26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau đồng hồ sinh học làm Thiên Tỉ đúng giờ rời giường, mở hai mắt liền nhìn thấy Vương Nguyên súc ở trong ngực mình, không tự giác lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhìn nhìn thời gian liền nhớ tới phải đi mua bữa sáng, ai ngờ vừa động liền làm Vương Nguyên bừng tỉnh. Vương Nguyên đầu tiên là nghi hoặc mở hai mắt nhìn Thiên Tỉ một chút, sau đó nhìn thấy Thiên Tỉ đứng dậy muốn đi liền lập tức gắt gao bắt lấy tay Thiên Tỉ. Thiên Tỉ bất đắc dĩ cười cười, giống như trước kia sủng nịch xoa xoa đầu Vương Nguyên nói "Ngoan, tớ đi mua bữa sáng, rất nhanh, sẽ không bỏ đi."

Vương Nguyên không tin vẫn gắt gao túm lấy Thiên Tỉ, "Không được, tớ vừa buông ra cậu liền sẽ đi."

Thiên Tỉ nhìn ánh mắt quật cường của Vương Nguyên không khỏi cười một chút. "Ngốc, tớ không đi, về sau tớ cũng không đi, tớ sẽ không ra nước ngoài, cũng sẽ không bỏ cậu lại một mình."

Cả đêm Thiên Tỉ suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới lúc Vương Tuấn Khải rời đi Vương Nguyên đã như thế nào, nhớ tới ngày mưa hôm đó Vương Nguyên có bao nhiêu tan vỡ, nhớ tới Vương Nguyên cẩn thận kéo góc áo của cậu mà khẩn cầu, cậu rốt cuộc không thể hạ quyết tâm bỏ lại Vương Nguyên, lúc ban đầu cậu chính là muốn Vương Nguyên luôn vui vẻ vậy mà mấy ngày nay chính cậu lại đem Vương Nguyên đẩy xuống đáy vực, chính cậu tra tấn Vương Nguyên. Cho nên cậu quyết định ở lại bên cạnh Vương Nguyên, dù cho ngày mai cậu liền sẽ chết đi, dù cho cậu không còn nhớ Vương Nguyên, cậu vẫn sẽ nỗ lực, nỗ lực làm mình sống sót ơt bên Vương Nguyên.

Nghe Thiên Tỉ nói như vậy, hai mắt Vương Nguyên tức khắc sáng lên, kích động hỏi "Thật sao?"

Thiên Tie lộ ra sủng nịch tươi cười "Thật, ngốc quá."

Vốn đang cao hứng, Vương Nguyên giống như lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói. "Vậy có phải cậu không yêu tớ hay không, sẽ không cười với tớ, sẽ không giống như trước kia bao dung tớ, sẽ lại không để ý đến tớ..."

Nghe Vương Nguyên nói càng ngày càng nhỏ chậm rãi nghẹn ngào, Thiên Tỉ đột nhiên hiểu Vương Nguyên có ý gì, nhớ tới những gì ngày hôm qua Vương Nguyên đã nói.

"Tớ về sau sẽ ngoan ngoãn...... Không cùng cậu cáu kỉnh...... Không làm phiền cậu...... Không ăn kem...... Không kén ăn."

"Tớ sẽ nghiêm túc nghe giảng bài...... Đọc sách...... Cầu xin cậu đừng đi được không...... Cho dù cậu không yêu tớ cũng không sao."

"Cho dù cậu không bao dung tớ cũng không sao...... dù cậu không để ý đến tớ cũng không sao...... Chỉ cần cậu ở lại là tốt rồi...... Được không?...... Cầu xin cậu! Đừng bỏ tớ lại một mình."

Thiên Tỉ bất đắc dĩ cười cười. Hai má lúm đồng tiền thật sâu. "Ngốc lắm."

Thiên Tỉ nâng hai má Vương Nguyên, ở lúc Vương Nguyên còn kinh ngạc nhẹ nhàng hôn lên môi Vương Nguyên, chỉ là thực nhẹ đụng vào. Cảm nhận được môi truyền đến độ ấm, Vương Nguyên phục hồi tinh thần lại duỗi tay ôm lấy cổ Thiên Tỉ, ngậm lấy môi Thiên Tỉ, chậm rãi đáp lại. Vốn chỉ là nhẹ nhàng hôn lại vì Vương Nguyên đáp lại mà càng hôn sâu.

Khi hai người đều thở không nổi nữa mới tách ra, hai người cọ cái trán vào nhau, hơi thở đều phun ở trên mặt đối phương. Qua hồi lâu Thiên Tỉ mới mở miệng "Ngốc, anh sẽ vĩnh viễn sủng em. Bởi vì anh yêu em. Vĩnh viễn."

............

Thiên Tỉ vừa đi vừa nhớ lại chuyện hồi sáng, không tự giác mà lộ ra hai má lúm đồng tiền. Đầu đột nhiên truyền đến kịch liệt đau đớn, Thiên Tỉ thống khổ ôm lấy đầu, liều mạng lắc lắc muốn giảm bớt đau đớn, rốt cuộc qua hồi lâu đầu giảm bớt cơn đau, Thiên Tỉ đứng lên mê mang nhìn bốn phía tựa hồ không biết vì sao mình ở chỗ này, cũng không biết mình vì cái gì phải ở chỗ này.

Di động đột nhiên vang lên đánh gãy Thiên Tỉ đang tự hỏi, cầm lấy di động phát hiện là Lưu Chí Hoành gọi tới vì thế liền ấn nghe.

"Này! Thiên Tỉ cậu ở đâu! Một lát là phải ra sân bay rồi, còn không mau trở về."

"A! Được, cậu chờ một chút tớ về ngay." Nói xong cúp điện thoại, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra, nhẹ nhàng quơ quơ đầu còn có chút đau Thiên Tỉ xoay người đi về nhà.

Về đến nhà vừa mở cửa liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành đang sửa sang lại đồ đạc, Lưu Chí Hoành nhìn thấy Thiên Tỉ trở về có điểm tức giận nói "Không thể không nói cậu nha, biết rõ hôm nay phải đi mà đồ đạc cũng chưa sửa sang lại cho tốt, mau nhìn xem còn có cái gì muốn mang theo."

"Ừ." Thiên Tỉ gật gật đầu ở trong phòng nhìn quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy cửa phòng vũ đạo đóng chặt như là nghĩ đến cái gì, cầm lấy một tờ giấy cùng một cây bút, viết xuống một hàng chữ liền đem giấy nhét vào Kuma mà mình thích nhất, sau đó lại đem một chuỗi chìa khóa nhét vào, Thiên Tỉ không biết mình vì sao muốn làm như vậy, chỉ là não đột nhiên hiện lên cái ý niệm này, thân thể đã không chịu khống chế mà đi làm. Làm xong hết thảy Thiên Tỉ lại cầm mấy món đồ mình tương đối thích đưa cho Lưu Chí Hoành ý bảo cậu ta mang theo.

....

"Nguyên Nguyên, lại đây ăn cơm trưa." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đang ngồi ở trên giường nhìn phía trước phát ngốc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu gõ gõ cửa.

"Thiên Tỉ đã quay lại rồi sao?" Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải hỏi.

"Không có."

"Vậy anh ăn trước đi, em chờ Thiên Tỉ về cùng nhau ăn."

"Chờ! Chờ! Em đợi từ sáng sớm đến bây giờ, cậu ta muốn về thì đã sớm đã trở lại. Cậu ta đã đi rồi." Vương Tuấn Khải phẫn nộ.

Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang tức giận sau lại quay đầu quật cường nói "Anh ấy nói sẽ không đi!"

"Không đi thì vì sao giờ này cậu ta còn chưa tới. Em tỉnh lại đi Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ đã đi rồi."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, nắm chặt hai nắm tay. "Em tin tưởng Thiên Tỉ."

"Tin tưởng cậu ta, Vương Nguyên em nhìn xem bây giờ là mấy giờ, cậu ta đi ra ngoài, đã bao lâu rồi, đừng tự lừa mình dối người nữa." Nói xong dùng sức đem Vương Nguyên đẩy ngã xuống giường.

Vương Nguyên hốc mắt dần dần biến hồng, nước mắt tràn đầy bên trong "Sẽ không...... Sẽ không...... Sẽ không...... Thiên Tỉ đã nói sẽ không đi." Nói xong liền chạy ra ngoài, trên người chỉ mặc bộ đồ đơn bạc, giày cũng không đeo, cứ như vậy chạy ra ngoài.

"Vương Nguyên! Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải sốt ruột chạy theo.

Vương Nguyên chạy đến cửa nhà Thiên Tỉ, dùng sức gõ "Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, anh ở bên trong đúng không?" Đáp lại cậu chỉ có an tĩnh, Vương Nguyên chưa từ bỏ ý định tiếp tục đập cửa "Thiên Tỉ, anh không đi đúng không, anh còn ở bên trong đúng không, anh ra đây được không, anh ra đây được không?" Thanh âm dần dần nghẹn ngào.

Vương Tuấn Khải xông tới kéo Vương Nguyên ra "Nguyên Nguyên, em đang làm gì?"

"Thiên Tỉ ở bên trong, Thiên Tỉ ở bên trong anh ấy không chịu mở cửa."

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đỏ vành mắt còn muốn tiếp tục tiến lên gõ cửa, tức giận mắng "Cậu ta đã đi rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ đã đi rồi, em còn muốn anh nói bao nhiêu lần nữa."

"Đi rồi......" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói đến. Đột nhiên mạnh mẽ đẩy Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải thật mạnh đập vào cửa, xoa xoa đầu có chút đau liền nhìn thấy Vương Nguyên chạy đi, Vương Tuấn Khải lập tức đuổi theo.

"Nguyên Nguyên...... Nguyên Nguyên." Vương Tuấn Khải ở phía sau kêu nhưng mà Vương Nguyên vẫn chạy đi, chạy về hướng sân bay, chính là nhà Thiên Tỉ cách sân bay rất xa.

Đột nhiên Vương Nguyên dẫm phải một hòn đá thật mạnh ngã ở trên mặt đất, trên người đều bị trầy da, Vương Nguyên bò dậy muốn tiếp tục chạy lại bị Vương Tuấn Khải đuổi kịp tới túm lấy "Nguyên Nguyên, đừng náo loạn."

Vương Nguyên không để ý tới Vương Tuấn Khải gian nan tiếp tục đi về phía trước.

"Nguyên Nguyên, đừng náo loạn." Vương Tuấn Khải lại lần nữa đi lên giữ lấy Vương Nguyên.

Vương Nguyên muốn tránh ra nhưng Vương Tuấn Khải giữ rất chặt, Vương Nguyên không thoát ra được "Buông tay." Vương Nguyên xoay người nói với Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Nguyên, đừng náo loạn, chúng ta về nhà."

"Buông tay."

"Nguyên Nguyên."

"Em kêu anh buông tay!!!"

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút nhìn Vương Nguyên ở trước mặt lớn tiếng với mình. Lúc này Vương Nguyên hai mắt đã đỏ bừng trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Vương Tuấn Khải nói "Nếu anh không buông thì sao?"

Vương Nguyên một quyền đánh vào mặt Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải ngã xuống đất, khóe miệng truyền đến kịch liệt đau đớn, nhìn Vương Nguyên lại muốn đi về phía trước, Vương Tuấn Khải tức khắc một bụng hỏa, lập tức đứng lên túm lại Vương Nguyên "Em ở đây phát bệnh gì a! Em cho rằng hiện tại em đến sân bay liền có thể tìm được cậu ta sao, em cho rằng hiện tại em đến sân bay thì cậu ta sẽ không đi sao? Em đừng ngu ngốc nữa, cậu ta đã sớm lên máy nay rồi!" Quát xong liền một quyền đánh vào mặt Vương Nguyên, thở hổn hển nhìn Vương Nguyên ngã trên mặt đất.

Em cho rằng hiện tại đến sân bay liền có thể tìm được cậu ta sao?”

“Em cho rằng hiện tại đến sân bay thì cậu ta sẽ không đi sao?”

“Cậu ta đã sớm lên máy bay rồi!”

“Ngốc, anh không đi, anh về sau cũng không đi, anh sẽ không ra nước ngoài, cũng sẽ không bỏ lại em một mình.”

“Ngốc, anh sẽ vĩnh viễn sủng em. Bởi vì anh yêu em. Vĩnh viễn.”

Lời của Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ quanh quẩn ở bên tai Vương Nguyên, mỗi một câu đều thật sâu làn đau Vương Nguyên, rốt cuộc nhịn không được nước mắt từ hốc mắt chảy ra “Tên lừa đảo…… Tất cả đều là tên lừa đảo.”

Nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, Vương Nguyên run rẩy cũng càng ngày càng lợi hại “Aaa!!” Vương Nguyên dùng toàn lực hét lên muốn đem nội tâm bi thương cùng phẫn nộ đều phát tiết ra.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên quỳ trên mặt đất khóc rống hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, ngồi xổm xuống đem Vương Nguyên ôm vào lòng. Cảm thụ được Vương Nguyên kịch liệt run rẩy “Không có việc gì…… Không có việc gì…… Nguyên Nguyên…… Không có việc gì…… Em còn có anh.” Vương Tuấn Khải thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào lên.

“Tiểu Khải…… Thiên Tỉ đã hứa sẽ không đi…… Thiên Tỉ nói sẽ không đi…… Vì sao…… Vì sao lại gạt em.”

“Nguyên Nguyên…… Nguyên Nguyên chúng ta về nhà…… Về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro