CHAP 2: JUST ROCK THE WORLD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy Wendy-ssi, cô có thể nói cho chúng tôi biết, cảm nhận của cô về những gì đã xảy ra không?" Người dẫn chương trình đặt ra câu hỏi cho cô tân binh trẻ tuổi.

"Thành thật mà nói thì... Tôi cảm thấy rất tệ, Irene-ssi không phải là người duy nhất có lỗi trong chuyện này vì tôi cũng đã nói một vài lời với cô ấy. Tôi không thể tin được cô ấy lại là người duy nhất phải nhận rất nhiều lời chỉ trích trong khi chính tôi cũng là người phải chịu trách nhiệm cho mọi việc." Wendy trả lời câu hỏi một cách rất trôi chảy giống như cô đã từng luyện tập cho việc này hàng trăm lần.

"Việc tôi đã làm không đúng chút nào. Vì là một người lớn và trưởng thành nên tôi cần phải cẩn thận hơn trong từng lời ăn tiếng nói và hành động của mình. Nếu các bạn cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ dùng cơ hội này để nói lời xin lỗi với Wendy và với tất cả các fans của cô ấy. Tôi biết là sẽ có rất nhiều người thất vọng và tôi xin hứa không để sự việc này xảy ra thêm một lần nào nữa. Wendy, em có thể tha thứ cho chị không?" Irene nhìn vào cô gái trẻ tuổi hơn với một gương mặt đầy sự giả dối. Trong đầu cô lúc này không muốn làm gì khác hơn ngoài việc lao vào đâm cô gái trước mặt mình và đem chôn cô gái đó thật sâu dưới lòng đất.

"Tất nhiên rồi unnie, em cũng muốn nói lời xin lỗi với chị", Wendy dùng giọng điệu giả tạo ngọt ngào của mình để lừa mọi người.

Hai người kết thúc mọi rắc rối bằng một cái ôm và khán giả cùng người dẫn chương trình thì dành cho họ một tràng pháo tay sau một màn tạ lỗi rất là cảm động này. Nhưng họ đâu thể biết rằng tất cả những nỗi ân hận và tha thứ này chỉ là một vở kịch. Wendy trưng ra một nụ cười "ngọt ngào" nhưng Irene biết rằng nụ cười đó không bình thường một chút nào. Nụ cười đó như để báo hiệu cho cô biết rằng có một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Để che giấu sự lo lắng của mình, Irene nở một nụ cười nhẹ và cả hai lại tiếp tục cuộc phỏng vấn.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, cô gái lớn tuổi chuẩn bị trở về nhà thì bỗng nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Irene quay lại và đó không ai khác ngoài người đã gây ra cho cô biết bao sự thống khổ, tổn thương.

"Cô muốn cái gì?" Irene cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thực ra thì cô đang cảm thấy rất sợ hãi.

"Đến chỗ ở của tôi trong một giờ nữa, tôi sẽ gửi cho chị địa chỉ", Wendy nói với Irene bằng một tông giọng trầm thấp trước khi cô rời đi.

Ngay lúc này, Irene thực sự chỉ muốn bản thân chết quách đi cho xong. Cô nhìn trái và phải để kiểm tra rằng có ai ở xung quanh đây hay không và khi cô chắc chắn rằng không có ai thì cô bắt đầu thở ra một tiếng phàn nàn khó chịu. Tại sao, Chúa ơi,tại sao?

Khi Irene bước vào "động Quỷ", cô cứ mường tượng rằng nó sẽ giống như một cái ngục tối tăm với những thiết bị tra tấn vô cùng dã man. Nhưng khi cô mở mắt ra, cô rất ngạc nhiên khi nơi đây lại rất gọn gàng và sạch sẽ. Nó là một căn hộ hiện đại với tông màu chủ đạo là màu trắng cùng một thứ ánh sáng màu xanh. Phòng khách vẫn sẽ được sáng sủa ngay cả khi căn hộ không có đầy đủ ánh sáng, điều đó không là vấn đề lớn vì từ phía bên kia có một cái cửa kính lớn có thể nhìn rõ được hết quang cảnh của thành phố rực rỡ này.

"Tôi đoán là chị có vẻ thích nơi này?" Wendy đứng ở quầy bar mini trong căn hộ của mình ra hiệu cho Irene rằng cô có muốn uống một chút gì đó không. Nhưng tất nhiên là Irene lắc đầu từ chối.

"Cô không sống chung với thành viên khác trong nhóm?" Irene hỏi Wendy.

Wendy nhấp một ngụm đồ uống trong tay mình trước khi trả lời "Tôi có, nhưng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ với chị, tôi không muốn làm phiền em ấy. Huống chi .... Em ấy vẫn chưa đủ tuổi, tôi không muốn làm em ấy hư hỏng thêm nữa."

Trong một phút giây nào đó Wendy giống như là một trưởng nhóm vô cùng có trách nhiệm nhưng sau đó nó lại ngay lập tức biến mất. "Chị có thể tưởng tượng được em ấy sẽ cảm thấy tra tấn như thế nào khi nghe tiếng kêu van và rên rỉ của chị không? Không, tôi không hề có ý định sẽ làm vậy."

Khuôn mặt của Irene trở nên tối sầm lại. Điều đó có nghĩa là Wendy không hề nói đùa về việc cô thực sự sẽ trở thành một nô lệ tình dục. Đột nhiên, Irene trở nên căng thẳng với mọi cử chỉ mà Wendy thực hiện, thậm chí chỉ là một cái chớp mắt, cũng đủ khiến cho cô gái lớn tuổi nao núng. Cô thực sự không muốn làm điều này, nó thực sự quá khó chịu và làm mất đi lòng tự trọng của cô.

"Chị có thể thư giãn không? Nó không giống như là tôi sẽ cưỡng hiếp chị", Wendy nhận thấy được sự lo lắng của Irene khi cô đi đến chiếc ghế bằng da và ngồi xuống. "Tôi không ép chị phải làm những điều mà chị không muốn nhưng chị vẫn phải làm một số điều cho tôi", cô gái trẻ tuổi nhấp thêm một ngụm đồ uống từ chiếc ly trong tay cô.

"Đó.. Đó là gì?" Irene lắp bắp.

Wendy đặt số tiền nhỏ cho Irene bên cạnh đồ uống của cô trên chiếc bàn cà phê trong khi cô ra hiệu cho Irene đến gần cô hơn. Khi cảm thấy Irene đã đến đủ gần, Wendy vương tay ra kéo Irene rơi vào lòng mình. Nhận ra tay mình đang đặt trên người Wendy, Irene cảm thấy sự gần gũi này có chút xấu hổ.

Vì một vài lí do nào đó mà Wendy nhận ra rằng cô gái lớn tuổi này rất thú vị. Ngay cả khi chỉ có một chút tiếp xúc và chú ý nhỏ cũng đủ khiến Irene trở nên lúng túng mà đỏ mặt, phản ứng này chỉ có thể lí giải cho một điều.

"Chị vẫn còn trinh?" Đây giống như là một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.

Irene mở to mắt của mình khi nghe lời nói đó của Wendy nhưng cô không phủ định nó. Cô không biết rằng điều đó lại làm cô đỏ mặt nhiều như vậy. Cùng với sự im lặng của cô thì càng chắc chắn rằng Wendy đã đúng.

"Lại thêm một lí do nữa để tôi không ép buộc chị về sau" Wendy nói nhẹ nhàng trong khi cô đưa tay mình đặt lên má của cô gái lớn tuổi hơn.

Irene nhìn Wendy bằng đôi mắt nâu xinh đẹp của mình và Wendy không thể nào kiềm chế được mà nghiêng người về trước để dành cho cô một nụ hôn. Nó bắt đầu một cách chậm rãi nhưng có vẻ Irene đã dần quen với điều đó, nó trở nên nóng bỏng và mãnh liệt hơn. Khi chiếc lưỡi tiến vào trong, Irene đã ném lý trí của mình ra ngoài cửa sổ. Chuyện quái gì thế này, tại sao Wendy lại là một người hôn giỏi như vậy? Nụ hôn đầu giữa họ, Irene phải thừa nhận rằng nó quá mạnh mẽ và cô không thích nó một tí nào, nhưng nụ hôn này lại là một câu chuyện khác. Không được suy nghĩ lệch lạc vào lúc này! Cô chỉ thích nụ hôn, chứ KHÔNG phải người đứng sau nụ hôn đó.

Irene có thể nếm được vị thức uống của Wendy từ cái khóa môi của cô ấy và cô rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng nó không phải là vị của một thứ thức uống có cồn đắng ngắt. Nó rất ngọt và có mùi trái cây. Đó chắc chắn là hương vị của dứa và dâu tây, cô thích nó. Cô thích nó đến mức không nhận ra tay mình đã thay đổi vị trí từ lúc nào, lúc này tay cô đang quấn quanh cổ của cô gái trẻ tuổi hơn khiến khoảng cách của cả hai ngày càng gần hơn.

Hơi thở của hai người trở nên khó khăn hơn và đầu của cả hai liên tục thay đổi vị trí từ trái sang phải để thỏa mãn khát khao mãnh liệt của mình. Ngay khi Irene nghĩ cô không muốn phá bỏ nụ hôn của cả hai, thì Wendy đã chấm dứt nụ hôn. Họ giữ cho trán của họ ép sát vào nhau và họ nhắm nghiền mắt như để cho họ có thời gian để suy nghĩ về chuyện quái gì vừa mới xảy ra.

"Nếu chị không muốn tôi lột bỏ hết quần áo mà chị đang mặc trên người ngay tại đây và ngay bây giờ, thì tôi đề nghị chị đứng lên và rời khỏi người tôi", Wendy cảnh báo.

Phải mất vài giây Irene mới có thể "tiêu hóa" những lời nói đó, nhưng khi cô hiểu ra, cô đã lập tức đứng lên và lùi lại cách xa "Quỷ vương" bé nhỏ ít nhất là vài mét. Wendy tiến về phía trước, uống hết đồ uống còn sót lại của mình trước khi cô rời đi và sau đó cô lại đi vào nhà bếp một lần nữa. Như một chú cún con bị lạc, Irene bẽn lẽn đi theo sau cô.

Cô gái trẻ đặt cái ly trong chiếc bồn rửa trước khi quay lại nói chuyện với Irene lần cuối cùng. "Công việc của chị rất đơn giản. Khi tôi gọi cho chị, hãy đến đây ngay lập tức. Không được phản đối trừ khi chị không có mặt ở trên đất nước này. Đôi khi tôi sẽ đòi hỏi chị nhiều hơn là một nụ hôn và chị phải chuẩn bị cho điều đó nhưng chúng ta sẽ không dừng lại bằng bất cứ giá nào trừ khi chị nói với tôi. Và điều đó có vẻ sẽ khá là thú vị", Wendy bỏ tay vào túi và lấy ra một cái thẻ cứng được làm bằng nhựa trông giống như là một chiếc thẻ tín dụng.

"Đây là gì?" Irene hỏi trong khi Wendy đưa nó cho cô.

"Thẻ khóa của căn hộ này. Như thế nếu chị đến đây trước tôi chị không cần phải đợi ở bên ngoài", Wendy trả lời trước khi rời đi bỏ lại Irene ở phía sau.

Cô gái lớn tuổi bước ra phòng khách và nhìn thấy Wendy đang mở cửa cho cô ấy, điều này rõ ràng là đã đến lúc cô phải rời đi.

"À .. uhmm.. Tôi có thể hỏi một điều cuối cùng hay không?" Irene nhìn xuống cùng với những ngón tay lúng túng của mình.

"Đó là gì?" Wendy nhướng mày.

"Cô có phải là người theo xu hướng thích... bạo dâm không?" Bây giờ Irene không cách nào có thể nhìn thẳng vào mắt Wendy. Đó là một câu hỏi đáng xấu hổ nhưng nó là điều mà Irene lo lắng nhất.

Câu hỏi đó đã làm Wendy phải dùng hết khả năng kiềm chế của mình để không làm vỡ bầu không khí lúc đó. Cô không muốn cô gái lớn tuổi hơn phải xấu hổ hơn nữa, nhưng làm sao cô có thể nhịn được cười khi mà cô ấy lại hỏi một cách dễ thương như vậy. Bạn nên thấy cô ấy dễ thương như thế nào với hai má đỏ ứng và cả cái cách cô ấy cúi mặt xuống nhìn mặt đất. Đây có phải là nhóm trưởng khắt khe và quyền lực của Red Velvet hay không? Cô ấy thậm chí còn không thể dọa nổi một chú cún con.

"Đó là kiểu ấn tượng mà chị có về tôi? Tôi không phải loại ngông cuồng như thế", Wendy cười khúc khích. "Nhưng tất nhiên nếu đó là những gì chị nghĩ đến thì...." Wendy nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai Irene,"Chúng ta có thể làm một vài thứ giống như vậy."

Mắt của Irene tối dần và cô nhanh chóng lao về phía cửa để rời khỏi đây trước khi Wendy kịp làm thêm cái gì đó trên người cô. Cô nhóm trưởng trẻ tuổi quan sát cô gái dễ thương chạy xuống cầu thang với một nụ cười. Làm thế nào mà một cô gái lớn hơn cô ba tuổi lại có thể dễ thương hơn một chú cún con mới sinh như vậy ? Ôi, Wendy chắc sẽ làm hư hỏng tâm trí của cô gái ngây thơ này mất.

Irene và Seulgi vừa kết thúc buổi thảo luận với công ty về một dự án mới. Họ không nhận được thông tin chi tiết nhưng công ty bảo rằng đó sẽ là một sự bùng nổ lớn và đáng để mong đợi. Hai cô gái đóng gói đồ đạc của họ và đi đến phòng tập để luyện nhảy.

Với những động tác chính xác và uyển chuyển, cả hai người giống như những mảnh ghép còn thiếu đã tìm thấy nhau. Khi bài hát kết thúc và họ đã thực hiện động tác cuối cùng nhưng họ không thể nào không phát ra một tràng cười lớn khi họ nhìn thấy những hành động của nhau trong gương. Hai người quyết định luyện tập vũ đạo thêm một lần nữa, khi Irene đến để bật lại ca khúc của họ, thì bỗng tiếng chuông điện thoại của Irene làm vang dội khắp cả phòng.

Cô gái lớn tuổi chạy đến chiếc túi của mình để kiểm tra và cô căng thẳng khi nhận ra rằng ai là người đã gọi đến. Không ai khác ngoài cái con người chỉ biết hành hạ cô. Seulgi nhận ra sự thay đổi đột ngột của Irene và cô nhìn vào người chị bên cạnh mình.

"Ai đó ?" Irene trả lời một cách lịch sự bởi vì có Seulgi ở bên cạnh nếu không thì cô đã nói "Cô lại muốn cái quái gì nữa đây?"

"Tôi đang làm việc ở một chương trình radio và tôi sẽ có mặt ở căn hộ trong hai giờ nữa. Tôi muốn chị chuẩn bị bữa tối trong lúc tôi đến đó và tôi cũng muốn nhìn thấy chị mặc thử một vài thứ đặc biệt mà tôi đã mua cho chị."

Irene thực sự muốn phản đối và hét lên với cô quỷ nhỏ nhưng lại một nữa cô nhận ra rằng cô không ở một mình. "Đó là thứ gì?" Thay vào đó, cô quyết định đặt câu hỏi.

"Ồ, để tôi xem. Nó nằm trong phòng ngủ của tôi, được gói trong một chiếc hộp xinh xắn đặt ở trên giường. Nếu chị không mặc nó, chị biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi đấy", Wendy chắc lưỡi.

Cô gái lớn tuổi nhắm mắt lại và nghĩ đến hàng trăm cách khác nhau để có thể giết Wendy mà không ai có thể tìm ra thủ phạm giết người. "Tôi sẽ đến đó nhưng tôi phải hoàn thành việc luyện tập trước đã. Tôi đang ở phòng thu", Irene nói.

"Miễn là chị hoàn thành hai nhiệm vụ đơn giản mà tôi giao cho chị trong lúc tôi về đến nhà. Tôi không quan tâm đến những gì chị làm với thời gian của chị trước đó. Nhưng, tôi phải cảnh báo chị là... Cái tủ lạnh của tôi cũng trống rỗng như trái tim của tôi vậy nên tôi nghĩ có lẽ chị sẽ muốn mua sắm một chút", Wendy nói như thể đó là thứ mang lại niềm vui cho bản thân cô vậy.

"Được rồi, sao cũng được. Tôi sẽ ở đó", Irene nhìn vào gương và bắt gặp ánh mắt của Seulgi đang chăm chú vào mình.

"Tốt thôi. Gặp chị sau", Wendy nói lời cuối trước khi cúp máy.

Irene đặt điện thoại vào túi và trở lại vị trí của mình. Cô ấy thở dài trước khi đưa ra đề nghị cho thành viên duy nhất trong nhóm mình. "Này, chúng ta có thể kết thúc sớm buổi tập hôm nay không? Chị có một người chị cần phải gặp..." Irene lên tiếng.

Nếu là trong một dịp nào khác, Seulgi sẽ nói đùa và trêu chọc thủ lĩnh của mình bằng những câu nói như "Là ai? Bạn trai của chị ?" để không nảy sinh sự nghi ngờ, nhưng xét theo thời điểm này tâm trạng Irene đột nhiên trở nên ảm đạm, cô biết đó không phải lúc để đưa ra những câu đùa như thế. Thêm vào đó, cô hoàn toàn không thích cái ý nghĩ rằng Irene sẽ hẹn hò với một ai đó, điều này làm cho cô cảm thấy sôi máu . Tuy nhiên, cô vẫn không bộc phát và cho cô gái lớn tuổi sự riêng tư của cô ấy. Irene sẽ tự động nói khi nào cô ấy muốn.

"Chắc chắn rồi, không vấn đề gì. Chúng ta có thể bắt đầu sớm vào sáng ngày mai. Sẽ không mất nhiều thời gian của chị chứ ?" Seulgi hỏi.

"Chị không chắc nhưng nếu chị không thể đến, chị sẽ gọi quản lý", Cô trả lời trước khi nhấn nút phát nhạc và luyện tập lại vũ đạo của họ một lần nữa.

Sau đó Seulgi cũng nhận ra những chuyển động bất thường của nhóm trưởng. Chuyển động của cô ấy ít chính xác hơn và có một chút lơ đãng trong đó. Lại một lần nữa Irene không chú ý và làm rối tung vũ đạo mà họ đã tập luyện hơn một năm nay. Điều đó làm cho Seulgi cảm thấy lo lắng. Thứ gì trên thế giới này có thể làm cho Irene bối rối và bức bối như vậy ? Cô gái trẻ tuổi hi vọng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra, nếu không cô không biết phải làm như nào nếu chuyện đó thực sự đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro