy sẽ không lo lắng.

"Được rồi," Ryujin gật đầu, lùi lại một bước. "Em sẽ đi ngay bây giờ." Cô ấy nói thêm, khi cô ấy bắt đầu đi về phía lối ra.

"Tốt."

"Tuyệt vời."

"Amazing."

"Xuất sắc." Ryujin nói lời cuối cùng, đóng cửa tòa nhà sau lưng và để lại Yeji một mình.

Cô gái tóc nâu đảo mắt nhìn người kia, ghét cách cô ấy luôn muốn là người nói lời kết thúc trong cuộc tranh luận của họ. Cô không thể chịu đựng được cô ấy chút nào.

Cô nhận thấy rằng cuộc cãi vã của hai chàng trai đã ngừng lại, hoặc ít nhất là cô hy vọng.

Khi bước vào tầng hầm, cô ngạc nhiên khi thấy cả hai đang đùa giỡn với nhau. Cô nghĩ đó là điều tốt, cô không muốn có bất kỳ drama nào trong ban nhạc của mình.

"Này, chị đến muộn." Kai chỉ ra, ngay khi nhìn thấy cô gái mắt mèo bước vào phòng tập.

"Yeah, chị biết." Yeji đáp, ngồi xuống ghế. "Chị thực sự đã đến đúng giờ, nhưng chị nghe tiếng cãi nhau và nó có vẻ nghiêm trọng nên chị không muốn làm gián đoạn." Cô nhún vai, cầm lấy cây bass.

"Ồ." Cả Kai và Beomgyu nói cùng một lúc, cười khúc khích sau đó. "Không có gì nghiêm trọng." Beomgyu giải thích, khiến cô gái tóc nâu thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt đấy." Cô gật đầu, mắt lướt qua cuốn sổ ghi bài hát của mình. "Hôm nay chị muốn tập bài hát mới. Chị chưa xong phần lời, nhưng phần nhạc cụ đã hoàn thành." Cô nói với họ, và hai anh chàng gật đầu.

Cô quyết định thể hiện chúng trước vì phần guitar hơi khó và cô nghĩ Beomgyu cần một thời gian để học. Cô biết dù sao thì cậu ấy cũng sẽ làm tốt, nhưng tốt hơn hết là đừng làm mọi chuyện vào phút cuối. Phần đánh trống cũng khá khó, nhưng Kai thực sự không gặp khó khăn gì khi học mọi thứ. Cậu ấy thực sự tập khá nhanh.

Và thời gian còn lại của buổi chiều như thế, chỉ là cả ba người cùng nhau luyện tập và cười đùa. Cô thực sự vui mừng vì hai người không tranh cãi nhau vì bất cứ điều gì nghiêm trọng, bởi vì trong một thoáng cô đã rất lo ngại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro