21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Thiên Tỉ thu dọn đồ đạc xong cầm lấy một cuốn sổ, nhớ kỹ nội dung ghi trong đó sau đó cất cuốn sổ vào túi rồi ra khỏi cửa. Rõ ràng trước kia cũng là một mình, vì sao hiện tại lại cảm thấy tịch mịch cùng cô độc như vậy, cô độc đến đáng sợ, trong đầu một lần lại một lần nhớ tới bộ dáng lải nhải của Vương Nguyên, tuy rằng mỗi lần Thiên Tỉ đều sẽ ghét bỏ Vương Nguyên thật ồn ào, nhưng lần nào cũng bật cười, ánh mắt sủng nịch nhìn Vương Nguyên, nghĩ vậy Thiên Tỉ không khỏi lộ ra một tia cười khổ, “Về sau không còn cơ hội nữa rồi.”

“Dịch Dương Thiên Tỉ!”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm bạc hà quen thuộc, Thiên Tỉ dừng một chút, đương nhiên cũng chỉ là dừng một chút sau khi lấy lại tinh thần liền tiếp tục đi về phía trước, chân bước nhanh hơn.

Phía sau Vương Nguyên không để ý tới Vương Tuấn Khải ở bên cạnh, lập tức chạy đến phía trước chặn Thiên Tỉ lại.

Nhìn Vương Nguyên chắn trước mặt mình, Thiên Tỉ nhíu mày muốn đi vòng qua người Vương Nguyên, nhưng thử vài lần vẫn là bị Vương Nguyên ngăn cản, chân mày nhăn đến càng chặt.

“Cậu chắn đường của tôi” Giọng nói lạnh băng từ trong miệng Thiên Tỉ phát ra, Thiên Tỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Vương Nguyên sau khi nghe cậu nói xong đang ngây ngẩn cả người.

“Thiên Tỉ, tớ có một vài lời muốn nói với cậu.” Hít một hơi thật sâu, Vương Nguyên lấy hết can đảm nói “Thiên Tỉ cậu vẫn luôn đối với tớ rất tốt, đặc biệt là khi Tiểu Khải bỏ đi, cậu là người duy nhất vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh tớ, thực xin lỗi lần trước cậu thổ lộ với tớ nhưng tớ không đáp lại, còn đánh cậu, từ đầu tớ vẫn luôn cho rằng tớ chỉ coi cậu là người bạn tốt nhất, sau mới phát hiện không phải thế, chỉ là tớ vẫn luôn không nhận ra.”

Mỗi câu của Vương Nguyên nói ra đều đâm vào tim Thiên Tỉ, bàn tay nắm cặp sách càng thêm chặt, nỗ lực áp chế cảm xúc của mình, rõ ràng là nhưng lời mà mình chờ mong nhất, hiện tại lại làm Thiên Tỉ cảm thấy nặng nề, một người không biết còn có thể sống bao lâu sợ hãi nhất chính là người mình yêu cũng yêu mình, cậu vô cùng muốn nghe mấy chữ kia, hiện tại lại không muốn để cậu ấy nói ra.

“Cho nên, Thiên Tỉ……”

“Không quan trọng.” Không đợi Vương Nguyên nói xong Thiên Tỉ liền mở miệng, cậu biết kế tiếp Vương Nguyên muốn nói cái gì, cậu sợ hãi, sợ hãi Vương Nguyên sẽ nói ra mấy chữ kia.

“Hả!” Vương Nguyên giật mình nhìn Thiên Tỉ, “Cái gì!”

“Tôi nói là không quan trọng, mặc kệ là trước đây hiện tại hay là về sau đều không quan trọng nữa, chúng ta vẫn là trở lại như lúc ban đầu đi!” Thiên Tỉ nói xong không để ý tới Vương Nguyên, lập tức đi qua, để lại Vương Nguyên tiếp tục ngây người cùng Vương Tuấn Khải đứng ở phía xa.

Nhìn thấy Thiên Tỉ đi rồi, Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên còn đứng im ở đó cúi đầu thấy không rõ vẻ mặt của cậu, nhưng nhìn vào bàn tay đang nắm chặt cùng cả người run rẩy, Vương Tuấn Khải liền biết Vương Nguyên hiện tại có bao nhiêu thương tâm, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Vương Nguyên nhỏ giọng hỏi “Không sao chứ?”

“Không phải anh nói cậu ấy chỉ là đang giận dỗi sao? Không phải anh nói cậu ấy sẽ tha thứ cho em sao?” Rõ ràng là thanh âm bạc hà thanh thúy, hiện giờ lại khàn khàn không có nửa điểm giống thanh âm bạc hà.

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói, tâm đột nhiên đau nhói, rốt cuộc là có bao nhiêu đau xót, bao lớn ẩn nhẫn mới có thể đem một thanh ân bạc hà trở nên trầm khàn như thế. Vương Tuấn Khải khẽ thở dài một cái, thì ra em yêu cậu ta sâu đậm tới vậy rồi sao?, Vương Tuấn Khải nghĩ. Anh chưa từng gặp qua Vương Nguyên như vậy, giống một con búp bê sắp rách nát.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi vào lớp liền nhìn thấy Thiên Tỉ cùng Vũ Hinh đang thảo luận bài tập, khuôn mặt vừa rồi còn vô biểu tình, hiện tại lại xuất hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ. Vương Nguyên nhìn, tâm kịch liệt đau.

Vương Tuấn Khải thấy cảnh này, lo lắng nhìn về phía Vương Nguyên mà anh thật vất vả mới trấn an được cảm xúc, nhìn thấy mặt Vương Nguyên dần trở nên trắng bệch, Vương Tuấn Khải nhanh chóng đem Vương Nguyên lôi đi, chỉ là Thiên Tỉ ngồi ở phía trước, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên ngồi ở phía sau, chỉ cần vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Thiên Tỉ.

Vương Nguyên nhìn đầu Thiên Tỉ và Vũ Hinh dựa đến càng ngày càng gần, trong lòng lửa giận theo thời gian một chút một chút gia tăng. Tất cả đều được Vương Tuấn Khải xem ở trong mắt, nhìn Vương Nguyên mỗi tiết đều nhìn chằm chằm bên kia, nhìn Vương Nguyên nắm chặt cây bút trong tay, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài.

Vương Nguyên nhìn thấy Thiên Tỉ lại lần nữa lộ ra má lúm đồng tiền rốt cuộc nhịn không được nữa, lấy ra một quyển sách bài tập toán, Vương Nguyên đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Thiên Tỉ, đem sách ném lên bàn Thiên Tỉ. Thiên Tỉ cùng Vũ Hinh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nguyên, đặc biệt là Thiên Tỉ khi nhìn thấy Vương Nguyên, trong nháy mắt chân mày gắt gao nhăn lại.

Vương Nguyên lung tung mở ra một tờ chỉ vào bài tập trên đó nói “Bài này tớ không biết làm.”

Nghe Vương Nguyên nói như vậy, Thiên Tỉ càng nhăn mày. “Cậu cùng Tiểu Khải mới là một nhóm, cậu đi hỏi Tiểu Khải đi.”

“Anh ấy cũng không biết làm.”

Thiên Tỉ nhìn thoáng qua đề bài bất đắc dĩ thở dài “Nội dung này chúng ta còn chưa học tới, không cần làm.”

“Tớ muốn biết bài này làm như thế nào.”

“Bài này còn chưa học tới.”

“Nhưng cậu biết làm.”

Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn đôi mắt kiên định kia, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, ai cũng không nói gì nữa.

Một lát sau Thiên Tỉ dời đi ánh mắt nhìn phía trước nhàn nhạt nói “Vương Nguyên, đừng náo loạn, cậu không mệt sao?”

Những lời này tựa như một lưỡi dao lạnh băng thật sâu đâm vào tim Vương Nguyên.

...

Thiên Tỉ không biết mình là như thế nào vượt qua ngày hôm nay, nghe được Vương Nguyên ồ một tiếng tâm thật sự rất đau, đau đến hít thở không thông, cậu chưa bao giờ biết giọng nói của Vương Nguyên có thể trở nên trầm thấp như thế, nhìn Vương Nguyên tịch mịch cúi đầu về chỗ ngồi của mình, nhìn Vương Nguyên cúi đầu nguyên một ngày, nhìn Vương Nguyên đần độn vượt qua một ngày, Thiên Tỉ thật muốn giống như trước kia đi ôn nhu xoa đầu an ủi cậu ấy, nhưng mà hiện tại cậu không thể, việc duy nhất cậu có thể làm chính là đẩy Vương Nguyên ra, càng xa càng tốt. Vì sao muốn đẩy ra, không phải bởi vì Vương Tuấn Khải trở về, cũng không phải vì Vương Nguyên cự tuyệt, mà là vì căn bệnh.

…………

“Thiên Tỉ ca, bệnh của anh thế nào rồi?” Vũ Hinh cẩn thận hỏi, đối với việc Thiên Tỉ đột nhiên kêu cô tới vườn cây tản bộ, Vũ Hinh mặc dù có cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn tới.

“Còn khá tốt!” Như cũ là đơn giản trả lời “Mấy ngày nữa anh phải đi Mỹ, để tiện điều trị.”

“Ừm…… Cũng tốt” Đối với việc này, Vũ Hinh tuy rằng không nỡ nhưng còn có thể thế nào, cô biết rõ bệnh tình của Thiên Tỉ, ra nước ngoài có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Vũ Hinh nghĩ nghĩ, từ trên cổ gỡ xuống một khối ngọc, đưa cho Thiên Tỉ “Đây miếng ngọc mà anh trai em vẫn luôn đeo, từ khi anh ấy qua đời em liên mang ở trên người, hiện tại em đem nó cho anh, em hy vọng anh sẽ giữ nó, như vậy anh trai em liền có thể ở trên trời phù hộ cho anh, giúp anh giải phẫu thành công.”

Vũ Hinh nói xong nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy xuống, Thiên Tỉ nắm chặt ngọc bội trên tay gật gật đầu, từ trong túi lấy ra khăn giấy giúp Vũ Hinh lau khô nước mắt. “Anh sẽ mang theo nó, anh biết ra nước ngoài học chuyên sâu về âm nhạc là ước nguyện của anh trai em, vốn dự định là anh và anh trai em cùng nhau đi, chính là không có cơ hội này, anh đã kêu Lưu Chí Hoành giúp em chuẩn bị tốt mọi thứ, em nhất định phải quý trọng cơ hội này, anh hy vọng khi chúng ta gặp lại em có thể đàn một bài hát cho anh nghe.”

“Vâng!” Vũ Hinh gật gật đầu vươn tay gắt gao ôm Thiên Tỉ, “Hứa với em anh nhất định phải khỏe lại, em đã mất đi một người anh trai, em không muốn lại mất đi một người nữa.”

“Ừm! Anh hứa.”

...

Sau hôm đó chuyện Thiên Tỉ là tên băng sơn ngàn năm lại yêu đương liền truyền đi khắp cả trường, Vương Nguyên nhìn ảnh chụp hai người ôm nhau kia, tuy rằng ảnh chụp nhìn không thấy mặt của cô gái nhưng mặt Thiên Tỉ lại vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người đều tràn ngập tò mò cô gái kia là ai, duy độc Vương Nguyên là không hiếu kỳ bởi vì cậu biết cô gái kia là ai, cậu liên tục nhìn chằm chằm Vũ Hinh hai ngày nay, làm sao lại không nhận ra cơ chứ. Nhưng Vương Nguyên nhớ lại lời nói hôm đó của Thiên Tỉ, lửa giận nháy mắt liền tắt.

Trở lại trong lớp Vương Nguyên nhìn về phía Thiên Tỉ, phát hiện cậu ấy vẫn là vẻ mặt sủng nịch cười với Vũ Hinh, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến miếng ngọc trên cổ Thiên Tỉ, lại nghĩ đến ảnh chụp vừa mới nhìn thấy, tâm Vương Nguyên thật giống như rơi xuống đáy vực.

Lại lần nữa đần độn vượt qua một ngày, tan học Vương Nguyên không về cùng Vương Tuấn Khải, ở trong lớp ngồi thật lâu mới về nhà, mùa thu mặt trời xuống núi rất nhanh, nhìn nhìn sắc trời tối dần, Vương Nguyên thở dài, cầm cặp sách đi ra khỏi cổng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro